Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

“Ngươi muốn gì?” Ngạo Triết Thiên cũng không mấy dao động, bình tĩnh nhìn khuôn mặt thiếu niên càng lúc càng tiến gần lại mình.

“Ta muốn ngươi…” Nhẹ nhàng nói ra một câu, đầu lưỡi thiếu niên vươn ra ái muội liếm lấy gương mặt hắn, người kia rõ ràng đã cứng người lại, thế nhưng vẫn như cũ rất bình tĩnh nhìn hắn.

“Có ý gì?”

“Mở chân ra để ta thượng.”

“…”

****

Đem Vong Dạ quay trở về lữ quán, Ngạo Triết Thiên tìm vải sạch cùng dược băng bó tỉ mỉ lại những vết thương trên người hắn.

Lúc này hồng phát nam nhân đã ổn định hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn hôn mê như cũ, thế nhưng ma pháp trong cơ thể đã không còn bạo loạn nữa. Mà công này cơ bản là thuộc về thiếu niên tóc ám xanh kia.

Đối phương đưa cho hắn một viên dược, có thể giúp Vong Dạ mấy ngày tới không bị phát tác nữa, nhưng cũng chỉ là tạm thời, dược thực sự chỉ có Hàn mộng hoa — loài hoa dựa vào Tinh Linh Hoàng mà tồn tại.

Nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc xám nhạt của Vong Dạ, Ngạo Triết Thiên cúi xuống khẽ hôn lên.

Lúc này, đến lượt hắn làm việc gì đó cho đối phương.

“Ta cảm thấy ta nên thảo luận trước một chút, ngươi nghĩ sao?” Đột nhiên, một thanh âm réo rắt vang lên bên tai, cùng lúc đó một bàn tay thon dài mà trắng ngần, từ phía sau như xà đem Ngạo Triết Thiên toàn bộ ôm vào lòng.

“Không nên kháng cự lại ta… Cái này là điều ta xứng đáng nhận được…” Nhẹ giọng nói, thiếu niên đem cằm Ngạo Triết Thiên nâng lên, hôn lấy hắn, đầu lưỡi không chút khách khí mà xâm nhập vào trong khoang miệng, tùy ý liếm lộng.

Hắc phát nam nhân cũng không kháng cự lại, chỉ là cố chau mày chịu đựng.

Nhưng móng tay hắn vì kiềm nén cực độ mà cắm thật sâu vào lòng bàn tay mềm mại, một mảnh tinh hồng.

Trên thực tế, ngày trước nam nhân đối với việc tiếp xúc giữa người và người đã đạt đến trình độ khiết phích, mà ngày hôm nay, sau những lần cường bạo không thể nhớ hết được mà nam nhân phải trải qua, tính khiết phích lại càng trở nên nghiêm trọng. Cho dù chỉ là đụng chạm qua một chút cũng khiến trong lòng hắn cảm thấy chán ghét cực độ, thậm chí còn mơ hồ sợ hãi.

Chỉ có Vong Dạ là khác.

“Ô…”


Thiếu niên ngày càng tham lam, phảng phất như giảo cắn nam nhân đến thế nào cũng cảm thấy không đủ, cùng lúc đó bàn tay vô thanh vô tức luồn vào bên trong quần áo của nam nhân, tùy ý vuốt ve nước da màu mật ong, hưng phấn cảm thụ những cơn run nhè nhẹ như có như không của nam nhân.

Ngay lúc hắn hắn kiềm nén không nổi nữa, muốn đem y phục của nam nhân hoàn toàn xé mở ra, thì cổ tay bất ngờ lại bị chế trụ mãnh liệt lại.

“Ngươi đáp ứng ta.” Ngạo Triết Thiên lạnh lùng nhìn thiếu niên, mơ hồ có hỏa nộ ẩn hiện trong song nhãn.

“… Hanh, ta chỉ là muốn thu chút lời trước thôi.” Thiếu niên bất mãn hừ lạnh, dục hỏa lại không may mảy thối lui trong cơ thể. Đối với việc bản thân mất khống chế như vậy, hắn cũng cảm thấy có chút mất mặt.

Dựa theo ước định giữa thiếu niên cùng Ngạo Triết Thiên, hắn sẽ có trách nhiệm phải đưa Ngạo Triết Thiên đến nơi có Tinh linh thụ, mà Ngạo Triết Thiên sau khi tìm được Hàn mộng hoa phải tự nguyện để hắn ôm một lần.

Kỳ thực hắn đối với Ngạo Triết Thiên cũng không có nhiều ý kiến lắm, đơn giản là muốn nếm thử tư vị của nam nhân này mà thôi, hơn nữa dựa theo thông lệ cũ trong quá khứ của hắn, loại chuyện này làm một lần cũng đủ chán ngấy rồi.

Bất quá hắn hiện tại có điểm hối hận… Sớm biết vậy đã bắt đối phương phải bồi mình một tuần, chơi đùa cho đến chán ngấy mới thôi…

“Ai?” Đột nhiên, Ngạo Triết Thiên chạy ra ngoại cửa, nhưng ở hành lang lại không nhìn thấy bất luận người nào khả nghi.

Chẳng lẽ là ảo giác của mình? Vừa rồi hình như có người ở ngoài cửa…

Lại nói khi trở về lữ quán cũng không còn nhìn thấy bóng dáng Ngạo Tật nữa, nhưng lại thấy tờ giấy mà hắn để lại, nói không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, đi.

Xem chừng có khả năng là hắn quay về nơi trú ngụ trước đây. Lại nhớ tới khi mới gặp lại Ngạo Tật, quần áo trên người hắn tuy bị xé rách gần hết, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra là chất liệu rất cao cấp. Xem ra hắn trước đó so với mình cũng sống khá tốt.

Chờ vết thương của Vong Dạ lành lại sẽ đi kiếm hắn.

“Thời gian không còn sớm, đi thôi –” Giúp ổn thỏa xong cho Vong Dạ, thiếu niên có chút bất mãn đá một cái vào cái ghế bên cạnh, oán hận nhìn Ngạo Triết Thiên.

“Ngươi chắc chắn làm như vậy các yêu quái khác không thể tới gần hắn?” Ngạo Triết Thiên chung quy vẫn còn điểm lo lắng.

“Đúng vậy… Kỳ thực thì căn bản cũng không cần phải làm vậy, ma vật cấp thấp căn bản không dám tới gần hắn, ngươi có lẽ là chưa nghe những lời đồn trước đây về nam nhân này… Cho dù là ma vật cấp cao, nhìn thấy hắn cũng phải run rẩy như một con gà. Bất quá hiện tại thành cái dạng này thực sự khiến cho người khác không thể hiểu được…” Nói xong còn khẽ liếc qua nhìn Ngạo Triết Thiên, người kia quả nhiên sắc mặt có điểm tái đi.

Ha ha, áy náy sao…

Cho ngươi quăng… Còn không cho ta chạm vào…

Dù sao sau khi có được Hàn mộng hoa cũng để ta thượng, có gì khác nhau chứ…


Sau đó hai người ly khai khỏi lữ quán, nhưng có điều này Ngạo Triết Thiên lại không biết, chính là khi hắn đi rồi, Ngạo Tật lại từ một căn phòng khác đi ra, trong tay còn cầm theo một ma pháp cầu nhỏ, mà trong quả cầu này lại có một hình ảnh kéo dài hơn mười giây, giống như cách thu hình lại ở thế giới hiện đại, trên mặt quả cầu nghiễm nhiên lại là hình ảnh Ngạo Triết Thiên đang nhu thuận cùng một thiếu niên khác hôn môi, ngay bên cạnh Vong Dạ.

Hình ảnh này nếu để cho Vong Dạ nhìn thấy, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào?

Khóe miệng Ngạo Tật câu lên thành một mạt tiếu ý.

Âm lãnh.

******

“Liếm.” Trong rừng rậm u ám, thiếu niên giơ cổ tay mảnh khảnh lên trước mặt Ngạo Triết Thiên, bên trên có một dòng máu tươi không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương.

“… Làm gì?” Ngạo Triết Thiên đối với việc thiếu niên đột nhiên cắt cổ tay lấy máu là không thể lý giải được, khuôn mặt trầm lạnh xuống có chút không thoải mái. Hắn muốn cắt cổ tay chắc là do bị điên đi, thế nhưng trước đó thỉnh dẫn hắn đi tìm Tinh linh thụ, chứ không phải ở đây hao phí thời gian.

“Không có máu của ta, ngươi không thể đến được nơi có Tinh linh thụ.” Đưa cánh tay kề sát môi Ngạo Triết Thiên, thiếu niên vẻ mặt chăm chú nhìn.

“…” Nhìn bàn tay dần tiếp cận mình, Ngạo Triết Thiên nhíu nhíu mày, quang mang trong song nhãn hiện liên một tia do dự, thế nhưng mọi việc đến nước này, ngoại trừ tin tưởng hắn ra, đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Vì vậy sau khi hắn liếc thiếu niên lấy một cái, liền bắt lấy cổ tay của thiếu niên, cúi đầu xuống khẽ liếm hồng sắc dịch thể tanh mà lại hơi ngọt kia, đại khái bởi vì thiếu niên so với hắn có phần nhỏ người lại tú lệ hơn, vậy nên hắn lúc này lại có tư thái hơi giống với một kỵ sĩ đang phục tùng công chúa của mình.

Nhưng hắn lại không biết dáng vẻ mình đưa lưỡi liếm lấy máu trên cổ tay đối phương, thu vào mắt thiếu niên lại nhuốm một vẻ tình sắc đặc biệt. Đầu lưỡi hồng nhuận mà ẩm ướt, cùng với hơi thở phả ra ấm áp, giống như một con mèo nhẹ nhàng lướt qua cổ tay hắn.

Một trận tê dại…

Song nhãn thiếu niên chợt có chút kỳ dị lóe lên, như một con sói nhìn chăm chăm vào đôi môi nam nhân.

Liếm một hồi, Ngạo Triết Thiên liền ngẩng đầu lên lau miệng, ý nói kết thúc.

Thiếu niên đầu tiên là ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó liền bất mãn trở lại: “Còn chưa đủ a, không lát nữa lại không vào được…” Nam nhân này thế nào lại ngừng lại, tuy rằng máu như vậy là đủ rồi, thế nhưng hắn còn chưa có hưởng thụ đủ a!

Hắn muốn đối phương tiếp tục liếm a.

Hừ lạnh một tiếng, Ngạo Triết Thiên cũng không để ý tới kháng nghị của người kia, bởi vì hắn nhìn ra thiếu niên đang nói dối.


“… Ngươi…” Thiếu niên không được làm thỏa mãn trợn tròn hai mắt, muốn nói cái gì rồi lại không nói được thành lời. Đối phương song nhãn thâm trầm mà trong suốt tựa như đưa hắn nhìn xuyên thấu hết qua, khiến hắn cũng không mấy tự nhiên.

“Đi thôi, thời gian không còn nhiều.” Vừa nghĩ đến Vong Dạ vẫn còn nằm trên giường, Ngạo Triết Thiên lại nghĩ cùng thiếu niên ở chỗ này tán dóc quả thực lãng phí thời gian.

Bất mãn cong miệng lên, thiếu niên không nhìn Ngạo Triết Thiên, xoay người đi về phía một thân cây cổ thụ cao to mà khô cằn, hai mắt nhắm lại, phảng phất như đang nỗ lực cảm thụ cái gì đó, tiếp đó thiếu niên nhẹ nhàng nâng tay lên, mười ngón tay chạm vào nhau, không ngừng biến hóa thành các loại thủ thế, trong khoảnh khắc, lam sắc ma pháp ký tự ẩn chứa vô số thủy nguyên tố bắt đầu tụ hội quanh người hắn, từ từ phát sáng, quang mang cường liệt mỗi lúc càng thêm chói mắt, sau tất cả lại quay trở về trạng thái yên lặng, ký tự tiêu thất, trên thân khô xác xuất hiện một vòng thông đạo do ma pháp ký tự mở ra.

Hướng đến Ngạo Triết Thiên ra hiệu đi theo, thiếu niên bước vào thông đạo đi trước.

Theo thiếu niên đi vào thông đạo gần giống với một không gian hỗn độn, Ngạo Triết Thiên bị hàn khí đột ngột thổi tới trước mặt làm cho toàn thân phát lạnh.

Thông đạo thoạt nhìn cũng không lớn, thế nhưng, lại có cảm giác như rộng đến vô hạn. Xung quanh là những bức tường do loại nguyên tố không rõ tên cấu tạo thành, con người nếu đến gần sẽ có cảm giác như bị hút vào bên trong, mơ hồ còn có thể nghe được những thanh âm kinh khủng như tiếng quỷ khóc phảng phất.

“Đừng tới gần tường, trừ khi ngươi muốn bị hút vào.” Thiếu niên có lẽ còn đang tức giận, thái độ đối với Ngạo Triết Thiên có chút lãnh đạm, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn kiên trì giải thích: “Tường ở đây tất cả đều có quan hệ mật thiết tới Tinh linh thụ, tới bên kia rồi ngươi sẽ hiểu… Đây là nơi đã tiêu vong tử vong đã hơn trăm năm, xét cho cùng cũng có nhiều thê lương cùng tịch mịch.”

Đúng là như vậy, cách đây không lâu, tộc nhân của hắn đã từng đi qua thông đạo này, chỉ là lúc đó các tinh linh đều còn sống, thông đạo rất ấm áp còn mang theo hương hoa nhàn nhạt, mà hôm nay, trong thông đạo lại mang theo công kích tính, lẽ nào Tinh linh thụ đã xảy ra biến đổi?

Ngạo Triết Thiên nghe thiếu niên giải thích, không biết vì sao trong ngực lại cảm thấy có điểm bị đè nén.

Tinh linh thụ đã tử vong hơn một trăm năm, quang cảnh sẽ ra sao? Là thứ gì đã khiến nó cùng thế giới này tách rời? Bên trong có hay không tồn tại những sinh vật hiếu chiến? Và quan trọng nhất, Hàn mộng hoa còn tồn tại hay không?

Đi qua thông đạo mỗi lúc một cảm thấy trầm muộn.

“… Xuất khẩu.”

Ngạo Triệt Thiên hoảng hốt sau khi nghe được hai chữ này, đột nhiên phát hiện ra lúc này mình đang đứng giữa một thổ địa hoang vu, phóng tầm mắt qua nhìn lại, chiếu vào đáy mắt cũng chỉ có một sắc xám thật sâu thật nhợt nhạt.

Bầu trời còn lất phất cơn mưa phùn mông lung âm lãnh.

Quay đầu qua, lại phát hiện thiếu niên không hay từ lúc nào đã không còn ở bên cạnh, phát hiện này khiến đôi lông mày của Ngạo Triết Thiên không khỏi chau lại.

Chuyện gì đã xảy ra?

Khí tức mục nát xen lẫn với tử vong lướt qua từng đợt, tuy rằng thoạt tưởng ôn nhu, nhưng cũng mang theo sắc nhọn không gì sánh được.

Xa xa đằng kia, có một gốc đại thụ xám lạnh, kỳ thực, cũng không thể hình dung nó là một cây đại thụ, nói đúng hơn, giống như một cọc gỗ màu xám lâu năm đừng sừng sững giữa một khu đầm lầy, sắc màu nhợt nhạt lại không hề tỏa ra chút sức sống nào. Nhưng theo hình dạng của nó mơ hồ có thể nhìn ra được huy hoàng cùng khí thế năm xưa của nó.

Đột nhiên, một hình ảnh mang theo cơn đau nhức nhối trong ***g ngực hiện lên trong trí óc nam nhân, dương quang ấm áp nghiêng mình chiếu xuống, Tinh linh thụ cành lá sum suê tươi tốt vươn cao giữa rừng hoa, vô cùng tú mỹ, các tinh linh song nhãn thuần khiết vờn quanh cây đại thụ, theo làn gió ấm áp mà nhẹ nhàng bay lượn, ánh dương quang đi qua những tán lá cây màu xanh bán trong suốt, rồi lại một lần nữa xuyên qua những đôi cánh trong suốt của bọn họ rơi xuống rừng cây bên dưới, quang minh dị thường, mỹ lệ cùng ấm áp.

Nam nhân lắc đầu, hình ảnh tiêu thất, ngước mắt lên lại một ảnh tượng xám ngắt lụi tàn như cũ.


Có thể trông thấy những hình ảnh vừa rồi, lẽ nào mình thực sự chính là Tinh Linh Hoàng sao? Nhưng vì sao bản thân đối với kết luận này lại cảm thấy chống đối cự độ như vậy.

Không muốn suy nghĩ nhiều, nam nhân liền chạy đến chỗ Tinh linh thụ, hắn nhớ kỹ lời thiếu niên nói, Hàn mộng hoa mọc tại nơi ở của Tinh Linh Hoàng, chính là ở trên đỉnh ngọn Tinh linh thụ.

Nhưng hắn vừa mới đi tới, liền mơ hồ như nghe thấy được tiếng la hét đầy lo lắng của thiếu niên, như là đang gọi hắn quay đầu lại, nói gì đó rất nguy hiểm, chính bản thân cũng không biết vì sao lại không đến.

Không để ý đến mấy tiếng kêu lớn của thiếu niên, nam nhân tiếp tục đi thẳng đến chỗ Tinh linh thụ. Hắn biết sự tình đã vượt ngoài tầm kiểm soát của hai người, thế nhưng hiện nay hắn đã không còn sự lựa chọn nào cả.

Ngày càng đến gần cây đại thụ một thân che trời, càng cảm giác được một cỗ áp bức cùng sát khí mơ hồ.

Tựa như không phải đang tiến gần đến một gốc đại thụ đã chết, mà là một thứ gì đó.

Một thứ gì đó ở một góc tối u khuất nhìn chăm chăm vào kẻ đang xâm nhập vào.

Cõ lẽ, không phải là người.

Đột nhiên, những thân ảnh thon dài xám nhợt nhạt lại bán trong suốt lặng yên xuất hiện, nam nhân không biết thứ đó xuất hiện ra từ đâu, có lẽ, kỳ thực bản thân hôi sắc thân ảnh cũng không biết vì sao lại xuất hiện ở đây. Chỉ là hiếu kỳ dùng đôi mắt màu xám phiêu lượng nhìn chăm chú vào Ngạo Triết Thiên, sau đó bằng bản năng mà chậm rãi tiến lại gần.

Tường mạo của bọn họ so với người bình thường mỹ lệ hơn rất nhiều, cả nam lẫn nữ, cũng đều có một lỗ tai dày nhọn cũng đôi cánh trong suốt.

Trên thân vận một loại trường bào không biết gọi tên là gì, thong thả mà u nhã tiến đến gần nam nhân.

Mỹ lệ, rồi lại ẩn chứa một loại tử khí nồng đậm.

Đây là vong hồn của các tinh linh? Sau đó trong lòng đột nhiên lại dậy lên một cảm giác đau thương.

Mà ngay lúc Ngạo Triết Thiên theo bản năng vươn tay ra muốn chạm vào, không biết vì sao những tinh linh này lại đột nhiên kinh hoàng né ra, từ một vị trí cách khá xa mà dùng một đôi song nhãn kinh khủng gắt gao nhìn chăm chăm vào Ngạo Triết Thiên, sau đó, kinh khủng dần chuyển biến thành một loại sợ hãi, cuối cùng, lại biến thành một loại oán hận.

Như là hận không thể đem nam nhân xé toạc ra.

Nhưng rồi lại không dám.

Khẽ nhíu mày, Ngạo Triết Thiên vô pháp lý giải vì sao những tinh linh này lại đột nhiên trở nên như vậy, còn đang nghi hoặc, lại không biết bọn họ làm sao lại tiêu thất giữa không gian xám bụi.

Hít một hơi thật sâu, Ngạo Triết Thiên cũng không để tâm đến bọn họ nữa, tiếp tục hướng thẳng đến chỗ Tinh linh thụ chạy đến, ngẩng đầu lên nhìn, những cành cây nhỏ quấn bện với nhau bám vào thân cây to lớn mà vươn lên, hình thành một cầu thang thiên nhiên.

Trước sau vẫn cảm giác thấy có một đôi song nhãn đang quan sát mình từ trong bóng đêm, nhưng xung quanh lại không nhìn ra bất cứ thứ gì quái lạ. Áp chế lại nỗi bất an mơ hồ trong lòng, Ngạo Triết Thiên bước lên cầu thang của Tinh linh thụ.

Giống như đang bước lên một con đường không lối về, thân thể thon dài mà đĩnh trực trong cơn mưa phùn lất phất không hiểu sao lại dấy lên một cảm giác thê lương,

*****


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui