O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A


Cả khuôn viên vỡ òa trong kinh ngạc tột độ, từ quân nhân chuyên nghiệp tại hiện trường đến khán giả xem trực tiếp cũng ngớ người.
Không cần trải qua huấn luyện quân sự cũng biết đánh luân phiên đồng nghĩa với ỷ đông hiếp yếu đó!
“Đất mẹ ơi! Một chọi hai mươi? Hay là tui hiểu lầm?”
“Số Alpha cấp S dưới đó đâu chỉ có một, hai người! Hay là thực lực đội thân binh Thanh Kiếm Bầu Trời thật sự khủng khiếp đến vậy?”
“Thân binh của Nguyên soái thì khác gì lính đặc chủng, ông nói thử xem khủng hay không?”
“À thì… hãy nói em không phải người duy nhất cảm thấy giám khảo ngon! Vãi! Nồi! Ạ! Eo này chân này! Áu!”
“Thím không cô đơn.”
“Thím không cô đơn +1.”

Nhìn thấy những sắc thái khác nhau trên gương mặt các thí sinh, Rennes khẽ nhướng mày: “Thế nào? Hay phải hạ xuống còn hai phút?”
Hắn vừa dứt lời, những khán giả ngồi gần đã lập tức ngửi được hỗn hợp pheromone nóng rực, thứ chỉ tỏa ra khi các Alpha kích động đến nỗi đến vòng tay cũng không thể che giấu.
Hiệu trưởng vừa nhậm chức, Thượng tướng Fiditz, không khỏi nhéo mũi một phen.

Ngồi cạnh bà, nguyên Hiệu trưởng nói với vẻ phức tạp: “Nguyên soái Rennes thế này… hơi khinh người quá đáng.”
Thượng tướng không đáp.

Người có suy nghĩ ấy không chỉ có mình ông.

Một thanh niên Alpha với mái tóc hung đỏ lập tức cao giọng thét lên: “Báo cáo Nguyên soái! Nếu tôi có thể trực tiếp đánh thắng thì sao ạ!”
Nụ cười như có như không hiện lên bên khóe môi Rennes, hắn bình thản đáp: “Chúc thành công.”
Vị giám khảo giáp đen vẫn lù lù bất động, thậm chí không nhìn sang nơi khác.
Ai ở đây cũng là Alpha đã trải qua huấn luyện hà khắc, là những chiến sĩ tràn trề tinh lực, làm sao có thể nhịn xuống được trước lời khiêu khích này, cho dù nó xuất phát từ vị Nguyên soái thiên tài lưu danh sử sách của Liên Bang.
Thượng tướng Fiditz gật gù khi nhìn thấy trạng thái của các thí sinh: “Chiến thuật tâm lý của Rennes cũng rất đáng để học tập.

Ban nãy bọn họ trông như đi thi người mẫu vậy, bây giờ mới giống chiến sĩ tắm máu.”
Tiếc rằng mấy Alpha vừa được “lên dây cót” này tạm thời còn chưa nhận ra.
“Các người có thể sử dụng bất kỳ vũ khí nào.

Thứ tự ra sân tự quyết định, trong vòng một phút không ai đứng ra xem như bỏ cuộc tập thể.” Rennes lại lên tiếng: “Ta là trưởng quan, nghi ngờ trưởng quan tương đương với kháng lệnh trên chiến trường.

Các người hiện giờ không có tư cách đó, trên chiến trường cũng chưa từng có thứ gọi là công bằng.”
Hắn nhấc tay.

Thân binh dưới sân dựa theo mệnh lệnh mà mở hàng rào photon ra bao trùm bốn phía sân đấu, ngăn cách hai mươi mốt người khỏi khán giả.

Các thí sinh vừa cẩn thận quan sát đối thủ cạnh tranh, vừa thận trọng đánh giá đối thủ trực tiếp.

Vì sự hiện diện của Nữ vương và cao tầng Quân đội, họ tuy mặc giáp xương ngoài nhưng đều đã tháo vũ khí nóng để lại ngoài sân, ngược lại không ai biết giám khảo có gì trong tay.
Không chỉ Elliot mà tất cả các thí sinh đều cảm nhận được tim mình đang tăng tốc.

Sát khí tỏa ra từ người đối diện nồng nặc và nặng nề như lưỡi đao uống máu, khiến cho những chiến sĩ sống trong cảnh hòa bình, chưa lên chiến trường được bao nhiêu lần không khỏi bị áp lực.
Đồng hồ tính giờ trong sân đã bắt đầu đếm ngược, trong vòng một phút phải có người nghênh chiến.

Elliot cảm thấy y cần quan sát đối thủ kỹ hơn, bèn lặng lẽ lùi một bước về sau.

Những người khác cũng có suy nghĩ tương tự, ngay cả thanh niên tóc hung trông có vẻ bất trị kia cũng không lỗ mãng tiến lên.
Làm chim đầu đàn không dễ, hơn nữa một khi Rennes dám tuyên bố đánh luân phiên chứng tỏ người này không dễ đối phó.
“Để tôi lên trước vậy.” Một người đàn ông da ngăm tuổi ngoài bốn mươi bước ra khỏi hàng: “Tôi là quan chỉ huy phòng ngự ở Bức tường Vành đai, chưa từng tham gia tác chiến trên tinh hạm nên rớt chắc vòng sau rồi.

Nhưng nếu là cận chiến, có lẽ tôi có thể chỉ giáo người trẻ tuổi một phen!”
Giám khảo giáp đen cũng đã xoay người đối diện ông ta, hai bên gật đầu chào hỏi.

Những người khác rối rít tản ra lùi lại.
Thân thể cường tráng vạm vỡ cộng thêm lớp giáp xương ngoài càng khiến người đàn ông trông như một ngọn núi nhỏ, vì thế cũng sở hữu phong cách chiến đấu phù hợp với tạng người.

Ông ta hít sâu mấy cái rồi gầm lên vang dội, hai chân búng mạnh, hùng hổ lao về phía đối thủ.

Động cơ đẩy ở khuỷu tay bộ giáp đồng thời gia tăng áp suất khiến uy lực trong cú vồ này được nâng lên mười mấy lần.

Đòn tấn công dũng mãnh như hổ đói xổ lồng cộng thêm hiệu ứng người đầu tiên thi đấu khiến không khí trên khán đài sôi sùng sục, khán giả chỉ hận không thể nhảy cẫng lên cổ vũ.
Khoảng cách mười mấy mét nhanh chóng được thu hẹp nhưng giám khảo vẫn không mảy may động đậy.

Có khán giả trên mạng bắt đầu đối chiếu, thấy một bàn tay của người đàn ông là có thể bóp nát vòng eo mảnh khảnh của anh, bèn không khỏi lo lắng.
Khi nắm đấm thép chỉ còn cách mũ bảo hộ trong gang tấc, bóng người màu đen ấy bỗng di chuyển.

Rất nhiều người chỉ thấy nhoáng lên một cái như bị hoa mắt khi đứng dưới trời nắng, chỉ có người tập trung tinh thần cao độ mới nhận ra giám khảo đã mượn lực của đối thủ mà lộn nhào, đặt chân lên lưng ông ta.
Rầm!!
Từng đợt sóng gợn lan ra trên hàng rào photon.


Tiếng la hoảng hốt của khán giả còn kẹt trong cổ họng, người đàn ông da ngăm đã xụi lơ trên mặt đất.

Quân y đã chuẩn bị từ trước, tiến vào từ một lối nhỏ trên hàng rào rồi nhanh chóng đẩy ông ta lên cáng tự động.
“Không sao cả, chỉ hôn mê thôi, có thể bị chấn thương sọ não nhẹ.” Bọn họ trơ giọng báo cáo.
Trong lúc đó, giám khảo giáp đen đã trở về vị trí cũ như chưa từng nhấc chân rời khỏi.
Một sự im lặng bao trùm từ khán đài đến sân đấu, chỉ có đồng hồ tính giờ lại nhịp nhàng đếm số.
Khán giả trên mạng cũng trợn mắt há mồm.

Thí sinh vừa rồi là Alpha cấp A đó, vậy mà lại bị quăng đi dễ như quăng cái kẹo!
“Mắt tui là hàng pha kè hay sao mà không thấy gì hết vậy?!”
“Bà mẹ nó chứ, nhìn sát khí của giám khảo kìa, tao không muốn làm người nữa.”
“Em cũng khum muốn, anh ơi đánh dấu em đi!!!”
Khán giả có mặt tại hiện trường cũng không khỏi khiếp đảm.

Sau một thoáng thất thần, Thượng tướng Fiditz mới nhanh chóng cầm lấy micro, bắt đầu bình luận: “Thượng tá Scott có lợi thế ở sức mạnh nhưng không đủ linh hoạt, dễ dàng bị đối thủ lợi dụng quán tính khi lao tới để đánh bại.

Đây là ví dụ kinh điển trong một trận chiến: bắt lấy nhược điểm của đối thủ rồi tấn công vào chỗ hiểm.

Các bạn sinh viên nhớ đừng chỉ xem mà phải hiểu nữa.”
Các cô cậu sinh viên gật đầu lia lịa, vội vàng ghi lại lời giải thích của Hiệu trưởng, nhưng những quân nhân tại ngũ có mặt vẫn còn chưa hết kinh hãi.

Nói thì dễ lắm, nhưng đối thủ trên chiến trường có phải gà con đâu mà muốn bắt nhược điểm là bắt?
“Người này không đơn giản.” Thượng tướng Wimmer chậm rãi nhận xét: “Rennes không phóng đại hay khích tướng gì cả, hắn chỉ nói sự thật.

Người này có thể thắng cả hai mươi thí sinh.”
Ngồi cạnh ông ta là đứa cháu Fritz và một nữ Omega khác tên Lucia Fiditz, chính là người vốn phải đi thương lượng với phản quân lúc trước.

Cô quen biết với Elliot từ khi còn nhỏ, cách đây không lâu đã xác định quan hệ, hai nhà cũng bắt đầu thương lượng việc đính hôn.
Cô gái nắm lấy vạt váy, thấp thỏm nói: “Hình như người ban nãy còn bị chấn thương não nữa, có khi nào anh Elliot sẽ bị thương không ạ?”
Thượng tướng Wimmer hiền từ xoa đầu cô: “Con đừng lo, có vấp váp mới có trưởng thành.

Elliot không phải chiến sĩ phổ thông, chắc chắn không đánh lại người này.


Ta có thể nhìn ra người này đã trải qua những trận chiến sinh tử thật sự, trên tay đã nhuốm máu tươi trực tiếp chứ không đơn giản chỉ hạ lệnh bắn pháo.

Bọn trẻ trong sân huấn luyện không so lại được.”
Lucia nghe vậy càng lo đến tái cả mặt, vội vã nắm tay Fritz an ủi.
Nhìn thấy đứa cháu nội, sắc mặt Thượng tướng bỗng pha nét tức giận.
Fritz nhăn mặt đầy tội nghiệp: “… Nội ơi… Con chỉ là Omega thôi mà, giám khảo lại lợi hại như vậy, ghi danh sẽ bị đánh chết mất… Dưới đó cũng toàn Alpha mà Nội…”
Ông lão đành nhắm mắt lại, khoát tay: “Thôi, chuyện này bỏ qua, nhưng ai cho con tự tiện đăng ký học Y hả? Con cháu nhà tướng, không nếm mùi khói lửa coi sao được? Ít nhất cũng đổi thành Chế tạo cơ giáp cho Nội.”
Fritz ủ rũ cúi đầu không đáp.
Trong lúc họ trò chuyện, thí sinh thứ hai đã bị ép quỳ cả hai gối xuống.

Giám khảo giáp đen một tay túm tóc đối phương, tay kia nhẹ nhàng vạch một đường ngang cổ rồi lập tức thả ra.
Thượng tướng Fiditz thở dài: “Rời sân đi, nếu cậu ta xuống tay thật, cậu đã là một cái xác rồi.”
Người này ra tay quá vững vàng, quá dứt khoát, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn.

Chiêu thức không hề đi theo lề thói hoặc giả vờ hoa mỹ mà chỉ toàn nhằm vào chỗ hiểm, tựa như… tựa như mỗi một trận chiến đều phải dùng sinh mạng để đổi lấy thắng lợi.
Quân y vừa chạy đến thì thí sinh thứ hai đã tự đứng dậy, giơ tay lên chào: “Thưa ngài, tôi nhận thua tâm phục khẩu phục, nhưng lần sau gặp lại thì chưa chắc!”
Giám khảo không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu rồi lại nhìn sang những thí sinh còn lại.
Hai người đầu tiên bại trận quá chóng vánh, căn bản không có thời gian nghiên cứu ra nhược điểm của giám khảo.

Dù sao thì khi xung phong họ cũng đã biết phần thắng không cao, chỉ nhằm mục đích lộ diện hoặc rèn luyện một phen.
Tuy các thí sinh ở đây đều đang cạnh tranh với nhau nhưng nếu cứ tiếp tục thế này rất có khả năng sẽ bị giám khảo “cho vào nồi” hết, vì vậy bắt đầu thấp giọng trao đổi.
“Tốc độ bùng nổ rất nhanh.”
“Nhưng anh ta hoàn toàn chỉ lợi dụng kỹ xảo để đá bay Scott, nhược điểm hẳn là nằm ở sức mạnh.”
Người thứ ba trầm mặc bước ra khỏi hàng, vượt qua hai người đi trước, kiên trì được hơn một phút.

Trong lúc giao chiến, giám khảo vươn tay chọc nhiều cú vào dưới nách phải đối thủ nhanh như chớp, sau đó đột ngột thả tay ra.
Động tác này của anh khiến nhiều người cảm thấy khó hiểu.

Thí sinh cũng chưa kịp nhận ra, còn toan tiếp tục chiến đấu thì đã nghe Thượng tướng Fiditz đã tuyên bố thất bại.
“Giáp của cậu chưa đóng van khí nên vẫn còn những kẽ hở ở khớp nối.

Nếu trong tay đối phương có dao thì gan cậu đã thành tổ ong rồi, cho dù dùng tay không cũng có thể khiến cậu vỡ gan mà chết.”
Điều này chứng tỏ giám khảo không chỉ ra tay thần tốc, chuẩn xác mà còn rất rành rẽ về những vị trí yếu ớt trên cơ thể người.

Thí sinh thứ tư vì quá căng thẳng, chỉ chăm chăm bảo vệ chỗ hiểm mà bị giám khảo vật ngửa ra đất, làm một động tác vặn cổ, sau đó bị quân y cáng đi trong trạng thái mất hồn mất vía.
Trên đài cao, Thượng tướng Fiditz tắt micro, nói khẽ với nguyên Hiệu trưởng: “Người này rốt cuộc là ai? Bốn thí sinh vừa rồi đều là sĩ quan cấp Tá của Quân đoàn hành tinh hoặc Quân thủ vệ Rạng Đông, có người còn là hạm trưởng, vậy mà tất cả đều không sống nổi nếu cậu ta thật sự xuống tay, khả năng nắm bắt thời cơ nhạy bén đến phi thường.

Là cựu sinh viên của ông sao?”
“Người này…” Hiệu trưởng nhíu mày: “Không nhìn ra được.


Lấy tình hình hiện tại đến xem, nếu là sinh viên của chúng tôi thì năm ấy tuyệt đối không thể vô danh.”
“Cũng có thể là sinh viên trường Đệ Nhất.” Một huấn luyện viên khác lên tiếng.
Cuộc sát hạch vẫn tiếp tục diễn ra với tốc độ kinh hoàng, từng chiêu từng chiêu của giám khảo dường như có thể kết liễu một người trong nháy mắt.

Người thứ tám ra sân là một nữ Alpha tương đối nhỏ con, cô dựa vào thể lực sung mãn, tốc độ vượt trội mà chạy đông trốn tây hết ba phút, trở thành người đầu tiên đạt tiêu chuẩn.
Đồng hồ tính giờ đếm ngược về không trong con mắt hoang mang của khán giả, bởi vì “trận đấu” này không thể xem là đấu được.

Tất cả chỉ có giám khảo đuổi đến đâu, thí sinh chạy đến đó, thậm chí lăn lê bò toài trên đất, chẳng có gì là đặc sắc.
Nhưng Rennes trên đài quan sát lại đưa tay lên vỗ hai cái, trông thì qua loa nhưng quả thật cũng là vỗ tay.

Ngay lập tức, những tràng pháo tay như sấm dậy lập tức nổ ra trên khán đài.
Nữ Alpha hổn hển đứng dậy, vuốt lại mái tóc màu đay đã rối bời, đi đến trước mặt giám khảo.
“Đánh tay đôi thì tôi chịu chết, cũng may Nguyên soái nói chỉ cần trụ được ba phút nên tôi mới dùng cách này, tuy hợp lệ nhưng cũng khó xem thật.”
Nào ngờ, vị giám khảo vốn trầm lặng như bóng ma bỗng nhẹ giọng cất tiếng: “Dụng binh phải quỷ quyệt*.

Trên chiến trường không cần đẹp mắt.”
Bọn họ đang bắt tay nên những lời này chỉ có đối phương nghe được.

Ánh mắt cô gái lập tức nhiễm ý cười.
“Tôi tên Mera, Hạm trưởng khu trục hạm Quân đoàn thứ hai.

Giọng của trưởng quan dễ nghe lắm.”
Giám khảo: “…”
“Cô kia, rù rà rù rì cái gì đó? Qua một bên chơi, đừng làm gián đoạn cuộc thi.”
Nghe giọng Rennes vang khắp sân, giám khảo quay lại nhìn một cái rồi đưa tay mời Mera rời đi.

Cô nàng Alpha cũng không trì hoãn nữa, chỉ là cho dù cách một lớp mũ bảo hộ, cô cũng có thể cảm nhận được sự bất lực của anh.
Ngài sao thế Nguyên soái? Người ta chỉ nói chuyện thôi chứ có bắt cóc thuộc hạ của ngài đâu?!
Cuộc sát hạch tiếp tục.
Những thí sinh sau Mera tuy không ai kiên trì được đến ba phút nhưng thành tích cũng khá hơn những người đi đầu.

Dù sao mỗi người đều là Alpha cấp A trở lên, từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, giám khảo đánh luân phiên với họ cũng không ngừng tiêu hao thể lực.
Không lâu sau đó, đến lượt người thanh niên tóc hung đã lớn tiếng đặt câu hỏi lúc đầu.
Hành lễ xong, hắn ta dõng dạc nói: “Tôi cũng có thể chạy trốn trong ba phút như Thượng tá Mera, nhưng nếu tôi không thể chiến thắng đối thủ đã bị mười mấy người tiêu hao thì cũng không có tư cách được vào Quân đoàn tinh anh của Liên Bang nữa.

Tôi muốn bỏ quy định tính giờ!”
Rennes rốt cuộc cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bên khóe môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt nhưng giữa mày đã xuất hiện một tia nghiền ngẫm.
“Được.” Hắn thong thả đáp: “Trận này không tính thời gian, đánh đến khi một bên nhận thua hoặc mất sức chiến đấu mới thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui