Lâm Kính Dã quyết đoán ngắt cuộc gọi trước khi Rennes lên cơn cộng thêm một số vào.
Sau đó anh đi hứng nước lạnh rửa mặt, chỉnh đốn một hồi mới rời khỏi phòng.
Đi được một nửa trên hành lang, anh nhìn thấy một người đàn ông với mái tóc ngắn màu xám bạc ở chiều ngược lại.
Đó là phó quan của Z.
Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra anh ta là một Alpha, cấp bậc ít nhất đến S-, hoặc cũng có thể là cấp S với khả năng kiểm soát siêu việt.
Anh ta sở hữu dung mạo điển trai xuất chúng, thân hình dẻo dai cường tráng, cơ bắp săn chắc mạnh mẽ, tuyệt đối không phải hạng người đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Với chiều cao được xếp vào hàng ấn tượng trong các nam Alpha, hơn Lâm Kính Dã nửa cái đầu, anh ta chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ để trấn áp bốn phương.
Người đàn ông dừng lại trước Lâm Kính Dã, mở miệng nói: “Hạm trưởng Lâm, Trung tướng Z có một số vấn đề muốn đích thân trao đổi với anh, bảo tôi lên hỏi thăm xem vì sao anh còn chưa rời hạm.”
Lâm Kính Dã: “Xin lỗi, tôi vừa báo cáo tình hình với trưởng quan của tôi.”
Hai người giơ tay chào nhau ngắn gọn rồi sóng vai bước đi.
Quân hàm của cả hai tương đương nhau, nhưng nếu so sánh thì phạm vi quản lý của phó quan Vành đai phía Nam rộng hơn Lâm Kính Dã nhiều.
Trên ngực áo người đàn ông là bảng tên khắc hai chữ “Nhậm Minh”.
Lâm Kính Dã ngẫm lại một hồi, nhớ ra anh đã từng nghe qua cái tên này từ trước kia khá lâu, không phải trong lúc tìm hiểu danh sách trưởng quan các quân – đặc biệt là những vị có chiến công – sau khi nhập ngũ, mà là từ tin thời sự xã hội lúc anh còn đi học.
Quá trình phân hóa giới tính thứ hai thường sẽ dừng lại sau mười tám tuổi, tuy không phải không có người phân hóa trễ hơn nhưng cũng là trường hợp trăm năm mới gặp một lần, có thể xem như biến dị, mà Thiếu tướng Nhậm Minh chính là trường hợp đặc thù đó.
Bởi vì anh ta phân hóa năm hai mươi hai tuổi.
Nhậm Minh cũng dễ dàng nhận ra ánh mắt của Lâm Kính Dã trên người mình, thản nhiên cười nói: “Chừng nào anh rảnh rỗi, chúng ta có thể so chiêu với nhau không? Tôi xem trực tiếp buổi thi tuyển mà cũng muốn lên đài đấu một phen.”
Lâm Kính Dã đáp ứng: “Tất nhiên là được rồi.”
Vừa rời khỏi chiến hạm, Lâm Kính Dã có chút bất ngờ khi nhìn thấy Z đang đứng đợi dưới mặt đất nơi cửa ra tàu Nhiễm Tinh.
Thân hình gần gò của y lọt thỏm trong bộ quân phục trắng của Quân thủ vệ Rạng Đông, trông như một đụn tuyết có thể bay đi tán loạn bất kỳ lúc nào, nhưng vẫn duy trì dáng dứng cao ngất và ngạo nghễ của một người chiến sĩ thực thụ.
Thấy Lâm Kính Dã đưa tay lên chào, Z bất đắc dĩ cười cười: “Cuối cùng cũng chịu ra rồi.
Tôi sợ đứng lâu thêm nữa thì xỉu mất nên mới phải bảo Nhậm Minh vào giục cậu.”
Nhậm Minh đã đi đến bên trưởng quan, lần này chỉ vươn một tay đỡ chứ không bế y lên, Z thuận thế dồn sức nặng cả người lên đó.
“Có chuyện phải xác nhận gấp với cậu.
Theo tình báo mà Rạng Đông vừa lấy được, gần đây có hoạt động thường xuyên của Tiếng Vọng xuất hiện ở chòm Mũ Miện Phương Nam, lần này có lẽ cũng từ đấy mà ra.
Chòm sao đó nằm ngoài không vực của Liên Bang, tôi muốn biết cậu học ngoại giao thế nào?”
Lâm Kính Dã: “Ngài biết tôi từng học ké lớp Ngoại giao?”
Z: “À, vừa hỏi Lưu Hoàn thôi.
Bao nhiêu quá khứ đen tối của mấy tướng lĩnh trong vòng mười năm nay ổng đều nắm hết, tôi còn nghi ổng có hẳn một quyển sổ ghi chú về từng đứa học trò một cơ.”
Ai chứ thầy thì dám lắm… Lâm Kính Dã bỗng có chút buồn cười.
“Loài người ở chòm Mũ Miện Phương Nam phân bố thành nhiều khu dân cư rải rác, trong đó lớn nhất là “bộ lạc Dạ Vũ”.
Họ khá trung lập, kinh tế chủ yếu dựa vào khai thác khoáng sản và các hoạt động kinh doanh tương ứng, có giao lưu kinh tế với cả Liên Bang lẫn phản quân.
Từ ngày Liên Bang phê chuẩn Đạo luật bảo vệ Omega, bộ lạc này đã có khuynh hướng nghiêng về phía chúng ta.”
Lâm Kính Dã đọc làu làu một loạt thông tin, sau cùng còn bồi thêm một đoạn: “Thật ra họ không ưa việc phân hóa giới tính lần thứ hai, đặc biệt rất ghét hiện trạng phân chia giai cấp xã hội dựa vào giới tính thứ hai, vì vậy cư dân bộ lạc chỉ chấp nhận giới tính thứ nhất.
Nếu cần phải đến đó điều tra thì để Beta dẫn đầu là tốt nhất.”
Vẻ tán thưởng hiện ra trong mắt, Z ngậm ngùi thở dài: “Sao lại để thằng điên kia hốt mất cơ chứ.”
Lâm Kính Dã: “…”
Một điên một thần kinh, hai vị chắc là bạn cùng phòng bệnh ạ.
Z nhanh chóng thu lại vẻ đùa giỡn: “Vậy được.
Tôi đã tranh thủ liên lạc với Rennes để trao đổi tình hình.
Hôm nay cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi đi, chuyện này để mai chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.”
Lâm Kính Dã không có dị nghị, tạm biệt Z rồi xoay gót đi về khu vực nghỉ ngơi dành riêng cho hạm đội Nhiễm Tinh.
Pháo đài khổng lồ màu trắng bạc kia đang an tĩnh ngủ say trong bến cảng, toát ra vẻ nhu hòa trầm lắng độc nhất vô nhị như Hạm trưởng của nó, bên dưới là các nhân viên mặt đất tất bật qua lại kiểm tra.
Z dõi mắt nhìn theo cho đến khi bóng lưng thẳng tắp của Lâm Kính Dã biến mất ở cuối lối đi, nghe giọng Nhậm Minh vang lên bên tai: “Trưởng quan, chúng ta cũng về chứ?”
“Ừ.” Y gật đầu, sắc mặt hiện ra mấy phần khắc nghiệt: “Ta tự đi.”
“Tôi đỡ…”
Z khẽ quát lên: “Cấm nhúc nhích!”
Nhậm Minh lập tức đứng nghiêm tại chỗ theo lệnh, cảm nhận được sức nặng trước ngực dần giảm bớt khi Z chậm rãi rời khỏi vòng tay anh ta.
Bàn tay với những ngón trắng bệch, mỏng manh như món đồ sứ của y vịn hờ lên tường theo bản năng.
Vẻ mặt tập trung cao độ, những lọn tóc đen chảy xuôi theo đầu vai, đong đưa theo từng nhịp bước chậm chạp.
Lối đi không tính là dài, chỉ đi khoảng năm mươi mét là sẽ đến được cửa cảm ứng tự động ở đầu kia, nhưng Nhậm Minh vẫn chôn chân tại chỗ, đôi mắt không rời khỏi thân hình mảnh dẻ trong bộ quân phục trắng tinh kia.
Anh ta biết Z có thể cố chấp đến mức nào, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ đã biết.
Khu cư trú dành cho lao động của phản quân là con hẻm tăm tối âm u, nơi chen chúc của những Beta trẻ khỏe hoặc những đứa trẻ chắc chắn không có khả năng phân hóa, phụ trách toàn bộ hoạt động sản xuất.
Một buổi chiều nọ, Nhậm Minh tan ca trở về, phân phát khẩu phần ăn trong ngày của mình cho các Beta già yếu trong nhà tình thương rồi ngồi xổm bên ngoài, bắt đầu gặm một mẩu bánh mì khô quắt.
Bánh cứng như đá, anh ta chỉ có thể ngâm nó trong vũng nước mưa đọng lại ven đường cho mềm ra.
Đúng lúc ấy, một bàn tay vung tới, gạt phăng mẩu bánh trong tay Nhậm Minh đi.
Tuy không mang theo bất kỳ trang sức gì nhưng đó là bàn tay xinh đẹp nhất mà anh ta từng nhìn thấy, khớp xương rõ ràng, năm ngón thon dài, móng tay cắt tỉa gọn ghẽ mượt mà, để lộ những đầu ngón tay hồng hồng đẹp mắt.
Bàn tay ấy cũng không trống rỗng mà đang đưa ra nửa miếng sandwich ba tầng, bên trong kẹp nào là rau tươi, cà chua, trứng, thịt…
Nhậm Minh không nhận lấy.
Beta trong khu lao động không được phép hưởng dụng thực phẩm xa hoa thế này.
Hơn nữa…
Trông cái cổ tay trắng trẻo mà có phần gầy gò kia, người này tuyệt đối không phải chiến sĩ Alpha có thể ăn uống thỏa thích.
“Không cần.”
Tôi không cần khẩu phần của anh.
Một giọng nói du dương trầm bổng cất lên đáp lời.
Rõ ràng sử dụng ngữ khí của kẻ bề trên quen ra lệnh, nhưng khi lọt vào tai Nhậm Minh lại khiến anh ta bỗng chốc tự hỏi, liệu đây có phải thiên sứ giáng trần.
“Cho thì nhận.
Ta không rảnh đi tán dóc với một que củi.”
Phó quan Nhậm Minh của hiện tại vẫn chăm chú dõi theo thân hình trước mắt.
Sau đó… sau đó, cái người tự nhận là không rảnh ấy lại giằng co cùng anh ta đến tận nửa đêm.
Chừng nào Nhậm Minh còn chưa chịu ăn bánh, người kia không cho anh ta đi bất kỳ đâu hoặc đụng vào bất kỳ thứ gì, càng không cho nhắm mắt ngủ, tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Từ đó trở đi, ngày nào Nhậm Minh cũng nhận được nửa cái sandwich như vậy.
Trong ánh mắt không rời không bỏ của phó quan, Z chậm rãi bước – gần như là lết – đến cuối lối đi.
Khi gần đến cửa cảm ứng, một bàn tay khẽ nâng lên trước khi bóng hình đơn bạc ấy ngã dúi dụi về trước.
“Z!”
Năm mươi bước và một bước không có gì khác biệt với năng lực của một Alpha cấp S.
Chỉ trong nháy mắt, vị phó quan cao lớn đã xuất hiện, vươn tay ra đỡ quanh hông người kia rồi thuận thế bế lên.
Người trong lòng anh ta như một chiếc lông vũ, nhẹ đến nỗi có thể bế bằng một tay.
Z thở ra từng hơi ngắn ngủi mà dồn dập, gương mặt ửng đỏ như phát sốt, nhưng không như Nhậm Minh đang lo đến cào ruột, trông y vui sướng vô cùng.
“Thiếu chút nữa thôi.” Y nói: “Ngày mai nhất định có thể đi hết.”
Nhậm Minh thấp giọng đáp: “Vâng, nhất định có thể.”
Z vỗ vỗ cánh tay đang ôm siết lấy mình, ra lệnh: “Đi thôi.”
…
Trong một căn phòng thẩm vấn tù mù nọ, lão tiến sĩ Tần Mạc đang bị khóa chặt lại trên một chiếc ghế sắt.
Rõ ràng nhiệt độ trong phòng vẫn ở mức bình thường nhưng cả người lão run lẩy bẩy, hai hàm răng đánh bọ cạp lạch cạch như thể đang bị nhúng vào hầm băng.
Ngoài lão ra, trong phòng chỉ còn lại một người.
Và mùi máu tanh tưởi tràn ngập.
Người khác bảo Rennes “điên” là sự thật, không phải chỉ để tượng trưng.
Lão nghiến răng lại trong cơn kinh hoàng tột độ, không cho mình phát ra bất kỳ tiếng thét nào.
Sau khi bị hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời bắt sống, áp giải về soái hạm, hai chiến sĩ đội đặc nhiệm đã vứt lão vào căn phòng này rồi khóa cửa lại.
Một chốc sau, cái bóng đèn đơn côi duy nhất trong phòng sáng lên, giúp lão nhìn thấy người đang đứng chờ trong bóng tối.
Một giây sau, hai bàn chân lão đã nói lời tạm biệt với cơ thể.
Trong tiếng rú thảm thiết làm nền của Tần Mạc, Rennes lững thững bước vào dưới quầng sáng, tay xách theo thanh đao đang nhỏ máu tong tỏng, vài giọt còn bắn lên ống quần.
Giữa bầu không khí sặc mùi máu tanh ấy, hắn lại thong thả kéo một cái ghế mềm tới, thoải mái thả mình vào đó rồi lôi ra một bịch snack.
Lại còn là snack khoai tây chiên vị chocolate mới vãi chưởng!
Rennes giơ bình xịt cầm máu, phun vài đường tượng trưng lên hai mẩu chân cụt của Tần Mạc.
Thuốc của Quân đoàn tinh nhuệ đều được điều chế theo quy chuẩn cao nhất, chẳng mấy chốc máu đã ngừng chảy, miệng vết thương xẹp xuống.
Tần Mạc còn có ảo giác rằng ngón chân của mình vẫn còn cựa quậy được, nhưng thực tế là chúng đã sớm lăn lóc đến góc tường.
Tên điên không thèm nói lời nào đã vung đao chém người kia lại còn ung dung mở gói snack ra, nhởn nhơ nói: “Thế này có phải bớt việc hơn không? Mày khỏi chạy, bọn tao cũng không phải tốn nhiên liệu đuổi theo thứ xấu ói như mày.”
Tần Mạc thở phì phò, yết hầu như bị nỗi sợ hãi bóp nghẹt.
Mồm lão há to nhưng thanh quản chỉ phát ra được những tiếng rên như cái dây cót rỉ sét, ì ạch kêu những tiếng kèn kẹt.
Rennes ngoáy tai: “Không biết nói thì để tao rút luôn cái lưỡi cho, lát nữa thẩm vấn mày chỉ việc gõ chữ là được, đỡ mất công tao phải nhớ để lập biên bản.”
Hai mắt Tần Mạc tối sầm.
Lão tin kẻ điên này nói được làm được, vì vậy liều mạng nạy cổ họng ra, khô khốc nghẹn ra mấy chữ: “Tôi nói… tôi phối hợp… Anh… Ngài đừng làm vậy! Luật pháp Liên Bang cấm ngược đãi tù binh!”
Mi mắt Rennes cong lên như hai vầng trăng tròn trên cụm mây âm u dày đặc sát ý bên dưới: “Đúng, nhưng mày là tội phạm trốn tù mà.
Đương lúc tình thế nguy ngập nên tao chặt chân để mày khỏi chạy nữa, có ý kiến gì không?”
Sắc mặt lão tiến sĩ cấp tốc xám ngoét đi, hơi thở như ngừng lại.
Rennes lười bắt sống tù binh, vì vậy toàn bộ tinh hạm ngụy trang thành Quân đoàn thứ ba bị bắn chìm tại chỗ, chỉ cần giữ lại hộp đen làm bằng chứng chứng minh lai lịch của nó, trả lại thanh danh trong sạch cho Thượng tướng Fiditz là được.
Bộ não lão quay cuồng trong những suy tính, bỗng lại nghe giọng nói lạnh lẽo tàn độc ấy cất lên: “Mày tiếp xúc với Tiếng Vọng qua con đường nào?”
Tần Mạc sững người trên ghế sắt suốt nửa phút, đến khi Rennes bắt đầu mất kiên nhẫn giơ đao lên mới hoàn hồn.
“Tiếng Vọng? Tiếng Vọng gì?” Lão khàn giọng kêu la: “Không có! Tôi chỉ liên lạc với tinh tặc và Hydra mà thôi, Tiếng Vọng ở đâu ra? Thật sự không có! Ngài có cắt lưỡi tôi cũng không có!”
Ai chẳng biết Nguyên soái Rennes căm hận nhất là Tiếng Vọng.
Một khi có bất kỳ ai bị hắn phát hiện có dính líu đến bọn chúng dù chỉ một chút, hắn cũng sẽ xuống tay không chút lưu tình.
Cấu kết với phản quân có lẽ còn có đường sống, dính líu đến Tiếng Vọng chỉ có một con đường chết dưới tay hắn.
Rennes nhướng mày: “Vậy tiếp xúc với tinh tặc và phản quân bằng cách nào?”
Tần Mạc nào dám giấu diếm gì nữa: “Tôi… tôi từng hợp tác chế thuốc với chúng nên có… có một kênh liên lạc bí mật từ trước… Bên ngoài còn… còn gián điệp của chúng cài vào, không phải người trong phòng thí nghiệm, phụ trách giúp tôi trốn đi nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra.”
“Tinh tặc từ đâu ra?”
“Thì… thì do quân kháng chi- á không, phản quân Hydra tìm lính đánh thuê tới…”
Rennes mỉa mai: “Bọn nó tưởng tùy tiện gọi vài thằng đánh thuê tới là có thể cứu mày sao? Xem ra mày cũng chẳng đáng giá là bao nhỉ.”
Tần Mạc im như thóc.
Xưởng chế thuốc chính nằm trong địa bàn của phản quân Hydra nên chúng tất nhiên cũng có đội ngũ nghiên cứu khoa học của riêng mình.
Bản thân lão quả thật từng cải tiến và chế tạo ra nhiều loại thuốc khác, nhưng phản quân lấy được thuốc từ lão chẳng lẽ không biết nghiên cứu và điều chế lại?
“Chỉ huy phản quân nói…” Tần Mạc rì rầm với sắc mặt xấu xí cùng cực: “Trung đội đột kích tinh nhuệ của chúng có nhiệm vụ khác.”
Đôi mắt lam khẽ nheo lại: “Bắt Hạm trưởng của tao.”
Lão tiến sĩ điên cuồng gật đầu trong cơn phẫn nộ.
“Phản quân tìm lính đánh thuê từ đâu ra?”
Đôi mắt ti hí của Tần Mạc nheo lại thành hai hạt đậu đen khi lão ra sức hồi tưởng, một chốc sau mới đáp: “Hình như có lần chúng nhắc tới… ở chòm Mũ Miện Phương Nam.”
Rennes chỉ ừ, từ chối cho ý kiến gì khác.
“Ngài Nguyên soái, tôi thật sự… thật sự chỉ tham tiền nên mới giao dịch với phản quân.
Chúng hứa hẹn rất nhiều, tôi nhất thời nghĩ quẩn… Nhưng tôi thật sự, tuyệt đối không có dính líu gì đến Tiếng Vọng!”
“Tham tiền, nên mới buôn người qua đường dây ngầm với phản quân, nên mới thí nghiệm trên cơ thể người.”
Máu trên mặt Tần Mạc rút dần theo từng lời thoát ra từ miệng Rennes, chỉ còn biết lặp đi lặp lại mấy chữ “Tôi không lừa ngài”.
Rennes vứt bịch snack đã xử lý xong qua một bên, đưa ngón trỏ lên ấn nhẹ vào thái dương mình, lạnh lùng giương mắt: “Khỏi lo, tao tự có cách kiểm tra.”
Đôi mắt hắn là một màu xanh biếc như bầu trời ngự trị trên đỉnh núi tuyết, trong vắt mà càn rỡ, không mang theo chút tạp chất gì, dường như có thể khiến người khác không dám nhìn thẳng vào chúng.
Tinh thần lực của Omega cấp S ồ ạt bủa vây, xâm chiếm não bộ của gã tội phạm đáng thương dễ như con dao nóng cắt bơ, không chút khách khí mà cày trời xới đất một phen ở trong đó.
Nó như một con sóng thần ập xuống trực diện, đủ sức khiến đối phương không có sức chống cự, biến thành những bộ xương trắng.
“Mi…” Tần Mạc khốn khổ rên lên trong cơn đau đớn: “Mi… xâm chiếm tư duy… sao mi lại là Ome-“
Miệng có thể nói láo nhưng tư duy thì không.
Cho dù có bị mất trí nhớ, chân tướng cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại ở tầng dưới cùng.
Tần Mạc quả thật không nói dối.
Tinh thần lực chập chờn của lão thể hiện sự khủng hoảng cực độ, nhưng lại không có bất kỳ cảm xúc nào liên quan đến nói dối.
Rennes chậm rãi thu tinh thần lực của mình về, đứng dậy, lãnh đạm nhìn xuống lão tiến sĩ đã hôn mê.
“Mày đã không còn giá trị gì nữa, trở về Liên Bang cũng chỉ có án tử hình mà thôi.”
Hắn nhếch mép mỉa mai, dứt khoát vươn tay, vặn cổ lão nhanh như chớp.
“Biết bí mật của tao cũng phải trả giá chứ.”
Rennes thản nhiên bước ra, vẫy tay gọi thành viên đội đặc nhiệm đứng gác gần đó vào dọn dẹp, đoạn quay sang nói với phó quan Lưu Tuấn: “Liên lạc với Trung tướng Z ở Vành đai phía Nam, bảo tàu Nhiễm Tinh đợi lệnh thêm một ngày, ta sẽ đi cùng em ấy đến chòm Mũ Miện Phương Nam.”
Lưu Tuấn: “Rõ.”
Bên kia, Esuna đang được thể nghiệm một đống cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Nguyên soái à, Nhiễm Tinh có bao nhiêu là người như vậy mà đại từ nhân xưng của ngài chỉ có mỗi “em ấy” thôi sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...