Benson Keane vì phạm sai lầm mà bị Nguyên soái đích thân xử tử, vì vậy vị trí luân phiên của ông ta tuy vẫn do gia tộc Wimmer nắm giữ nhưng những thế lực khác đã bắt đầu rục rịch, tìm cách giành nó vào tay mình.
Nào ngờ khi những nhân vật tinh anh đã chuẩn bị sẵn sàng, Rennes lại chơi một vố khiến họ trở tay không kịp.
Phải nhắc lại rằng Nguyên soái không phải là kiểu người ham quyền lực, thế nên quyền chiêu mộ tự chủ trong tay hắn cứ như để trưng cho đẹp, dần dà ai cũng quên béng sự tồn tại của nó, mãi cho đến ngày hôm nay, khi Quân đội chính thức công bố cuộc thi tuyển chọn hạm trưởng thứ mười tám cho Thanh Kiếm Bầu Trời với công chúng.
Các gia tộc âm thầm nghiến rắng ken két.
Thi thì thi! Con em nhà mình cũng không phải hạng chân yếu tay mềm, thà thi tuyển còn hơn phải nhìn nhà Wimmer lợi dụng chức quyền đưa người vào.
Trước sự kiện quan trọng này, Nữ vương Liên Bang cũng ban hành chiếu chỉ, tuyên bố sẽ đích thân đến học viện quân sự Úy Lam để giám sát cuộc so tài.
Nguyên soái vừa bước ra khỏi cổng học viện đã bị một phóng viên không sợ chết nhào đến chặn đường, suýt nữa bị dí cả cái micro vào mồm.
“Xin hỏi Nguyên soái cuộc thi này sẽ tiến hành theo hình thức nào? Có phát sóng trực tiếp trên mạng xã hội không?”
Rennes kinh ngạc: “Hở? Trực tiếp được à?”
Phóng viên hồ hởi: “Dĩ nhiên rồi ạ! Năm nay chính là kỷ niệm ba trăm năm thành lập Quân đoàn viễn chinh Liên Bang, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn biết sức mạnh quân sự của chúng ta hiện nay như thế nào! Bình thường công chúng không có cơ hội tiếp xúc với Quân đội, năm ngoái có bộ phim quay về đề tài này còn bị chê là thiếu thực tế.”
Rennes: “Thì vô lý thật mà.
Tinh hạm chứ có phải cưa máy đâu mà đòi chẻ đôi chiến hạm của địch? Còn nữa, chỉ mặc mỗi giáp xương ngoài thì ngay cả ta cũng không thể dùng tay không xé tinh hạm được!”
“Chính xác ạ! Sáng tạo cũng không thể vượt khỏi mọi định luật như thế! Nên ngài xem, cơ hội ngàn vàng thế này, đài truyền hình XXXX chúng tôi có thể cung cấp tín hiệu trực tiếp chất lượng cao không bị gián đoạn-“
“Nghe hay đấy, anh đi tìm Tổng thư ký bộ Nội vụ nói chuyện xem.”
“Dạ dạ, cảm ơn Nguyên soái nhiều lắm! Vậy cuộc thi có phải sẽ chia làm hai phần lý thuyết và thực hành như phỏng đoán không ạ?”
Rennes cau mày: “Lý thuyết? Thi chọn hạm trưởng chứ có phải thi tập làm văn đâu.
Giao lưu với quân địch chỉ cần pháo, không cần bút.”
Sát hạch chỉ thi chiến đấu, không thi lý thuyết.
Rất hợp với phong cách của Thanh Kiếm Bầu Trời.
Khi xem lại đoạn phỏng vấn này, Lâm Kính Dã nói đầy ám chỉ: “Nguyên soái, hạm trưởng tinh hạm không cần dùng bút.”
Rennes: “… Cậu đang nghỉ phép, làm tay bút toàn thời gian tôi nuôi.”
“Ồ, vậy ngài có thể thanh toán nhuận bút viết diễn văn được không?”
“…”
Thế là Nguyên soái bắt đầu lần mò cả nửa ngày, lật từng túi áo túi quần trên người ra, xong rồi còn chạy đi lục lọi trong áo khoác treo trên cửa suốt một hồi lâu mới thốt lên.
“Tôi đưa thẻ lương cho cậu từ lâu rồi mà, hèn gì tìm không thấy.”
Chân mày Lâm Kính Dã bay vút lên.
Anh chậm rãi xắn tay áo phải, kích hoạt một cơ quan ẩn trên khớp xương nằm ở cùi chỏ cánh tay máy.
Lớp vỏ màu bạch kim trượt ra, để lộ một khoang nhỏ lõm vào, bên trong là một chiếc thẻ màu vàng.
Anh vẫn còn nhớ, khi ấy Rennes chuyên môn bẻ gãy mấy cặp kính của anh nên giả vờ bắt đền một phen.
Lúc hắn thảy tấm thẻ qua, anh cứ ngỡ hắn chỉ đang trêu lại cho vui thôi.
“Đây là… thẻ lương của ngài?” Lâm Kính Dã cầm nó ra, kinh ngạc hỏi: “Sao lại tùy tiện đưa tôi thế được?”
Nhưng Rennes lại lơ đễnh xua tay: “Cất đi cất đi, để trong tay cậu an toàn hơn.”
Thế là Lâm Kính Dã đờ đẫn nhìn Nguyên soái giật chiếc thẻ khỏi tay anh, lưu loát nhét lại vào cánh tay máy, còn thuần thục đóng vỏ ngoài lại.
“Ngài nhẹ tay thôi, bên trong còn mấy quả bom mini đấy.”
“Ò hó.”
Cánh tay máy kéo dài đến tận khớp vai Lâm Kính Dã.
Mấy hôm nay ở nhờ nhà Rennes, hắn cứ nhè lúc anh bảo trì nó mà lân la đến xem, sau đó còn nhân lúc anh đi tắm, phải để cánh tay ở ngoài mà trộm đi mấy lần.
Đến khi lấy lại được, Lâm Kính Dã có thể tinh tường cảm nhận một điều: cánh tay này được làm bằng tiền rồi!
Những nơi được phun sơn vàng trước kia đều được Rennes đổi thành tinh kim.
Đây là một loại khoáng sản đặc trưng của tộc Kim Linh, trông giống vàng nhưng vừa bền vừa nhẹ, sản lượng lại thấp, chỉ có thể nhập khẩu nên chi phí cứ gọi là đắt như lên trời.
Thông thường, tinh kim sẽ được dát lên hạch động cơ trong tinh hạm chủ lực để duy trì ổn định.
Vậy mà hiện giờ, thứ kim loại quý hiếm này lại được dùng để trang trí những đường vân theo phong cách Rococo trên cánh tay máy.
Lâm Kính Dã giơ tay đỡ trán, cảm thấy lúc trước Rennes mếu máo bảo hắn sắp hết tiền mua chocolate rồi cũng không hẳn là đang đóng kịch.
Nhưng có tiền cũng không thể phung phí như vậy!
Đang mải mê suy nghĩ, Rennes đã bắt lấy cổ tay anh.
Ngón tay hắn lướt dọc sườn trong cánh tay, vuốt qua lòng bàn tay, cuối cùng chạm nhẹ vào những đầu ngón tay màu bạc.
“Thấy bộ cảm thụ bề mặt mới tôi làm cho cậu thế nào?”
Anh cảm nhận được năm đầu ngón tay của người đối diện, mềm mại và ấm áp, những nốt chai sần ở bụng ngón tay mang lại chút ngứa ngáy khi tiếp xúc.
“Đây là…” Lâm Kính Dã nhắm mắt lại.
Rennes lại hỏi: “Đọc được tôi đang viết gì trong lòng bàn tay không?”
Đôi mắt hai màu bỗng mở ra, đôi môi nhoẻn cười.
“Ấy ấy yên đó để tôi chụp hình cái đã!!”
Nhưng khóe môi kia đã lập tức hạ xuống khiến Rennes xụ mặt vì thất vọng.
“Nhiễm Tinh.” Lâm Kính Dã trả lời câu hỏi của hắn: “Ngài viết hai chữ ‘Nhiễm Tinh’*.
Có nghĩa là gì?”
Rennes ngồi xuống cạnh anh, bật cười: “Ờm, thì hồi bé xíu tôi có hỏi mẹ tôi, tại sao ngôi sao nào cũng chỉ có một màu chán ngắt vậy, liệu tôi có thể nhuộm màu cho chúng không? Tỉ như nhuộm xanh chẳng hạn.”
Lâm Kính Dã nghe vậy thì cười theo.
Nhìn dáng vẻ sát phạt quyết tuyệt của Rennes bây giờ, ai cũng ngỡ hắn sinh ra đã như vậy, khó lòng tưởng tượng được hắn hồi bé trông như thế nào.
“Vậy mẹ ngài trả lời thế nào?”
“Bà ấy nói tôi có thể bay lên thử xem.”
Nơi đáy mắt xanh băng kia như có ánh sao rải đầy.
Lâm Kính Dã nghĩ, nếu thật sự có thể nhuộm màu cho sao trời thì nên là màu lam này.
“Vậy cái tên này bây giờ thuộc về tôi?” Anh hỏi.
“Đúng vậy.
Đợi tinh hạm của cậu hoàn thành rồi, Nhiễm Tinh sẽ là tên của nó.” Nguyên soái toe toét cười, để lộ cặp nanh nhòn nhọn: “Thế là trao đổi công bằng, Tĩnh Dã là của tôi, không được nhớ nhung nữa đấy.”
Lâm Kính Dã: “… Vâng.”
…
Biệt thự nhà Wimmer, khu Nam Thủ Đô Saltian.
Ánh sáng lập lòe từ trận tác chiến mô phỏng đang được chiếu trên màn hình thiết bị trí năng phủ cái bóng mờ lên gò má Elliot.
“Hai ơi.” Fritz dè dặt bưng một ly trà đến: “Mắt Hai đỏ ngầu rồi kìa, thư giãn chút đi.
Đừng căng thẳng quá, lỡ nghỉ ngơi không tốt thì ngày mai làm sao thi bây giờ?”
Sắc mặt Elliot vẫn âm u đến đáng sợ, không còn chút bộ dáng nào của “Alpha ôn hòa nhã nhặn nhất Thủ Đô tinh”.
“Chính mày là người đề nghị để nó đi thi thay tao!” Hai nắm tay y siết lại, khớp xương trắng bệch như thể sắp bùng nổ bất kỳ lúc nào.
“Tại…” Miệng Fritz méo xẹo, hai mắt ngập nước: “Em… em… Lúc đó tinh thần lực của Hai mới đến cấp A, lại không ổn định, trạng thái rất kém, nếu Hai đến Úy Lam sẽ bị thương mất!”
Ánh mắt Elliot tối sầm lại.
Tinh thần lực của Alpha có thể được nâng cao nhưng phải trải qua quá trình rèn luyện không ngừng nghỉ, tuần tự từng bước.
Y thừa nhận năm ấy đã quá nóng vội nên mới cùng Fritz đột nhập vào cơ sở nghiên cứu của ông nội, lén sử dụng thứ thuốc cường hóa đang trong quá trình thử nghiệm.
Huống chi khi ấy y đã chắc mẩm rằng người có thân thủ tốt như Lâm Kính Dã nhất định sẽ phân hóa thành Alpha.
Ngay cả lão họ Lâm kia cũng thế, chỉ cần nhìn vào tên cũ của hắn – Tĩnh Dã – là biết được tham vọng của cha hắn khi đó lớn đến mức nào.
Vì vậy Elliot đã đặt làm một thiết bị ngụy trang ba chiều để Lâm Kính Dã cải trang thành y vào học trường quân đội, xem như rèn luyện để sau này làm phụ tá cho y.
Nhưng người tính không bằng trời tính, kế hoạch năng lượng của nhà họ Lâm thất bại không rõ nguyên do, dẫn đến nguồn cung ứng cho cơ sở của ông nội bị đứt đoạn, việc thử nghiệm thuốc bị gác lại.
Lâm Kính Dã không thể phân hóa, bị ông bố ngu xuẩn sửa tên, đưa đi Turandot học quản lý với lý do sau này về kế thừa gia nghiệp.
Nhưng bạn đời của Elliot Wimmer sao có thể lại là ông chủ của một mỏ khoáng cỏn con?
Cả lần này nữa! Gân xanh lồi ra trên trán y.
Nhà họ Lâm bị cái đéo gì mà ngay cả Omega như Lâm Tịnh Nhiên cũng điên như vậy?
“Lần này cũng tại mày!” Y gào lên với Fritz: “Chỉ vì giúp mày giành được thiếu gia Fiditz mà chúng ta suýt nữa bị phát hiện! Mấy thằng óc bò đó! Trực tiếp đánh dấu là được rồi, còn livestream làm đéo gì để bị bắt?!”
Y điên cuồng quát tháo một hồi rồi đuổi cổ Fritz đi, tiếp tục nghiên cứu clip tác chiến.
Lỡ như thằng đó cũng báo danh thành công…
Đúng lúc ấy, một tin nhắn nhảy ra trên thiết bị trí năng của y.
“Đại tá Wimmer, sáng nay họ Lâm đệ trình đơn ghi danh, đã bị từ chối, tất cả đều thuận lợi.”
Elliott cau mày: “Có chắc sẽ không bị tra ra không?”
Bên kia đáp chắc nịch: “Chắn chắn.
Ban đầu Quân đoàn thứ ba cũng dùng lý do tay chân không lành lặn để từ chối hắn, điều này hoàn toàn hợp lý, ngài cứ yên tâm.”
“Thế thì tốt.” Y gật đầu, hòn đá tảng vẫn đè trong ngực nhất thời nhẹ đi không ít
Lâm Kính Dã sở hữu phong cách chiến đấu rất đặc trưng: mạnh như vũ bão, hung tợn như bầy sói bôn ba nghìn dặm chỉ để cắn cổ con mồi.
Lỡ như có người phát hiện điều gì hoặc bản thân y phải đấu với hắn…
Y thừa nhận, ở phương diện tác chiến, y không bằng Lâm Kính Dã.
Nhưng thế thì sao?!
Elliot đè lại thái dương đang nhảy lên rần rật.
Alpha cấp S là y! Đại tá Quân đoàn hành tinh là y! Trước mặt y, Lâm Kính Dã có là thần thánh phương nào cũng phải ngoan ngoãn bò từ tuyến hai mà ra!
…
Tuy Nguyên soái đã tuyên bố ai cũng có thể báo danh nhưng số người đến đăng ký thực tế lại không nhiều, hoàn toàn không có cảnh biển người nườm nượp như công chúng mường tượng.
Dẫu sao đó cũng là hạm trưởng hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời, cấp dưới của Rennes – “kẻ điên” nổi tiếng toàn Quân đội.
Công chúng còn có thể u mê gương mặt của hắn, nhưng quân nhân muốn đi vào thì phải tự ước lượng xem bản thân mình có đủ năng lực và sức chịu đựng không đã.
Tất nhiên vẫn có thành phần can đảm đến góp vui, tỉ như mấy anh nuôi xách xoong nồi đến gõ tùng xèng, để phóng viên chụp vài tấm hình cho có tinh thần rồi ngoan ngoãn trở về khi bị ngăn cản.
Cuối cùng, danh sách thí sinh chỉ có hai mươi người.
Tất cả đều là những anh tài trẻ tuổi, sĩ quan cấp Tá tuyến đầu, Alpha từ cấp A trở lên.
Họ kiêu hãnh đứng thành một hàng bên ngoài sân huấn luyện trong khuôn viên Úy Lam.
Từ trên khán đài, các sinh viên nhìn thấy chiếc phi thuyền mang huy hiệu Hoàng gia Liên Bang chậm rãi đáp xuống.
Giữa hai hàng vệ binh ngay ngắn, Nữ vương trong chiếc đầm cổ điển, tay cầm quyền trượng xuất hiện, khoan thai đi hết thảm đỏ rồi lẳng lặng ngồi xuống.
Không cần nghi thức khoa trương cũng không cần phát biểu, bởi vì nơi đây là sân nhà của Thanh Kiếm Bầu Trời.
Sau đó, máy bay vận chuyển có huy hiệu sao trời và kiếm cũng hạ cánh.
Nguyên soái trong chiến giáp đen tuyền là người đầu tiên nhảy xuống, theo sau là hai phó quan Esuna và Lưu Tuấn – hai vị hạm trưởng đã đi theo Rennes từ những ngày đầu thành lập hạm đội, cũng là hai vị duy nhất không bị luân phiên.
Phía sau họ, đội thân binh nối gót nhau bước ra, xếp thành hàng chỉnh tề.
Bởi vì đội trưởng Cecilia – người có quan hệ khá thân thiết với Nữ vương, thỉnh thoảng sẽ được “mượn” đi làm vệ binh Hoàng gia tạm thời – hiện đang đứng bên Nữ vương nên chức vụ tạm thời được chuyển giao cho một người khác, ngặt nỗi tất cả đều mặc chiến giáp che kín dung mạo nên chẳng ai biết người này là ai.
Không cần giới thiệu dài dòng, Rennes trực tiếp đi thẳng lên đài cao.
Người của Quân đội đang định giới thiệu thì bị hắn ngăn lại.
“Ta lười lắm, không đủ kiên nhẫn nghe từng ấy cái tên.” Đôi mắt xanh nhìn xuống sân đấu, không cần đến micro nhưng hai mươi thí sinh ở dưới đều nghe rõ: “Chỉ có tên của người được viết vào danh sách hạm trưởng, ta sẽ nhớ.”
Ngữ điệu từ tốn là vậy nhưng lại mang theo sự ngạo nghễ và ngông cuồng trắng trợn, bởi vì người vượt qua pháo plasma và vụn sao trời như hắn có tư cách làm điều đó.
Vì hắn là Thanh Kiếm Bầu Trời.
Những lời này như một mồi lửa khiến những người có mặt nhiệt huyết dâng trào, tràn trề sức mạnh, ý chí sục sôi.
Elliot siết tay lại.
Đây là cơ hội nghìn năm có một của y! Về sau sẽ không bao giờ có ai nhìn y bằng ánh mắt tiếc nuối! Sẽ không có ai vụng trộm nói y từ thiên tài ngã xuống thành phàm nhân nữa!
Rennes lạnh lùng nói tiếp: “Quy tắc rất đơn giản, hai vòng đấu, ai thua ra về.
Vòng thứ nhất thi sức mạnh cá nhân, ai đủ điều kiện thì vào vòng tác chiến mô phỏng, đề bài được chọn ngẫu nhiên từ hệ thống Úy Lam.
Còn về cách chấm điểm…”
Hắn bỏ dở câu nói tại đây, đoạn hất cằm với đội ngũ ở phía sau.
Chiến sĩ dẫn đầu đội thân binh bước ra khỏi hàng, đứng đối diện với các thí sinh.
Bóng người màu đen ấy thẳng tắp như một ngọn thương, lại sâu hoắm như vực thẳm, lạnh lẽo mà uy nghiêm, tỏa ra sự uy hiếp ngùn ngụt khiến hai mươi anh tài có tiếng vô thức căng cứng người.
Nguyên soái chậm rãi mở miệng: “Luân phiên một chọi một với người này, trên ba phút xem như đạt yêu cầu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...