Sự hờ hững của Jocelyn như một can dầu tưới vào cơn giận vốn đã bốc lên ngùn ngụt của Langdon.
Gã hùng hổ bật dậy, nện bước đến giật lấy chiếc mắt kính khỏi tay Omega, đồng thời thả ra pheromone như một ngọn núi khổng lồ ầm ầm lao xuống.
Nhìn đối phương trợn mắt té xỉu trong một tiếng kêu thảm thiết, gã mới thoáng hài lòng.
Xạ hương có mùi thơm nồng nàn rất được yêu thích, với điều kiện được thẩm thấu một cách chậm rãi, nhưng nếu là pheromone Alpha được phóng ra với uy áp thì…
Hăng chảy nước mắt!
Rennes: Thứ nước hoa rẻ tiền qué gì thế này! Không, ta là Nguyên soái, ta nhịn được!
“Trông chừng kỹ vào.” Langdon lạnh lùng ra lệnh với hai tên lính áp giải.
Chúng nhìn người đang bất tỉnh trên sàn tàu, cảm thấy trưởng quan nào có thương hoa tiếc ngọc gì cho cam, thậm chí còn đối xử tàn bạo hơn cả những Omega bắt được trước kia.
Jocelyn được kéo lên một chiếc ghế dựa, đầu rũ sang bên, những lọn tóc nâu uốn lượn chảy xuôi như thác nước, đáng tiếc Langdon chẳng thèm ghé mắt.
Hóa ra sếp để mắt đến thứ gì đó trong tay Omega này chứ không phải bản thân nó? Hai tên lính trao nhau một ánh mắt trước khi “ngộ ra chân tướng”.
Đoạn chúng không thèm khách khí gì nữa, bỏ con tin lại rồi đi làm việc khác.
Rennes phải lựa lúc không ai để ý mà dịch dịch cổ cho bớt khó chịu.
Mấy nhiệm vụ xâm nhập một mình này thật là…
Vậy mà mắt uyên ương xinh đẹp của hắn phải làm suốt mười một năm?
Mẹ nó đếch phải người mà!
Trong lòng hắn chợt dâng trào nỗi xúc động muốn đào thằng đầu vàng não rỗng nào đó lên quất xác.
Bỗng, những âm thanh nhốn nháo vang lên ở đầu kia hành lang.
Langdon cảnh giác đứng dậy, thấy một tên lính Hydra và một chiến sĩ Hắc Phong Điểu đang hộc tốc chạy tới.
Langdon: “Rần rần cái gì đấy!”
“Báo cáo sếp!” Tên lính Hydra la lên: “Có chuyện rồi! Lũ óc cứt bên mụ Pharaoh lẻn vào căn cứ Dạ Vũ trộm bản thiết kế Hắc Phong Điểu, bị bắt quả tang tại trận!”
Sắc mặt Langdon tối sầm đi như trời bão.
Chiến sĩ Hắc Phong Điểu tiếp lời: “Tướng quân Sydia nổi trận lôi đình, lập tức hạ lệnh bao vây chiến hạm của Pharaoh.
Mụ ta ngoan cố không thừa nhận, định phản kháng đến cùng.
Tướng quân bảo tôi thông báo cho ngài một tiếng để mở khiên chắn, tránh bị vạ-”
“Hừ.” Langdon ngạo mạn khịt mũi, phất tay ngắt lời anh ta: “Quân kháng chiến Hydra bọn ta xưa nay không phải rùa rút đầu.
Chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ, ta muốn gặp Tướng quân của các người.”
Các giác quan nhạy bén của Alpha thường sẽ giúp họ cảm nhận được những mối nguy hại rình rập bên người.
Sau khi trải qua mưa bom bão đạn, ưu thế về sinh lý này sẽ được hun đúc thành bản năng chiến đấu.
Lần này, trực giác của gã mách bảo có gì đó không ổn lắm.
Cảm xúc của Hydra dành cho tinh tặc chỉ gói gọn trong hai chữ “khinh thường”, thường xuyên gọi chúng là “lũ cướp vặt” hoặc “nhặt ve chai”.
Chúng chỉ cần thấy tiền là sáng mắt, thậm chí có thể vì nó mà không màng tính mạng, nhưng… ít nhất vẫn phải có chút đầu óc chứ hả? Con mụ Pharaoh đó không biết nhìn xem chênh lệch tương quan giữa Dạ Vũ và bản thân hay sao mà còn đi trộm bí mật quân sự? Muốn tự hủy đến mức đó à?
Hay là… bọn tinh tặc này đã bị đơn vị Tiếng Vọng xâm chiếm?!
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Langdon.
Gã sải bước rời khỏi soái hạm, quả nhiên nhìn thấy hàng loạt chiến sĩ đặc nhiệm với những khẩu đại bác lên nòng bên người, đồng loạt nhắm thẳng vào soái hạm của Pharaoh.
Một toán Hắc Phong Điểu nối đuôi nhau bay ra.
Bọn tinh tặc còn lại thấy tình thế bất lợi bèn lập tức tháo chạy, bỏ mặc chiếc soái hạm đã cập bến lại một thân một mình.
Không phải chúng vô tình vô nghĩa mà là vì luật của tinh tặc vốn là vậy.
Bọn chúng không phải quân nhân, không có nghĩa khí liều chết cứu đồng đội – trừ khi xác suất thành công cực cao; mục tiêu hàng đầu của chúng luôn là sống sót.
Soái hạm của Pharaoh đã không có khả năng trốn thoát khi đã bị bầy chim ruồi bủa vây tứ phía.
Langdon nhìn thấy Sydia đã vũ trang từ đầu đến chân, cô ta cũng gật đầu chào hỏi khi thấy gã.
Langdon: “Rốt cuộc là thế nào?”
Sydia nói với vẻ sâu xa: “Một đêm không dài nhưng đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.”
“Có dấu vết của Tiếng Vọng không?”
Cô ta lắc đầu: “Tạm thời chưa rõ.
Nói ra thì để ngài chê cười, nhưng không ngờ lại có vài trưởng lão Dạ Vũ cấu kết với tinh tặc.”
Linh cảm kỳ lạ trong lòng Langdon càng rõ rệt hơn: “Lãnh đạo nòng cốt của một quốc gia cấu kết với tinh tặc? Có ích lợi gì cơ chứ?”
“Đúng vậy.” Sydia thở dài với vẻ cam chịu: “Có lẽ là sống an nhàn lâu quá rồi nên quên mất mình là ai, mình nên làm gì.
Pharaoh nắm trong tay Tinh Kim, kim loại cứng nhất được biết đến trong vũ trụ, sản lượng thấp đến đáng thương, chỉ có tộc Kim Linh mới chế tạo ra được.
Ngay cả Liên Bang hàng năm giao hảo với họ, rót bộn tiền vào cũng chỉ miễn cưỡng thỏa mãn được nhu cầu Tinh Kim cho quân đoàn tinh nhuệ.”
Giọng cô ta chợt trở nên xa xăm, cất chứa vô vàn lưỡng lự lẫn mông lung: “Chúng tôi là những anh hùng đầu tiên nổi dậy chống lại ách thống trị của Đế quốc.
Trong gene của chúng tôi đáng lẽ phải được khắc ghi lời dạy của tổ tiên, phải biết chống lại đàn áp, tôn trọng nhân quyền, nhưng Dạ Vũ hôm nay…”
Thấy Langdon khẽ híp mắt nhìn sang, Chiến thần Dạ Vũ bỗng bật ra một tiếng cười châm biếm: “Miệng thì hô hào khẩu hiệu, tay lại làm ra những chuyện không khác gì bạo chúa ngày xưa.
Có phải thời đại Đế quốc đã khép lại rất lâu rồi, nên họ không còn nhớ mình đã sống đến ngày nay bằng cách nào sao?”
Đều là lãnh đạo của những cuộc kháng chiến, nhưng thứ Dạ Vũ chống lại là cấp bậc xã hội tàn khốc và chế độ cưỡng ép xứng đôi của Đế quốc Ngân Hà khi xưa, còn Hydra…
Tuy từng lời từng chữ của Sydia đều đang nhạo báng tầng lớp lãnh đạo Dạ Vũ ngày nay, nhưng Langdon không hiểu sao lại có cảm giác cô ta cũng đang gom gã vào một thể.
“Tướng quân, có tình huống bất thường.” Một chiến sĩ Hắc Phong Điểu bỗng chạy đến, mắt lia sang Langdon.
Sydia không tị hiềm, bảo anh ta cứ thoải mái báo cáo: “Chúng tôi phát hiện tín hiệu của một hạm đội không rõ danh tính ở rìa tinh khu.
Bọn tinh tặc vừa bỏ chạy đã đụng phải chủ pháo của họ, đang són đái ra quần mà chạy ngược về.”
Một tảng đá nặng nề rơi xuống trái tim Langdon khi linh cảm xấu của gã trở thành sự thật.
Gã không chút chần chừ, lập tức lạnh giọng hỏi: “Hạm đội Liên Bang đúng không? Xem ra kỹ thuật chặn tín hiệu của Dạ Vũ các người lỗi thời rồi.
Phiền Tướng quân lập tức giao người cho ta, bằng không một khi bọn chúng xông vào, e rằng khu Trung ương độc đáo này cần được thiết kế lại đấy.”
Nhưng Sydia lại chẳng tỏ vẻ khẩn trương gì, từ tốn trả lời: “Nhưng trong mắt Liên Bang thì ngài Langdon đây mới là cái tên đứng đầu danh sách truy nã.
Thân là chỉ huy phản quân mà chỉ mang theo một nhúm chiến hạm, ngài xem có phải nên chọn người thừa kế rồi không?”
Gương mặt Langdon vặn lại trong một thoáng.
Pheromone mãnh liệt ùa ra, xâm lấn không khí với mùi xạ hương nức mũi.
Những người khác lùi lại theo bản năng, chỉ có Sydia vẫn sừng sững đứng đó.
Tấm màn xạ hương bỗng bị chẻ đôi bởi mùi cỏ cây.
Đó là cái mùi hăng nồng của ngọn ngải cứu vô tình bị cắt đứt, là trận tử chiến sau cùng của một bụi cây, là sự sắc bén lại dẻo dai của bộ rễ ngoan cường sinh tồn dưới lòng đất nẻ.
Hai Alpha cấp S không bị ảnh hưởng gì bởi cuộc so kè pheromone này nhưng cấp dưới xung quanh thì không được ổn lắm.
Một hồi sau, cả hai chậm rãi thu hồi tinh thần lực của mình về, xem như mỗi bên chịu nhường một bước.
Sydia: “Ngăn hạm đội Liên Bang lại, sau đó ông có thể mang anh ta đi.”
Dạ Vũ không sở hữu chiến hạm cỡ lớn, cho dù chiến lực Hắc Phong Điểu có cao đến đâu đi nữa thì để chiến thắng con quái vật ngoại hạng mang tên chiến hạm Liên Bang, họ cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Khóe môi Langdon căng ra thành một sợi chỉ, không phản đối mà hạ lệnh cho hạm đội chuẩn bị nghênh chiến.
“Báo cáp sếp, bọn Liên Bang cử chiến hạm cỡ trung đến, hình như là bọn thủ vệ Rạng Đông của Bức tường Vành đai.”
Hạm đội của gã nhanh chóng gửi về tin tốt.
Rạng Đông không được tính là một quân đoàn mạnh mẽ, bởi lẽ trách nhiệm chủ yếu của họ là trú đóng tại Vành đai chứ không phải chủ động tham chiến, mười mấy tinh hạm của phản quân thừa sức ăn được.
Chỉ có điều, chúng không nhận ra rằng tuy soái hạm là chiến hạm phòng ngự của quân Rạng Đông, nhưng hạm đội hộ tống vây quanh nó lại thuộc về Thanh Kiếm Bầu Trời.
“U tà tà, phản quân kìa, quân công hạng Ưu free ship tận nơi, hốt liền mấy đứa ơi!”
Đội trưởng đội hộ tống là Đại tá Loan Vũ San, một Alpha cấp A, trước kia là chỉ huy tổ vũ khí trên chiến hạm của Rennes.
Ban đầu khi nhận được lệnh điều động sang chiến hạm khác, quý cô này còn chê ỏng chê eo một trận, đến khi phát hiện điểm đến là Nhiễm Tinh thì lập tức trèo tường sang đội “anh giám khảo”, có lẽ Rennes quăng dây ra bắt cũng không lôi về được.
Trên đời có câu chỉ huy tối cao chính là linh hồn của một đội quân, vì vậy các chỉ huy cấp dưới của Thanh Kiếm Bầu Trời Rennes Sở… tìm mỏi mắt cũng không thấy một người bình thường.
Lời này vừa hô xong, hạm đội hộ tống lập tức tăng tốc lao về phía kẻ địch như một mũi tên, cho soái hạm đằng sau hít khói.
Hạm trưởng tàu Rạng Đông nhìn thấy một màn này mà rầu muốn rụng tóc, mặt mày tang thương, tự hỏi đó giờ mình vẫn luôn quy củ, không biết chọc giận Trung tướng Z hồi nào mà lại bị phái đi phối hợp với mấy tên điên Thanh Kiếm Bầu Trời này.
“Max tốc trực chỉ tinh khu trung ương!” Vị Hạm trưởng bi phẫn gầm lên: “Không cần bật warp drive, đụng tung nóc mấy con ruồi kia cho ông!”
Cấp dưới đồng loạt trợn mắt, tự nhủ không hổ là người được Trung tướng Z phái đi phối hợp với Thanh Kiếm Bầu Trời.
“Ngài chỉ huy!”
Langdon lại nhận được chiến báo của thuộc hạ, bao vẻ bày mưu tính kế ban đầu nhanh chóng trở thành kinh hoàng.
“Chỉ huy! Kia là… là tàu hộ tống của Thanh Kiếm Bầu Trời!”
“Không xong rồi sếp! Soái hạm kia… soái hạm kia không phải tàu tuần tra thường của Rạng Đông! Nó là lính trực thuộc của tên điên Z!”
Tác động mà chữ “Z” này mang lại với phản quân không khác gì hai chữ “Bóng Ma” với tinh tặc, đều là đối tượng mà chúng muốn nghiền xương thành tro nhưng lại không thể đụng vào.
Chiếc chiến hạm trắng tinh với chữ Z đỏ tươi bên mạn tàu đến khiên chắn cũng lười bật, toàn dựa vào lớp da dày của mình mà lao ra khỏi vòng vây của Hắc Phong Điểu, nhân tiện tông cho bầy chim ngã trái ngã phải.
Trong lúc đó, hạm đội của Langdon đang phải đối diện với từng đợt pháo kích đến từ hạm đội hộ tống Thanh Kiếm Bầu Trời.
Trên đời cũng có câu “họa vô đơn chí”, một chiến sĩ đặc nhiệm Phi Vũ bay vút đến từ phía sau, chân chưa chạm đất đã la lên: “Tướng quân! Không ổn rồi, vị khách trong phòng giam đặc biệt kia biến mất rồi!”
Sydia quay phắt lại, hai mắt trợn to: “Không thể nào! Căn phòng đó đã bị khóa chết cơ mà!”
Langdon không cần nghĩ cũng biết vị khách đó là ai.
Tầng tầng sương giá phủ lên mặt, gã điên tiết quát lên: “Lâm Kính Dã chỉ dùng một con tàu vận chuyển rách rưới mà có thể trở thành “Bóng Ma” khiến kẻ địch sợ mất vía.
Tụi bây xem cậu ta là ai hả? Cho rằng chỉ cần nhốt cậu ta vào phòng kín là an tâm? Hạm đội kia trăm phần trăm là của cậu ta!”
Sydia cau mày im lặng.
Langdon cũng không có kiên nhẫn chờ cô ta phát biểu, lập tức xoay người trở về tàu của mình.
Không bắt được người thì thôi, ít nhất cũng không thể để mấy tinh hạm phái ra kia bị một đội hộ tống diệt gọn được!
“Đề nghị Tướng quân trông chừng tàu Nhiễm Tinh cho kỹ vào.” Gã không thèm quay đầu, chỉ để lại một lời nhắc nhở lạnh căm.
…
Sau khi Langdon rời khỏi đài chỉ huy, hơi thở cuồng ngạo của Alpha dần tan đi, mùi thơm ngọt ngào của Omega lại bắt đầu trỗi dậy.
Omega bị Alpha cấp S chèn ép sẽ sinh ra sợ hãi, khiến một lượng lớn pheromone tràn ra.
Nhờ có vòng ức chế mà mấy tên phản quân đứng canh chỉ cảm thấy dễ ngửi chứ không bị ảnh hưởng, nhưng cũng không ngăn được bọn Alpha trên đài chỉ huy vô thức đến gần.
Omega kia vẫn còn chìm trong hôn mê, mái tóc nâu nhạt mềm mại tản mát che khắp người, trong sự nhếch nhác lại lộ ra vẻ yếu ớt.
Hắn tựa như loài chim hạc bị thương sa lưới, đã không còn sức để nghểnh cổ kêu vang, chỉ còn có thể phô ra bộ lông tuyệt đẹp đắm trong vẻ thê lương trước khi lìa đời.
Đặc biệt là cái cổ tay đang vô tri rũ xuống khỏi tay ghế kia, khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng trẻo, trông như chỉ cần dùng sức là có thể bóp nát.
Có một Omega sắc nước hương trời như vậy trước mặt, không nảy sinh ý đồ thì không phải là Alpha.
Bọn chúng trao nhau những cái nhìn do dự, nhưng không một ai dám bước lên trước.
“Ê, tụi mày còn nhớ hôm qua…”
“Nhưng ngài Langdon không thích nó, cũng không có ý xơi trước.”
“Chắc là hôm qua nó đang giữ đồ gì đó mà sếp muốn.”
Chúng dùng lý lẽ trấn an nhau, dần dần gan cũng to lên.
Để cho an toàn nhất thì không làm đến cuối là được, chỉ sờ soạng thôi cũng đủ giải khát rồi.
Hai đội trưởng Dạ Vũ đứng ở cửa không khỏi biến sắc, nhưng sau mấy lần nhìn nhau thì cũng không ra tay can thiệp.
Đây không phải chuyện họ có thể quản, chỉ đành thở dài, dằn sự ghê tởm ngột ngạt trong lòng mà quay mặt đi, không muốn chứng kiến thảm cảnh Omega bị chà đạp.
“Hê hê, thơm quá chúng mày ạ, để tao ngửi-“
Khi ngón tay tên Alpha chỉ còn kém một chút nữa là chạm vào làn da Omega, bàn tay vốn đang buông thõng yếu ớt kia bỗng nâng lên, chụp cổ tay gã ta lại.
Cả bọn sửng sốt, đồng thời nhìn thấy một đôi mắt xanh.
Sáng tựa sao trời, cũng lạnh tựa đao sắc.
“AAAAAAAA!!!!!!”
Tiếng hét thảm vang lên một giây sau khiến hai người lính Dạ Vũ lập tức lên tinh thần.
Thế này mới đúng chứ.
Vị chuyên viên ngoại giao nói cười thơn thớt trong bữa quốc yến kia trông cũng không phải hạng hiền lành ngoan ngoãn gì cho cam, chắc là vừa tỉnh dậy, đá bể trứng thằng xui xẻo nào đây mà.
Này thì không quản được cái thân dưới.
Cả hai hớn hở cười trên nỗi đau của kẻ khác rồi xoay lại.
Một người trong đó bị một thứ chất lỏng hắt thẳng vào mặt.
Nước ở đâu ra vậy? Omega muốn tạt lũ Alpha kia thì thôi nhưng sao lại văng xa thế?
Anh ta chưa kịp mở miệng thì đã nhìn thấy vẻ kinh hoàng xâm chiếm gương mặt đồng đội và con ngươi trợn trừng đang phản chiếu lại hình bóng mình…
Thứ “nước” vừa bắn lên mặt anh ta, là máu.
Trong tiếng thét dài thê lương, họ chỉ thấy một bóng trắng lóe lên với tốc độ ngoài sức tưởng tượng.
Hắn rút con dao găm giắt trên đùi một tên phản quân ra rồi lật tay lại, một cái thủ cấp đã lìa khỏi cổ.
Máu trên lưỡi dao còn chưa kịp nhỏ xuống đã bị tô đè lên bởi một lớp khác.
Đó là cuộc tàn sát đến từ một phía.
Hai đội trưởng Dạ Vũ đã khiếp đảm dán chặt lưng vào tường như thể muốn hòa vào cùng nó.
Thanh niên áo trắng chỉ thoắt ẩn thoắt hiện mấy phen, đã có mấy cái xác xiêu vẹo ngã xuống.
Lũ phản quân còn lại bấy giờ mới kịp hoàn hồn, cuống cuồng nổ súng.
Thế mà hắn vẫn từ tốn thọc dao găm vào cổ họng một tên, nhân lúc đối phương còn trợn mắt há mồm mà vặn người sang bên, biến tấm lưng dày rộng của gã thành tấm khiên hứng chịu vài cái lỗ cháy khét thay mình.
Loạt đạn được xả ra một cách bừa bãi này không mang lại chút hiệu quả nào, nòng súng chẳng mấy chốc đã bị khóa vì nhiệt độ lên quá cao.
Trong lúc tên phản quân còn đang hổn hển thở dốc với mồ hôi đổ như mưa, Rennes đã khoan thai giật khẩu súng lục từ túi đeo hông của gã to xác, không cần ló đầu ra nhìn mà bóp cò, trên trán tên phản quân lập tức xuất hiện một cái lỗ sâu hoắm bốc khói.
Trước mặt hắn, chúng chỉ như một đàn heo chờ lên thớt.
Giây lát sau, chỉ còn bóng người áo trắng sừng sững đứng đó.
Hắn đá vào cái xác không đầu nằm lăn lóc cản trở rồi chậm rãi quay ra cửa.
Hai đội trưởng Dạ Vũ há hốc mồm nhưng chỉ phát ra được những tiếng hít thở dồn dập.
Bọn họ cũng từng ra chiến trường, nhưng chiến tranh thời đại vũ trụ chủ yếu là bắn hạ nhau từ xa, còn thể loại chiến đấu cự ly gần, gặt đầu người hàng loạt thế này thì chẳng khác gì tử thần đòi mạng trong mắt họ.
Cả hai người đều không phải lính mới, lập tức biết được sát ý buốt giá lẫm liệt như vậy chỉ có thể được trui rèn ra bởi người từng lội trong máu kẻ địch, bước ra từ vùng chiến tranh loạn lạc nhất.
Mũi dao giơ lên.
Người bị nó chỉ vào run bắn như bị điện giật, chỉ nghe người thanh niên kia nói: “Cởi giáp, để trang bị lại, cút nhanh.”
Thấy anh ta đã sợ đến ngu người, đồng đội lập tức luống cuống tự cởi giáp của mình, nào ngờ lại nghe đối phương mở miệng chê bai: “Của mi máu me nhớp nháp tởm chết được, không cần.”
Chỉ dây có chút xíu máu trước ngực thôi mà đã không thèm á? Chiến sĩ Dạ Vũ còn lại cũng rơi vào hoang mang trước lời thoại đậm chất Omega yếu đuối này, nhưng anh ta không dám hé răng, chỉ giúp đồng đội mình tháo trang bị xuống.
Sau đó, cả hai trơ mắt nhìn người thanh niên kia nhặt chúng lên mặc vào người, gương mặt không lúc nào là không tràn đầy sự chán ghét.
Nhưng hắn không có ý muốn giết họ.
Mang theo nét sững sờ chưa phai bởi bước ngoặt quá đột ngột này, hai đội trưởng Dạ Vũ ôm một bụng may mắn vì đã sống sót sau tai nạn mà bỏ chạy, lại vì quá hoảng loạn mà lạc đường, vừa khéo bỏ qua Langdon đang vội vã trở về.
Từ khoảng cách mấy chục mét, Langdon đã phát hiện tình huống dị thường.
Trong không khí là mùi pheromone Alpha hỗn tạp, mơ hồ xen lẫn vị chocolate của Omega và… mùi máu tanh nồng không tản đi đâu được!
Đ* mẹ!
Tiếng chửi thề điên tiết bật ra.
Đã bảo để người lại, vậy mà lũ chó kia lại thừa dịp gã vắng mặt mà chơi luôn?
Trong hàng ngũ quân kháng chiến Hydra có rất nhiều Alpha liều lĩnh dùng mọi cách để nâng cao sức mạnh, dẫn đến tinh thần lực bất ổn, thường xuyên sẽ phát sinh trường hợp này.
Nhưng nhìn mãi thành quen không có nghĩa là nó được phép xảy ra trên đài chỉ huy của gã, đặc biệt khi người kia là người gã muốn bảo đảm an toàn!
Ít nhất thì năng lực phục hồi của Omega cấp S cũng khá cao, còn có thể cứu được.
Ngọn lửa phẫn nộ phun trào, Langdon tung cước đạp văng cánh cửa dẫn lên đài chỉ huy.
Nhưng đập vào mắt gã không phải bữa tiệc thác loạn máu me như đã tưởng, mà là những cái xác vô hồn nằm la liệt khắp chốn.
Toàn bộ thuộc hạ của gã đều phơi thây tại đây.
Thái dương gã nhảy lên.
Chẳng lẽ là Dạ Vũ—
Suy nghĩ còn chưa kịp sang trang, cảm giác nguy hiểm từ phía sau đã vồ tới.
Gã toan ra tay theo bản năng, nhưng đối phương hiển nhiên đã ẩn nấp từ sớm, chỉ chờ gã tự chui đầu vào lưới.
Một thanh kiếm quang năng Dạ Vũ gác ngang cổ Langdon, lưỡi kiếm gần đến nỗi để lại một vết bỏng hẹp dài đang xèo xèo bốc khói trên da gã.
Với khoảng cách quá gần này, đừng nói là một chiến sĩ trác tuyệt, ngay cả một Omega chân yếu tay mềm cũng có thể khiến gã đầu lìa khỏi cổ – cùng lắm thì khác ở chỗ đứt lìa và còn dính một mảnh da mà thôi.
“Hừ, ngài đây–” Langdon vừa ổn định tâm lý vừa mở miệng, ánh mắt khẽ lập lòe, nhưng đồng tử lập tức rụt lại khi người cầm kiếm kia bước vào tầm mắt.
Lại là tên Omega chỉ biết khóc kia?
Sao lại thế được?!
Cánh tay hắn vững vàng đến lạ, cho dù chân có di chuyển nhưng khoảng cách giữa mũi kiếm và yết hầu gã chẳng mảy may thay đổi.
Sao có thể thế được?!
Một Omega hở ra là té xỉu làm sao có thể giết nhiều người như vậy??
Gã đã cho người kiểm tra kỹ càng, đối phương đúng là Omega hàng thật giá thật, không phải kiểu Tướng quân dám một mình một ngựa xông vào cứu viện như Lâm Kính Dã.
Omega kia nhìn vẻ bàng hoàng trên mặt gã, đôi mắt xanh cong lên như hai vầng trăng, nhưng Langdon lại cảm nhận được sát ý cuồn cuộn ập vào.
Đó là bụi trần được vụn sao và tàn lửa nhuộm hồng, là vết cháy sém để lại khi ngọn lửa qua đi, cũng là cái uy như sấm vỗ nghìn dặm đã dung nhập vào máu thịt sau nhiều năm tung hoành sát phạt khắp vũ trụ.
Langdon biết gã đã đụng độ kẻ địch nguy hiểm chân chính, nhưng gã vẫn cảm nhận được pheromone Omega toát ra từ người đối phương.
Vòng ức chế không thể qua mắt được Alpha cấp cao, các giác quan nhạy bén của gã cam đoan rằng đây là một Omega.
Pheromone của hắn đang thật sự tuôn ra từ tuyến thể, không phải loại hàng giả vừa tiêm vào đã bay hơi như Lâm Kính Dã.
“Làm sao có thể… Omega như mày…”
Con dao trong tay người kia di chuyển, cắt đứt những gì gã muốn nói.
Hắn mới là người nắm quyền chủ động ở đây.
Tử thần với đôi mắt lam nặn ra một nụ cười tàn nhẫn: “Nghe Hạm trưởng dưới quyền tao nói, tim của mày bóp đã lắm nhỉ?”
Có rất nhiều điều đáng để suy nghĩ chỉ trong một câu nói này.
Langdon không khỏi giật thót.
Người duy nhất suýt đâm thủng tim gã là Lâm Kính Dã.
Lâm Kính Dã là Thiếu tướng Hạm trưởng vừa được thụ phong của tàu Nhiễm Tinh.
Trưởng quan của anh…
Omega cầm dao kia chậm rãi kéo một chiếc vòng ra từ dưới cổ áo.
Có tiếng nổ ầm ầm vang lên bên tai Langdon, cắn nuốt hết mọi âm thanh khác.
Đó không phải trang sức dành cho Omega, mà là thiết bị ngụy trang ba chiều.
Kẻ này rốt cuộc là ai?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...