Chương 11: Kì lạ! Tôi đã yêu anh rồi ư???
- Chói mắt! Chói mắt quá! Ai đó ...quẳng cái... ánh sáng đó ra chỗ khác đi...
- Này! Dậy đi! Cô còn nằm đó kêu than được hả?
Hơ... Hình như là đang có ai đó tát tôi thì phải... Đau quá... Bỏ ra .. ko biết là tôi đang ngủ sao...
- Biến... biến ngay...
- Ơ?! Cô giỏi nhỉ? Cô có biết đang ở nhà ai ko mà cô dám đuổi hả? DẬY NGAY CHO TÔI!!!!!!
- Áiiiiiiiiii... tên nào mà đáng ghét vậy... CÓ BIẾT TÔI ĐANG NGỦ KO HẢ?
Bực mình thật! Tôi ghét nhất là lúc đang ngủ say thì bị đánh thức. Cảm giác đó thật là quá đáng ghét. Tôi căm phẫn ngước mắt lên nhìn người gọi mình, đột ngột, đồng tử như được dãn ra hết cỡ. Sao lại là anh ta nhỉ? Thường ngày là có con bé khác trong quán gọi mình dậy mà... Sao hôm nay con bé đấy lại biến thành cái tên Trần Cát Ân rồi? Bộ mắt mình có vấn đề thật ah +_+
- Nhìn cái gì? Còn ko mau dậy đi! Đi về kí túc của cô đi. Tôi còn phải đi làm.
- Ơ?! Sao tôi lại ở đây?
- Hờ, cô lại còn dám hỏi tôi câu đấy ah? Ko ở đây thì cô định ở nhà lão già đó chắc... Tệ thật! Sao lúc nào tôi gặp cô, cô cũng đều nhếch nhác thế nhỉ? T___T
Ơ, tôi đã đắc tội gì với anh ta mà anh ta lại nổi nóng với tôi như vậy nhỉ? Mà tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời tại sao tôi lại ở đây??? Đau đầu quá... chẳng nghĩ được gì...
- Tôi vẫn chưa được biết là vì sao tôi ở đây?
- Ôi! Thôi bỏ đi! Chuyện này... chiều 5h về tôi sẽ tính sổ với cô sau. Còn bây giờ thì... VỀ KÍ TÚC CỦA CÔ ĐI CHO TÔI NHỜ!!!!!!!
Cuối cùng tôi cũng đã về tới kí túc xá trong trạng thái như người mộng du. Thật sự vẫn chẳng hiểu vì sao tôi lại ở nhà của anh ta. Tôi nhớ là tôi đã uống hai ly rượu, rồi bị say, rồi sau đó có 1 người chạy tới, rồi sau đó... chẳng biết gì nữa +_+ Thôi kệ đi! Để chiều nghe anh ta tường thuật lại cho đỡ đau đầu.
Nhưng mà... đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tôi đang định tránh việc phải suy nghĩ về cái vụ tối qua cho đỡ đau đầu thì cái buổi học thuyết trình khủng hoảng tinh thần lại chạy tới trong vòng tay thân thương của 3 người bạn còn lại. Ôi! Tôi muốn chết quách luôn cho rồi +_+
...
Chiều. Đang mải mê xem bộ phim thần tượng, thì Sunshine nhờ đi mua giùm cô ấy chai nước hoa quả (bởi vì cô ấy đang đắp mặt nạ). Tôi bức xúc nói ko đi, ngay lập tức nhận được cái lườm cháy xém mặt mày của cô ấy sau cai lớp mặt nạ dày đến mấy tấc. Hjxhjx, vậy là đành ngậm ngùi khoác áo, bỏ xuống can-tin trong kí túc xá mua. Có 1 người bạn hung dữ thật là khổ.
Vì ko muốn để lỡ bất cứ giây phút nào xem phim, cho nên tôi đã chạy như bay đến khu can-tin, mà chẳng kịp phanh lại khi có người gọi tên mình ở đằng sau. Phương?! Ở đây làm gì có ai gọi mình bằng cái tên ấy, ngoài anh ta ra. Khi tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mua nước hoa quả quay trở lạ khu kí túc, thì phát hiện ra người gọi tôi quả nhiên là anh ta...
- Sao anh lại tới đây?
- “Sao anh lại tới đây?” Theo cô thì sao tôi LẠI Ở ĐÂY???
- Hơhơ... cứ bình tính, ko nên nóng nảy. Uống nước nhé?
- Tôi ko thèm. Tôi cô hẹn cô 5h, mà bây giờ đã là 6kém15 rồi, cô biết thừa là kí túc xá của các cô ko cho con trai vào mà, cô định bắt tôi đợi ở đây đến bao giờ hả?
- Ơ? Tôi tưởng anh chỉ nói chơi vậy thôi chứ?
- Ai thèm nói chơi với nhà cô hả? Bác sĩ ko có nói hai lời...
- Này! Sao anh cứ chốc lại lôi cái danh vị bác sĩ ra thế hả? Tôi ko có bệnh tật gì đâu nha..
- Hừ, cô thì có bệnh *** gì, mà kể cả có, tôi cũng thèm vào mà chữa cho cô. Đúng là đồ phiền phức. Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa bỏ được cái tính xấu ấy đi..
- Hừ, đừng có chỉ nói tôi ko thôi, anh nhìn lại anh xem, anh cũng đâu có bỏ được cái tính cao ngạo ấy chứ. Vẫn đáng ghét như thế thôi...
- Cô... Phải! Tôi cao ngạo bởi vì tôi chẳng gây ra phiền phức, mà nếu có tôi cũng sẽ tự giải quyết được, chứ ko như cô tạo ra 1 đống rắc rối rồi để đấy cho người khác lo...
- Hơ, tôi mượn người khác lo cho tôi bao giờ chứ? Là tự anh hào hiệp, lo chuyện bao đồng thôi mà...
- Được! Cô nhớ nhé! Là do tôi dại dột lo chuyện bao đồng, lần sau đừng có mà mơ tôi giúp cô nữa..
- Phải! Phải! Lần sau anh chẳng còn cơ hội giúp tôi nữa đâu.. nên chẳng cần mơ mộng gì hết...
- Cô...
- Tôi làm sao nào???
Đừng tưởng ngày hôm qua anh giúp tôi thì hôm nay tôi sẽ phải can tâm tình nguyện chịu nghe cơn thịnh nộ của anh nhé. Đừng hòng. Anh ta tưởng rằng trên đời này có mỗi anh ta biết thách thức người khác thôi sao? Hơ, nhầm rồi, còn có cả tôi nữa... Đã ai nói cho anh biết chưa nhỉ? Tôi ko còn là Mạc Phương ngơ ngác đến tội nghiệp giống như trước kia nữa nên đừng hòng mà ăn hiếp tôi. Tôi chẳng thèm sợ. Vươn vai, áp sát mặt mình trước tầm nhìn của anh ta. Hjx, mà sao anh ta cao quá vậy, tôi sắp ko trụ nổi rồi... oái..oái...
- Này! Hai người...
Đang giữa cơn cao trào, cả hai chúng tôi nghe thấy có 1 giọng nói, âm sắc được hạ xuống rất nhẹ nhưng thật sự là vẫn rất quen. Cả hai chúng tôi có lẽ đều đã mơ hồ đoán ra đó là ai? Quả nhiên ko hề sai. Khi chúng tôi cùng quay đầu lại, Sunshine đã đứng ở đó tự bao giờ. Đôi mắt cô ấy nhìn chúng tôi ráo hoảnh. Nhưng thật sự lại cảm thấy rất lạnh..
- Sao cậu lại ở đây?
- Mình xuống xem có chuyện gì? Cuộc cãi nhau của hai người, cả kí túc xá này còn nghe thấy huống chi là mình...Cậu quen với Stable?
- Ơ? Mình... mình...
Hjx, phải nói sao giờ nhỉ? Nói quen cũng ko phải, mà nói ko quen thì là đồng nghĩa với việc mình nói dối trắng trợn quá, rõ ràng là mình biết anh ta. Ah, phải rồi, nói anh ta là người cùng xóm ở quê mình. Như phát hiện ra sáng kiến vĩ đại, nhăn răng ra cười..
- Ah, anh ta là...
- Có quen.
Nhưng lời nói còn chưa kịp tuôn ra hết thì đã bị cái tên tính khí thất thường bên cạnh chặn ngang họng. Tức chữ xém chút nữa thì die. Tôi ngước mắt lên, hằn học nhìn hắn. Trời ạ! Anh ta nghĩ anh ta đang ghi công cho nước nhà hay sao mà lại có dáng vẻ hiên ngang, bất khuất đến như thê. Cúi mặt xuống, mau cúi xuống, phải tỏ ra vẻ hối lỗi đi chứ? Bộ muốn bị Sunshine mổ xẻ ah? Lần này chắc chắn người thảm ko phải anh ta mà sẽ là tôi...huhu... Mẹ ới kíu k0n...
- Anh... Từ trước tới giờ... chưa bao giờ anh thừa nhận là quen với bất cứ cô gái nào.. vậy mà bây giờ... sao có thể như thế chứ? Anh mới chỉ gặp bạn em thôi mà... còn em đã theo sau anh gần 3 năm rồi...
Trời! Gần 3 năm rồi cơ ah??? Cô ấy thật kiên trì. Hjx, cái con người kỳ quái này thì có gì mà hay ho chứ?
- Không! Trước khi gặp cô, tôi đã biết cô ấy rồi.
- É é, cái gì... đợi đã...
Trời ạ! Hình như anh ta đã sớm cho rằng tôi là con rối trong lòng bàn tay của anh ta rồi hả sao ấy? Tôi còn chưa kịp phản bác hay có lời an ủi nào dành cho bạn mình, thì anh ta – cái tên Trần Cát Ân đó đã nắm lấy tay tôi, kéo tuột ra khỏi sân kí túc xá, ko 1 cách chần chừ.
- Mau bỏ ra! Bỏ ra nhanh lên!
- Không! – hơ, lại là cái cách nói chuyện này. Dường như anh ta càng ngày càng gia trưởng.
- Tôi ko thích. Mau bỏ tay ra.
- Cái gì? Cô thật sự muốn quay lại nơi chết chóc đó ah?
- Ai nói đó là nơi chết chóc chứ
- Chẳng phải sao? Cô nghĩ giờ cô quay trở lại đó, cái cô phiền phức còn lại sẽ để yên cho cô sao?
- Hừ, anh còn đủ bình tĩnh để nói vậy được ah? Tất cả là nhờ ơn của anh đấy, ko phải tại anh thì tôi cũng lâm vào tình cảnh “có nhà mà ko thể về”
- Tôi đâu có nói gì sai nào? Thật sự là cô ko quen tôi ah?
- Hừ, nếu được quay trở lại vào đêm hôm đó, tôi nhất định sẽ ko gặp anh.
- Hơ, nhưng vốn dĩ đã được gặp rồi đấy thôi. Ko ích gì đâu, ngày hôm qua đã mãi mãi là của ngày hôm qua rồi, làm gì có chuyện có thể quay trở lại...
- Anh thật là đáng ghét!
- Hơ, vậy thì coi chừng đấy, ghét của nào trời trao của ấy...
- Đấy là việc trời, người trao nhưng tôi cứ ko nhận thì làm sao nào..
- Nếu thật sự cô có bản lĩnh như vậy thì đã chẳng được gọi là phiền phức... Thôi, tôi đói rồi. Đi ăn với tôi đi! Rồi cãi nhau tiếp.
- Tôi ko thích.
- Vậy được, ko thích thì mặc kệ cô. Lạc đường ráng chịu. :)
Hơ, anh ta lại dám đe dọa tôi ah, dù gì tôi cũng đã chuyển qua đây được hơn 1 năm rồi, đừng tưởng tôi chỉ có biết ru rú ở trong phòng nhé..Tôi biết đường đấy... Ơ nhưng mà, đây là đâu...:???
- Ơ này, đợi tôi với..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...