Chương 6: Chẳng còn nỗi đau...
Haizz... ơn trời.. mới đó mà đã được nghỉ hè rồi. Nhanh quá! Mùa hè năm ngoái, tôi vẫn còn có anh. Mùa hè năm nay, tôi chỉ còn lại 1 mình, nhưng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Dù sao thì cũng ko còn hay ỷ lại nữa (vì chẳng còn ai để ỷ lại cả) +_+
Phù! May quá, mấy hôm nay cái tên kì quặc đó ko thấy đến tìm tôi nữa, chứ nếu ko vào thời tiết nóng đến phì ra lửa thế này mà phải nói chuyện với anh ta, ko sớm thì ngay lập tức cũng bị điên.. Vậy là mặc kệ anh ta, mặc kệ mọi sự, tôi bắt xe ra biển chơi.
Biển về hè trông có vẻ náo nhiệt và ồn ào hơn. Cứ từng đám, từng đám tụ tập lại nói chuyện rôm rả với nhau trên bãi cát dài. Một số người thì vui vẻ chào đón khách, một số khác lại tấp nập với công việc bán hàng rong, một số thì lại thả hồn trên những bờ cát dài. Mấy người trẻ tuổi thì đang đuổi rượt nhau trước những con sóng xô bờ. Hj, nhìn biển vào thời điểm này, ai dám nói là biển cô đơn nhỉ? Biển có cô đơn không? Ko biết nữa, biển quanh năm với những con sóng gợn nhẹ, nhiều lúc nổi điên thì lại cho những đợt sóng quẫy nghịch khiến cho con người hoảng hốt. Biển ko biết nói, thì làm sao có thể thừa nhận là mình cô đơn. Thế nhưng, khi bạn ra biển vào những dịp “ko đặc biệt”, bạn sẽ có 1 tâm trạng thật khác bởi vì... Biển lạnh lẽo, u sầu và đơn độc. Từ trước tới giờ, người ta chỉ đến với biển khi đó là vào 1 ngày lễ nào đó, hoặc là những khi người ta có 1 tâm trạng ko hề tốt, thì người ta mới tìm đến biển để “xả”. Biển rộng lớn nên có lẽ nhiều lúc lại bao dung giống như lòng mẹ, ôm hết những căm phẫn của chúng ta vào lòng, vỗ về, và đem đến cho ta những cảm xúc êm dịu. Biển là như thế đấy, bất cứ khi nào chúng ta cần nó, nó đều đã sẵn sàng chờ ở đó - như 1 người bạn luôn biết lắng nghe. Thế nhưng, ko phải bất cứ lúc nào chúng ta cũng cần nó, vì vậy biển vẫn rất cô độc. Cứ tưởng tượng mà xem, cái đám ồn ào sôi nổi lúc này, liệu sẽ có thể ở đây trong bao lâu chứ? Khi hoàng hôn đổ xuống, đương nhiên họ sẽ phải trở về. Biển có thể là 1 người bạn, nó cho chúng ta sự vui vẻ, sự vẫy vùng, giúp chúng ta xả giận, nhưng nó ko cho ta được 1 mái ấm, vậy nên mãi mãi chúng ta cũng ko thể coi nó là thứ quan trọng trong cuộc đời mình. Đến rồi đi, đấy rõ ràng đã là 1 qui luật tất yếu.
Lần này tôi ra biển chẳng phải để cảm nhận nỗi buồn của biển, cũng chẳng phải để ngồi ghen tỵ với niềm vui của mọi người, mà là để nhớ đến anh – như môt kỷ niệm đẹp. Hình như là đã lâu lắm rồi tôi ko còn cùng anh ra đây vui chơi nữa, tôi còn nhớ lần cuối cùng tôi được cùng anh đến đây là vào năm tôi 15 tuổi. Lúc đó tôi thật sự vẫn chỉ là một cô bé vô tư lự, ko ưu phiền, ko lo nghĩ, suốt ngày chỉ biết lẽo đẽo theo sau lưng anh, líu lo như chim hót cả ngày. Còn anh vẫn chỉ biết luôn miệng kêu tôi là phiền phức... Nhưng giờ thì ... cỏ vẻ như anh đã thoát khỏi được sự phiền phức ko thể-chối-bỏ này rồi. Chắc là anh vui lắm nhỉ?
Cuối cùng thì bước mãi, bước mãi... đôi chân tôi cũng đưa tôi đến 1 điểm đã từng là nơi rất rất quen thuộc – nơi có những chiếc bạt diệu kỳ đem người ta hòa mình vào giữa bầu trời rộng lớn. Nơi này xem ra vẫn vậy, lúc nào cũng nhộn nhịp ồn ào như nó đã từng như thế.. Lúc tôi đến, ở đó đã có rất nhiều người xếp hàng đợi đến lượt rồi. Thật chẳng hiểu nổi trò mạo hiểm này có gì hay ho mà khiến cho nhiều người thích thú đến như thế nữa.
Năm đó, tôi 15 tuổi, rất quậy, rất thích mạo hiểm, nhưng lại cực kỳ sợ chết . Vì vậy, khi được anh đề nghị cùng nhau đăng kí chơi trò này, tôi đã chẳng chần chừ mà lắc đầu nguầy nguậy. Eo ơi! Tôi ko biết bơi ah, chẳng may mà đang bay giữa trời, lại rơi tỏm xuống giữa biển thì... càng tưởng tượng, cái đầu của tôi càng lắc nhanh hơn. Ấy thế nhưng, anh chẳng cần bận tâm tới con em mặt xám ngoét của mình đang đứng bên cạnh, cứ thế mà vui vẻ mặc áo phao cho tôi rồi lại háo hức chờ đợi được bay. Chao ôi! Bay... bay.. bay... với độ cao như thế và áp suất của khối khí không khỏi làm cho tôi sa sẩm mặt mày, sợ hãi đến mức chẳng dám mở mắt ra nhìn, chỉ biết nép chặt trong lòng anh.. Có lẽ đó cũng là lần đầu tiên, cô bé 15 tuổi được gần người mình yêu đến như thế, xúc động đến độ khóc thét lên ^^. Lúc ấy, anh đã nói gì với tôi nhỉ? Phải rồi, chính là câu “ Đừng sợ, nếu chết, chúng ta sẽ chết cùng nhau. Khỏi buồn” Anh ấy cũng có lúc bất cần như thế đấy.. Rõ ràng tôi biết đó chỉ là 1 câu nói đùa thôi, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật sự ấm áp, an toàn. Hj, ngày đó, tôi có thể quậy đến độ chẳng biết trời cao đất dày là gì, có lẽ cũng là do đã có anh chở che nên mới dám liều đến như thế, còn giờ thì... em đã để mất anh giữa cuộc sống ồn ào, nghiệt ngã này thật rồi...
Cứ thả hồn theo những hồi tưởng kí ức như thế, tôi lặng lẽ bước tiếp, cho đến khi bắt gặp hình ảnh vài đứa trẻ đang hì hụi vẽ nguệch ngoạc gì đó trên cát, trông rất đáng yêu thì đôi chân mới chịu dừng lại. Nhìn chúng, “đứa trẻ” trong tôi cũng nhất thời ko kìm được, cũng xà xuống, viết lên mấy chữ, ai dè mấy chữ đó lại là “Em nhớ anh”. Nước mắt chẳng ai bảo tự nhiên cũng chỉ trực trào ra, đành phải vội vã mà ngước mắt lên nhìn bầu trời.. Cứ đứng 1 lúc như thế, cảm xúc trong tôi cũng chịu lắng xuống... Đến lúc ấy thì tôi cũng phát hiện ra mấy đứa trẻ xung quanh đang tròn mắt nhìn tôi, tỏ ra vô cùng hiếu kì. Nhưng tôi chỉ cười, rồi lặng lẽ bỏ đi. Giờ có thời gian để nhìn nhận lại, tôi thấy tuổi trẻ thật là hay, nhờ có tuổi trẻ mà chúng ta có thể làm ra được những việc hết sức điên rồ mà chẳng chút ngần ngại, nhờ có tuổi trẻ mà chúng ta có thể sống thật nhất với lòng mình. Giờ thì già rồi, chẳng thể nào mà “nói chẳng cần nghĩ” được nữa :).
Mùa hè năm ấy vẫn như một bức tranh hoàn mĩ khắc sâu trong trái tim tôi, vào chính cái khoảnh khắc mặt trời đang chậm chạp tìm đường về nhà, có 1 cô gái 15 tuổi đã hùng hổ chen vào kéo anh thoát khỏi đám con gái ồn ào ở đó, rồi dõng dac tuyên bố rằng : “Anh! Em thích anh!”. Lúc ấy, anh thoáng chút kinh ngạc rồi sau đó lại lặng lẽ tìm 1 cành cây khô viết lên dòng cát 1 câu tiếng hoa. Thật ra, tình cảm suốt mười mấy năm của cô gái, đã chính thức nhận được câu trả lời vào mùa hè năm đó rồi, ấy thế nhưng ngày đó cô ko hề biết tiếng hoa, vì vậy cho nên đến tận bây giờ cô mới có thể hiểu được ý nghĩa câu trả lời đó. Nhưng chỉ tiếc là... tất cả đều đã chỉ còn là hồi ức rồi .
~(^oo^)~ (.< )
~Mấy ngày sau đó, tôi lại ở riết trong nhà, lên mạng suốt. Thứ nhất, là do trời quá nóng, thứ hai là tôi ko thể qua thăm bé Bin mãi như thế được, mẹ tôi sẽ nghi ngờ. Vậy là chỉ còn cách gọi điện hỏi thăm chị hàng ngày, và được trông thấy bé Bin qua các tin nhắn đa phương tiện mà thôi. Hjx, tự nhiên 1 đứa lười học như tôi lại muốn được đi học. Có như thế thì mới thăm đứa cháu dễ xương của mình mà ko cần lo sợ ai phát hiện ^^. Thấy tôi ở nhà hoài, mẹ tôi lại bắt đầu bài ca cằn nhằn. Thật chẳng còn đủ kiên nhẫn để nghe, đành phải vác mặt đi đăng kí thêm 1 lớp tiếng anh buổi tối. Lẽ ra học ban ngày sẽ nhiều thuận tiện hơn nhưng kệ, nóng lắm, học tối át. Hjhj. Sau mấy ngày “xa cách”, cuối cùng thì tôi cũng có thể gặp lại cái tên kì quặc đó, mà ngạc nhiên hơn là lại ở trong lớp học thêm tiếng anh. Dường như đã biết trước tôi sẽ đến, anh ta nở 1 điệu cười đáng ghét quen thuộc khi trông thấy tôi. Trời ạ! Đúng là oan gia ngõ hẹp. +_+
- Cười cái gì? T___T
- Uh thì... dzui nên cười. Cấm luôn sao?
- =.=
Chẳng thèm dỗi hơi đôi co với anh ta, tôi liền lách người, bỏ xuống phía cuối ngồi. Ai dè anh ta lại xuống theo tôi.
- Anh đi theo tôi làm gì?
- Hơ, là ai theo ai chứ? Tự nhiên lại muốn xuống dưới ngồi thôi mà.
- Vậy được! Ngồi đi. Tôi kiếm chỗ khác.
Nói đoạn, lại định quay người bỏ đi, trời ạ, hết bàn trống rồi.hjx..
- Này! Nhìn thấy người quen thì cũng nên chào hỏi 1 câu chứ, ai lại bơ lác như thế.hjx +_+ Anh có phải bệnh dịch truyền nhiễm đâu chứ...
Đột nhiên, anh ta nắm lấy tay tôi.
- Đương nhiên ko phải, mà anh còn phải hơn thế ấy chứ? Mau bỏ tay ra!
- Không bỏ! Hj, thôi nóng lắm, học hành làm gì, đi chơi đi.
- É é.. cái gì.. Nàyyyyyyyyyy
Ui trời, nói là làm, anh ta vẫn giữ chặt lấy tay tôi kéo 1 mạch ra ngoài trước ánh nhìn của giáo viên mới bước vào cửa lớp. Tến này đúng là điên thật rồi.
- Này! Anh có bị điên ko thấy hả? Anh ko học nhưng tôi thì có đấy.
- Vậy ư? Vậy mà anh tưởng em ko thích học chứ? Hj, tiếng anh ah, bình thường thôi, anh có thể dạy em..hehe..
- Vớ vẩn! =.=
- Nè! Hôm nay lại có chuyện gì bực ah? Sao cau mày với anh hoài thế?
- Trời nắng. Rất nóng. – tôi đáp ngắn gọn.
- Ủa? Tưởng trời đã tối nên mát.
- Mát nhưng vẫn oi.
- Vậy được, sẽ dẫn em đến 1 nơi ko oi. Lên xe!
- Cái gì?! Này...
Hjxhjx... tôi đúng là đáng thương mà, trong lúc vẫn ngơ ngơ ngác ngác, đã bị anh ta đẩy gọn lên xe rồi...
...
Trời! Thì ra cái nơi “ko oi” mà anh ta nói chính là khu công viên ở gần nhà tôi.
- Sao? Mát chưa?
Chìa cho tôi lon nước ngọt, anh ta lại cười xớn xác như thế.
- Cảm ơn! Chắc hẳn là phải đỡ nhiều rồi.
- Tính khí em thật thất thường, nhiều khi ko hiểu nổi.
- Vậy ah? Nhưng cũng chưa bằng anh đươc. Anh ko những thất thường mà còn quái đản nữa cơ.
- Phì... anh như thế thật ah.. :) Bây giờ anh mới biết đấy...
- Sjx.. điên quá nên ko nhận ra nổi đấy mà...
- Nhok này...
- Đã nói là đừng có xoa đầu tôi như kiểu k0n nít nữa mà..
- Em ko thích như thế ah?
- KHÔNG! – tôi cáu bẳn, gắt lớn. Nhưng dường như anh ta chẳng “thèm” sợ, thản nhiên quăng lại 1 câu.
- Hj, không sao, anh thích là được.
- Anh?! Thôi bỏ đi, chẳng thèm chấp. Mà sao mấy hôm ko thấy anh đến làm phiền nhà tôi nữa..
- Hj, nhớ anh ah? ^^
- Ọe.. làm ơn đi.. đừng thích ăn dưa bở như vậy có được ko? Tôi.. chẳng rỗi hơi... Ko gặp anh, thấy vui vẻ hẳn..
- Thế ah? Hjx, thất vọng nhỉ.. Mấy hôm rồi, anh phải đi công tác...
- Công tác á??? :O
- Uh. Có gì mà em ngạc nhiên vậy?
- Oh, thì ra là anh có đi làm. Vậy mà tôi cứ tưởng anh chỉ ăn không ngồi rồi.. ^^
- Hjx, anh đâu đến mức bất tài như thế. +_+ Ngày trước trong lớp, anh chỉ đứng sau có anh trai em thôi
- Vậy tức là... vẫn chưa bằng...
- Uh. Đột nhiên anh có 1 câu chuyện muốn kể cho em nghe. Em có muốn nghe ko?
- Hỏi thừa hoài.
Muốn kể thì kể luôn đi cho nóng. Hỏi tôi nữa làm chi, chẳng phải là anh đã nói “muốn” kể rồi sao.. Tuy tôi ko còn hiếu động như trước, nhưng cái bản tính hiếu kì thì vẫn chẳng chịu “dứt áo ra đi”. ^^
- Hj... có 1 người con trai... rất rất chi là kiêu ngạo.. bởi vì từ trước tới giờ, mọi chuyện đối với anh ta mà nói đều rất thuận lợi, chẳng có gì mà anh ta ko làm được cả, chẳng có ai có thể đánh bại sự tự kiêu của anh ta, chỉ cho tới 1 ngày đôi mắt của anh ta xảy ra chuyện. Bác sĩ nói mắt anh ta bị cái gì đó về giác mạc, cần phải thay, nếu ko để lâu sẽ dẫn tới mù. Ba mẹ anh ta đã chạy đôn chạy đáo khắp nơi để kiếm tìm 1 giác mạc mới nhưng vẫn chẳng có bất cứ hi vọng gì. Hj, ai cũng chỉ có 1 đôi mắt, ai cũng cần phải nhìn cuộc sống cho dù nó có khốn khó và giả tạo đến nhường nào, ai cũng cần phải biết ích kỉ cho bản thân, vì vậy anh ta chẳng thấy thất vọng, vì anh ta sớm đã chẳng có hi vọng rồi. Vậy là 1 cánh cửa về tương lai sáng sủa đã khép lại, anh ta ko thể nào mà kiêu ngạo như trước được nữa. Tất cả dường như đã kết thúc. Từ 1 học sinh ưu, anh ta ko đến lớp nữa, cũng ko còn cao ngạo lao vào những cuộc tranh đua đối với đối thủ của anh ta ở lớp. Ngay cả người con gái đầu tiên mà anh ta yêu thật lòng cũng đột ngột biến mất mà ko để lại bất cứ một lời nào. Anh ta bắt đầu trở nên nhút nhát, trốn tránh, thu mình vào 1 góc, và cách li với xã hội. Mỗi ngày trôi qua đều là 1 ngày hết sức nặng nề và tối tăm, vì đôi mắt của anh ta ngày càng mờ đi rồi. Nhưng cuộc sống vẫn luôn là thử thách, vẫn luôn làm người ta kinh ngạc. Khi nỗi tuyệt vọng của anh ta đạt đến cực điểm, thì cái cuộc sống ấy lại đáp cho anh ta 1 niềm hi vọng. Có 1 người đã chịu hiến giác mạc cho anh ta. Trớ trêu thay, khi đôi mắt anh ta dần dần lấy lại được những tia sáng quen thuộc thì cũng là lúc anh ta biết được người đã hiến giác mạc ình là ai. Đó là 1 chàng trai rất ưu tú, ưu tú về mọi mặt, ưu tú đến nỗi người đó phải trở thành đối thủ cạnh tranh của anh ta. Người hiến giác mạc đó chính là cậu bạn cùng lớp mà anh ta luôn ganh ghét. Khi biết được điều này, anh ta đã bật khóc, lần đầu tiên trong đời anh ta phải khóc – khóc cho những sai lầm mà mình đã tạo ra trước đó mà anh ta ko hề hay biết. Anh ta ko biết cậu bạn ấy đã thương hại anh ta hay là cảm thông cho anh ta..chỉ biết rằng anh ta đã nợ cậu bạn ấy cả đời... vì anh ta sẽ ko bao giờ có cơ hội để trả ơn cho cậu bạn ấy được nữa, chỉ còn duy nhất 1 điều...
Anh ta nói hết 1 hơi dài. Dường như là anh ta đã học văn rất tệ, nhiều câu anh ta nói khiến tôi ko thể hiểu nhưng nhìn anh ta đau đớn như vậy khiến cho tôi có cảm giác cứ như anh ta đang nói về chính bản thân mình chứ ko phải là nói về 1 ai khác. Tôi đã nói anh ta là 1 tên kì quặc chưa nhỉ? Hình như là đã nói rất nhiều lần rồi, anh ta đúng là 1 tên kì quặc khó hiểu..
- Vậy là.. còn điều gì nữa...
- Hj, điều này thì... đến 1 lúc nào đó..tôi sẽ cho em biết câu trả lời..
- Gì chứ? Anh lại định giỡn với tôi đấy hả? Lại là cái kiểu “đến 1 lúc nào đó”... Bỏ ngay đi cái kiểu nhen nhóm tính hiếu kì của người khác lên rồi lại bỏ lửng nó ở lại như thế, có được ko?
- :) Muộn rồi, để anh đưa em về.
Trời ạ! Sau cái xoa đầu làm rối tung tóc của tôi lên thì lại là cái cảnh quen thuộc, anh ta đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Quen thuộc?! Phải! Hình ảnh này quả thật quá quen thuộc.
~(^oo^)~ (.< )
~Hjxhjx.. đã nói là trên đời này chắc chẳng còn còn cái gì có thể vô tình hơn con người được đâu mà. Rốt cuộc thì sao đây... cuối cùng thỉ tôi cũng chỉ có thể vì anh mà mất ăn mất ngủ trong vài tháng, còn giờ thì... Haizz.. Hay rồi, nhịp sống lại trở về...banh mắt ra thì đã là khoảng 10rưỡi trưa... Nếu ko phải vì bài ca muốn thưở của mẹ lọt vô tai với tới tần suất quá nhiều lần thì có lẽ phải đến khuya tôi mới tỉnh được mất +_+. Thật ra cũng ko thể trách tôi hoàn toàn, dù sao bây giờ ko ngủ thì còn biết làm gì. Nhiều lúc rảnh rỗi quá cũng định bụng lên mạng tìm kiếm vài người bạn để tán gẫu, nhìn thấy avt của họ xinh lung linh là lại khen người ta rối rít, nhưng rồi cuối cùng thì lại phát hiện ra cái avt lung linh đó là p0st trên mạng về (chỉ có thể trách mình quá ngu ngơ +_+) Vậy là dẹp, thấy trên mạng ảo quá nên quyết định bỏ cái khoản make friend.
Mà thật ra cuộc sống của tôi dạo gần đây cũng ko đến nỗi là bế tắc ko lối thoát bởi, mối quan hệ giữa 2 mẹ con tôi cũng được cải thiện đáng kể rồi. Có lẽ thời gian chính là giải pháp tốt nhất dành cho cả hai. Nỗi đau nếu như ko muốn níu giữ thì mới có thể biến mất.
...
Chiều nay, tôi trốn qua thăm bé Bin được 1 lát. Thằng bé giờ đã lớn thêm được 1 chút, 2 má phính ra, háu ăn phải biết. Trên khuôn miệng xinh xinh cũng đang ê a vài câu gì đó mà tôi phải dịch đến toát mồ hôi ra cũng ko hju ^^
- Xem ra thằng bé rất nhớ em.. :)
- Eo ôi! Ko có đâu, có mà nó “nhớ” mấy túi đồ của em thì có..hjhj.. Dạo này chị ổn chứ?
- Uh, dạo này thằng bé ko hay quấy nên chị cũng được thảnh thơi 1 chút. Mấy hôm đầu, nó quấy, dỗ dành mệt muốn xỉu ah..
- Vậy bao giờ chị mới phải đi làm..
- Khoảng tháng nữa thôi, chị đang tính khi nào đi làm thì đành phải đem qua nhà mẹ chị nhờ trông hộ vậy. Chứ thuê người, ko yên tâm.
- Hjx, xin lỗi. Em lại chẳng giúp được gì rồi?
- :) Có gì đâu chứ? Em đã giữ lời hứa chính là giúp chị rất nhiều rồi. Kể ra ko cho hai bác nhà biết về bé Bin chị thấy cũng hơi áy náy nhưng mà... chị ko muốn xa bé Bin.. hjx..
- Um, chuyện này...cứ từ từ hãy tính chị ạ..
Từ từ... từ từ... thì đến bao giờ mới có thể giải quyết ổn thỏa đây..+_+ Mà thôi, đúng là cứ nên từ từ, nước đến chân thì hãy nhảy, tôi vốn đâu phải là người có tầm nhìn xa trông rộng như thế ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...