Vốn tưởng uống canh gừng là không sao nữa, nhưng tới ngày hôm sau, Dương Trĩ vẫn bị sốt.
Người phát hiện ra đầu tiên không phải bản thân cậu, mà là Trần Bách Kiêu.
Sáng nay Dương Trĩ dậy rất muộn, lúc cậu ra khỏi phòng, cô giúp việc đã nấu xong bữa sáng, hơn nữa còn dọn dẹp phòng bếp xong xuôi ra về.
Trần Bách Kiêu ngồi kế bàn ăn, cầm máy tính bảng, đang đọc tin tức trong ngày.
Dương Trĩ thoạt trông không được tươi tắn lắm, bước đi cũng yếu xìu.
Tới cạnh bàn ăn, cậu vịn ghế, hỏi Trần Bách Kiêu bằng chất giọng khản đặc là có nước không.
Trần Bách Kiêu đứng lên rót nước ấm cho cậu, lúc đi qua để cốc trong tầm tay cậu, Trần Bách Kiêu giơ tay chạm vào trán Dương Trĩ.
Có lẽ vì đang sốt, Dương Trĩ váng đầu, không được tỉnh táo lắm, nên khi lòng bàn tay Trần Bách Kiêu áp lên trán cậu, Dương Trĩ không kháng cự tẹo nào mà đứng bất động rất ngoan.
“Sao thế?” Dương Trĩ nhíu mày, “Mình sốt à?”
“Chắc vậy rồi.” Trần Bách Kiêu cảm thấy rất nóng, ít nhất là nóng hơn nhiệt độ của anh.
Anh kéo ghế ra, cầm cánh tay Dương Trĩ để cậu ngồi xuống, mình thì vào phòng khách lục tủ tìm súng đo nhiệt độ.
Chẳng mấy chốc anh đã đo xong nhiệt độ của Dương Trĩ.
39 độ hơn, đã đến mức sốt rất nặng rồi.
Trần Bách Kiêu cầm ly nước của cậu lên, bảo Dương Trĩ theo mình vào phòng nghỉ ngơi.
Dương Trĩ đứng dậy rất chậm chạp, cụp mi đi theo Trần Bách Kiêu.
Tới mép giường, Dương Trĩ quỳ một chân rồi nằm sấp xuống.
Trần Bách Kiêu đặt cốc nước xuống, bảo cậu ngủ vậy không được, rồi kéo chăn ra từ dưới người cậu.
Dương Trĩ bèn trở mình theo, Trần Bách Kiêu đắp chăn tử tế cho cậu.
“Cậu uống thuốc hạ sốt trước đi, mình gọi bác sĩ tới.” Trần Bách Kiêu nói xong thì đứng dậy lấy thuốc cho cậu.
Lúc anh quay lại, Dương Trĩ đã nhắm mắt, nhưng sắc mặt cậu trắng bệch, trán rịn mồ hôi.
“Uống thuốc đi.” Trần Bách Kiêu vỗ phần vai lộ ra ngoài của cậu, Dương Trĩ mở mắt ra, xoay người ngồi dậy.
Cậu nuốt thuốc hạ sốt trong một ngụm, uống rất nhiều nước, còn không quên nói lời cảm ơn với Trần Bách Kiêu.
Trần Bách Kiêu lại đặt cậu nằm xuống, dém chăn cho cậu.
Vì thương cậu nên anh không cầm nổi lòng mình, vuốt ve tóc Dương Trĩ.
Lúc bác sĩ đến, Dương Trĩ đã ngủ rồi, Trần Bách Kiêu đưa bác sĩ vào, trình bày giản lược nguyên nhân mà anh cho là đã khiến Dương Trĩ nhiễm cảm phát sốt.
Bác sĩ rất đồng tình, kiểm tra qua tình hình của Dương Trĩ rồi kê ít thuốc cho cậu, đoạn ra về.
Bác sĩ về rồi, Trần Bách Kiêu lại gọi điện cho cô giúp việc, nhờ cô tới nhà nấu ít cháo thanh đạm và mấy món ăn kèm, đặng bao giờ Dương Trĩ thức dậy, cậu hâm lại là ăn được ngay.
Dương Trĩ ngủ từ 9h sáng đến hơn 2h chiều, trong khoảng thời gian ấy, Trần Bách Kiêu luôn làm việc ở bàn nước trong phòng khách.
Vốn dĩ anh có thể vào phòng làm việc, nhưng sợ Dương Trĩ thức dậy không tìm thấy mình, nên anh không vào nữa.
Khi Dương Trĩ đẩy cửa bước ra, trông cậu đã khá hơn nhiều.
Vì bàn nước hơi lùn, nên Trần Bách Kiêu ngồi cũng hơi thấp.
Hình như Dương Trĩ cảm thấy cúi đầu nói chuyện với anh như thế là không được lịch sự lắm, nên cậu đi tới ngồi xổm xuống cạnh Trần Bách Kiêu, nói: “Cảm ơn cậu.”
“Ban nãy mình vào đo nhiệt độ cho cậu, thấy cậu hạ sốt rồi.” Trần Bách Kiêu sợ cậu ngồi xổm không thoải mái, nên nhanh chóng cầm cánh tay Dương Trĩ, cùng đứng lên với cậu.
Lúc bị bệnh trông Dương Trĩ hơi yếu ớt, nhưng ánh mắt cậu nhìn Trần Bách Kiêu vẫn sáng ngời ngời.
Giọng cậu còn khản hơn sáng nay, Trần Bách Kiêu bèn nói: “Bác sĩ kê thuốc rồi, cậu uống trước đã.
Giờ cậu có thấy khó chịu ở đâu không?”
Dương Trĩ giơ tay chạm vào vị trí yếu hầu của mình, cúi đầu nói: “Chỉ là họng rất đau, đầu rất choáng thôi.
Triệu chứng bình thường lúc bị cảm ấy mà, không sao.”
“Ừ,” Trần Bách Kiêu cúi người khép laptop lại, “Đi ăn gì đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...