Những lời khát máu nhất được thốt lên bằng giọng ôn hòa nhất.
Giả Phóng nhìn người thanh niên tuấn tú với vẻ khó tin đong đầy trong mắt.
Đây không phải lần đầu tiên có người muốn trả thù gã, cũng không phải lần đầu gã bị tìm đến cửa đòi nợ, vậy mà người duy nhất có thể chĩa vũ khí vào chỗ yếu hại của gã… Trong mắt anh đã không có ngọn lửa được thù hận châm ngòi, cũng chẳng có nỗi hân hoan khi tự tay kết liễu kẻ thù.
Trong hai chiếc đầm sâu không gợn sóng ấy, Giả Phóng gã chỉ tựa như một hòn đá cuội, một mảnh lá rơi bên vệ đường, không đáng để anh phí hoài tâm tư.
Hoặc chỉ đơn giản là khả năng che giấu cảm xúc của anh đã đạt mức thượng thừa.
Cầm ngọn thương của Giả Phóng trong tay, Lâm Kính Dã không bật quang năng, cứ thế đâm vào ngực gã.
Không dài dòng, không do dự, dứt khoát xuyên thẳng vào vị trí yếu hại, tuyệt không có ý tra tấn – như những gì được nêu rõ trong quân quy Liên Bang.
Cho dù thù sâu tựa biển, anh vẫn giữ vững giới hạn cuối cùng của bản thân.
Chỉ có mũi thương xuyên thủng lưng ghế kim loại phía sau mới cho thấy người hành quyết đã chất chứa mối thù sâu nặng cỡ nào trong lòng.
Giả Phóng dẫu sao cũng là một Alpha cấp cao (bọn tinh tặc không phải ai cũng có điều kiện kiểm tra theo phương pháp khoa học, nhưng từ khả năng mà gã thể hiện thì ít nhất cũng đến cấp A), cho dù không bị người cố ý tra tấn thì cũng cần từ một đến hai phút để một vết thương xuyên tim hoàn toàn chấm dứt sinh mạng gã.
Nhưng Lâm Kính Dã lại dứt khoát xoay người.
Đối với anh, thi thể đang lạnh dần của kẻ địch còn không hấp dẫn bằng kho hàng đầy những vật tư hữu dụng, không việc gì phải đứng lại chứng kiến.
Rennes đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó.
Khoang động cơ trên chiến hạm của Giả Phóng bị phá nát bét, con đường từ nơi đó đến đài chỉ huy đầy rẫy vết tích của một trận đánh dữ dội, nhưng người nằm xuống chỉ thuộc về một phe duy nhất, những người sống sót còn lại hoảng sợ chen chúc nhau trong những khoang thuyền bị khóa chết từ bên ngoài.
Về phần đầu sỏ Giả Phóng, cái chết của gã lại tựa như một… tấm bia kỷ niệm.
Là vết cháy sém được lưu lại khi một ngôi sao đi qua.
Kể chuyện xưa xong rồi, Lâm Kính Dã quay lại nhìn Rennes.
Từ gương mặt không chút gợn sóng của anh, hắn lại đọc được biểu cảm như… Tiểu Lam mỗi khi muốn được xoa xoa.
Thế là Rennes xoa.
Sau đó Rennes điên rồi.
Bởi vì không biết là do vô tình hay cố ý mà Lâm Kính Dã vừa khéo nghiêng đầu, dụi mặt vào tay hắn.
Ý đồ bất chính! Mưu hại trưởng quan!
Nhịn!
Giọng nói du dương cất lên những lời đằng đằng sát khí: “Em không muốn bị xử tại chỗ thì tự lo lấy cái thân đi.”
Lâm Kính Dã: “…”
Em làm gì chứ? Ngài đưa tay ra trước mà?
“Vâng…” Anh đáp với giọng đều đều: “Việc đàm phán với Dạ Vũ còn phải kéo dài một thời gian, chúng ta cũng không có nhiệm vụ khác…”
Những lời còn lại không cần nói cũng tự hiểu được.
Rennes nhìn vành tai đỏ rực của đối phương.
Một giây sau, hắn vồ tới, xé toạc cổ áo Lâm Kính Dã khiến cúc áo sơ mi bắn tung tóe.
Lâm Kính Dã trợn tròn cả mắt, chộp cổ tay người kia lại vừa đúng lúc hắn sờ đến lớp áo giữ ấm bên dưới.
Đôi mắt xanh lập tức nheo lại đầy phật ý: “Làm gì đấy?”
Lâm Kính Dã ngập ngừng: “Không cần phải xé…”
“Quần áo của tôi, tôi thích xé liên quan gì tới em?”
Lâm Kính Dã: “…”
Ờ, vật liệu xây tổ không có quyền lên tiếng.
Nhưng cuối cùng, Lâm Kính Dã vẫn may mắn giữ được bộ quần áo này.
“Báo cáo!”
“GÌ?!!”
Tiếng gầm kèm theo cả ngọn núi lửa phun trào của Rennes khiến chân Lưu Tuấn nhũn ra như con chi chi, cao giọng đáp: “Bộ phận Kỹ thuật và kỹ sư Dạ Vũ đã bắt được tín hiệu của Tiếng Vọng!”
Lâm Kính Dã lập tức nhổm dậy, vứt cái sơ mi rách rưới đi, thoăn thoắt tròng quân phục chiến đấu và giáp xương ngoài vào.
Rennes hết nhìn cửa rồi nhìn anh, thở hồng hộc một hồi mới hầm hầm thay trang bị.
Khi cửa mở ra, Lưu Tuấn cảm giác mình đã là người chết trong mắt Nguyên soái.
“Ng- Nguyên soái.” Anh ta nuốt khan: “Việc này…”
Trên mặt Rennes rành rành hai chữ “méo vui”: “Thế quái nào anh lại ở đây?”
Lưu Tuấn: “Ngài nói muốn có sĩ quan quân nhu nên tôi đã ở đi theo đội trưởng Cecilia từ đầu rồi ạ…”
À, ra là tự bê đá đập chân mình.
Hắn ngắt lời: “Trọng điểm.”
“Tướng quân Sydia đã gửi tin tức đến các bộ lạc khác, trong đó sử dụng ám hiệu được thống nhất giữa họ.
Có một bộ lạc cỡ nhỏ ở khu thứ tư chòm Mũ Miện Phương Nam không trả lời theo quy định.
Phi đội Hắc Phong Điểu đã lên đường điều tra, đến nay chưa về.”
“Chưa về?” Lâm Kính Dã nhíu mày: “Mất liên lạc ư? Làm sao khẳng định thủ phạm là Tiếng Vọng chứ không phải bộ lạc kia muốn tạo phản?”
Lưu Tuấn đáp: “Bọn họ gửi về tuyên ngôn của Tiếng Vọng, giống như chúng ta từng nhận.”
“Hừ, tưởng Sydia tự tin vào kỹ thuật mã hóa của Dạ Vũ lắm chứ.”
Khóe môi Lưu Tuấn nhích lên: “Cô ta rất có lòng tin vào bầy chim ruồi cho chính mình huấn luyện, nói rằng Tiếng Vọng không thể hack vào một chiếc Hắc Phong Điểu còn đầy đủ công năng rồi dùng máy liên lạc của nó để gửi tin, trừ khi chúng có năng lực xâm nhập hoàn toàn.”
“Toàn quân tử sĩ? Đánh không lại là tự hủy luôn sao?” Rennes cười gằn: “Đúng là phong cách của chính khách máu lạnh.”
Thấy Lâm Kính Dã nhìn sang, hắn hất đầu ra hiệu.
“Tập họp đội hộ tống tàu Nhiễm Tinh.
Đội một đến ba theo tôi, đội bốn đến sáu ở lại bảo vệ tinh hạm Rạng Đông và chuyên viên Jocelyn.
Nhắn Trung tướng Z ở Bức tường Vành đai phái đội ngũ đến tiếp viện.” Lâm Kính Dã dứt khoát ra lệnh: “Tôi tin ngài Jocelyn có thể thuyết phục Sydia phối hợp.”
Rennes vươn tay chỉ Lưu Tuấn: “Anh ở lại với Cecilia.”
“Rõ.”
Phản ứng đầu tiên của Lưu Tuấn là nhận lệnh, nhưng sau đó đã thầm líu lưỡi.
Chiến dịch lần này rõ ràng do Lâm Kính Dã phụ trách chỉ huy, nhưng theo quy định thì trưởng quan có quyền hạn cao nhất là Nguyên soái lên tiếp quản mới đúng.
Mà Nguyên soái cũng không chính miệng ra lệnh Hạm trưởng Lâm tiếp tục, chẳng lẽ… chỉ bằng một cái hất đầu đó mà Hạm trưởng Lâm đã hiểu ngài ấy muốn nói gì?
Cơ mà… Lưu Tuấn vò đầu bứt tai.
Ăn ý đến mức này mà chỉ mới quen biết chưa đầy một năm thôi hả? Có phải đã lén lút làm gì để hiểu biết nhau hơn không?
Trận hỗn chiến hôm trước lẫn cái chết của Thủ lĩnh Dạ Vũ có làm kiểu gì cũng không thể che giấu, vì vậy đã được truyền thông đưa tin tràn ngập báo đài, dùng những lời giải thích như tinh tặc bắt tay với phản quân ám sát Thủ lĩnh và một vài trưởng lăo thông đồng với địch.
Nhưng Sydia có nghĩ nát óc cũng không ngờ Thanh Kiếm Bầu Trời quen thói thẳng thắn phô trương lại sử dụng một chiêu cổ lỗ sĩ để đưa cô ta vào tròng: máy ghi âm.
Lấy lý do bị Dạ Vũ lợi dụng, thái độ của Liên Bang càng trở nên cứng rắn hơn.
Nếu Sydia không cho phép tàu Nhiễm Tinh được tự do hành động, bằng chứng cô ta thừa nhận là đồng lőa trong việc sát hại Thủ lĩnh sẽ được công khai.
Dân chúng có tin lời Liên Bang không là một chuyện, nhưng chắc chắn nó sẽ trở thành mối họa ngầm cho việc nắm quyền sau này của Sydia.
“Hạm trưởng, bên Dạ Vũ nói bộ lạc có dấu hiệu bị xâm lấn kia là thị tộc Lục Phương.
Nguồn kinh tế chính của bọn họ đến từ khai thác phốt-pho và chế biến các sản phẩm liên quan.
Dân số rất ít, phỏng chừng không đến mười nghìn.” Báo cáo xong xuôi, ánh mắt Kroos cứ đảo qua vị Nguyên soái nào đó đang thảnh thơi ngồi trên ghế dựa cách đó không xa.
Thị tộc Lục Phương sinh sống ở tinh khu thứ tư trong chòm sao Mũ Miện Phương Nam.
Nơi cư trú của họ được xây dựng trên hai mặt trăng xoay quanh một hành tinh cùng tên với thị tộc, cũng chính là quặng mỏ khổng lồ của họ.
Lâm Kính Dã từ chối đề nghị cho Hắc Phong Điểu bay cùng của Sydia, với lý do máy móc cỡ nhỏ dễ bị Tiếng Vọng khống chế.
Cô ta tuy không hài lòng nhưng nghĩ đến thuộc hạ mất liên lạc thì không tiếp tục nữa.
“Hạm trưởng, phía trước là tháp canh của thị tộc Lục Phương, gồm một đài trung chuyển và bốn bệ pháo cố định.
Tất cả đều bị ngắt năng lượng, ở vào trạng thái vô hiệu hóa.” Teval cau mày: “Có gì đó bất thường.”
“Toàn quân cảnh giới.” Lâm Kính Dã nói.
Các tàu bảo vệ lập tức bung khiên chắn, vờn quanh soái hạm; bản thân Nhiễm Tinh cũng nạp năng lượng cho chủ pháo và pháo plasma bên mạn tàu.
Tháp canh và bệ pháo là hai thứ luôn phải sẵn sàng 24/7.
Toàn bộ hệ thống dùng chung một nguồn năng lượng và được khống chế thông qua trạm trung chuyển, một khi bị vô hiệu hóa thì sẽ mất rất nhiều thời gian để khởi động lại, vì vậy không thể tạm thời tắt để diễn kế vườn không nhà trống, chờ kẻ địch vào rồi tập kích được.
Nhưng một khi như vậy thì lại càng kỳ quái.
“Hẳn là đang muốn dụ chúng ta vào.”
Giọng Oscar vang lên trong kênh, đi kèm với tiếng thét của Luna: “Con heo này! Mi ngon thì nhúc nhích nữa xem, nhúc nhích đi! Bà vặt hết tay chân, gắn trọn bộ chi giả cho mi bây giờ mi có tin không?!”
“Cho dù cạm bẫy trước mắt là gì, ít nhất có thể xác nhận thị tộc Lục Phương thật sự đã bị xâm lăng từ bên ngoài.”
“Từ tháp canh đến khu vực sinh sống chủ yếu của họ mất khoảng mười mấy phút.
Đối phương hoàn toàn có thể khởi động chúng lại trước khi chúng ta kịp rút lui.” Lâm Kính Dã nhàn nhạt phân phó: “Các chiến hạm để ý những đơn vị chiến đấu cỡ nhỏ của mình, nhất là máy bay không người lái, đừng bay rải rác để tránh hai tay dâng quà cho Tiếng Vọng.
Chúng ta không có lựa chọn quay đầu đâu.”
Tất cả mọi người bất giác trở nên nghiêm túc.
Căn cứ theo phong cách của Lâm Kính Dã hoặc Thanh Kiếm Bầu Trời, đã không thể “quay đầu” thì chỉ còn cách “đánh thẳng” về trước mà thôi.
Vị Hạm trưởng thoăn thoắt thao tác trên bàn điều khiển, không ngẩng đầu lên, nói: “Teval, tập trung ở sân bay.”
“Rõ!”
Nhiệm vụ điều tra thường sẽ do máy bay không người lái đảm nhận, nhưng Lâm Kính Dã muốn Teval lái máy bay chiến đấu – cũng tính là một đơn vị chiến đấu cỡ nhỏ – chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm này khiến hắn ta kích động vô cùng.
Hạm trưởng đích thân chỉ định, chứng tỏ anh có lòng tin tuyệt đối vào năng lực của hắn ta!
“Mera đi theo.”
“Rõ.”
Một bầu nhiệt huyết sôi sục của phó quan thứ nhất bị như bị hắt nước lạnh vào, xèo xèo bốc khói.
Vất vả lắm mới được Hạm trưởng tin tưởng cùng Oscar, vậy mà giờ lại lòi ra một Mera!
“Đừng có nhìn tui như vậy.” Trên sân bay, nữ Alpha ung dung nói với Teval: “Hạm trưởng là của Nguyên soái rồi, ông với Oscar có nằm mơ cũng không vươn tới đâu.”
“Đầu óc cô suốt ngày chứa cái gì vậy hả?” Teval sạm mặt: “Cô không biết được Hạm trưởng tin tưởng là… Khoan, gì, ‘của Nguyên soái’? Là sao?”
Mera gật gù: “Chính là cái ông đang nghĩ đó.
Vừa đi trao đổi với Cecilia xong.”
Vẻ mặt Teval trông như một pho tượng nứt toác: “Kh- không thể nào… vậy Joce-”
“Tin tưởng vào nhân phẩm của Hạm trưởng đi chứ.” Mera nhăn mặt chê bai, như thể người từng phán Hạm trưởng tìm thế thân không phải cô vậy: “Nguyên soái với Hạm trưởng tâm đầu ý hợp nhau từ lâu rồi, biết đâu cũng ứ ừ rồi ấy chứ, tại Hạm trưởng suốt ngày mặt liệt nên chúng ta không biết thôi.”
“Vậy Jocelyn…” Teval vẫn còn ở trong trạng thái hỗn loạn.
“Dung mạo cả hai người rất giống nhau.
Lai lịch Nguyên soái không rõ, Jocelyn lại càng như bất thình lình xuất hiện, không ai biết từ đâu mà đến, ít nhất là tui không biết trong đoàn ngoại giao có ai xuất sắc thế này.
Mà đã không phải thế thân, lại còn thân mật như vậy với Hạm trưởng…”
Cô hạ giọng rù rì làm Teval sốt sắng dỏng tai lên.
“Jocelyn chính là… anh em thất lạc với Nguyên soái!”
Trên đài chỉ huy, Rennes chợt thấy ngứa mũi, bèn đưa tay lên vuốt vuốt.
Lâm Kính Dã: “Tất cả chuẩn bị.
Teval, Mera bay song song nhau, nếu phát hiện bất thường thì lập tức rút lui.”
Hạm đội trực chỉ về phương hướng thị tộc Lục Phương.
Trận chiến rầm rộ hôm trước đã đưa họ vào thế địch trong tối ta ngoài sáng, vì vậy Lâm Kính Dã cũng không cố tình ẩn nấp làm gì, chẳng thà dùng sự quang minh chính đại này để yểm hộ cho hai máy bay đang lặng lẽ hành động.
Không lâu sau khi tiến vào vành đai thiên thạch trôi nổi quanh ngôi sao Lục Phương.
“Hạm trưởng, phát hiện tàu khai thác quặng của Lục Phương ở trước!”
“Kênh liên lạc không có ai.”
“Khiên chắn của họ đang được mở, trạng thái đầy đủ năng lượng.”
Tàu khai thác quặng à? Ngón tay Lâm Kính Dã gõ nhịp lên mặt bàn.
Khả năng vũ trang của chúng không tốt, mà thị tộc nhỏ như Lục Phương cũng không thể nuôi chiến hạm quân sự được.
Nhưng… Đôi mắt anh khẽ nheo lại.
Nơi đây là vành đai thiên thạch, đầy rẫy các loại đá tảng – những tảng đá tàu khai thác chuyên xử lý.
“Tàu hộ tống quay đầu lại.
Tất cả chiến hạm hướng mũi vào soái hạm, mở hệ thống tăng áp suất đuôi tàu!”
Mệnh lệnh nghe có phần kỳ quái này đạt được sự chấp hành tuyệt đối.
Những mảnh thiên thạch to nhỏ trôi nổi khắp nơi bị động cơ của tàu hộ tống đẩy đi, chẳng mấy chốc đã dọn ra được một khu vực trống trải.
Gần như ngay lúc ấy, mũi khoan chuyên dụng trên con tàu khai thác quặng kia bỗng bắn ra, đúng vào vị trí nguyên bản của những mảnh thiên thạch.
“Trời má!” Kroos thiếu điều cắn trúng lưỡi, các thành viên mới đến lại càng thán phục khả năng phán đoán của Hạm trưởng.
Anh vừa nhìn thấy tàu khai thác đã lập tức nghĩ đến đối phương sẽ không tấn công bằng vũ khí mà là dùng mũi khoan khoan nổ thiên thạch.
Khi ấy, từng mảnh đá vụn văng ra chính là một viên đạn cỡ nhỏ, cho dù không thể gây thiệt hại lớn cho toàn bộ tinh hạm nhưng cũng có thể khiến đội hình bị rối loạn.
Những con tàu khai thác kia dường như cũng bị sốc trước tầm nhìn của đối thủ, còn chưa có hành động kế tiếp thì Lâm Kính Dã đã lên tiếng: “Chủ pháo sẵn sàng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...