Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

Sau đó, đoàn người về đến Quang Minh điện phủ, kể cả hơn mười vị Huyết Minh chiến tướng cùng với mấy yêu đồng thị vệ.

Mà Vong Dạ vẫn luôn cố gắng gượng quan sát Nguyệt tộc nữ tử bắt đầu trị liệu cho Ngạo Triết Thiên, sau cuối cùng vì thương thế quá nặng mà không chống đỡ được nữa, hôn mê bất tỉnh.







Đợi đến khi hắn từ từ khôi phục lại được ý thức mà tỉnh lại, thì đã là chuyện của mười ngày sau đó.

Ngay khi mới mở mắt ra, chuyện Vong Dạ làm đầu tiên chính là lập tức nhảy xuống khỏi giường, vọt tới gian phòng của Ngạo Triết Thiên.

Trong đầu đồng thời cũng không ngừng suy nghĩ, sau khi người kia tỉnh lại, sẽ là một cảnh tượng như thế nào?

Song nhãn sâu như bóng đêm kia, khi nhìn hắn sẽ là một loại nhãn thần như thế nào?

Câu đầu tiên nói với hắn, sẽ là câu nào? Mà thanh âm có hay không vẫn sẽ từ tính mà trầm thấp như trong ký ức của hắn?

Nếu chính mình đột nhiên ôm lấy đối phương, đối phương sẽ phản ứng thế nào? Có đẩy mình ra không? Hay là…

Trong lúc chạy vội vàng, đầu óc Vong Dạ đã loạn thành một đoàn như vậy, cái loại xung động vội vã nóng lòng chỉ muốn đem người kia lập tức ôm tới vào lòng gần như muốn đem tia lý trí cuối cùng của hắn đánh sập.

Thế nhưng ngay khi hắn đẩy cửa phòng Ngạo Triết Thiên ra nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong, cảm giác tựa như có một gáo nước lạnh hung hăng tạt hắn một cái.

Trong phòng, Ngạo Triết Thiên vẫn như cũ nằm trên giường, an tĩnh giống như chưa một lần tỉnh dậy, sắc mặt thì tái nhợt như bị bệnh, mà bên người hắn, vẫn như cũ có hai người còn lại đang lẳng lặng trông nom.

An tĩnh đến quỷ dị.

Nhất là ánh mắt nhìn về phía hắn của Hủy Tạp cùng Phỉ, nhãn thần có chút mệt mỏi mà thẫn thờ, khiến Vong Dạ như đột nhiên cảm giác được gì đó, lòng từng chút một trầm xuống.

“…” Vong Dạ đứng chết trân tại chỗ hồi lâu, sau mới do dự từng bước một tiến lại gần Ngạo Triết Thiên đang ngủ say như cũ.

Đôi môi hắn run lên nhè nhẹ, như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thanh âm hết lần này tới lần khác đều bị nuốt ngược trở lại.

Hắn kỳ thực rất muốn hỏi: “Thiên, có phải là rất mệt mỏi nên mới ngủ như vậy phải không? Như vậy, trước giờ cơm tối sẽ tỉnh dậy đúng không?”

Thế nhưng bộ dạng mệt mỏi của Phỉ cùng Hủy Tạp, khiến hắn mơ hồ nhận ra sự bất thường, không dám mở miệng.

“Vong Dạ.” Phỉ đột nhiên đạm mạc nói, nhãn thần vẫn như cũ nhìn Ngạo Triết Thiên: “Độc trên người Thiên, đã hoàn toàn thanh trừ.”

“…” Vong Dạ gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chút đặt trên nam nhân trưởng thành đang an tĩnh nằm trên giường.

Dưới ngọn đèn, da mặt Ngạo Triết Thiên có chút tái nhợt, nhưng cũng đã khôi phục lại vẻ sáng nhuận màu mật ong nguyên bản, về phần hắc sắc độc tố lưu lại ở tay chân, lúc này cũng đã sớm biến mất không chút dấu vết.

Ngoại trừ vết sẹo đã nhạt dần trên mặt hắn, nam nhân thoạt nhìn so với bộ dạng lúc đầu hầu như không có gì khác biệt, thậm chí ngay cả mái tóc cũng đã khôi phục lại màu sắc nguyên bản, đều giống như trong trí nhớ, đen tuyền mà thần bí.

Nhưng Vong Dạ vẫn không cảm thấy vui mừng chút nào, bởi vì hắn biết câu tiếp theo mà Phỉ sẽ nói.

“Nhưng hắn không tỉnh lại.”

“…” Vong Dạ thân thể cứng đờ, đem ánh mắt chuyển qua nhìn Nguyệt tộc nữ tử nãy giờ vẫn luôn đứng cạnh giường, một đôi song nhãn hàn đàm tỏa ra từng đạo lãnh quang làm kẻ khác rợn lạnh.


“Ngươi không cần nhìn ta như thế.” Ánh mắt của hắn tựa hồ như khiến thiếu nữ có chút bất mãn, ngữ khí của đối phương cũng không được tính là thân thiện: “Ta có thể trị thương thế trên người hắn, nhưng tâm bệnh, ta không thể.” Dừng lại một chút, thiếu nữ cũng đồng dạng chuyển ánh mắt lên nam nhân an tĩnh nằm trên giường.

“Độc trên người hắn đã triệt để thanh trừ, thân thể cũng không có bất luận vấn đề gì. theo lý thuyết thì qua ngày thứ hai sẽ thanh tỉnh, nhưng chúng ta đã đợi tròn tám ngày, hắn một chút cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.”

“Như vậy… Chỉ có một khả năng, là hắn không muốn tỉnh lại.”

“Không muốn… Tỉnh lại?” Thanh âm Vong Dạ mang theo khàn khàn lại có chút chậm chạp hỏi lại.

“Ta đã từng nỗ lực muốn đánh thức linh hồn hắn, thế nhưng linh thể hắn kiên quyết cự tuyệt.” Quang Minh thần đứng một bên thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Nếu cưỡng chế đánh thức, nhất định sẽ làm bị thương hắn.”

“Hắn căn bản, không muốn nhìn thấy chúng ta nữa…” Hủy Tạp thủy chung vẫn trầm mặc đột nhiên khàn giọng lên tiếng: “Hắn tình nguyện ngủ mãi như vậy, cũng không nguyện ý gặp lại chúng ta…”

Thanh âm, dần mang theo chút nghẹn ngào yếu ớt, tựa như một hài tử bị người ta vứt bỏ.

“Ta không biết hắn sẽ ngủ như vậy trong bao lâu… Rất có khả năng, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.” Quang Minh thần nói, tựa hồ như cũng có chút mệt mỏi, sau đó liền xoay người ly khai.

Ý niệm kháng cự của người kia quá mạnh, mạnh đến mức ngay cả hắn cũng không thể xâm nhập…

Tựa như có một tầng rào chắn cứng rắn bọc bên ngoài, cứng rắc đến không ai có thể tiến nhập, mà chính hắn, cũng không thể ra được.

Mà Nguyệt tộc nữ tử tựa hồ như cũng hiểu được chính mình không cần phải đứng ngốc ra ở đây, sau cũng liền xoay người ly khai.

Vong Dạ đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn Ngạo Triết Thiên thật lâu, thật lâu, cuối cùng, tựa hồ như đã nghĩ thông suốt được điều gì đó, quỳ gối xuống bên giường hắn, sau đó, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay ấm áp của người kia lên.

“Thiên, ngươi không chịu tha thứ cho ta sao?” Vong Dạ tựa như cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn Ngạo Triết Thiên ẩn chứa chút sầu não bất đắc dĩ: “Vậy nên, mới muốn tiếp tục ngủ say mãi như vậy?”

Nam nhân không chút hồi đáp.

“Không quan hệ, ta có thể chờ, chờ tới khi ngươi nguyện ý tha thứ cho ta mới thôi…” Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Ngạo Triết Thiên, như một chứng minh cho lời thề hứa hẹn.

“Phải, vẫn chờ.” Phỉ tựa hồ như cũng đã thông suốt, biểu tình trên mặt thả lỏng xuống không ít: “Một năm không được, thì chúng ta chờ mười năm, mười năm không được, thì chúng ta chờ một trăm năm… Chỉ cần ngươi nguyện ý tha thứ cho chúng ta, vô luận là bao lâu chúng ta cũng chờ ngươi, chỉ chờ đợi một mình ngươi.”

Nói xong, hắn cúi người xuống, trên cái trán nhợt nhạt của nam nhân nhẹ nhàng hôn xuống.

Nụ hôn thề nguyện.

Thân thể Ngạo Triết Thiên lúc này cùng với trước đây đã có bất đồng rất lớn, sau khi linh hồn của hắn cùng ba nam nhân kia dung hợp lại, đã xảy ra biến hóa vô pháp phá vỡ. Sinh mệnh của hắn, kể từ bây giờ đã bắt đầu kéo dài đến vô hạn, giống như ba người kia.

Vậy nên mặc dù hắn đang ngủ say, cũng sẽ không chết đi, cũng không già đi.

Phỉ cùng Vong Dạ trầm mặc nhìn thật sâu đối phương, nhãn thần thoáng giao nhau, hiển nhiên là đã cùng chung một nhận thức, sau đó ánh mắt hai người một lần nữa cùng chuyển qua nhìn Hủy Tạp vẫn đang đứng một bên.

Một loại thăm dò vô thanh.

Đáp trả lại nhãn thần khiêu khích ngầm của hai người kia, Hủy Tạp cười nhạt một tiếng.

Bọn họ cho rằng mình sẽ bỏ cuộc sao? Quả thực quá ngây thơ rồi. [ Anh không có tư cách nói câu này a:-” ]

Hủy Tạp ra hiệu Phỉ tránh ra, sau đó quỳ một gối bên cạnh giường Ngạo Triết Thiên, hơi cúi đầu xuống, tư thế này khiến hắn nhu thuận cùng thành khẩn hiếm thấy: “Thiên, ta cũng đồng dạng nguyện ý chờ ngươi, bao lâu cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi, ta cái gì cũng đều nguyện ý…”

Ngừng lại một chút, Hủy Tạp hít sâu lấy một hơi, chậm rãi nói tiếp: “Ta không biết hiện tại ngươi có nghe được ta nói gì hay không, ta chỉ muốn nói với ngươi… Xin lỗi… Xin lỗi vì trước đây đã làm thương tổn ngươi…”


“Thế nhưng, Thiên, ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, vĩnh viễn cũng không.”

Mãi hồi lâu sau, khẩu khí càng thêm thận trọng: “Ta không biết nói hoa ngôn mỹ từ gì, ta chỉ có thể hứa hẹn với ngươi một điều, ta, Hủy Tạp Ngả Tư Lai Khả, vĩnh viễn thuộc về ngươi. chỉ thuộc về một mình ngươi.”

Hủy Tạp cúi đầu lấy ra một sợi dây chuyền từ trong lòng, tựa như ngọc bích mỹ lệ mà thanh nhã, sau đó nhẹ nhàng đeo tới bên cổ Ngạo Triết Thiên.

Ba nam nhân, trong một buổi chiều ngập tràn ánh nắng tươi sáng, đối với một nam nhân ngủ say, nguyện ý thề hứa.

Mà bọn họ thực sự đã làm được.

Những ngày sau đó, ba người đều môt mực yên lặng trông nom bên cạnh hắn, ai cũng không nguyện ý ly khai.

Chỉ thỉnh thoảng, bọn họ sẽ thay phiên nhau rời đi. Dù sao trên thế giới này, vẫn còn rất nhiều chuyện đang chờ bọn họ hoàn thành, đó là trách nhiệm của bọn họ.

Chiến loạn ở Minh giới cần Vong Dạ quay về ra tay chấn chỉnh, hắn một lần nữa mang theo Minh tộc đoạt lại lãnh địa.

Phong ấn ở Ám giới cũng gần bị phá bỏ, Hủy Tạp cùng Hủy Nguyệt cần phải khống chế những hắc ám thần dân đang điên cuồng muốn vượt biên chạy lên đại lục, đem bọn họ đặt vào tầm kiểm soát của mình.

Về phần Phỉ, ngoài trừ thỉnh thoảng có sự tình gì đó ở Quang Minh điện, đại bộ phận thời gian, hắn đều ở bên cạnh Ngạo Triết Thiên.

Thế nhưng ba người vô luận dù bận rộn thế nào, khi trời về tối, bọn họ nhất định cũng trở lại bên người Ngạo Triết Thiên, chăm sóc hắn, quan tâm hắn, nói chuyện với hắn, nhất nhất đều nói cho đối phương hay hôm nay mình đã làm những gì.

Có đôi khi chỉ là mấy việc nhỏ vụn vặn, đôi khi lại là những chuyện có thể làm rung chuyển toàn bộ thế giới, chăm chỉ báo cáo lại, cũng không quản nam nhân có thể nghe được hay không.

Ba người, tựa như những ông chồng ngày ngày về nhà đúng giờ, đối với người vợ mà mình thương yêu nhất chia sẻ những thành quả công tác vô cùng thân thiết tự nhiên.

Chiếc giường mà Ngạo Triết Thiên nằm, phi thường lớn, lớn đến mức đủ để chứa bốn người mã vẫn còn dư dả, chỉ là vị trí nằm hai bên Ngạo Triết Thiên, ngày ngày được quyết định bởi trò bao-búa-kéo. [ WTF!? ]

Người chiến thắng thì vô cùng thỏa mãn hả dạ ôm thắt lưng nam nhân nằm xuống, người thua thì vẻ mặt âm trầm nằm một bên, không muốn nhìn thấy ái nhân của mình bị nam nhân khác ôm vào lòng.

Thời gian, thấm thoắt trôi qua như nước chảy.

Sương tàn nắng lên, đông qua xuân lại đến.

Đảo mắt, đã một trăm năm trôi qua.

Tròn một trăm năm, nam nhân không có tỉnh lại.

Khuôn mặt, trải qua bao nhiêu năm vẫn như xưa, vẫn tựa như đang ngủ, bình tĩnh mà khoan thai.

Các nam nhân vẫn như cũ trông coi bên cạnh hắn, một chút cũng không có ý ly khai.

Dáng dấp như trước, chỉ là tâm tình, những chờ mong cùng lo nghĩ ban đầu, đã dần chuyển thành bình tĩnh.

Thời gian qua, bọn họ đã từng thử qua rất nhiều phương pháp, từng chút một thăm dò linh hồn đối phương, nhưng nam nhân thủy chung đều không có dấu hiệu tỉnh lại.

Kỳ thực ngay cả bọn họ, cũng không thể chắc chắn được là nam nhân có thực sự tỉnh lại hay không.

Có đôi khi vẫn chờ như vậy, ngóng trông, nhìn khuôn mặt thủy chung vẫn an tĩnh ngủ của nam nhân, trong lòng thỉnh thoảng cũng sẽ lại có những thanh âm bất đồng vang lên chất vấn: “Lẽ nào cứ như vậy vĩnh viễn trông coi nơi đây? Vĩnh viễn trông chờ một người có khả năng vĩnh viễn sẽ không bao giờ hồi đáp lại, tựa như một 『thi thể』!?”




Nên từ bỏ sao?

Từ bỏ hắn, từ bỏ những tháng ngày sinh hoạt như vậy…

Tìm về tự do…

Như vậy cũng không khác nào, vô pháp nhìn thấy nam nhân một lần nữa.

Không!

Tuyệt đối không!!!

Chỉ mới nghĩ như vậy, đã đủ để khiến các nam nhân bị dọa dến một thân ẩm mồ hôi lạnh, tim giống như bị khoét lấy một khoảng trống, một cảm giác khủng hoảng như lạc lối.

Vì vậy, cái ý nghĩ kia cũng gần như sau lần xuất hiện đầu tiên, cũng chẳng còn thấy bóng dáng trở lại đâu nữa.

Các nam nhân vẫn như cũ ở bên cạnh chăm sóc hắn, những khi khí trời tốt, sẽ ôm hắn ra ngoài, dưới ánh dương quang ấm áp cùng gió nhẹ hài hòa, lại nghĩ, những ngày tháng như này kỳ thực cũng không tệ lắm.

Thế nhưng cái cảm giác trống vắng tịch mịch trong tim, đôi khi lại rất đau.

Một đời chờ đợi giống như một đường hầm không nhìn thấy điểm kết, mà bọn họ cũng không biết phía trước mắt kia liệu có đường ra hay không, người kia có hay không sẽ ở nơi đó chờ đợi bọn họ, hay vẫn như cũ kiên trì nằm trên chiếc giường này.

Động viễn lẫn nhau, an ủi, lòng thế nhưng vẫn ôm ấp lấy một tia hi vọng nôn nóng, thấp thỏm, bất an.







Thẳng đến một ngày nào đó, sau giờ ngọ, ánh dương quang lười nhác nghiêng mình xuyên qua cửa sổ rơi vào trong phòng, mang theo một cơn gió mát thoảng thoảng khẽ lay động tấm rèm cửa sổ.

Mấy con chim toàn thân tuyết bạch vỗ vỗ cánh đứng trên bệ cửa sổ, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng có chút hiếu kỳ nhìn hắc phát nam nhân đang lẳng lặng nằm trên giường, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng ríu rít vài tiếng, thanh âm thanh thúy mà mềm mại, khiến cho người nghe cũng có cảm giác thoải mái lạ thường.

Trên chiếc giường lớn màu trắng, tóc Ngạo Triết Thiên lúc này đã rất dài, đen bóng mà thần bí tựa như tơ lụa lẳng lặng tản ra, còn mơ hồ tản ra một mùi hương nhàn nhạt tựa như dương quang ấm áp.

Hiển nhiên là hắn đã được chăm sóc rất tốt, sạch sẽ mà thanh sảng.

Mà ngày hôm nay ba nam nhân kia lại không biết ra sao, không hẹn mà cùng tụ tập lại trong phòng. Những lúc bình thường, kỳ thực cũng không thường gặp như vậy, bởi vì bọn họ trong suốt quãng thời gian qua đã dần trở nên ăn ý, hiểu được lúc nào cần xuất hiện, lúc nào cần cùng nhau đợi chờ Ngạo Triết Thiên.

Lúc này, ánh dương quang sau giờ ngọ cũng khiến ba nam nhân cảm thấy lười nhác mà ghé vào bên cạnh giường Ngạo Triết thiên, tựa như mấy con mèo lớn ngoan ngoãn, Hủy Tạp cọ cọ mấy cái, cả người vùi vào trong lòng Ngạo Triết Thiên.

Còn Phỉ cùng Vong Dạ thì an tĩnh ngồi bên cạnh đọc sách, ngón tay thi thoảng lại mân mê vài sợi tóc của nam nhân.

Đột nhiên, Vong Dạ thân thể cứng đờ ra, như là ngay cả hô hấp cũng đình trệ lại, không dám thở mạnh. Sau đó, quay đầu chậm rãi nhìn về phía nam nhân.

Ngay vừa rồi, hắn cảm giác được, ngón tay của Ngạo Triết Thiên, hình như vừa nhẹ nhàng giật một cái.

Cảm giác được dị thường của hắn, hai nam nhân cũng theo đường nhìn của hắn mà nhìn tới Ngạo Triết Thiên.

Ánh dương quang vẫn như cũ lười nhác xuyên qua cửa sổ lẳng lặng rơi xuống trên người nam nhân, khiến cho mỗi sợi lông mi trên mí mắt hắn đều hiện ra rõ ràng, sau đó, hàng lông mi chợt run lên nhè nhẹ, tựa hồ như đang nỗ lực thích ứng với những tia sáng, con mắt bắt đầu chậm rãi mở ra, sau đó đường nhìn từ tốn dời về phía ba nam nhân đang vây lại xung quanh hắn.

Ba nam nhân đang chăm chú nhìn hắn…

Nhưng không ai dám động, cũng không dám hô hấp… Chỉ sợ hình ảnh trước mắt đây chỉ là ảo giác, chỉ cần mình khẽ động, sẽ phá vỡ mất giấc mộng mỹ lệ này…

Ngay cả con mắt, cũng không dám chớp dù chỉ một cái… Cũng không dám nhúc nhích mà chỉ yên lặng nhìn hắn.


Ngạo Triết Thiên nhìn ba nam nhân đã thất thần đến phát ngốc ra, khóe miệng, tựa hồ như bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn nhấc cánh tay lên chống đỡ lấy cơ thể rồi chậm rãi ngồi dậy, sau đó, một lần nữa nhìn về phía ba nam nhân xung quanh mình, lộ ra một tiếu ý thật nhẹ mang theo áy náy nhàn nhạt.

“Xin lỗi… Để các ngươi đợi lâu…” Giọng nói từ tính phảng phất như sẽ không bao giờ có thể nghe thấy được nữa từ miệng nam nhân truyền ra, trầm thấp mà ôn nhuận, tựa như xuân phong, nhẹ nhàng thổi qua trái tim đã sớm băng lãnh của ba nam nhân.

Một câu nói của hắn, lại khiến bọn họ cầm không được, nước mắt lặng lẽ nhẹ lăn xuống trên mặt…

Vong Dạ nhìn nam nhân, tựa hồ như muốn nói gì đó, thế nhưng cái gì cũng không nói thành lời, chỉ có thể run run vươn tay ra, cẩn cẩn dực dực chạm lấy khuôn mặt ấm áp của nam nhân, tinh tế vuốt lấy, phảng phất như đang cảm nhận cái cảm giác chân thật.

Mà Ngạo Triết Thiên cũng nhìn về phía hắn, dưới ánh dương quang, bởi vì ánh mắt chuyển động làm hàng mi cũng rung động theo, mỗi một sợi đều được phủ lên một tầng đạm đạm kim sắc…

Nhãn thần, thâm thúy đến gần như muốn đem linh hồn Vong Dạ toàn bộ cuốn vào thật sâu.

“… Ngươi thực sự đã tỉnh sao? Là thật sự tỉnh rồi sao?”

Câu hỏi ngốc nghếch như vậy, từ miệng Vong Dạ hỏi ra, lại mang theo bất an cùng mờ mịt, làm cho người nghe bất giác có loại chua xót yêu thương.

“… Ân, tỉnh.” Ngạo Triết Thiên nhìn Vong Dạ, không khỏi thở dài, ngay giây tiếp theo, hắn đã bị Vong Dạ gắt gao ôm vào trong lòng.

“Ngươi, rốt cuộc cũng tỉnh… Ta chờ ngươi đã lâu, rất lâu…” Vong Dạ tha thiết ôm lấy nam nhân, phảng phất như muốn đem hắn cả người hòa nhập vào với mình, cố sức ôm lấy thật chặt, thật chặt.

Cho dù là cách một lớp y phục, Ngạo Triết Thiên vẫn có thể tinh tường cảm giác được thân thể đối phương đang run lên kịch liệt, cùng với chút ẩm ướt tích lại trên vai, lệ thủy nóng ấm.

Vong Dạ như vậy, khiến Ngạo Triết Thiên cũng bất giác thả lỏng biểu tình, tay vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng đối phương.

“Thiên…” Phỉ cùng Hủy Tạp đứng một bên nhìn bọn họ, không khỏi ủy khuất kêu lên một tiếng, nước mắt từng giọt tiếp từng giọt lăn xuống. Lúc này, bọn họ thân là bậc vương giả cao cao tại thượng, từ lâu đã sớm gỡ xuống chiếc mặt nạ trước mặt nam nhân.

Ánh mắt dời về phía hai người đã ủy khuất như những hài tử bị vứt bỏ, Ngạo Triết Thiên hơi cười khổ một tiếng, chậm rãi nói: “Qua đây.”

Nhãn thần, là một loại ôn nhu nhàn nhạt, tâm, lại vô thanh thở dài một tiếng.

Những nam nhân này, cư nhiên, khi không biết hắn liệu có thể tỉnh lại hay không, lại ngốc nghếch chờ hắn tròn một trăm năm.

Một trăm năm, bao nhiêu ngày qua đêm về, xuân hạ thu đông, đối với việc chờ đợi một người mà không biết bờ bến mà nói là dài đằng đẵng đến chừng nào. Mà bọn họ, lại kiên trì như vậy, không có dù chỉ một chút ý định ly khai.

Chấp nhất như vậy, khiến hắn cảm thấy, nếu cứ tiếp tục ngủ say như vậy, thì thực sự là quá tàn nhẫn.

Mà hắn thông qua năng lực của Quang Minh thần, cũng đã biết bọn họ vì hắn mà đã làm những gì, đã phải chịu đựng những gì.

Nếu như nói là không chút lung lay hay cảm động, thì đúng là không có khả năng,

Thế nhưng hắn rất mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi, tình, đối với hắn đã nặng nề đến mức không thể gánh nổi trên lưng nữa. Vậy nên, hắn mới chọn cách ngủ say, nghĩ rằng, không qua bao lâu sau, bọn họ hẳn là sẽ ly khai.

Thế nhưng ngoài dự kiến chính là, bọn họ vẫn ngây ngốc chờ đợi như vậy, tựa như nếu hắn vẫn bất tỉnh như vậy, thì bọn họ cũng vẫn sẽ chờ đợi, cố chấp đến khiến người ngoài không khỏi có chút thương tiếc.

Dù sao, tình cảm của hắn đối với Vong Dạ, kỳ thực vẫn còn, tuy rằng đã từng tổn thương, vỡ nát, nhưng chung quy là vẫn còn.

Còn đối với Hủy Tạp cùng Phỉ, ngay chính bản thân hắn cũng không rõ ràng, rốt cuộc bản thân đối với họ là ôm một tình cảm thế nào.

Hắn hẳn là không nên yêu thương bọn họ, thế nhưng nhìn bộ dạng ủy khuất mà thương tâm của bọn họ, lại nghĩ đến bọn họ cùng ngây ngốc chờ trọn cả trăm năm, khi thấy hắn tỉnh lại, rõ ràng là kích động đến hai mắt cũng phải đỏ lên, nhưng cũng không dám ôm lấy hắn. Nhưng thứ này, khiến hắn làm cách nào cũng không thể tàn nhẫn được.

Tiếp đó, cân nhắc suy xét của Ngạo Triết Thiên, đã bị hai người kia bổ nhào vào cắt đứt mất.

Bọn họ ôm rất chặt, tựa như sợ nam nhân sẽ đột nhiên đẩy bọn họ ra, ngay cả cánh tay cũng bất giác run lên.

Bọn họ kỳ thực trong lòng đều hiểu rõ, chỉ là, vô luận thế nào, cũng đều không muốn buông nam nhân ra, thời gian mỗi ngày mỗi ngày còn dài như vậy, biết đâu một ngày nào đó, nam nhân này, sẽ tiếp nhận mình, chân chính tiếp nhận mình.

Trong phòng, đã không còn ai nói chuyện nữa, bọn họ chỉ rơi lệ, cánh tay ôm thật chặt lấy ái nhân đã trải qua rất nhiều gian truân vất vả, rất nhiều, mới có thể trở về…

= Ô Hắc Ma hoàng chi trói buộc chính văn Hoàn =


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui