Ở Hào Môn Sủng Văn Làm Nữ Chính


Khương Mạt Lỵ phát hiện, đối với cô mà nói sau khi chuyện quan trọng nhất là hệ thống không bị mất đi hiệu lực, mặc kệ là IQ hay là EQ đều nhanh chóng trở lại.

Trên mặt cô mang theo ý cười đi đến trước mặt Hoắc Tự Hàn, giống như là không thấy sắc mặt của tồi tệ của anh, thì thầm nói: "Cám ơn anh, tôi rất thích cháo thịt gà."
Hoắc Tự Hàn lạnh lùng nhìn cô, lại nhìn khuôn mặt mờ mịt của chàng trai giao hàng, đem hộp cháo đưa cho cô, cũng không thèm nhìn cô nữa, trực tiếp lên xe.
Khương Mạt Lỵ giống như không hề hay biết, còn xoay người mỉm cười, vẫy tay tạm biệt chàng trai giao hàng.
Sau đó cô mới lên xe, đang định mở nắp hộp cháo ra, vẫn không quên hỏi chủ xe: "Tôi có thể ăn cháo ở trong xe của anh không? Nếu như anh để ý, hay là để tôi.." Chuyện này à, đợi lát nữa xuống xe cô lại ăn cũng được.
Lời còn chưa nói xong, mới vừa rồi còn rất quan tâm cô, lúc này Hoắc Tự Hàn không kiên nhẫn, nói: "Đừng nói chuyện."
Khương Mạt Lỵ: "..."
Tên chó chết này.

[ Editor Huệ Lê Thị: Sao chị chửi người ta là chó vậy hở!]
Anh đã nói như vậy thì cô cũng không thèm nói chuyện nữa, trực tiếp mở nắp hộp, bắt đầu miệng nhỏ uống cháo thịt gà.
Cháo vô cùng thanh đạm, một hộp này cũng không ít, Khương Mạt Lỵ uống chưa được mấy ngụm đã cảm thấy no.
Hoắc Tự Hàn trầm mặc lái xe, chờ đến bãi đỗ xe, đoán chừng anh cũng không nhịn nổi nữa, giọng nói mang theo vẻ khó chịu cùng mỉa mai: "Cô vẫn đối tốt với mọi người quá nhỉ."
Khương Mạt Lỵ cảm thấy, chuyện cô có được hệ thống, tốt nhất đừng cho ai biết, cho dù là người vô cùng thân cận, dù sao cái này không hề khoa học, cô sợ sau khi người khác biết được, sẽ phát sinh một số chuyện mà cô không thể khống chế.
Nhưng mà khổ nhất chính là, cô đã hình thành thói quen xoát điểm hảo cảm, nói những lời có ích, chuyện tốt thì cướp làm.

Nếu không như vậy thì làm sao cô có thể mua được những món đồ bên trong hệ thống chứ, làm sao mà đáp ứng đủ nhu cầu của chính cô đây, làm sao để trở thành một tiểu tiên nữ đây?
Lúc còn yêu đương cùng Hoắc Tự Hàn, anh rất không thích thấy cô đối xử tốt với người ngoài thậm chí là người xa lạ.
Trên thực tế, đối với cô mà nói, trong lúc cô xoát điểm hảo cảm của người khác, cô không hề chú ý đến giới tính của họ.


Nhưng mà tình trạng giới tính trong nước chính là như vậy, hiện tại tỉ lệ nam nữ đã mất cân đối một cách nghiêm trọng, cho nên đa số những lúc mà Hoắc Tự Hàn thấy cô đang xoát điểm hảo cảm đều gặp phải đàn ông.

Bởi vì cái này, bọn họ đã cãi nhau không chỉ một lần.
Khương Mạt Lỵ cũng vô cùng hiểu Hoắc Tự Hàn, chuyện giống vậy nếu như phát sinh ở trên người cô, đoán chừng cô đã sớm nổ lật trời rồi.
Nhưng mà tâm cô không thẹn, lúc cùng anh yêu đương, cô tuyệt đối không có chân trong chân ngoài, ngay cả tâm tư bồi dưỡng lốp xe dự phòng cũng không có.

Xoát điểm hảo cảm chỉ là thói quen, cũng là chuyện mà cô phải làm.

Hoắc Tự Hàn không chịu được khi thấy cô đối tốt với người khác, càng không chịu được khi thấy cô đối tốt với sinh vật nam, cho dù cô đối xử tốt như vậy cũng chỉ là biểu hiện của người có lễ phép, của người được giáo dục mà thôi.
Anh hi vọng cô cũng giống như anh, cao quý lãnh diễm, đối với người không quen thì không cần phải quan tâm.
Nhưng mà anh có giá trị nhan sắc còn cô thì không có nha.
Nếu cô giống anh, trời sinh đã có giá trị nhan sắc cao như vậy, cô mới lười phải đi làm Khương hai tốt.
Đối với Khương Mạt Lỵ mà nói, hiểu thì hiểu, nhưng mà Hoắc Tự Hàn cứ như vậy hoài cũng làm cho cô cảm thấy ngạt thở, khoảng thời gian sau đó thì cảm thấy bực bội nhiều hơn là vui vẻ, cho nên cô đã quyết định chia tay.
Không ai có thể ngăn cản cô theo đuổi cái đẹp.
Tình huống trước đó là cô chủ động chia tay với Hoắc Tự Hàn, mà hiện tại Hoắc Tự Hàn giống như đang có dấu hiệu sẽ xử lý anh cả, cho nên cô nghĩ muốn một lần nữa quay lại với người yêu cũ này.

Vì vậy cô sẽ thả dây dài câu cá lớn, cô không có vấn đề gì, thế nhưng mà chỉ thả một đầu dây dài, nếu như cá lớn lại không có mắc câu, hoặc căn bản đó cũng không phải là cá lớn mà chỉ là tôm tép, như vậy cô thật sự sẽ bị chọc giận đến mức bất tỉnh.
Còn chưa biết Hoắc Tự Hàn có khả năng làm lão đại nhà họ Hoắc hay không, nhưng mà điểm hảo cảm của anh chính là không thu được..
Điều đó khiến hứng thú với anh của cô trong nháy mắt đã lạnh hơn phân nửa.
Cô dùng thực lực để thuyết minh nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách.

"Tiện tay mà thôi." Khương Mạt Lỵ cố ý giả bộ như không hiểu Hoắc Tự Hàn đang mỉa mai, cười nói: "Tôi đi xem bói, người ta nói đây là làm việc thiện tích đức, để cho tôi quan tâm người khác, như vậy tôi có thể sống lâu trăm tuổi.

Hiện tại Hoắc tiên sinh chẳng lẽ không cảm thấy số lần sinh bệnh của anh đều giảm đi à?"
Một câu hai ý nghĩa..
Đại khái là bởi vì không xoát được điểm hảo cảm của anh, đại khái là anh vẫn chưa phải là lão đại cho nên Khương Mạt Lỵ cũng vô cùng lấy lệ mà xoát điểm hảo cảm.
Hoắc Tự Hàn cũng không nghĩ tới Khương Mạt Lỵ lại có thể đưa ra lời giải thích như vậy, lập tức cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Vốn dĩ anh là người không có tài ăn nói, trước kia khi còn chưa chia tay, mỗi lần cãi nhau, rõ ràng là lỗi của cô nhưng cuối cùng đều sẽ bị cô lật ngược phải trái trắng đen.

Bản lĩnh kia, Hoắc Tự Hàn nghĩ, bây giờ anh cũng chân chính được lĩnh giáo.
* * *
Chín giờ, chính là thời gian cuộc sống sinh hoạt ban đêm ở Cảnh Thành bắt đầu.
Úc Phàm nhìn thấy Hoắc Tự Hàn đã đến ranh giới của sự nhẫn nại, vội vàng khuyên: "Đừng có nghĩ chuyện đặt phòng bao, các cô ấy chính là thích nhảy nhót ở chỗ có nhiều người như vậy, không phải ở nơi chỉ có bốn người chúng ta, như vậy còn nhảy cái rắm đó!" Anh tăng thêm ngữ khí, lần nữa cường điệu: "Tóm lại, tốt nhất là cậu bỏ cái suy nghĩ đặt phòng bao đi."
Hoắc Tự Hàn rầu rĩ uống một ngụm nước đá.
"Không uống rượu sao?" Úc Phàm bưng chén rượu lên lay động một cái, cục đá đụng phải thành cốc phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hoắc Tự Hàn lắc đầu: "Lát nữa còn phải lái xe."
"Gọi tài xế đi."
Hoắc Tự Hàn không trả lời.
Ánh mắt Úc Phàm cẩn thận di chuyển, nhìn Khương Mạt Lỵ đang vui vẻ nhảy nhót cách đó không xa, một giây sau đã hiểu: "Lát nữa cậu muốn đưa Mạt Lỵ về nhà à? Khó trách.


Ài, không phải chứ, cuối cùng thì hai người đã xảy ra chuyện gì? Đây rốt cuộc là chia tay hay là không?"
"Chia tay."
Úc Phàm thở dài một hơi, nói: "Vậy cậu chuẩn bị làm sao bây giờ, hôm qua gọi điện thoại cho tôi, nhất quyết để tôi mang Vũ Huyên đến Cảnh Thành, cái này chẳng lẽ không phải là kế hoạch của cậu, dù sao tôi không tin cậu nguyện ý buông tay."
Tay phải Hoắc Tự Hàn nắm chặt cái ly, cảm giác được ý lạnh của cục đá, anh cúi đầu che giấu biểu tình chân thực nói: "Không biết."
Anh sẽ không để cho bất luận người nào biết được tâm tư cùng kế hoạch của anh, bao gồm cả bạn tốt.
Dù sao hiện tại bên người Úc Phàm còn có Tiết Vũ Huyên, Tiết Vũ Huyên cùng với cô lại có quan hệ rất tốt, một khi ý nghĩ của anh bị cô nhận ra, cho dù chỉ là một chút xíu, lấy sự hiểu biết của anh đối với cô, giữa bọn họ sẽ sinh ra rất nhiều sự ngăn cản cùng phiền phức không cần thiết.
Cô thích đem người khác làm khỉ mà đùa nghịch, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác tính toán cô.
"Tớ cũng không khuyên cậu về triển vọng của một cuộc sống mới, dù sao tớ cũng không giúp được cái gì, nhưng nếu như cậu có cần tớ giúp thì cứ việc nói thẳng, đừng khách khí." Úc Phàm có chút mệt mỏi ngáp một cái: "Nhưng mà chuyện gấp rút giống như chuyện ngồi mười mấy tiếng máy bay như thế này, tốt nhất cậu phải nói trước cho tớ một tiếng, thiệt là mệt mỏi muốn chết."
Hoắc Tự Hàn ngược lại là thật tâm thật ý nói cảm ơn: "Chuyện mà cậu đang gặp rắc rối, cho tớ nửa tháng, tớ sẽ giải quyết giúp cậu."
Hai mắt Úc Phàm tỏa sáng, sau đó lại tức giận nói: "Tớ giúp cậu cũng không phải vì muốn được chỗ tốt gì.

Đúng rồi, vết thương trên mặt cậu là làm sao đây?"
"Gặp phải Tạ Tranh."
Chỉ bốn chữ này, Úc Phàm đã biết là cái tình huống gì.
Nếu như ý nghĩ có thể giết người, đoán chừng Tạ Tranh đã sớm đầu thai mấy trăm lần, đồng thời, Hoắc Tự Hàn cũng giống như vậy.
Kỳ thật bên trong vòng tròn này, chuyện hai người đồng thời thích một người con gái hay một người con trai cũng không tính là ít, nhưng giống như Hoắc Tự Hàn cùng Tạ Tranh, cái kiểu gặp mặt liền muốn thấy máu, đoán chừng cũng là trường hợp đầu tiên.
Dù sao tất cả mọi người đều đã trưởng thành, ai cũng coi trọng danh tiếng của mình, coi như có chán ghét nhau, thì khi chạm mặt cũng phải giả bộ như bạn bè mà chào hỏi chứ? Chỉ có thể nói Hoắc Tự Hàn cùng Tạ Tranh đều thật tâm thật tình chán ghét đối phương, hai người cũng không nguyện ý che giấu sự chán ghét của mình.
Úc Phàm bật cười: "À, cậu còn nhớ lần đó hay không, hình như là sinh nhật của Mạt Lỵ, cậu không muốn cùng một chỗ tổ chức sinh nhật với một đám người, nên để Mạt Lỵ cùng những người khác tổ chức xong rồi lại đơn độc cùng cậu ăn sinh nhật.

Cậu từ nước Mỹ bay về Cảnh Thành, chính là muốn trải qua thế giới hai người ngọt ngào, kết quả Tạ Tranh lại phá hư, không ngừng gọi điện thoại cho Mạt Lỵ, ngày thứ hai cậu liền chặn đường Tạ Tranh, đánh anh ta đến mức mặt mũi bầm dập."
Làm sao có thể không nhớ rõ.
Đó là sinh nhật mười tám tuổi của Mạt Lỵ.

Anh đã chuẩn bị rất nhiều, hai người ăn xong bữa tối dưới ánh nến, chuẩn bị cùng nhau đi xem phim, kết quả Tạ Tranh trái gọi một cuộc đến giục cô mau trở về, phải gọi một cuộc hù dọa cô, nói sẽ gọi cho ba mẹ cô.


Mặc dù cuối cùng cô cũng thấy phiền nên trực tiếp tắt nguồn điện thoại, nhưng ngày hôm sau anh vẫn đi tìm Tạ Tranh.
Mệt cho Tạ Tranh còn là người có đai đen Taekwondo, nhưng khi hai người giao thủ, tính đến nay chưa từng lần nào Tạ Tranh chiếm thế thượng phong.
Úc Phàm nói thêm: "Tớ có một vấn đề vẫn luôn không rõ, người sáng suốt cũng nhìn ra được Mạt Lỵ không thích Tạ Tranh, cũng không có khả năng ở cùng với anh ta, điểm này cậu hẳn cũng rõ ràng, nhưng sao mà cậu lại không bỏ qua được chuyện này? Còn không bằng giả vờ rộng lượng, cậu tin hay không, chỉ cần cậu như vậy lập tức có thể khiến Tạ Tranh tức giận đến muốn chết?"
Hoắc Tự Hàn liếc nhìn Úc Phàm một cái, lại di chuyển ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm Khương Mạt Lỵ đang nhảy nhót đến quên cả trời đất: "Mặc dù đó là một ý kiến hay."
Anh dừng một chút: "Nhưng tớ vẫn muốn gặp một lần thì đánh anh ta một lần."
Úc Phàm: "..."
Ok!
Bỗng nhiên Hoắc Tự Hàn đứng dậy, trực tiếp đi về phía của Khương Mạt Lỵ.
Úc Phàm gọi theo: "Nhớ kỹ, bây giờ cậu không phải là bạn trai của cô ấy, đừng cầm nhầm kịch bản."
Hoắc Tự Hàn dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Khương Mạt Lỵ vốn là người có dung mạo xinh đẹp, cô cũng không cần tận lực thể hiện thân phận, nhưng người ngoài nhìn thấy khí chất của cô đã biết rõ cô là người có tiền.
Mỗi lần ra sàn nhảy chơi, chỉ cần bên người cô không có người quen khác giới, cuối cùng cũng sẽ có người nghĩ trăm phương ngàn kế đi lên bắt chuyện với cô.
Không phải sao, Khương Mạt Lỵ cùng Tiết Vũ Huyên đang nhảy rất hăng hái, bên cạnh lại có một chàng trai đang không ngừng nói chuyện với cô.
"Mỹ nữ, đây là lần đầu tiên tôi đến đây, cô thường xuyên đến đây sao?"
"Mỹ nữ, tôi mời cô và bạn cô uống một chén nha."
"Mỹ nữ.."
Mỹ cái đầu anh.
Nịnh hót cũng sẽ không nói như vậy, thế mà còn học người ta theo đuổi con gái!
Thẳng nam lại tự cho là có kỹ xảo cua gái cao tay, thật khiến người khác muốn hôn mê mà.
Ngay tại lúc Khương Mạt Lỵ chuẩn bị tiếp tục làm lơ người này, bỗng nhiên Hoắc Tự Hàn xuất hiện ngay bên người cô, mang theo cả người áp suất thấp, cùng một khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc nhìn chàng trai đang có ý định bắt chuyện với cô.
Ngay lúc Khương Mạt Lỵ nghĩ rằng Hoắc Tự Hàn muốn đánh người, hoặc là cảnh cáo người kia không cho phép tới gần cô, nào biết được anh chỉ là lạnh lùng đứng nhìn, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nói.
Thẳng đến lúc ánh mắt của anh làm cho chàng trai kia một mặt mộng bức, hoài nghi nhân sinh, nhanh chóng thối lui..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận