Tan làm, tôi bái bai Tiểu Giá, đi đến bụi cây kéo hành lý của mình.
Vừa về đến nhà tôi đã ngửi thấy mùi thơm đậm đà của thịt bò hầm, cái bụng lại cồn cào nữa rồi.
Ngon thế này tôi còn đi được nữa sao?
Đặt hành lý ở phòng khách, tôi đi về phía nhà bếp.
“Mì bò!”
Là món mì bò có nước súp đậm đà, thị bò mềm mềm xào trước với cà chua.
“Ôi dồi ôi mì bò cà chua, vị chua chua ngọt ngọt thanh thanh, tôi thích món này nhất đấy!” Tôi không nhịn nổi nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông “Anh nấu nồi lớn thế này, một mình ăn không hết nổi, đúng không?”
Tất nhiên là người đàn ông không trả lời tôi.
Đợi mì bò chín, anh ta múc một giá lớn, đổ ra một cái bát lớn.
Trong nồi, vẫn còn dư một nửa.
Tôi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh anh ta, nhìn anh ta ăn từng miếng mì, từng miếng bò mà đói muốn xỉu.
Cả cơ thể không tự chủ được vô thức nghiêng qua, nghiêng tới trước mặt anh ta, chỉ cách một xíu nữa thôi là tôi sắp hôn anh ta luôn rồi…
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, soái cưa đã đành đằng này lại còn thêm bát mì câu dẫn nữa chớ, khó khăn nuốt từng ngụm nước miếng “Muốn ăn quá đi, cưa cưa.
”
Không biết phải không nhưng tôi cảm thấy đôi đũa anh ta khựng lại trong giây lát.
Đến lúc nhìn kỹ lại, tôi thấy anh ta vẫn đang ăn mì một cách vô cảm.
Hừm, chắc đói quá hoa mắt luôn rồi.
“Ước gì anh ta đi chỗ khác một lát để mình ăn cái nồi trong bếp nhỉ!” Tôi lẩm bẩm, vô cùng đắc chí mơ mộng.
Có lẽ lời khẩn cầu của tôi đã làm trời cao cảm động.
Điện thoại di động của người đàn ông đổ chuông.
Trên màn hình điện thoại chỉ hiển thị một chữ “đen“.
Màu đen?
Quý ngài Black?
Quý bà Black?
Lão Black?
Người đàn ông nhìn lướt qua, đặt đũa xuống rồi nhận điện thoại.
Tiếp đó, anh ta đứng dậy, vừa nhận điện thoại vừa đi lên lầu.
Sau khi tận mắt xác nhận anh ta đang ở trên lầu, tôi vội vàng quay vào bếp.
Rửa một đôi đũa với một cái tô lớn, cho tất cả mì trong nồi vào tô.
“Xụp xoạt …” Tôi vội vàng hút mì, gắp thịt ăn lấy ăn để!
Thơm quá di!
“Ngon, ngon xỉu!”
Nếu vào nửa đêm, trong bếp nhà bạn thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh sột soạt khó giải thích, có thể đó không phải do gia đình chuột tạo ra mà là do một con ma đang tìm kiếm thứ gì đó để ăn đó.
Dĩ nhiên, chuyện có ma này chỉ chiếm thiểu số thôi.
Trong bếp còn có Thần Bếp mà.
Mấy cửa hàng, thậm chí cả mấy quầy hàng ven đường còn có thêm Thần tài nữa.
Đó cũng là lý do tại sao dù chúng tôi là những hồn ma cô đơn làm việc ở dương gian nhưng chúng tôi vẫn phải bỏ tiền ra để mua thức ăn từ âm phủ.
Đồ ăn của người khác, ma quỷ chúng tôi không thể ăn.
“Tất nhiên là trừ đồ ăn của nhà này ra nha!” Tôi vui vẻ tiếp tục hút mì.
“Owj~~~~” Tôi nấc lên một cách mãn nguyện.
Tôi rửa bát đĩa, đặt chúng trở lại vị trí cũ.
Bên kia cầu thang, có tiếng bước chân của người đàn ông.
Anh ta lại ngồi xuống.
Tôi ngồi đối diện anh ta, một tay chống má, ăn xong rồi mà anh ta lại đối diện nên tôi chỉ đành miễng cưỡng thưởng thức vẻ đẹp của anh ta.
“Ei~ mình càng ngày càng hài lòng với ngôi nhà này rồi.
Mình muốn sống ở đây mãi mãi … cho đến khi mình đi đầu thai!”
“Cưa cưa, cám ơn anh, em ở ké tí nhoa!” Tôi vừa nói vừa nháy mắt với anh ta.
Tôi đã từng nhìn thấy chị gái ma dùng cách quyến rũ này tán tỉnh em trai nhỏ.
“Mắt phải … hơi co giật một chút.
” Tôi đưa tay lên đè một bên mí.
Lúc nheo mắt tôi dường như nhìn thấy …
Người đàn ông đang nhìn tôi!
Tôi giật mình!
Vội vàng buông tay ra.
Đợi tôi nhìn kĩ hơn, tôi phát hiện ra anh ta quả thực đang nhìn tôi … Nhưng, ánh mắt của anh ấy không có tiêu điểm, cứ nhìn thẳng về phía trước.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, quay lại nhìn.
Tôi nhìn thấy một con mèo đen đang đứng trên bệ cửa sổ phòng khách nhà anh ta.
Nó hướng về tôi “meo ~” một tiếng.
Tôi biết, nó có thể nhìn thấy tôi.
Tôi lao đến con mèo đen, làm mặt quỷ với nó!
“Meo meo!” Nó quay người, nhảy khỏi bệ cửa sổ.
Trận đối đầu giữa mèo và ma, tôi thắng!
Tôi cười điên cuồng “Haha, cái đồ mèo nhát gan! Sợ chụy rồi?”
Người đàn ông dọn dẹp bát đĩa của mình rồi đi lên lầu.
Không thể không nói, anh ta thực sự rất kỳ quặc!
Sống trong một căn biệt thự rộng lớn như vầy mà không có nổi một người giúp việc, mọi thứ đều tự anh ta làm.
Tôi kéo hành lý, theo lên lầu.
Có ba phòng trên lầu, tôi đã nghĩ đến việc sống phòng bên cạnh.
Nhưng mà, tôi nghĩ lại rồi, cảm giác lúc nằm cạnh anh ta hệt như sự ấm áp lúc nằm trong nhà vệ sinh của người khác vậy …
Vậy nên tôi quyết định, sống chung với anh ta!
“Tôi thề không phải do tôi ham mê sắc đẹp của anh ta đâu.
”
Anh ta mở tủ đầu giường, lấy một cuốn sách không có chữ trên bìa rồi bước ra ngoài.
Tôi theo anh ta ra cửa thì thấy anh ta lên sân thượng tầng hai đọc sách, trên tay cầm cây bút viết nguệch ngoạc trên trang sách.
Nhìn tình hình này, chắc lâu lắm mới về lại phòng.
Tôi kéo hành lý của mình đến phòng thay đồ của anh ta.
Kiếm một chỗ trống, tôi đặt hành lí của mình vào.
Hành lý đã để trong bụi cây vài ngày nên quần áo ướt sương phải giặt lại.
Tôi đã vứt bỏ kem đánh răng và bàn chải đánh răng kém chất lượng của mình.
Kể từ hôm nay, anh đẹp trai dùng cái gì, tôi dùng cái đấy; anh đẹp trai ăn món gì, tôi ăn món nấy.
Có điều, tối nay tôi làm trước vậy, tôi lại sử dụng phòng tắm phòng anh ta.
Tôi đã giặt tất cả quần áo của mình.
Ban đầu, tôi tính sấy khô bộ đồ lót nhỏ hay bộ đồ ngủ gì đó trước, để đến khi người đàn ông đó quay lại tôi đã có cái mặc đi ngủ rồi.
Nhưng không ngờ, tôi vừa tắm xong, vừa bước ra với bồ đồ lót nhỏ trên tay thì người đàn ông đó đã quay lại …
Cả người tôi không một mảnh vải che than nên tôi choáng váng mấy giây.
Mặc dù biết là anh ta hoàn toàn không nhìn thấy mình, nhưng mà cứ trần truồng như vậy, ít nhiều gì tôi cũng tự cảm thấy không được bình thường…
Anh ấy đi vào phòng tắm, cạo râu trên bàn trang điểm rồi rửa mặt.
Nhưng mà, lúc anh ta ở nhà, tôi không thể sử dụng máy sấy tóc của anh ta để làm khô quần áo được.
“Uầy, anh ta không thể nhìn thấy mình, mình sợ cái gì?”
Tôi xoay người vênh váo đi tới trước mặt anh ta “trước trần, sau quen!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...