Edit + Beta: Khang Vy
Lúc Thẩm Vi Lê về tới nhà, trong phòng khách không có ai cả, cô cởi áo khoác ra, rồi lại với tay vào trong áo cởi nội y, cả người thoải mái hơn không ít.
"Mẹ?" Thẩm Vi Lê cầm áo đi tìm người.
Phạm Mỹ Huệ mở cửa phòng, suỵt một cái, "Nói nhỏ thôi."
"Sao vậy ạ?"
"Em gái con đang phát sóng trực tiếp trong phòng."
"Thẩm Tâm Oánh đang phát sóng trực tiếp?"
Thẩm Vi Lê cẩn thận nghe thấy tiếng hát của Thẩm Tâm Oánh bên trong.
Trước đây cô không đồng ý với việc Thẩm Tâm Oánh làm streamer, bởi vì cô ta đang học đại học, phải nắm vững kiến thức chuyên ngành thì sau này mới có thể tìm được một công việc ổn định.
Cô không muốn Thẩm Tâm Oánh chỉ lo đến kiếm lời trước mắt, hơn nữa, con gái livestream hát hò rất dễ bị dụ dỗ, nhất là mấy người đàn ông trong bảng xếp hạng.
Nhưng bây giờ cô đã không quản lý nổi Thẩm Tâm Oánh nữa rồi, gì nên nói cũng đã nói, từ bỏ thôi.
Thẩm Vi Lê ôm Phạm Mỹ Huệ về phòng nằm.
Hai mẹ con cùng nằm trên một cái giường, Thẩm Vi Lê trả lời tin nhắn wechat, Phạm Mỹ Huệ chơi đấu địa chủ, hai người trò chuyện, không khí vui vẻ.
Phạm Mỹ Huệ còn mặc đồ Tết Thẩm Vi Lê mua cho, tâm trạng rất tốt.
Thẩm Vi Lê trở mình gối đầu lên bụng mẹ, tay cầm điện thoại đọc tin nhắn chat trong nhóm gia đình.
Thẩm Uyển Hề hỏi cô: [Nguyện Nguyện của chị sắp về chưa? Nếu không kịp thì sửa lịch đi chơi cũng được. Hôn.jpg]
Thẩm Vi Lê: [Có thể về kịp, chị yên tâm đi.]
Thẩm Lan: [Ngày nào cũng Nguyện Nguyện của con Nguyện Nguyện của con, nghe như Nguyện Nguyện không phải con gái ba vậy.]
Thẩm Uyển Hề: [Nguyện Nguyện của con, Nguyện Nguyện của con, Nguyện Nguyện của con, Nguyện Nguyện của con. Ngoáy mũi.jpg]
Thẩm Vi Lê cũng đã quen với cái tên Nguyện Nguyện này.
Hạ Từ: [Bé ngoan, không cần vội đâu, nếu mẹ Phạm không xa được con thì cứ ở thêm hai ngày nữa, lùi lịch đi chơi cũng được.]
Thẩm Vi Lê: [Vâng, sáng mai rồi tính tiếp ạ.]
Thẩm Uyển Hề: [Sao Nguyện Nguyện của chị lại ngoan thế chứ, muốn hôn em ~]
Cảm giác được chị gái yêu thương thực sự rất tốt, trong nháy mắt, Thẩm Vi Lê bỗng hiểu được cảm giác của Chu Yến Hỗn khi có mình chăm sóc.
Bụng của Phạm Mỹ Huệ rất mềm mại, Thẩm Vi Lê hơi buồn ngủ, nghe thấy mẹ hỏi, "Chu Yến Hỗn sao rồi con?"
Thẩm Vi Lê tỉnh táo, ngẩng đầu nói, "Ngày hôm qua thì tình trạng không tốt lắm, hôm nay khá hơn nhiều rồi ạ, không có việc gì cả."
Phạm Mỹ Huệ xoa đầu cô, "Vậy thì tốt rồi."
Thẩm Vi Lê đột nhiên nhớ tới một việc, xoay người hỏi, "Mẹ ơi, mẹ muốn tìm một người bạn già không? Gần đây con đang cho ý xem xung quanh có ai thích hợp để giới thiệu với mẹ không đấy."
Phạm Mỹ Huệ nghe thế thì trừng mắt, sau đó đá cô, "Thôi thôi, lăn sang một bên đi."
Thẩm Vi Lê cười to, "Nhìn mẹ kìa, lại còn thẹn thùng nữa."
Phạm Mỹ Huệ không muốn tiếp tục đề tài này với Thẩm Vi Lê, vỗ mông cô hai cái rồi vào bếp nấu cơm.
Thật ra Thẩm Vi Lê đã muốn tìm bạn cho mẹ từ lâu, nhưng trước kia nhà cửa nợ nần, cô có nhắc tới thì mẹ cũng không thích, bây giờ trả hết rồi, cô cũng muốn đề nghị với mẹ.
Thẩm Vi Lê đang định nói tiếp thì bỗng thấy tin nhắn của Phó Tranh.
*
Kẹp giữa Đường Phái và Tần Tinh, Chu Yến Hỗn không tránh được phải uống rượu.
TV chiếu phim Hongkong, trên bàn bày rượu, ba người chơi xúc xắc.
Tần Tinh ngồi trên sofa, Chu Yến Hỗn ngồi dưới đất, Đường Phái ngồi đối diện bàn trà.
Đường Phái lật lên xem trộm điểm số rồi hỏi, "Thiếu gia, tôi mới từ Thái Lan về, chờ qua tuần đầu của ông nội, chúng ta đi Thái Lan hai ngày thả lỏng không?"
Chu Yến Hỗn biết Đường Phái muốn đưa mình đi giải sầu, nhưng cậu thật sự không rảnh, "Mùng 7 công ty đi làm lại rồi, không đi được."
Đường Phái khuyên nhủ, "Đầu tư cũng thành công rồi, hai ngày cậu không tới cũng không sao, công ty mới thì để phó tổng Hách xử lý là được rồi."
Tần Tinh cũng nói, "Đúng vậy, để người khác xử lý chuyện công ty, ba chúng ta đi Thái Lan giải sầu hai ngày, thuê biệt thự ở Phuket chơi."
Đường Phái và Tần Tinh cùng nhau phối hợp, Đường Phái hỏi, "Thiếu gia có nhà ở Phuket đúng không?"
Tần Tinh nghĩ tới, "Đúng vậy, vừa hay."
Hình như Chu Yến Hỗn nói nhiều tới chuyện ủng hộ sự nghiệp của Thẩm Vi Lê quá, bây giờ cậu đột nhiên không có tâm trí ra ngoài đi chơi, Thẩm Vi Lê đang cố gắng trở nên ưu tú, cậu cũng phải cố gắng xuất sắc hơn, tùy ý nói, "Hai người đi đi, quý sau công ty ra sản phẩm mới rồi."
Đường Phái không khuyên được, cụng ly với Chu Yến Hỗn một cái rồi quay đầu xem TV, cậu ta có đam mê xem phim Hongkong, xem thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Sau khi cụng ly, Chu Yến Hỗn cũng không uống rượu, nâng ly rượu trong tay, chuyển qua chuyển lại.
Tần Tinh cúi xuống nhìn Chu Yến Hỗn, cô ấy cũng uống một ngụm rượu, nhỏ giọng hỏi, "Anh Hỗn, cậu muốn ăn gì không, tôi làm cho cậu."
Chu Yến Hỗn cười lắc đầu, "Cậu còn xuống bếp được à?"
Tần Tinh hừ một tiếng, "Đừng khinh người như thế, tôi biết làm nhiều thé lắm đấy."
Cô ấy càng nói giọng càng nhỏ, "Chỉ là cậu không biết thôi."
Chu Yến Hỗn không nghe được lời nói cuối cùng của Tần Tinh, chợt nhớ mình còn chưa phát lì xì cho nhân viên công ty, cầm lấy điện thoại bận rộn.
Tần Tinh nhìn Chu Yến Hỗn vài lần, hít một hơi thật sâu, cuối cùng không nói gì nữa, cúi đầu lướt weibo.
Lướt lướt, cô ấy đột nhiên nhìn thấy Thẩm Vi Lê.
Nói đúng hơn là Phó Tranh và Thẩm Vi Lê.
Mùng 2 Tết, Phó Tranh đã đăng phần đầu tiên của MV lên mạng.
Hơn nữa còn rất bùng nổ.
Tần Tinh tắt tiếng, yên lặng xem MV hơn ba phút này.
MV mang phong cách cổ trang, Thẩm Vi Lê mặc hỉ phục đội mũ phượng, trang điểm tinh xảo trở thành một công chúa chuẩn bị hòa thân, tuy không lên hình nhiều lắm, nhưng mỗi lần xuất hiện đều khiến người ta kinh tâm động phách.
Mắt Thẩm Vi Lê rất đẹp, nhất là lúc rơi lệ chuẩn bị tự vẫn, đôi mắt ngập nước khiến người ta thương tiếc.
Tần Tinh là nữ nhưng cũng bị vẻ đẹp của Thẩm Vi Lê hút hồn.
"Tần Tinh, Tần Tinh." Đường Phái gọi Tần Tinh vài tiếng rồi tiến lên vỗ bả vai cô ấy.
Cuối cùng Tần Tinh cũng hoàn hồn, tay cầm điện thoại không chắc nên rơi xuống dưới đất.
Chu Yến Hỗn giúp Tần Tinh nhặt điện thoại, cô ấy theo bản năng muốn cướp lại, Chu Yến Hỗn đã nhìn thấy MV đang chiếu trên màn hình, cậu hất tay Tần Tinh ra, mở MV và tiếng, cụp mắt nhìn.
Đường Phái cũng thò đầu lại xem, thấy là MV của Phó Tranh và Thẩm Vi Lê thì nhíu mày, cậu ta ở phim trường nên biết hình ảnh hai người họ tình cảm thế nào.
Đường Phái với tay qua, "Đừng xem nữa, là giả thôi."
Chu Yến Hỗn đẩy Đường Phái, tiếp tục xem chăm chú.
Bây giờ tâm tình cậu đã ổn định, tuy cũng có ghen, không muốn thấy Thẩm Vi Lê diễn cảnh thân mật với người đàn ông khác, nhưng cũng không tức giận đến mức không khống chế nổi bản thân.
Bởi vì cậu biết, trên thế giới này, chỉ có tình cảm của Thẩm Vi Lê với cậu là không giống nhau.
Cho dù có xảy ra chuyện gì, hoặc cậu có chọc giận cô đến đâu, cô sẽ luôn ở bên cậu, ở lại bên cậu.
Nhưng tuy rằng thấu hiểu, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Trả điện thoại cho Tần Tinh, Chu Yến Hỗn cầm ly rượu uống thêm rất nhiều.
Quay đầu thấy bên ngoài đã tối, trong mắt Chu Yến Hỗn dần xuất hiện men say.
Cồn khiến người ta mất lý trí và sức phán đoán, cầm điện thoại, "Hiểu Phong, tới đón tôi."
Đường Phái ngẩng đầu hỏi, "Thiếu gia, cậu định đi đâu thế?"
Chu Yến Hỗn nói, "Đi tìm Thẩm Vi Lê."
Đường Phái vội đứng dậy, "Cậu đừng giận mà."
Chu Yến Hỗn gật đầu tỏ vẻ đã biết, "Yên tâm đi."
Tần Tinh cụp mắt uống rượu một mình.
*
Trước đó Thẩm Vi Lê nhận được tin nhắn của Phó Tranh, nói phần đầu tiên của MV được đăng rồi, nếu có người bình luận mắng chửi thì cô đừng để ý.
Thẩm Vi Lê cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao ba và anh trai cũng ở trong giới giải trí, mẹ ở giới thời trang, chị lại là biên kịch, cũng hiểu rõ chuyện này, cả nhà sẽ luôn bảo vệ cô, cho nên cô không cần phải lo lắng và để ý tới chuyện này.
Sau khi ăn cơm tối, ngoài ý muốn Thẩm Vi Lê nhận được điện thoại của Phó Tranh.
Đầu bên kia điện thoại, cậu hỏi địa chỉ nhà cô, nói vừa hay cậu đang ở đây, tới tặng quà năm mới.
Thẩm Vi Lê vội nói không cần, nhưng Phó Tranh lại nói MV thành công nên cậu muốn cảm ơn cô, nếu còn từ chối nữa thì không tốt lắm, vội thay quần áo đợi Phó Tranh đến.
Nửa tiếng sau, Phó Tranh tới dưới lầu rồi gọi cô xuống.
Phạm Mỹ Huệ tò mò hỏi ai tới tìm cô, Thẩm Vi Lê bật cười vẫy tay, "Mẹ đừng hỏi nữa, chờ con quay về sẽ tìm cho mẹ một người bạn già."
Cuối cùng Thẩm Tâm Oánh cũng livestream xong, nghe tiếng đóng cửa thì ra hỏi, "Mẹ, chuyện gì thế? Chị con à?"
Gần đây Thẩm Tâm Oánh livestream kiếm được chút tiền, tâm tình không tệ, nói chuyện cũng mang theo ý cười.
Phạm Mỹ Huệ thuận miệng nói, "Chị con ra ngoài mua nước tương, lát nữa trở về."
Thẩm Vi Lê xách một túi quà Tết xuống lầu, Phó Tranh đã đứng bên xe chờ cô.
Có lẽ Phó Tranh cho rằng đây là tiểu khu cũ, sẽ không bị ai chụp được, tháo khẩu trang xuống cười đưa quà cho cô, "Chúc chị Lê năm mới vui vẻ."
Dù sao Phó Tranh cũng xuất thân từ idol, lúc này xuất hiện trong tiểu khu, trừ bề ngoài vô cùng đẹp trai, thật sự rất có cảm giác cả người phát sáng, idol đúng là idol, đi đâu cũng tỏa sáng.
Thẩm Vi Lê cười vẫy tay, "Chúc thầy Phó năm mới vui vẻ."
Đi tới gần, Thẩm Vi Lê cười nói, "Tôi thấy hotsearch rồi, hiệu quả không tệ, chúc mừng nhé."
"Cũng nhờ chị cả." Phó Tranh cười nói.
Cậu đưa quà cho cô rồi nói, "Cũng không phải cố ý tới tặng quà cho chị, đừng áp lực, món quà này cũng không quý, là hương dây và lư hương mua từ viện bảo tàng."
Thẩm Vi Lê kinh hỉ, "Vậy sao?"
Lần đầu tiên cô nhận được món quà độc đáo như vậy.
Phó Tranh gật đầu, "Ừm, nghe nói là hương phổ như trong Bách Xuyên Học Hải, mùi hương cũng không tệ lắm."
Thẩm Vi Lê ngượng ngùng, "Tôi cũng chưa chuẩn bị quà trước nên lấy chút đồ ăn ở nhà, để cậu lên máy bay có thể ăn, chờ tôi về sẽ chuẩn bị quà cho cậu sau."
Phó Tranh đã xem MV rất nhiều lần, Thẩm Vi Lê thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta rung động, lúc quay MV, hai người cũng ít khi đối mặt với nhau, mà trong MV, lúc nào cô cũng luôn nhìn cậu không rời, khiến cậu có cảm giác được Thẩm Vi Lê yêu sâu đậm.
Lúc này Thẩm Vi Lê ở trước mắt, cô mặc đồ ở nhà đeo dép lê, mặc áo len ngắn, tóc buộc sau đầu, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, bỗng có cảm giác may mắn khi được thấy mặt mộc của cô.
Phó Tranh nghiêng đầu giang hai tay với cô, "Quà thì không cần, cho tôi một cái ôm năm mới là được rồi, tôi còn có việc bận, sắp phải đi rồi."
Tay Thẩm Vi Lê còn cầm quà Phó Tranh tặng, cô suy nghĩ hai giây, ôm Phó Tranh như một cậu em.
Cậu ấy cũng không có thêm động tác dư thừa, ôm một cái rồi buông ra, thuận tay xoa đầu Thẩm Vi Lê hai cái, "Chị mau về đi, bên ngoài lạnh."
Thẩm Vi Lê nghe Phó Tranh gọi mình một tiếng chị, bình thường chỉ có Chu Yến Hỗn gọi mình như vậy, xưng hô này khiến cô không quen, ngây người một chút.
Sau đó lấy lại tinh thần cười một tiếng, vẫy tay lui về sau.
Đèn xe Phó Tranh sáng lên, bóp còi tạm biệt Thẩm Vi Lê rồi rời đi.
Sau khi Phó Tranh đi, Thẩm Vi Lê xách quà cậu tặng định lên trên, tâm trạng có gì đó không ổn, nhưng không biết là tại sao.
Lúc này, một chiếc xe lại sáng đèn, Thẩm Vi Lê quay đầu nhìn qua.
Đèn xe này còn sáng hơn xe Phó Tranh, vô cùng chói mắt.
Sau đó tiếng còi vang lên, ánh đèn cũng giảm bớt.
Đèn xe không còn lóa mắt nữa, Thẩm Vi Lê mới thấy rõ đây là xe của Chu Yến Hỗn.
Trong lòng Thẩm Vi Lê đột nhiên trầm xuống, không biết Chu Yến Hỗn nhìn thấy Phó Tranh tới tặng quà lại còn ôm cô có tức giận không nữa.
Cửa sổ xe chậm rãi mở ra, Chu Yến Hỗn thò đầu ra ngoài, lúc nói chuyện còn thở ra khói, "Chị, bên ngoài lạnh, lên xe đi."
Giọng nói Chu Yến Hỗn không có chút tức giận nào mà tràn đầy vẻ quan tâm, giống như không thấy cảnh tượng kia.
Thẩm Vi Lê nghi vấn đi qua, ngửi thấy mùi rượu trên người Chu Yến Hỗn, mở cửa lên xe, "Em uống rượu à? Uống nhiều không?"
Triệu Hiểu Phong ở ghế lái quay đầu chào hỏi, "Chúc chị Lê năm mới vui vẻ."
Thẩm Vi Lê cười, "Năm mới vui vẻ, Hiểu Phong, ngại quá, mùng 2 mà thiếu gia đã gọi cậu lái xe rồi."
Triệu Hiểu Phong nói, "Không sao đâu chị Lê, thiếu gia nói tăng gấp ba tiền lương cho tôi, nếu không tôi cũng chỉ ở nhà xem TV thôi ấy mà."
Lúc này Chu Yến Hỗn đẩy đầu Triệu Hiểu Phong, ý bảo đừng nói chuyện nữa.
Triệu Hiểu Phong quay đi, tự động đeo tai nghe không nghe thiếu gia và chị Lê nói chuyện.
Thẩm Vi Lê mở đèn trần, đánh giá sắc mặt Chu Yến Hỗn, phát hiện cậu rất bình thường, không có dấu hiệu ghen tức nào.
"Sao em lại tới đây, tới lâu chưa?" Thẩm Vi Lê hỏi.
Ngón tay Chu Yến Hỗn chạm vào hộp quà trong tay cô, cụp mắt trả lời câu hỏi đầu tiên, giọng điệu cũng vô cùng bình tĩnh, "Trước khi tới uống một chút, giờ tỉnh rồi."
Thẩm Vi Lê thấy động tác của cậu, mở hộp quà ra cho cậu xem, "MV được đăng rồi, cậu ấy tới tặng chị hương dây và lư hương, không có gì khác."
Nói xong lại cảm thấy mình như đang giải thích với Chu Yến Hỗn, vội vàng ngậm miệng.
Chu Yến Hỗn cười một cái, sau đó ngồi lại gần cô, nằm lên đùi cô rồi mới chậm chạp trả lời câu hỏi của cô, "Chỉ là đột nhiên nhớ chị nên muốn tới đây gặp chị thôi."
Nằm trên đùi Thẩm Vi Lê, Chu Yến Hỗn ngửa đầu nhìn cô, "Chị, chị có thể dỗ em ngủ không? Chờ em ngủ rồi thì chị lên trên, để Hiểu Phong đưa em về."
Đêm nay Chu Yến Hỗn rất ngoan, không ghen tị hay tức giận, chỉ đột nhiên nhớ cô nên mới tới thôi.
Đặc biệt là gặp được Phó Tranh mà cũng không ghen tới mức không chịu nổi, ngoan đến kỳ lạ.
Nhưng mà nhiều lúc Thẩm Vi Lê không chịu nổi Chu Yến Hỗn ngoan ngoãn như vậy, bất giác đặt tay lên tóc cậu vỗ về, giọng nói nhẹ nhàng, "Em tới đây, vậy Tần Tinh và Đường Phái thì sao?"
Chu Yến Hỗn nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập tới, "Có lẽ là ở nhà."
Dường như cậu rất mệt mỏi, giọng nói cũng nhẹ, Thẩm Vi Lê bỗng thấy đau lòng, tắt đèn trần xe, nhẹ nhàng giúp cậu mát xa huyệt thái dương và đỉnh đầu.
Thẩm Vi Lê nghĩ lát nữa mình xuống xe phải buông Chu Yến Hỗn ra, có lẽ sẽ đánh thức cậu, dứt khoát vỗ vai Triệu Hiểu Phong, "Hiểu Phong, lái xe đi, tôi không xuống xe, đưa thiếu gia về đã."
Chu Yến Hỗn lại mở mắt ra nhìn cô hai giây rồi lại nhắm vào.
Dọc đường vô cùng yên tĩnh, cho tới khi đến nhà Chu Yến Hỗn, Thẩm Vi Lê mới để nhận ra mình cũng đã ngủ suốt đường đi.
Chu Yến Hỗn còn chưa tỉnh, Thẩm Vi Lê nói nhỏ với Triệu Hiểu Phong, "Hiểu Phong, cậu lái xe về đi, hôm nay làm phiền cậu rồi."
Triệu Hiểu Phong không tắt máy xe, vẫn mở điều hòa ấm, nói Thẩm Vi Lê chú ý an toàn rồi đi trước.
Sau khi cậu ta đi, Thẩm Vi Lê cũng không bật đèn, nương theo ánh đèn, cụp mắt nhìn Chu Yến Hỗn.
Đôi mắt miêu tả khuôn mặt của cậu, cô rất thích nhìn cái mũi cao thẳng của Chu Yến Hỗn, rất tuấn tú, sờ lên rất có cảm xúc.
Hô hấp của cậu rất nhẹ, không có tiếng ngáy, Thẩm Vi Lê cũng bất giác hít thở nhẹ nhàng.
Nhìn cậu trong chốc lát, Thẩm Vi Lê rón rén lấy điện thoại ra, muốn chụp cậu.
Nhưng cô quên tắt đèn flash, ánh đèn lóe sáng trong bóng đêm.
Thẩm Vi Lê sợ tới mức vội cất điện thoại, Chu Yến Hỗn bắt được cổ tay cô, mở mắt nhìn cô, "Chị, chị chụp lén em đấy à?"
"Chị đang selfie." Thẩm Vi Lê giả bộ bình tĩnh.
Chu Yến Hỗn cười khẽ, trong không gian nhỏ yên tĩnh có vẻ quyến rũ.
Thẩm Vi Lê che miệng cậu, "Cười gì chứ, em tỉnh lại lúc nào thế?"
Chu Yến Hỗn không đẩy tay cô ra, để cô che miệng nói chuyện, "Lúc chị chụp trộm thì em tỉnh."
Khi cậu nói chuyện, hơi thở ấm nóng phả vào lòng bàn tay Thẩm Vi Lê, môi cũng như có như không chạm vào tay cô.
Thẩm Vi Lê đột nhiên thu tay, ra vẻ ghét bỏ lau vào quần, "Em tỉnh rồi thì vào nhà đi, chị lái xe em về."
Chu Yến Hỗn đứng dậy, nghiêng đầu nhìn nhà mình, tấm rèm cửa sổ sát đất chưa kéo vào, dường như bên trong không có ai.
Có lẽ Đường Phái và Tần Tinh đã về rồi, hoặc là đã đi ngủ.
"Ngày mai chị đi rồi sao?"
Ngón tay Chu Yến Hỗn mân mê quần áo Thẩm Vi Lê, nhìn cô một cách đáng thương, "Chị, ở lại với em một đêm, được không?"
Trong xe tối tăm, ánh mắt Chu Yến Hỗn như phát sáng, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập thỉnh cầu và chờ mong.
Cái nhìn chăm chú khiến cô không thể chống cự nổi.
Gần đây cậu khiến cô đau lòng, lại ngoan như vậy, Thẩm Vi Lê khẽ thở dài, chỉ đành thỏa hiệp.
Đường Phái và Tần Tinh không ở phòng khách, Thẩm Vi Lê hỏi dì Tần, dì ấy chỉ vào hai phòng ngủ dành cho khách rồi nói cả hai đã ngủ rồi.
Tuy nhà Chu Yến Hỗn là biệt thự, nhưng lại chỉ có một phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ, những phòng khác đều là phòng tập thể thao.
Ba phòng đều có người ở, Thẩm Vi Lê định ngủ lại phòng khách.
Nhưng Chu Yến Hỗn không cho cô ngủ phòng khách, cuối cùng biến thành Thẩm Vi Lê ngủ trên giường Chu Yến Hỗn, còn cậu ngủ dưới đất.
Hôm nay Chu Yến Hỗn ăn đủ ba bữa cơm, cũng không bị cảm, thể lực khôi phục nên dứt khoát nằm trên mặt đất, Thẩm Vi Lê không lay chuyển được cậu, đành phải ngủ trên giường.
Thẩm Vi Lê tới tắm rửa rồi mặc đồ ngủ của dì Tần quay về, khi trở lại, Chu Yến Hỗn đã rửa mặt xong xuôi nằm dưới đất.
Thẩm Vi Lê ngồi xổm, hỏi nhỏ, "Tiểu Hỗn, em muốn uống sữa bò trước khi ngủ không?"
Chu Yến Hỗn nằm nghiêng mở to mắt, thấy chân cô đeo dép lê, ngón chân trắng nõn xinh đẹp.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, sữa tắm trong nhà đều là một mùi giống nhau, cũng có thể nói, mùi hương trên người cả hai bây giờ là cùng một loại.
Hầu kết Chu Yến Hỗn chuyển động, nhắm mắt lại nâng tay che mặt, nói nhỏ, "Không cần đâu, chị đi ngủ đi."
Thẩm Vi Lê quay về trên giường, tắt đèn, gửi tin nhắn cho Phạm Mỹ Huệ nói mình tới thăm Phương Tiểu Hủy, ở lại nhà cô ấy.
Nói dối là hành vi theo bản năng, không thể nói với mẹ cô là mình đang ở nhà Chu Yến Hỗn được, tránh cho bà suy nghĩ linh tinh.
Đêm khuya tĩnh lặng, Thẩm Vi Lê nói câu ngủ ngon rồi chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô đang mơ mơ màng màng thì bị túm ra khỏi giấc mơ, cảm giác có người ôm lấy mình từ phía sau.
Hai giây như vậy, Thẩm Vi Lê cứ tưởng mơ, mãi cho tới khi nụ hôn dừng ở cổ, cô mới đột ngột mở mắt, xác định là Chu Yến Hỗn đang hôn cổ mình.
Thẩm Vi Lê theo bản năng dịch về phía trước, quay đầu nhìn cậu nhíu mày, "Tiểu Hỗn?"
Chu Yến Hỗn thở d.ốc, xoay người đè lên trên, trong bóng tối tìm kiếm đôi mắt cô, "Chị, em muốn chị."
Thẩm Vi Lê không thể tin nổi điều mình đang nghe thấy, trái tim đột nhiên đập mạnh, giãy giụa muốn đẩy cậu ra, tay muốn mở đèn giường lên.
Chu Yến Hỗn đè lại không cho cô động đậy, cúi người chôn ở cổ cô, "Đừng nhúc nhích, chị, cho em hai phút thôi."
Cậu cũng không có thêm động tác gì nữa, Thẩm Vi Lê dần cảm nhận được nhiệt độ từ người cậu truyền đến.
Thân nhiệt cậu nóng, lúc ngủ không thích mặc quần áo, đã từng có lần nghênh ngang đi lại chỉ mặc mỗi chiếc quần l.ót ở phòng cô.
Thẩm Vi Lê cảm thấy cậu không thích hợp, má cô trở nên nóng bừng, cả người cứng đờ cố gắng không để cơ thể mình tiếp xúc với cậu.
Dù sao Chu Yến Hỗn cũng là một người đàn ông trẻ tuổi khí thế hừng hực, từ khi mơ thấy mình hôn cô trong mơ, đầu óc đã không ngừng nghĩ tới cảnh mình làm chuyện xấu với cô, hai ngày nay tiếp xúc thân mật với nhau, xong lại xem được MV của cô và Phó Tranh, còn thấy Phó Tranh tặng quà cho cô, ôm cô, hành vi y như theo đuổi, lửa nóng trong lòng ngày càng lớn, không ngủ nổi, như đói khát không thể bình tĩnh nổi.
Hai phút này, Chu Yến Hỗn điên cuồng đấu tranh tư tưởng, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thời gian trôi qua lại càng ngửi thấy hương thơm khiến cậu khát khao si mê trên người cô.
Cuối cùng cũng không khuyên bảo được xúc động của bản thân, Chu Yến Hỗn chậm rãi hôn lên xương quai xanh tinh tế của cô.
"Chu Yến Hỗn!"
Thẩm Vi Lê nóng nảy, lần nữa đẩy cậu ra.
Chu Yến Hỗn cũng sắp phát điên, trong đầu không ngừng nảy ra suy nghĩ phải chiếm hữu cô, nhưng cậu lại không dám dùng sức mạnh ép buộc cô, chỉ khàn giọng cầu xin bên tai cô, "Thẩm Vi Lê, em muốn chị."
Thẩm Vi Lê quay mặt đi, tránh đôi môi dán sát bên tai mình.
"Chu Yến Hỗn, nếu hôm nay em làm chuyện này, chị sẽ không tha thứ cho em đâu."
Hô hấp của Chu Yến Hỗn cứng lại, không nhúc nhích cũng không dám làm động tác tiếp theo.
Nhưng trong đầu cậu lại bắt đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh mình có được cô, còn có cảnh tưởng trong mơ, cô ngửa đầu ra sau tùy ý đề cậu bắt nạt, rất nhiều rất nhiều hình ảnh hiện lên.
Thẩm Vi Lê cảm nhận được Chu Yến Hỗn đang cố gắng nhẫn nhịn, hô hấp của cậu nóng bừng nhưng vẫn đang cố đè nén.
Đồng thời cũng cảm thấy được cậu nhịn đến sắp điên rồi.
Thẩm Vi Lê khống chế hô hấp của mình, không biết tại sao lại rơi nước mắt.
Có lẽ là nghĩ đến, trong phòng Chu Yến Hỗn không có bất kì biện pháp an toàn nào, sáng mai cô sẽ phải đi mua thuốc.
Có lẽ là nghĩ tới, lần đầu tiên của mình không như trong tưởng tượng, không nên là thế này.
Nước mắt xẹt qua khuôn mặt, rơi xuống dưới gối.
Thẩm Vi Lê nhìn phòng tắm phát ra ánh sáng yếu ớt, thấp giọng nói, "Tiểu Hỗn, nếu bây giờ em muốn, chị cho em."
"Nhưng chị cũng cần thời gian chấp nhận chuyện này, có lẽ trong thời gian dài chị không muốn gặp em nữa, có lẽ, quan hệ của chúng ta cũng chỉ dừng tại đây thôi."
Chu Yến Hỗn cái hiểu cái không, tất cả suy nghĩ của cậu đều tập trung ở câu đầu tiên của cô,
– Em muốn, vậy chị cho em.
Chu Yến Hỗn sớm đã điên rồi, sớm đã điên cuồng muốn cô, nghe cô đồng ý lập tức cúi đầu hôn cô, Thẩm Vi Lê nghiêng mặt, "Không muốn hôn môi."
Nụ hôn của Chu Yến Hỗn rơi xuống cằm, vành tai, cổ cô.
Hô hấp nóng bỏng nồng cháy.
Khao khát bấy lâu nay, cậu như lữ khách hành tẩu trong sa mạc, cuối cùng mới thấy được dòng sông, điên cuồng chạy tới đích.
Mất đi lý trí, không biết uống nước xong sẽ có hậu quả gì, chỉ còn lại sự cuồng nhiệt.
Tiết tấu rối loạn, điên cuồng.
HẾT QUYỂN 4.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...