Lâm Kính Dã gần như không cần nghĩ ngợi gì mà hạ lệnh: “Toàn bộ phi đội chiến đấu rút lui.
Đội đặc nhiệm tập trung ở đường băng, kiểm tra tất cả các máy bay trở về.
Bật khiên chắn toàn phương hướng cho soái hạm!”
Phi đội lập tức chấp hành mệnh lệnh tuy còn chưa kịp hiểu nguyên do.
Ánh mắt hai vị chỉ huy giao nhau qua video, Z đưa tay lên làm dấu về phía sau mà không chút tị hiềm.
Một người đàn ông cao ráo khôi ngô trong bộ quân phục chiến đấu bước đến, bế bổng thân hình mảnh mai yếu ớt của y lên khỏi chiếc xe lăn.
Z tựa vào ngực đối phương, gật đầu với màn hình: “Thất lễ.”
Thấy Lâm Kính Dã đã chú ý đến lớp kim loại mô phỏng màu xám bạc lấp ló dưới mái tóc đen nơi cần cổ bên trái, y đưa tay đè lại nó.
“Chỗ này của tôi bị thủng một lỗ nên phải chữa trị vĩnh viễn, bên trong chỉ liên kết với dây thần kinh chứ không bao gồm chương trình điều khiển gì.”
Lâm Kính Dã cũng thu hồi tầm mắt, đoạn vén tay áo phải của mình lên: “Của tôi cũng vậy, còn có thể tháo rời.”
Bên cạnh anh, hai mắt Oscar mở to khi bắt kịp luồng suy nghĩ: “Kh- không thể nào…”
Hắn ta còn chưa kịp dứt lời, một chùm sáng chói lòa đã lóe lên khi hai chiếc máy bay chiến đấu của tàu Nhiễm Tinh bất thình lình quay sang công kích đồng đội.
Ánh mắt Lâm Kính Dã đanh lại, quát lên: “Teval, báo cáo tình huống!”
Chiếc máy bay bị tấn công kia vừa khéo chính là chiếc mà Teval đang cầm lái.
Nhằm thích nghi với tốc độ siêu việt, hệ thống điều khiển của máy bay chiến đấu đều được kết nối với thần kinh của người lái, cũng có nghĩa là khả năng khống chế tinh thần lực tỉ lệ thuận với trình độ điều khiển.
Là phi công át chủ bài, tư duy của Teval đã kịp phản ứng trong một phần nghìn giây ấy, cho máy bay thực hiện một cú lộn nhào, tuy có hơi chật vật nhưng cũng đủ để lách khỏi hai phát pháo photon bất ngờ nã tới.
“Hạm trưởng, tôi bị hai máy bay 801 và 027 tấn công! Không thấy họ trả lời trong kênh!”
Kroos lập tức bổ sung: “Hạm trưởng! Dấu hiệu sinh mệnh của họ vẫn còn nhưng đang có xu hướng suy yếu!”
Hai âm “Teval” ngắn ngủn sau đó của Lâm Kính Dã cũng đủ để phó quan của anh biết nên làm gì.
Trong khi đa phần các máy bay khác đã bắt đầu trở về soái hạm, chiếc của Teval lại tiếp tục lao đi vun vút theo một vòng cung mượt mà.
Hai chiếc máy bay bất thường kia quả nhiên đuổi theo, chứng tỏ chúng biết người ngồi bên trong là sĩ quan quan trọng của tàu Nhiễm Tinh.
Giọng nói tỉnh táo đến lạ thường của Teval vang lên: “Bắn!”
Một trung đội phi cơ phía sau bất thình lình quay đầu, khạc ra hàng loạt chùm pháo photon sáng ngời vào những kẻ bám đuôi.
Hai đóa hoa lửa nở rộ, từ đó phụt ra hai cái bóng nho nhỏ, được máy bay y tế tức tốc đuối theo, cắp lấy đưa về soái hạm.
Chân mày Z khẽ nhích lên đầy hiếu kỳ: “Hệ thống phóng tự động?”
Buồng lái của máy bay chiến đấu có chức năng tách khỏi thân máy, để người điều khiển có thể thoát thân trong trường hợp khẩn cấp, nhưng thông thường đều do AI kiểm soát.
Lâm Kính Dã gật đầu: “Hoàn toàn bằng máy móc, sẽ tự phóng ra khi thân máy bị thương tổn.”
Vị Trung tướng lập tức hiểu ra: “Tác phẩm của Rennes rồi.”
Phản quân dường như không nhận ra đối thủ đã phản ứng thần tốc thế nào, lề mề một hồi mới bắt đầu thu hẹp vòng vây, điều chỉnh đội hình hòng chặn đường phi đội chiến đấu.
Nhưng các phi công của tàu Nhiễm Tinh khi ra trận thì không ngán ai, khi rút lui cũng tuyệt đối không ham chiến.
“Trung tướng Z! Đã chặn được tin liên lạc của phản quân! Tín hiệu bị nhiễu rất nặng, dường như xuất phát từ ngoài Bức tường!”
Bức tường Vành đai có riêng một tín hiệu chuyên dùng để đánh chặn liên lạc của địch, không dùng đường truyền thời gian thực mà dùng phương pháp ghi âm, nhưng dường như đã có kẻ nhúng tay quấy nhiễu nên những gì họ thu được mơ hồ vô cùng.
Báo cáo đến đúng lúc Z đang che miệng ho khan, người đàn ông bế y ra lệnh ngắn gọn: “Phát.”
Để không ảnh hưởng đến chất lượng âm thanh, Z vùi mặt vào vai người đang ôm mình, để anh ta khẽ khàng xoa lưng cho.
Lâm Kính Dã nghiêng tai lắng nghe một hồi rồi nhíu mày: “Giọng của chỉ huy phản quân Langdon?”
“Rè… rè rè… đội… kế hoạch… bắt Lâm Kính… bị bên thứ ba tấn công, đã mất liên lạc với căn cứ Hy-… Tình huống có biến, mong trưởng quan phòng hộ Bức tường báo… Lâm Kính Dã… tuyệt đối đừng đuổi theo!”
Z mất một hồi mới kinh ngạc lên tiếng: “Langdon cảnh báo cậu ư?”
Một khắc sau, tín hiệu hoàn toàn trở thành một đoạn tạp âm, hình ảnh Z chững lại trên màn hình trước khi trở thành những vạch đen trắng rồi tắt ngúm.
Lâm Kính Dã kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, nửa phút sau, một tin nhắn bí ẩn được gửi đến họ.
Không hình ảnh, không âm thanh, chỉ có một hàng chữ màu thiên thanh phát sáng trên nền đen.
[Hết thảy tư duy đều là tiếng vọng của chân lý]
Đài chỉ huy bỗng rơi vào một sự im lặng tuyệt đối, mọi con mắt đều đổ dồn vào dòng chữ trông như đơn giản nhưng lại đầy triết lý, sắc xanh nhu hòa nhàn nhạt như có thể cháy thành tro trong đáy mắt.
Chỉ khi tiếng nhịp tay thanh thúy trên đài chỉ huy vang lên, tất cả mọi người mới như những pho tượng bị đánh thức.
Họ nhìn gương mặt bình thản của Hạm trưởng, thấy khóe môi anh mím lại, trông có mấy phần khắc nghiệt.
“Sao? Suy đoán được chứng thực đáng ngạc nhiên đến vậy à?”
Vào lúc này, máy bay chiến đấu của Teval cuối cùng cũng trở về với soái hạm.
Cửa hầm vừa khép lại, khiên chắn toàn phương hướng của tàu Nhiễm Tinh được bật lên, triệt để chặn lại thông tin từ phe thứ ba, hàng chữ xanh mới biến mất.
Lâm Kính Dã mới chậm rãi lên tiếng: “Có ai không đoán ra sao?”
Cái rụt cổ của hơn một nửa người có mặt bị anh thu vào đáy mắt, dùng ngữ khí ôn hòa thốt ra những lời tàn nhẫn nhất: “Những ai không đoán ra, còn trợn mắt há mồm như học sinh cấp một lần đầu đi xem triển lãm khoa học, sau khi trở về tập huấn mười ngày!”
Toàn hạm đội run như ngọn đèn leo lắt trước cơn bão thịnh nộ của Hạm trưởng.
Còn Tiếng Vọng ư? Chẳng là cái cục kẹo gì sất!
Tuy người thanh niên tóc đen không để lộ biểu cảm gì, nhưng ngay cả chiếu mới như Oscar cũng nhận ra được anh đang rất bất mãn – đúng hơn là thất vọng cùng cực – trước biểu hiện vừa rồi của họ.
Kroos thấp tha thấp thỏm líu lưỡi: “Vậy… vậy chúng ta phải làm sao ạ? Xin Hạm trưởng chỉ thị.”
Tầm mắt Lâm Kính Dã lia qua anh chàng trước khi thu về, thản nhiên nói.
“Cậu mười lăm ngày.”
Kroos hít hà: QAQ!!!
Khi đôi mắt hai màu ấy chuyển sang Oscar, hắn ta lập tức thẳng lưng đứng nghiêm, cao giọng hô lên: “Báo cáo Hạm trưởng! Tôi cho rằng chúng ta không cần làm gì cả.
Nơi đây là Bức tường Vành đai, Trung tướng Z sẽ lập tức mở lưới phòng hộ năm ấy được thiết kế dành riêng cho Tiếng Vọng, để chặn lại những cuộc tấn công từ bên ngoài.
Hơn nữa, hạm đội đối diện không có dấu hiệu của sự sống, cho thấy Tiếng Vọng chỉ xâm nhập vào hệ thống từ xa chứ không đưa các đơn vị sinh học vào Bức tường.
Sau khi lưới được mở, hạm đội đối phương sẽ lập tức bị ngắt kết nối, trở thành những con tàu chết.”
Ánh mắt Lâm Kính Dã lúc này mới dịu đi đôi chút, liếc nhìn Kroos từ khóe mắt.
“Hiểu chưa? Nhớ chưa?”
Anh chàng hoa tiêu ráng nén lại một tiếng nức nở trong cổ họng: “Dạ nhớ!”
“Tối nay chép lại những gì Oscar vừa nói 50 lần cho tôi.”
Kroos nghe mà thấy trời đất tối sầm, thậm chí bắt đầu mắng bản thân năm đó sao không tập trung học môn Lý luận chiến thuật cho tốt.
Mọi chuyện diễn ra như những gì Oscar nói.
Khi video liên lạc vừa được khôi phục, câu đầu tiên bật ra khỏi miệng Trung tướng Z là: “Tôi đã mở mạng lưới phòng hộ khu Nam, đồng thời thông báo tình huống cho Trung tướng Dương Mạn ở khu Bắc để nhanh chóng mở lưới bên đó lên.
Chiến báo khẩn cấp cũng đã được gửi về Thủ Đô tinh.”
Trong vòng tay của người đàn ông kia, ánh mắt y liếc về phía chiếc xe lăn lơ lửng với chút ghét bỏ, đoạn thở dài: “Còn phải nhờ Hạm trưởng Lâm và tàu Nhiễm Tinh thu hồi chiến hạm của phản quân và Quân đoàn thứ nhất, để chúng tôi nghiên cứu xem Tiếng Vọng đã xâm nhập từ xa bằng cách nào.
Tôi không muốn đang yên đang lành thì bị xe lăn vứt vào cái lỗ thông gió nào đâu.”
Chi giả mô phỏng sinh học thường sẽ không được lắp hệ thống AI nhưng xe lăn bay lại có, thậm chí Z còn cài đặt bản đồ căn cứ vào để AI có thể đưa hắn đến nơi hắn muốn.
Mà đó chỉ là hệ thống phổ thông trong dân chúng, không phải công nghệ đặc quyền của quân đội.
Lâm Kính Dã gật đầu: “Nhiễm Tinh đã bắt đầu điều tra.”
Z đáp lễ: “Vất vả rồi.”
Boong dưới truyền đến tin tức: đội đặc nhiệm do Amanda dẫn đầu đã hoàn tất kiểm tra các máy bay chiến đấu, xác nhận tất cả đều hoàn hảo, các chiến sĩ bên trong đều ở trạng thái bình thường.
Hai người lính bị thương đã được đưa vào khoang chữa bệnh, tuy tình trạng khá nặng nhưng nhưng Lệ Nhiễm Nhiễm đảm bảo sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, còn khi nào tỉnh lại thì chỉ trông vào may mắn.
Lâm Kính Dã đứng dậy: “Jomy, tập họp chiến đội.
Oscar, theo tôi.
Teval, chỉ huy.”
“Rõ!”
“Tất cả đơn vị đóng kín van trên giáp, lên tàu vận chuyển cũng không được mở ra.”
Tinh hạm của phản quân và Quân đoàn thứ nhất lơ lửng trong vũ trụ như những con rối què quặt đứt dây, lờ đờ di động theo quán tính.
Đợi Nhiễm Tinh bắn ra những chiếc móc câu cố định chúng lại rồi, tàu vận chuyển mới rời khỏi boong, bắt đầu tiếp cận.
Khoảng cách càng thu hẹp, kết quả do radar quét được càng rõ ràng: thiết bị duy trì sự sống trên các tinh hạm phản quân đã không còn hoạt động.
Oscar: “Tiếng Vọng giết hết người trên tàu rồi hack vào AI ư?”
Mỗi tinh hạm đều được lắp đặt hệ thống AI, nhưng thông thường tất cả các chức năng đều cần thao tác thủ công, chỉ khi phát hiện con thuyền không chịu hư hại mà toàn bộ đơn vị đã không còn sức chiến đấu, AI mới tự động tiếp quản quyền khống chế toàn bộ.
“Tiếng Vọng căn bản không cần kỹ thuật cao siêu gì để khống chế AI.” Lâm Kính Dã gật đầu: “Vì bản thân chúng đã là kỹ thuật tối tân rồi.”
Oscar vò đầu: “Vậy vấn đề mấu chốt bây giờ là… sao tự dưng thiết bị duy trì sự sống của bọn phản quân xui xẻo này như cúp điện tập thể vậy?”
Nhìn từ bên ngoài, gần như không có chiếc tinh hạm phản quân nào có dấu vết tổn hại, tinh hạm của Quân đoàn thứ nhất lại càng sạch bong sáng bóng, thiết bị duy trì sự sống thậm chí vẫn còn hoạt động, vậy mà lại bị Tiếng Vọng cướp quyền khống chế, tình huống này thật sự còn nghiêm trọng hơn việc phản quân chết sạch.
Lâm Kính Dã suy nghĩ một hồi, tiếp tục lái tàu vận chuyển về phía chiếc tinh hạm đánh dấu đỏ.
“Toàn đơn vị chuẩn bị chiến đấu.” Anh thấp giọng hạ lệnh.
Máy bay chiến đấu hai bên sườn lập tức tiến lên, nhanh chóng khiến cửa khoang chia năm xẻ bảy dưới những làn đạn.
Lâm Kính Dã để phi công đưa tàu vận chuyển tiến vào, tất cả mở chốt vũ khí.
Jomy và đội đặc nhiệm nhảy xuống trước tiên.
“Trời má!” Chàng lính trẻ gần như la toáng lên ngay lập tức: “Cha mẹ ơi trong này chỉ có một màu xanh thôi! May mà Hạm trưởng đã ra lệnh đóng kín van khí!”
Oscar thò đầu ra: “Cái gì xanh cơ… Ối đệt! Thứ quái quỷ gì mà tìm ra ngần này độc thần kinh hay vậy?”
Khắp nơi trong chiến hạm ngập ngụa trong làn sương mù màu xanh lá kỳ quái, giáp xương ngoài của mọi người đồng thanh hú lên, cảnh báo rằng môi trường bên ngoài đang vô cùng độc hại.
Làn sương xanh này không phải sản phẩm nhân tạo, mà là một loại chất độc có thể phá hủy hệ thống thần kinh có nguồn gốc từ một hành tinh khí nằm tại tinh khu thứ bảy.
Trong hoàn cảnh tự nhiên tràn đầy khói độc ấy, sinh vật trên hành tinh đó chỉ tồn tại ở dạng khí, không có giác quan lẫn tư duy.
Nhưng như vậy không có nghĩa rằng loại khí này chỉ có hại, ngược lại nó còn được sử dụng trong việc điều chế loại thuốc đặc trị cho những Alpha-Omega có tinh thần lực quá cao, không thể sinh hoạt như người thường.
Oscar lại đưa tay lên vò đầu nhưng chỉ chạm được mũ bảo hộ, ngơ ngác hỏi: “A, Hạm trưởng… Xưởng dược duy nhất được phép thu thập và dự trữ loại khí này với số lượng lớn, đồng thời sản xuất loại thuốc này…”
“Ừm, là tập đoàn họ Lâm.” Lâm Kính Dã khẽ gật đầu: “Ít nhất có thành viên cấp cao – hoặc người có thể tiếp cận với thành viên cấp cao – tham gia vào việc này.”
Hơn nữa, anh cũng tin rằng cái người trong mắt chỉ có chủ nghĩa Alpha và tiền như Tổng giám đốc Lâm Lộ không có lá gan làm ra loại chuyện này.
Trên đường đi, họ bắt gặp một vài thành viên của Quân đoàn thứ nhất nằm la liệt dưới đất.
Làn da họ đã nhiễm màu xanh của độc tố, nét mặt dại ra, hiển nhiên đã mất khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài trước khi lìa đời.
Chất độc này sẽ khiến người bị nhiễm dần đánh mất các giác quan, tư duy chìm vào bóng tối, nhưng rất có khả năng họ vẫn giữ được sự tỉnh táo trong suốt quá trình đó, mãi cho đến khi bộ não tử vong.
Lâm Kính Dã cúi người xuống quan sát một phen: “Hoặc là đàn em trước kia của Elliot, hoặc là những người bị hắn lợi dụng, mua chuộc.
Số thi thể ở đây quá ít so với quân số thường có trên một chiếc tinh hạm, xem ra Elliot là người tổ chức cướp ngục, nhưng sau đó đã bị phát hiện và biến thành mồi nhử cho kẻ khác.”
Các chiến sĩ tàu Nhiễm Tinh nện bước trong làn sương xanh ngắt chết chóc đang ngự trị trong từng ngóc ngách một.
Cuối cùng, khi cánh cửa dẫn lên đài chỉ huy mở ra, họ quả nhiên nhìn thấy một cái xác lạnh buốt nằm gục trên ghế Hạm trưởng.
Lâm Kính Dã chậm rãi bước đến.
Đó là Elliot Wimmer.
Gương mặt điển trai ngày nào đã nhuộm màu xanh xám như một mớ rong biển, mạch máu tím bầm nổi rõ mồn một, hai mắt trợn trừng, tròng trắng cũng bị phủ lên một tầng xanh rêu, hoàn toàn không còn phản chiếu lại hình ảnh nào nữa.
Y đã chết.
Chết một cách triệt để, chết trong đau đớn dày vò, chết không giữ được một chút tôn nghiêm.
Hệ thần kinh bị độc tố phá hủy sẽ dẫn đến hiện tượng mất kiểm soát cơ thể, vì vậy hơn một nửa số nạn nhân đều ở trong tình trạng đại tiểu tiện không tự chủ, Elliot cũng không ngoại lệ.
Hình tượng quý công tử hào hoa phong nhã ngày xưa đã không còn, chỉ có y và những thứ xú uế của y cùng nhau bỏ mạng trên chiếc ghế Hạm trưởng bị đánh cắp này.
Oscar dè dặt bước lên, nhỏ giọng hỏi: “Hạm trưởng?”
Khi Lâm Kính Dã xoay người lại, tuy sắc mặt không mảy may biến hóa nhưng Oscar dám thề với trời rằng anh trở nên sống động hơn hẳn, cả người tựa như được phủ lên một tầng sáng nhu hòa chỉ từ chút thay đổi bé nhỏ ấy.
Lâm Kính Dã quả thật đang rất vui.
Vì Elliot đã chết bởi sự ngu xuẩn, chết trong những đớn hèn và hư vinh của y, còn anh không phải làm bẩn tay.
“Tiếp tục điều tra, thu thập mẫu không khí, chỉnh lý lại số liệu quét hình trong tàu.
Chúng ta chuẩn bị đổ bộ lên chiến hạm phản quân.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...