Ổ Khoá Con Tim - Crystal Blue
Băng Băng ngớ người trước vẻ đẹp của anh. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn anh nói:
- Chào anh.
- Lên xe.
Nói không đẹp là nói dối. Minh thật sự choáng trước vẻ đẹp của cô. Hôm nay cô thật đẹp, vừa xinh đẹp, vừa nóng bỏng.
- Đi đâu?- Băng bước lại hỏi
- Đi chơi. Chẳng phải cô muốn tình cảm của tôi sao?- Minh vào xe.
- Đúng. Anh đồng ý?- cô đóng cửa xe lại nhìn anh.
Bất chợt Minh quay qua vòng tay, cúi người sát mặt cô. Băng hoảng hốt đề phòng:
- Anh...anh tính làm gì?
Cả hai gần đến mức có thể nghe được nhịp tim đập. Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô khiến má cô ửng đỏ. Chiếc áo sơ mi anh đang mặc chưa cài cúc trên khiến khi anh cúi người lộ ra vòm ngực rắn chắc.
Thì ra là anh cài dây an toàn cho cô. Cài xong anh trở lại vị trí cũ nhìn cô cười:
- Thế cô tưởng tôi làm gì cô?
Băng Băng vẫn còn đỏ mặt, cô ấp úng:
- Không có gì. Giờ mình đi đâu?- cô lảng tránh.
-Đi rồi biết- Minh khởi động xe bắt đầu xuất phát.
Trên đường không ai nói với ai câu nào. Minh chuyên tâm lái xe còn Băng thì lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt chứa nhiều tâm trạng.
Đi khoảng một lúc thì cô chợt thấy hai bên đường toàn là cây cao. Cô hỏi anh:
- Đi đâu đây?
- Leo núi
- Nhưng không có dụng cụ mà tôi lại mặc thế này-cô lo lắng. Anh ta điên sao?
- Yên tâm-anh không giải thích, tiếp tục lái xe.
Thấy không moi thêm được thông tin gì từ anh. Băng trở lại trạng thái im lặng ban đầu. Một lúc sau chiếc xe dừng lại dưới chân núi. Cả hai xuống xe, Minh ra sau tìm kiếm gì đó, Băng đi xung quanh nhìn ngắm.
Minh lôi ra hai sợi dây thừng, hai bộ đồ leo núi và vài dụng cụ khác.
- Băng Băng-anh gọi cô.
- Sao?-cô quay lại- Đừng nói phải mặc chúng nhé?-cô chỉ vào thứ anh đang cầm trên tay.
- Of course-anh thản nhiên
...
----oOo----
Sáng sớm Hân Di dậy rất sớm, cô bước vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Một lát sau Thuận từ cầu thang đi xuống, nghe tiếng lục đục, anh đi vào bếp.
Di đang tất bật nấu ăn, không hiểu sao khi nhìn cảnh đó Thuận lại cảm giác như cô là vợ mình và trong tim ấm lên vài phần. Anh bác bỏ cái suy nghĩ đó, anh vốn tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Vả lại cưới vợ sớm như ngựa mất chân, anh còn muốn bay nhảy. Mà cho dù có cưới thì không bao giờ là nhỏ đáng ghét trong kia. Suy nghĩ một hồi anh lên tiếng:
- Làm gì đó?
- A, anh dậy rồi sao? Tôi làm đồ ăn sắp xong rồi anh chờ chút-Di nghe tiếng anh quay lại vui vẻ nói
- Ờ...nhanh lên-Thuận ngạc nhiên khi nhìn cô như vậy, khác xa với nhỏ ác độc hôm trước dám cho anh uống cafe ớt. Đến giờ họng vẫn còn rát.
Thuận bình tĩnh, nhanh chóng ngồi xuống. Lúc sau Di Di cũng làm xong bưng lên bàn. Mùi thơm toả ra nghi ngút, anh không thầm vui vẻ nhưng vẫn nghi ngờ. Lỡ cô bỏ gì vào giống lần trước thì...nghĩ đến anh lại rùng mình.
- Này cô có bỏ gì vào không đấy?- nhìn đĩa pasta đẹp mắt trên bàn, Thuận hỏi
- Này, tôi không giống anh lúc nào cũng bỉ ổi đâu nhé. Không ăn thì thôi- Di tức giận.
Cô sẽ vẫn còn chơi anh nhưng không dùng đồ ăn nữa. Cô thấy họng anh vẫn còn đỏ sau vụ đó nên tạm tha. (Nhân hậu gớm)
- Thôi thôi làm gì ghê vậy-Thuận nhượng bộ nhưng mặt có vẻ vẫn chưa tin tưởng lắm.
- Không tin thì ăn dĩa của tôi đi. Đừng nghĩ là tôi cũng bỏ gì vào đây nhé?-Thấy anh tội nghiệp, Di hạ hỏa hỏi. Gì chứ hắn dám lắm.
- Ờ vậy cũng được- Thuận mừng rỡ chụp lấy đĩa pasta của cô kéo về phía mình. Nãy giờ anh đói lắm rồi.
Thuận ăn ngon lành, mới đó đã hết đĩa. Di nhìn anh ngạc nhiên, con người lạnh lùng thường ngày đây sao? Kẻ trời đánh khó ưa đây sao?(Mất hình tượng dồi ^^)
Ăn uống xong xuôi Di rửa chén bát còn Thuận thì làm việc. Cô đã chuẩn bị kế hoạch đâu đó rồi, Di cười gian xảo. Rửa chén xong cô đi lên lầu, vừa bước được vài bước Thuận lên tiếng:
- Lên ủi tôi bộ đồ lát tôi đến công ty
- Ừ, tôi biết rồi-Di cười thầm bỏ lên lầu.
Nhỏ này hôm nay tốt vậy sao? Chuyện lạ à, nhưng đề phòng vẫn hơn, Thuận nghĩ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...