Ở Lưng Chừng Nhìn Xuống Đám Đông


Mãi mãi không tìm thấy
Thông tin vỏn vẹn: có một vệt sáng dài xé toạc đám mây cuồn cuộn rồi đâm chìm vào mặt cầu xanh thẫm xao động bên dưới. Vô thanh. Có thể đó là một tia sét lớn phát ra từ hai khối mây hình rìu va choảng vào nhau. Cũng có thể, đó là thứ ảo giác gây chếnh choáng dội lên trong đầu khi đôi mắt anh vẫn mở nhưng thực ra trí não đang rơi vào một khoảng lặng mê man không cưỡng lại được. Và trong lúc mê lịm ấy, ý thức, cái sợi dây nhận biết duy nhất nối hút vào bên trong vùng sâu thẳm của tâm trí đang ngún cháy. Nó nhắc anh rằng, anh phải thức. Anh không thể để cho con mê lịm bủa vây, xâm chiếm vì rất có thể rằng, nó sẽ cuốn anh lặn chìm trong vùng trời thăm thẳm đó mãi mãi. Nơi anh không còn nhận thấy sự tồn tại với thân thể, trọng lực và những giác quan cảm nhận hay ý nghĩ, lý trí này nữa. Sẽ mãi mãi biến tan như một khối mây sau cơn mưa giông. Và điều quan trọng, anh không còn biết hành trình của mình sẽ bay về đâu trong hỗn mang này.
Anh rơi vào trạng thái ngập ngừng, không dứt khoát. Chiếc đồng hồ sinh học vẫn rỏ từng âm tíc tắc rã rời bên trong. Nó đã quá mệt cho những hành trình lặp đi lặp lại đơn điệu. Sự đơn điệu ngay trong những xúc cảm bay bổng. Và đơn điệu cả trong nỗi bất an. Một sự đều đặn trong nỗi căng thẳng và chán chường. Cảm giác đó vẫn diễn ra hàng ngày, những khi cơn thèm ngủ kéo đến và giơ cặp nanh dài sau khi tiêm nọc độc vào anh, khiến trĩ não anh giãy giụa khi đôi mắt vẫn thức và vẻ ngoài vẫn tỉnh táo. Cuộc kháng cự tuyệt vọng, lý trí chống lại những rối loạn của nhịp sinh học.
Có gì lớn đâu. Chỉ là sự quấy rối của một giấc ngủ.
Anh đắp một miếng khăn ấm lên đôi mắt đỏ lử và nhìn khuôn mặt đang thuôn dài của mình trong gương. Anh nhỏ một vài giọt thuốc làm dịu mắt. Và nhắm nghiền, lắng nghe thuốc ngấm dần trong từng sợi gân máu li ti rát bỏng, rồi cái cảm giác căng thắng dịu dần, buôn buốt cứ tản ra trên vùng trán. Khi mở mắt ra, trong gương, anh nhìn thấy một khuôn mặt khác, khả quan hơn, sáng sủa hơn chút đỉnh. Nhưng vẫn thuỗn dài. Và trân trối. Anh bước đến bàn làm việc, ngồi thẳng lưng trước màn hình như một hình nhân đã sẵn sàng bước vào một cuộc thiêu tế thần. Bảng thông số báo nhiên liệu, kế hoạch giờ cất cánh, hạ cánh, bảng phân công phi hành đoàn, tên các phi trường, hồ sơ hành khách… nhảy nhập nhòe trước mắt anh như những dòng thác lửa xanh đỏ đang bùng cháy xen lẫn vào nhau. Từ lâu, anh biết cách lược bỏ qua rất nhiều thứ trong các bảng thông tin đó để chỉ còn lưu lại những báo cáo từ các trạm không lưu về tình trạng thời tiết có thể diễn ra trên những chuyến du hành. Anh học cách không bận tâm đến những tên người, kế hoạch, phỏng đoán giờ. Xao nhãng với những thông tin ấy đến mức độ có những giờ bay, ngồi trong phòng điều khiển mà chính anh quên mất sự có mặt của hai phi công phụ. Và dĩ nhiên, anh quên mất sự hiện diện của căn buồng phía sau đang tồn tại vài trăm con người. Vài trăm con người cùng cất lên trời, cùng thở, cùng hồi hộp, cùng âu lo... Anh đã xóa tên họ khỏi trí nhớ. Anh muốn nhìn thấy những cuộc du hành nhẹ nhõm như cái cách mà vũ trụ hỗn mang này ôm chứa trong lòng nó những quả cầu trôi dạt mênh móng, nó không phải hề đặt ra bất kỳ một sự kiểm soát nào.
- Người ta đã tìm thấy các mảnh vỡ. Phải, đó là những bệ ván được sóng tấp vào dọc đường bờ biển dài năm kilômét.
- Nhưng con người thì sao?
- Vẫn chưa thấy gì. Họ đang phối hợp tìm kiếm.
- Biển ở đó sâu đến bảy ngàn mét!
- Vậy sao? Thật đã có vùng biển sâu như thế!
Khi giấc ngủ đã hút anh về một phía. Đó là vùng tối của trí não, vùng lãng quên và xóa nhòa, thì cái sợi dây cháy của ý thức vẫn ngun ngún truyền đi thông điệp này; anh đang không ở trong trạng thái thả lỏng hoàn toàn. Anh đang trôi trên một hành trình được hoạch định cứng nhắc. Từ điểm này đến điểm kia. Anh không trôi tự do. Và không hoàn toàn buông xả ngay cả khi đã thả lỏng ột cơn mê man xâm chiếm. Ý thức anh vẫn ngún cháy và truyền đi những thông điệp đề phòng bất trắc. Nó luôn sẵn sàng đốt bùng lên một phản ứng hoảng hốt để báo động ngay cả khi vượt qua một cú sốc nhỏ, một rung giật khác thường. Khi ấy, ở khoảng tiếp nhận giữa ý thức và vô thức, vùng giao thoa ánh sáng và bóng tối bên trong anh, đang truyền đi một ảnh ảo, một trải nghiệm quen thuộc: anh thấy mình đang lướt qua những cái tên, nhìn thấy những khuôn mặt người phía sau những cái tên đó, những chi tiết mà từ lâu, với thỏi quen, phản xạ thành thạo và nhàm chán của công việc, anh đã bỏ qua. Và trong lúc đó, cái sợi dây cháy của ý thức làm bùng lên trong anh câu hỏi: có điềm báo gở gì chăng? Vì sao hôm nay tôi lại lưu tâm đến những thông tin này? Con người chưa từng biến mất trong trí não của tôi hay sao?
- Hoặc là…
- Hoặc là... họ đã bị hút vào trong vũ trụ bao la?
- Không, thế thì nghe có vẻ văn chương viễn tưởng quá. Nhưng rất tiếc, khoa học chưa từng cho chúng ta cơ sở nào để tin vào điều đó?
- Vậy đây mãi mãi là một điều bí mật?

- Không. Chiếc hộp đen sẽ được tìm thấy. Và nó sẽ cho chúng ta những thông tin.
- Nhưng chiếc hộp đen hiện giờ đang nằm ở đâu?
- Sâu dưới bảy ngàn mét. Có thể vùi trong một rừng san hô hoặc một núi rong nhằng nhịt. Ở nơi mà ánh sáng mặt trời dẫu có vươn tới cũng chỉ tạo nên một vùng sẫm tối thâm u.
Bây giờ, anh thấy mình trượt vào một đường ống sâu hút. Hai bên thành của đường ống lát bằng những khuôn mặt đang nhìn trân trối và hoảng sợ. Họ bám chặt vào những thành ống và chấp nhận buông xuôi để cái hấp lực của mặt đất hút trượt sâu xuống bên dưới. Cách đây ít lâu thôi, chính anh đã thấy những đôi mắt ấy âu lo mơ màng khi kéo những kiện vali bước lên thang cuốn vào phi trường, cẩn thận đưa những tấm thẻ xuất, nhập cảnh. Họ dõi mắt nhìn những chiếc rương ký gởi của mình trôi máy soi rồi lướt đi trên những băng chuyền, trôi đi giữa hai bức tường kính sáng lóa. Hình ảnh của họ phóng chiếu và lan tỏa trong không gian của những phòng chờ sang trọng.
Có lúc anh đã tự hỏi, điều bí mật nào nằm trong những chiếc rương ấy? Điều gì được che đậy riêng tư hay cất giữ bên trong những chiếc hộp hành lý nặng nề ấy? Và nữa, điều gì, ý nghĩ nào đã bám víu tâm trí họ khi những bước chân ra vẻ dứt khoát đặt lên từng bậc cầu thang? Hãy nhìn cái cách mà cô gái trẻ tóc vàng ngoái nhìn thành phố. Anh thấy gì? Đôi mắt kính đen cỡ lớn trên một khuôn mặt trắng trẻo bầu bĩnh đã in đầy những vệt đèn. Anh không thể nhìn thấy sâu bên trong đôi mắt kia, những ý nghĩ xáo trộn, những dự định mơ hồ phía trước. Cô ta đang vui hay buồn, đang lo lắng, hân hoan bước vào một cuộc bay nhiều giờ lơ lửng trên không trung, hay chỉ là một cảm giác phó thác tuyệt đối.
Khẽ nhìn lại thành phố một lần rồi cúi chào anh nhân viên hàng không khỏe mạnh đang đứng đón ở sảnh vào luôn sẵn một nụ cười tỏa sáng hấp dẫn. Thứ ánh sáng nhẹ nhàng và bồng bềnh như muốn nói với anh rằng, chẳng có gì phải âu lo, hãy tin vào chúng tôi.
Một lần nữa, anh bước xuống nhìn cô gái đang xin người phụ nữ già bên cạnh cho cô được ngồi gần cửa sổ. Người phụ nữ đứng tuổi lịch sự nhường chõ cho cô: “Vâng, tôi cũng không nhìn ra ngoài ấy làm gì. Mây không là mây, chẳng có gì dể ngắm!”. Cô gái ngồi vào chỗ mới và thắt nịt an toàn, mắt mơ màng nhìn ra ô cửa nhỏ và dõi về phía góc chếch của thảnh phố. Một lần nữa. Có thể phía đó chính là nơi anh chàng người yêu cô vừa thanh toán xong tiền bia ở quầy giải khát của sân bay và cùng đang đứng dõi nhìn theo chiếc máy bay có số hiệu XXX cất cánh.
Họ vừa ngủ với nhau đêm qua. Họ vừa nói với nhau về những dự định tương lai suốt đêm qua trong căn phòng khách sạn xa lạ nơi một thành phố xa lạ.
- Chắc chắn em đã gặp những người khác đó ở sân bay Paris cách đây một tuần.
- Em lại khéo tưởng tượng. Làm gì có chuyện đó?
- Có mà. Những người khách Pháp rất đáng yêu. Một gia đình. Đúng thế. Em làm quen với đứa bé còn nằm trong chiếc nôi nhỏ ngậm một bình sữa trong khi đôi vợ chồng trẻ đang ngồi ăn món spaghetty... Họ trò chuyện với nhau về những điểm sẽ đến trong kỳ nghỉ ở Rio...
- Em nhạy cảm quá. Em bị vụ tai nạn này ám ảnh rồi. Thực ra, tất cả các cặp vợ chồng đợi ngồi ăn món Tây trước giờ bay trong lúc con họ nằm trong nôi ôm bình sữa bú và...
- Em tin vào lình tính. Em đã gặp họ. Cả những người khách lịch lãm với những vali xách tay có máy tính màn hình cảm ứng. Cả những ông bà cụ đi chung chuyến bay ấy. Họ sẽ có một tuần ở Rio và từ đó trở về Paris. Anh biết không, họ rất háo hức với kỳ nghỉ... Họ vội vã ra đi và vội vã trở về.
Trong một tiểu thuyết của Saint-Exupéry, hình như là Bay đêm, anh còn nhớ những đoạn mô tả ảo giác về bầu trời và mặt đất của một phi công khi bay qua những vùng biển có dòng khí hiểm và phi công phải áy bay lượn ngược những vòng xoắn để thoát ra khỏi hiểm nguy. Đó là một thứ ảo giác cắt nghĩa, minh chứng cho sự phù du của con người xiêu lạc giữa vũ trụ bao la không phân định và neo đậu. Con người không hẳn đã neo mình vào mặt đất. Con người lơ lửng trên mặt đất và bồng bềnh trong vũ trụ như chiếc lá chao lượn vô hướng, chẳng biết đâu là mặt biển, đâu là những tầng mây. Và bằng cách thế ấy, anh ta “bay lên”. Bay lên cũng có thể là lao mình vào đại dương thăm thẳm hun hút. Những đoạn văn trong tác phẩm của tiểu thuyết gia phi công từng đưa anh vào nghề bay với sự can đảm, ý thức chấp nhận mạo hiểm lẫn tình yêu với không gian. Trong những giờ phút bị cơn buồn ngủ đột ngột tấn công, giữa chập chùng tiềm thức, anh thấy mình lạc trong vùng hoang vu của những trang văn đó như một cảm giác vừa mê hoặc vừa bất an. Và lúc ấy, anh tìm cách thoát ra khỏi nó bằng việc nghĩ về hình ảnh những cuộc đưa đón thân nhân nơi các sân bay làm ình trở về thực tại. Tiềm thức nhắc nhở anh rằng phải đáp xuống mặt đất. Đó mới là chốn neo đậu. Không ai khác, chính mình mới là kẻ thay mặt thượng đế nối lại những khoảng cách, dịch gần những biên độ trên địa cầu này. Và anh đã nhìn mọi thứ từ một góc nhìn của kẻ sáng tạo thời gian. Anh bay qua những múi giờ và triệt tiêu mọi sự khác biệt, bay qua những biên giới và xóa nhòa những ranh giới văn minh. Anh đã nhìn mọi sinh vật bên dưới từ ngọn cỏ chỉ đủ chứa một hạt sương đến thành phố với những tường thành khổng lồ, những ngọn núi hiểm trở từ góc nhìn của Kẻ Sáng Tạo Vũ Trụ.
Và để trở về với một thế giới đầy xúc cảm, anh vẫn giữ thói quen đứng nơi góc sân bay và ngả nón chào mọi người như một đứa trẻ bối rối. Cô gái tóc vàng nhìn anh với đôi mắt rưng rưng cảm phục rồi vụng về quay đi, sà vào vòng tay của người cha sau một hành trình vài ngày trời bứt mình ra khỏi khuôn phép lễ giáo ràng buộc để sống cho thứ tình yêu và khát vọng tự do. Và ở đâu đó phía cuối dãy hành lang, anh nhìn thấy các tour guide, nhân viên khách sạn lịch sự đứng đưa cao các tấm bảng viết tên bằng thứ mực xanh, chữ tròn to, rõ ràng: We e Mr Nguyen, We e Mr William, We e Mrs Susan... Những cái tên một lần nữa trôi qua trước mắt anh. Trong khi đó phía trái của ổng ra, những cánh cửa metro mở toang, bật sáng đèn vàng và nuốt vào đó vài người khách tất bật, rồi lại chạy xuyên lòng đất. Một lúc sau, lại có cánh cửa bật sáng đèn vàng cùng đoạn nhạc hiệu bằng chuỗi mấy nốt quen thuộc. Khách từ chuyến bay rời những quầy nhập cảnh hải quan và vội vàng bị nuốt vào những hành lang và theo những băng chuyền, họ trôi đi giữa thứ ánh sáng ấm cúng; họ theo những metro đâm xuyên không gian dưới mặt đất dẫn đến khoảng giao các đại lộ sầm uất hay những quán xá có người thân quen đang chờ đợi.

Và ở cái khoảng giao nhau giữa ánh sáng với bóng tối, anh nghe thấy...
Bắt đầu từ một chiếc ghế lớn màu xanh trôi lêu bêu trên mặt biển. Vâng, một chiếc ghế lớn không người ngồi. Một cảnh tượng bi thảm. Người ta xác định đó chính là chiếc ghế của viên phi công!
Tôi không chắc như thế, thưa ông. Vì tại sao mọi thứ đều biến mất chỉ còn một chiếc ghế trôi nổi trên sóng?
Trong tình thế này, chúng ta buộc phải hy vọng. Vì sự bí ẩn của mất mát này đang lấy đi trong tất cả chúng ta sự chờ đợi vào những giả thiết kiến giải khả quan. Chúng ta đang lao đao và mất lòng tin. Ông biết không, khi người ta nhận ra vệt dầu loang và những mảnh vỡ tấp đầy trên mặt biển không phải của máy bay mà của một tàu cá thì điều gì xảy ra? Người ta sẽ thận trọng hơn trong các công bố. Người ta lo sợ chính mình một lần nữa dập tắt hy vọng nơi kẻ khác. Niềm hy vọng đã đến mức báo động. Nhiều người nhái đã trở về từ đáy biển bảy ngàn mét và họ rút khỏi hoạt động tìm kiếm. Họ thực sự đã mất lòng tin.
Và chúng ta có thể bấu vịn vào bất cứ điều gì, kể cả một chiếc ghế xanh trôi bồng bềnh trên hiển, khi không có thượng đế nào ngồi trên đó báo cho chúng ta biết rằng, cả ngài cũng đã rơi xuống đây trong một sự cố không gian?
Sợi dây cháy của ý thức một lần nữa bùng lên trong anh một tiếng nổ nhỏ như thể tia lửa ngấm ngầm vừa đốt phải một hạt thuốc súng giấu dưới lớp vỏ nhạy cảm và lầm lì. “Thức dậy đi! Nào, thức dậy đi để thấy điều bí mật!” - một giọng nói vang lên từ vùng tối sâu hun hút. Mọi hình ảnh ngún tắt. “Này anh - cái giọng đàn bà dịu dàng và ân cần đánh thức anh lần nữa - nghe em nói gì không? Thức dậy đi để thấy điều bí mật!”. Anh gật đầu uể oải. Anh cố gắng chuồi mình qua những khe hẹp của bóng tối, của cơn mê để chiến thắng sự ù lì do cơn mê ngủ tạo ra. Nhưng đến cái khoảng sáng cuối đường hầm, anh bị quăng vào một hố thảm khốc. Anh bị đánh gục như một kẻ đã tiêm phải thứ thuốc an thần cực mạnh, sự quyết liệt của ý thức không còn có khả năng kháng cự lại sự bạc nhược của thể xác. Lần này, anh thấy mình lọt ng sáng mong manh của sự tự lừa mị. Cõi hoang vắng mê mộng vẫn còn bủa vây anh. “Dậy đi anh!” - lần này anh nhận ra giọng nói của vợ anh, đầy âu lo. Và hình như cả bàn tay ấm vuốt trên trán anh, vén mớ tóc rối bù. “Em, chuyện gì vậy?”. “Dậy mà xem người ta rơi”. “Đâu? Ai? Gì vậy? Ai rơi? Sao?...”
Nguyên nhân có thể do khủng bố. Máy bay đã bị đặt bom.
Không, bọn nhóc nhà tôi bảo rằng trong lúc chưa tìm ra kết luận nào thì cứ tin rằng họ còn có thể trở về. Có thể họ bị rơi xuống một hòn đảo nào đó. Và bối cảnh chúng ta chờ đợi còn bi thảm hơn. Mặc dù có khả năng sẽ có người sống sót kể cho chúng ta nghe về những câu chuyện.
Và chúng ta sống với những hồi tưởng đáng sợ đó? Bọn trẻ luôn tò mò và muốn trải nghiệm những điều mà có khi người lớn chúng ta hết sức lo ngại. Tụi nó ảnh hưởng phim ảnh nhiều quá. Tôi chắc rằng trong đầu chứng sẽ có những cánh khủng bố gí súng vào đầu phi công khi anh ta đang ngủ gật trên chiếc ghế bành, bên một bàn điều khiển có nhiều nút và một màn hình ảnh sáng xanh đỏ nhập nhòe...
Không. Bọn trẻ con nhà tôi lại nói rằng có thể có một chiếc đĩa bay nào đó đã nuốt họ từ trên không và mang ra khỏi khí quyển để làm nghiên cứu. “Bố đừng lo nghĩ, một thời gian sau, họ sẽ được trả về. Họ sẽ đi tới nơi về tới chốn mà.” Không có bề gì đâu - chúng nói vậy đấy. Ôi, bọn trẻ bây giờ sống trong huyễn hoặc của những trò phù thủy mà công nghệ giải trí mang lại, chẳng còn biết đâu là sự thực cần đối diện và đâu là chuyện hư huyễn hoang đường…
Dù sao cũng tốt cho chúng. Ngay cả trong mất mát còn bày ra trước mắt chúng ta những sương mù bí mật khêu gợi trí tưởng. Đến khi nào lũ trẻ này không còn điều gì để tưởng tượng được nữa thì thế giới sẽ còn nguy khốn hơn!
Anh thấy mọi trật tự đã thay đổi. Đầu óc anh tê lạnh và nhức buốt. Hai hốc mắt cay và khô nhám. Anh nhắm nghiền mắt và nghe giọng nói ấy vẫn vọng sâu dưới sọ não mình. Chiếc đồng hồ sinh học vẫn điểm những tiếng tíc tắc khô khan. Sau những giấc ngủ lịm thế này, nếu thức dậy, anh sẽ vẫn rơi vào cảm giác chếnh choáng và không trọng lực. Nó khiến anh bước đi với một tình thế liêu xiêu, nghiêng nặng về phía bên phải. Và đầu óc luôn ở tình trạng của một quả bóng quá no căng hơi khí. Anh đảo lộn giữa những vòm mây căng xốp trong một màu trắng huyền hoặc. Bây giờ, có tiếng lọc cọc của những bánh xe lăn trên sàn. Và tiếng xe đẩy thức ăn va lục bục vào dãy ghế cuối. Hình như ở đó không người ngồi. Anh hoảng hốt nhìn quanh mình vắng lặng. Những cơ phụ đã đi dâu hết? Anh nhìn lên màn hình báo tọa độ bay, mọi thứ đã bị xóa nhòa, sụp đen. Không còn một số liệu tín hiệu sống động nào trên đó. Anh bật sang thông tin hành khách khoang sau và quét camera vào khoang máy hay. Chỉ thấy một gian phòng trống hoác. Những chiếc xe đẩy tự động lăn đi chở trên nó những hộp thức ăn đã mở hoác, những ly vang uống dở, những chiếc cốc giấy đựng nước lọc và vài lon coke lăn lóc ngổn ngang. Chiếc xe đang tự động chạy theo lộ trình của nó dọc lối đi rộng, nằm giữa hai dãy ghế. Nó ghé về bên này, ghé về bên kia. Dừng lại. Và lại trượt đi tự động. Vô thanh. Nhưng hẳn nhiên, không có người. Tất cả đã biến mất. Cô tiếp viên với màu môi son mận chín và đường kẻ dưới khóe mắt xanh xóa đi những nếp nhăn, người đã có số giờ bay cao nhất hãng, người tận tụy và chưa từng nhận một plain nào từ phía hành khách cũng đã biến mất. Anh quét lại camera lẫn nữa về phía cuối khoang. Màn hình lớn dơn nhiễu sóng và ghi rõ hình ảnh những dãy ghế đã trống không. Cô gái tóc vàng. Vợ chồng với đứa con đầu lòng trong chiếc nôi nhỏ xíu ngồi ở lối đi. Ông bà cụ da đen. Và những nhóm thanh niên gốc Âu ăn mặc theo lối Hip Hop... Họ đi đâu vắng?
“Tất cả mọi người đi đâu hết? Tất cả mọi người đâu hết?” - anh gào thét trong khoang lái. Những dãy ghế chao động. Chiếc xe của cô tiếp viên đang trượt về phía cuối. Màn hình nhiễu sóng. Họ đã thực sự biến mất trước khi mọi thứ xảy ra. Họ đi đâu? Sao lại như thế? Nỗi hoảng loạn đưa anh vào trạng thái của một chiếc lá không còn định được hướng bay giữa vùng trời gió bão? Không. Không, vẫn còn một màn hình đang nhiễu sóng trước mặt. Vẫn còn bóng dáng sự tồn tại mà. Vẫn còn màu trắng mượt như thảm lụa phủ lên những vòm mây xao động bên ngoài kia mà? Và vẫn con tiếng động cơ rền vang...
Nếu bay nhanh trong tình trạng thời tiết như thế thì nó sẽ bị nổ tung. Nếu bay quá chậm thì sẽ bị mất khả năng điều khiển hướng.

Vấn đề đặt ra là trong lúc đó, ai đã điều khiển dàn lái? Cơ trưởng hay hai phi công phụ? Và họ có thực sự vật lộn nhiều phút trong tình trạng dằn xóc. Mọi người có thực sự rơi vào cơn kinh hoàng náo động bên trong hay không?
Làm sao biết được. Chiếc hộp đen còn chưa tìm thấy.
Vậy thì tất cả có thể mãi mãi là điều bí ẩn bên trong lòng Đại Tây Dương.
Và để khỏi mất niềm tin, chúng ta vẫn tiếp tục đưa ra những tình huống giả định để cứu vãn hy vọng sau cùng. Tôi cho rằng hệ thống lái tự động và hai máy tính kiểm soát truyền thông tin không lưu đã bị hỏng. Lúc đó phi hành đoàn và các hành khách đều đang ngủ ngon. Có thể họ bị đánh thức không lâu trước khi sự số xảy ra. Và họ đã mở cửa, lao ra bên ngoài trong tình trạng mất hết kiểm soát. Họ đã xô đẩy và kêu la trong gió xé khi khói đùn lên từ dưới những hàng ghế. Và trong số họ, nhiều người đã thoát ra ngoài trước khi có tiếng nổ.
Vậy vẫn có thể tìm thấy sống sót?
Nếu kịch bản trên xảy ra.
Tôi lo sợ. Tôi thực sự lo sợ khi thoát khỏi sự cố không gian, họ lại tiếp xúc với một hiểm nguy khác đó chính là sự dữ dội của đại dương.
Nhưng lúc đó chúng ta lại đặt thêm một giả thiết khác để còn có hy vọng kiếm tìm. Không lẽ chúng ta đã khánh kiệt mọi hình dung để cứu vãn nó?
Anh vùng dậy và bước về phía cánh cửa. Một lần nữa, anh nhìn lại màn hình đang nhiễu sóng vẫn phát hình ảnh chiếc xe đẩy của tiếp viên chạy nghiêng ngả giữa các dãy ghế. Một căn phòng trống lạ lùng. Những chiếc ghế vẫn lặng im. Và trên trần đã bắt đầu bung xuống những mặt nạ dưỡng khí. Những mặt nạ màu cam nảy lùng nhùng, treo lư lửng như một đám bong bóng. Cái màu cam chết tiệt mà anh chưa bao giờ muốn thấy, giờ đây chúng như muốn nhuộm loang cả gian phòng - thứ màu báo động và dọa nạt. Những sợi dây ống cao su dẻo nhùng chết tiệt mà anh chưa bao giờ dám nghĩ đến một ngày nào đó nó phát huy tác dụng. Những khe cửa đóng kín. Ánh sáng của trăng bên ngoài không lọt vào. Chỉ có vệt mờ mờ của những đèn chụp hắt lên, rọi dọc lối đi giữa trải thảm đỏ. Tất cả đang nhảy múa. Sự trống không đang nhảy múa và gào thét. Một vở múa tuyệt vọng và vô hình vô ảnh. Ngay lúc đó, sợi dây cháy của ý thức bên trong anh đang tiến dần đến điểm mút của nó. Và điều gì chờ đợi ở cái khoảnh khắc tương lai ấy, anh chưa hình dung được.
Em không thể nào ngủ được từ hôm xem bản tin ấy. Em chắc với anh rằng, em đã gặp họ trong lúc ngồi quá cảnh ở quầy thức ăn nhanh. Em đã nhớ đến anh khi nhìn cô gái tóc vàng vùi mình vào lồng ngực của chàng trai. Và anh biết không, bàn tay đầy lông của anh ta đã luồn vào trong cạp quần của cô ta ngay giữa phòng chờ, giữa đông người. Rõ ràng giữa họ có một xung lực tình yêu mạnh mẽ.
Có thế họ vừa rời khách sạn trong vài giờ.
Em cùng nghĩ vậy. Cô ta còn quá trẻ. Và anh kia cũng thế. Họ có thể đốt cháy nhau bất cứ lúc nào. Họ quên cả không gian chung quanh. Em đã rất nhớ anh. Nhớ về buổi chiều đưa tiễn, lúc đó em đã chờ đợi rất lâu một việc.
Việc gì?
Một cái hôn của anh. Vội vàng cũng được. Nhưng anh đã không làm điều đó,
Có nhất thiết phải...
Vâng, anh luôn đặt những câu hỏi như vậy. Ngay cả khi em đề nghị chúng ta hôn tạm biệt nhau trước giờ em vào phòng thủ tục, anh cũng đã không làm. Anh vẫy chào và bước về phía sảnh cây. Màu cây sẫm và lạnh nuốt chửng anh. Và khi bay lên khỏi thành phố em đã nghĩ rằng anh đang trở về rất vội vàng trên con đường có nhiều điểm tắc nghẽn kẹt cứng trong cái thành phố lúc nhúc người và rền rĩ tiếng động cơ.
Em lại nhạy cảm quá. Thực ra, lúc đó anh ngồi uống bia ở quầy bên ngoài và nhìn máy bay cất cánh qua màn hình. Anh uống một lon bia và nghĩ tại sao người ta lại thường hôn nhau hay có những biểu hiện tình cảm thái quá, thậm chí, thiếu kiểm soát vào những giờ khắc chia tay ở các sân bay. Đó có phải là những biểu hiện trái chiều từ những dự cảm bất an đang khuấy động trong ý nghĩ hay không?

Anh dùng chiếc chìa khóa riêng và thận trọng mở vào gian phòng. Móc mở khóa khô khốc vọng lên như tiếng bút của một dây cót đồng hồ. Thần kinh anh thư giãn. Sức thư giãn vội vàng của sự bục vỡ hơn là trạng thái tự vệ sinh học bảo bọc. Cơn đau dần dần biến mất. Mồ hôi đẫm trên bờ trán nóng. Thứ mồ hôi lạnh, không phải bàn tay ấm của người vợ trẻ hay chiếc khăn ấm. Và mắt anh dần dần mở ra sẵn sàng tiếp nhận mọi thứ với một trạng thái đã hoàn toàn cô độc, buông xuôi. Anh quay lại nhìn màn hình lớn một lần nữa. Chiếc ghế đang dạt về góc xa hút tối của căn phòng. Nó bị trượt trên một dải chiều dọc và không có bàn tay nào có thể thăng bằng hay giữ nó lại. Những chiếc ghế xanh trong gian phòng tự động rời nhau ra sau những tiếng đứt gãy. Chúng chuyển động hỗn loạn giữa không gian được trang hoàng lằng nhằng bởi những bong bóng mặt nạ dưỡng khí không ngừng nhún nhảy. Anh đứng gồng người, ép sát vào cánh cửa và bắt đầu bật chốt. Cánh cửa mở toang ra.
Sấm sét và gió giật từ bên ngoài. Và tôi thấy một vệt trắng sắc lẻm chém xuống mặt cầu màu xanh huyễn hoặc. Tôi cam đoan rằng điều đó không hề sai.
Trước đó, anh đã trải qua một giấc ngủ chứ?
Không. Tôi hoàn toàn tỉnh táo trong chuyến bay đó. Sau trải nghiệm ấy, tôi đã không thể ngủ. Thậm chí khi đáp xuống mặt đất, tôi đã không tài nào chợp mắt.
Vấn đề là chiếc hộp đen vẫn chưa được tìm thấy. Và chúng ta vẫn tiếp tục giả thiết.
Đến lúc này con người vẫn vọng sao?
Cánh cửa đã mở toang. Trước mắt anh, mây đã cuộn thành từng vòm với sự chuyển dịch sắc độ huyền ảo, những giai sắc quyện vào nhau và hòa phối thành những bảng hỗn hòa ánh sáng. Màu không ngừng phái sinh. Mặt biển như một khối cầu lồi phát sáng dưới ánh trăng. Và từ trong một đám mây, tiếng nói lại vọng về, vang dội: “Anh, hãy bước ra xem họ rơi. Họ rơi trong không gian, dưới trăng vàng mê hoặc! Và cả tiếng nổ. Anh nghe không?”. Anh gọi vọng lại phía đó: “Ai? Ai có việc chi vậy? Nổ ở đâu?”. “Ra đây với em. Hãy ra mà coi người ta rơi. Người ta hóa thân vào những điều bí mật!”.
Từ phía tiếng gọi đó, có một làn gió ấm hập lên toàn thân anh một hơi nóng gãy, rát bỏng, muốn chảy nhão. Ngọn lửa trong dây cháy đã ăn đến điểm mút cùng. Anh yên tâm như thế. Và sẵn sàng đón đợi một cơn bùng nổ có thể xảy ra. Anh không còn muốn chứng kiến căn phòng với một viễn cảnh thế giới của những xe đẩy thức ăn không người chạy nghiêng ngửa giữa một rừng những chiếc ghế xanh rời rạc đang va đập vào nhau trong hỗn loạn, vô thanh. Anh phải đi về phía tiếng gọi ấy trước khi tiếng nổ rền vang giữa không gian.
Nào, anh dập ngược cánh cửa. Và dứt khỏi vùng tối của giấc mơ để cố thoát ra bên ngoài thực tại.
Cả thế giới sẽ hoang mang và họ sẽ quên như quên bao sự cố khác. Nhất là những cái chết không để lại các hình ảnh bỉ thảm của hình hài, thân, xác, càng dễ để quên đi! Xem như là một cuộc mất hút. Và liệu chúng ta còn có gì để kể và mô tả về chúng?
Em hiểu. Họ sẽ xem đây là một bí mật. Ngay trước khi nỗ lực tìm kiếm chiếc hộp đen được tiến hành thì khả năng phát hiện người sống sốt đã bị loại bỏ. Thật vô lý vì con người không còn được tìm thấy. Những câu chuyện rời rạc rồi sẽ biến mất khỏi tâm trí chúng ta!
Nhưng ngay cả trong những cảnh huống như thế, anh vẫn chưa hiểu vì sao người ta hôn nhau và có những hiểu hiện cảm xúc thái quá ở phi trường trước giờ máy bay cất cảnh. Rõ ràng người ta có thể thỏa mãn trọn vẹn hơn ở những lúc khác mà.
Có thể họ đã sẵn sàng đón nhận mọi thứ. Họ tìm cách lưu giữ những câu chuyện.
Bây giờ, anh từ giã căn phòng của mình hoàn toàn thoát ra khỏi con buồn ngủ đày ải và bước vào một căn phòng ôm chứa một khoáng không bao la khác. Rộng lớn hơn cả bầu trời.
Ở đó, còn có biết bao điều bí mật khác đang chờ đợi.
Saigon, 2009


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận