Hạm trưởng nói: “Bé Đào nhà mình lớn rồi… Ơ không có, em đừng nhìn lông trắng nhà anh như vậy.”
Giữa vũ trụ mênh mông u tối, Thượng tướng Wimmer đứng trên đài chỉ huy với một tách trà trong tay.
Nhờ có kỳ sinh lý của Nguyên soái mà Quân đoàn thứ nhất chuyên theo sau thu dọn tàn cục được nghỉ ngơi hai ngày, nhưng trong lòng ông lại luôn tồn tại một cảm giác bồn chồn bứt rứt.
Trực giác của chỉ huy tiền tuyến là một thứ khó hiểu.
Tựa như biển cả luôn bình lặng trước khi sóng gió ập đến, trái tim vốn hiếm khi đập loạn của ông nay lại sinh ra nỗi thấp thỏm lo âu, còn trầm trọng hơn cả khi trống ngực gõ dồn trước mỗi lần đại chiến.
Nhưng tinh vực xung quanh rõ ràng vẫn ở trạng thái an toàn, Thanh Kiếm Bầu Trời còn neo đậu cách đó không xa, nguy hiểm có thể đến từ đâu chứ?
“Thượng tướng! Thanh Kiếm Bầu Trời đã chia làm hai đường.
Hạm trưởng Lâm dẫn đội đuổi theo trung tâm Tiếng Vọng.
Tướng Charles của Trái Đất đã đưa quân đến cản ở khu vực phòng thủ phía Bắc Bức tường Vành đai, đã hội họp với Trung tướng Dương Mạn.
Thượng tướng Z xin điều động Quân đoàn thứ tư và thứ sáu đến đóng quân ở tinh khu lớn Bắc Thập Tự.”
Đôi mày lão Thượng tướng nhíu lại: “Nguyên soái Rennes thì sao? Đừng nói cậu ta bắt đầu ỷ mình là Omega mà xin nghỉ sinh lý giữa lúc nước sôi lửa bỏng chứ?”
Từ năm 15 tuổi đến nay, trải qua mười sáu năm phục vụ trong quân đội Liên bang, Rennes chưa một lần nghỉ phép vì lý do cá nhân.
Căn cứ theo quy định Omega vẫn được hưởng lương trong kỳ nghỉ sinh lý, tập thể cư dân mạng nhiệt tình đã bắt đầu tính toán số ngày nghỉ sinh lý lẫn nghỉ phép của Nguyên soái suốt thời gian qua, cũng như nghỉ thai sản trong tương lai…
“Nguyên soái có thể nằm nhà suốt một năm mà vẫn có lương!”
Nhắc đến việc này, sắc mặt Thượng tướng Wimmer lập tức đen như đáy nồi.
“Rennes cũng bắt đầu trở nên mong manh dễ vỡ, ba ngày làm hai ngày nghỉ như mấy Omega khác rồi hả? Đã lựa chọn ra tiền tuyến thì phải biết vượt khó chứ! Đương lúc đánh trận căng thẳng, chẳng lẽ muốn nghỉ là kẻ địch sẽ duyệt cho chắc? Ta đã nói cái luật này vô lý rồi mà! Omega không thể vừa đòi bình đẳng nghề nghiệp, vừa muốn nghỉ lúc nào là nghỉ như vậy được!”
“Cảm ơn đã quan tâm, nhưng ta đến kỳ cũng không dùng thuốc của lão già nhà ông.”
Âm thanh lạnh buốt mà ngông nghênh của người được nhắc đến bỗng vang lên khắp đài chỉ huy, cắt ngang tràng mắng mỏ của Thượng tướng Wimmer.
Những nếp nhăn trên mặt ông lão bỗng nhuộm một màu đỏ khả nghi, khi bị chính chủ bắt quả tang lúc đang nói xấu sau lưng người ta.
“R- Rennes!” Ông thốt lên: “Nguyên soái đột nhiên tiến vào kênh chỉ huy của chúng tôi, không một lời chào hỏi-”
“Già lú lẫn thì về nhà dưỡng lão đi.” Hắn cười khẩy: “Trong thời gian quyền hạn thời chiến có hiệu lực, cấp bậc của ta cao hơn, có vào kênh của ông ra lệnh cũng không cần gửi yêu cầu.”
“Anh—”
“Thượng tướng! Không ổn rồi, tinh hạm chúng ta đã bị bao vây!”
Thượng tướng Wimmer giật thót, quát hỏi: “Kẻ địch là ai?”
Tiếng Vọng hay phản quân?
Nhưng chiến sĩ vừa lên tiếng chỉ dùng ánh mắt quái dị nhìn lên màn hình, nơi gương mặt của Rennes đang được phóng to với nụ cười nửa miệng, đôi mắt xanh buốt giá, mang theo sự rét mướt và mỉa mai như trong lời đồn.
Anh ta không dám hé răng, chỉ nuốt nước bọt, giơ tay chỉ vào màn hình.
Wimmer: “Gì cơ?”
ẦMMM!!!
Khi pháo nổ ra, các chiến hạm của Quân đoàn thứ nhất có thể thấy rõ rành rành, bên tấn công chính là soái hạm của Thanh Kiếm Bầu Trời, còn con tàu trúng đạn ngay mạn thuyền chính là soái hạm của họ, cũng là nơi Thượng tướng Wimmer đang đặt chân.
“Thượng tướng! Boong giữa bị cưỡng chế đổ bộ, chúng ta— Á—”
Biến cố xảy ra quá bất ngờ khiến Wimmer sửng sốt tột độ.
Trên màn hình đã không còn gương mặt Rennes, thay vào là màu đen kịt như trước, nhưng khắp chiến hạm đâu đâu cũng là ánh lửa chói mắt.
Những chiếc cơ giáp từ tàu đổ bộ cưỡng ép xông vào, mỗi chiếc đều sở hữu một huy hiệu lấp lánh ánh vàng trên lớp kim loại đen nhánh.
Thanh Kiếm Bầu Trời.
Phe đổ bộ là đội cơ giáp trên soái hạm của Rennes.
Những chiến hạm khác của Thanh Kiếm Bầu Trời đã tạo thành vòng vây quanh toàn bộ Quân đoàn thứ nhất với những họng pháo đã lên nòng, mà soái hạm Tĩnh Dã thì đích thân khóa lấy vị trí của Thượng tướng Wimmer.
“RENNES SỞ!!” Ông quay phắt lại với một tiếng gầm rách họng.
Cùng lúc đó, cánh cửa sắt dẫn vào đài chỉ huy vỡ vụn theo phong cách ra trận quen thuộc của Thanh Kiếm Bầu Trời.
Mấy vị cận vệ phải khó khăn lắm mới níu được vị Thượng tướng đang nổi cơn tam bành lại, phòng khi ông cụ giận quá mất khôn, muốn dùng đầu đỡ lấy cánh cửa vừa bị đối phương đá văng tới.
“Đầu óc cũng còn xài được đấy chứ, rốt cuộc nhớ ra ta họ Sở rồi à?”
“MI–” Một vệt máu rỉ ra từ dưới mũi ông cụ: “Anh có ý gì hả?! Nắm quyền chỉ huy tối cao không có nghĩa là được phép phản chiến ngay tại tiền tuyến, tấn công quân mình! Đến kỳ sốt hỏng đầu rồi hả?”
Có mùi chocolate nhàn nhạt lượn lờ quanh mũi, nhưng thấy Rennes rõ ràng không ăn viên kẹo nào, ai nấy bỗng dưng đều muốn vỗ trán mình cái chát.
Phải rồi, trước kia ngửi thấy đều cho rằng hắn ăn nhiều kẹo, nhưng giờ nghĩ lại, phải nốc mấy tấn vào họng mới có thể tỏa hương khắp mười dặm thế kia?
Nhìn Nguyên soái thân mặc chiến giáp, tay cầm khẩu súng quang năng còn dài hơn cánh tay đàn ông trưởng thành, họng súng chỉ thẳng vào trán mình, Thượng tướng Wimmer mới ý thức được vì sao Rennes có thể tùy ý dạo chơi nơi trung tâm quyền lực lớn nhất Liên bang suốt 16 năm qua, mà không bị đặt nghi vấn về giới tính…
Khi phải đối mặt với sát ý được hun đúc nên từ máu tươi của Thanh Kiếm Bầu Trời, sẽ không ai có tâm tình quan tâm hắn là nam hay nữ, là A hay O, đẹp như tiên giáng trần hay xấu như quỷ bò lên…
“Nguyên soái không định giải thích sao?” Thượng tướng Wimmer khôi phục dáng vẻ vững vàng nghiêm trang nên có của một quân nhân, nhìn thẳng vào mắt Rennes: “Trưởng quan, ngài đổ bộ chiến hạm của tôi như thế này, hẳn phải có một lý do hợp lý chứ?”
Rennes bật ra một tiếng cười lạnh.
Hai cận vệ bước lên theo cái vẫy tay của hắn, kềm cặp hai bên lão Thượng tướng.
“Thượng tướng cần lý do, ta cho ông lý do.”
Đoạn hắn xoay gót, phăm phăm sải bước ra ngoài.
Các chiến sĩ Quân đoàn thứ nhất không khỏi hoảng sợ trước khí thế như sấm rền gió cuốn của hắn, nhưng Thanh Kiếm Bầu Trời dù sao cũng là thượng cấp, không ai thật sự dùng vũ lực chống cự khi hắn đổ bộ và khống chế toàn bộ soái hạm.
Họ chỉ quéo cả người khi Thượng tướng nhà mình đi ngang qua, vừa muốn hành lễ nhưng lại nghĩ, làm vậy với ông cụ đang bị khóa tay đến sắp trật khớp thì có khác gì sỗ sàng cười vào mặt ông đâu.
Rennes thoăn thoắt băng qua hành lang, không chút chần chừ dừng lại trước một kho chứa đồ ở khu sinh hoạt.
Thượng tướng Wimmer sửng sốt.
“Ngài tìm cháu-”
Uỳnh!
Khi cánh cửa bị phá với cú đạp quen thuộc, hình chiếu ba chiều lập tức tan biến, trả lại sắc kim loại quen thuộc cho căn phòng.
Không gian bên trong trống rỗng và sạch sẽ đến kỳ lạ, không nhìn ra được dấu vết của bất kỳ ai sinh hoạt ở đây.
Đôi mày ông cụ nhăn lại: “Fritz có làm gì sai, ngài có thể trực tiếp nói với tôi.
Nó là cháu tôi, hiện nay cũng là lính của tôi, tôi-”
“Vậy Thượng tướng nói ta nghe xem, cấp dưới đầu hàng kẻ địch, phản bội Liên bang, gây tổn thất nặng nề.
Dựa theo quân quy, thân làm chỉ huy trực tiếp phải chịu hình phạt gì?”
Ông cụ lại một lần nữa kinh ngạc: “Nguyên soái đang nói lung-”
Nhưng Rennes dường như chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa, trực tiếp vọt đến trước tủ quần áo.
Thấy nó bị khóa kín, chỉ mở ra khi xác nhận mã sinh vật của chủ nhân căn phòng, đôi mày hắn nhíu lại giận dữ.
Đoạn hắn ấn tay lên cửa, lớp giáp xương ngoài bằng kim loại bọc quanh ngón tay lập tức để lại năm lỗ thủng trên bề mặt trơn trượt.
Sau đó hắn bỗng nhiên dồn sức, động cơ đẩy nơi khuỷu tay tăng áp suất.
Chỉ nghe “RẮC!” một tiếng, cánh cửa tủ đã bị giật tung khỏi vị trí nguyên bản.
Thượng tướng Wimmer hoảng hốt né tránh mảnh kim loại bị Rennes tiện tay vứt đi, nhìn thấy trong tủ là một chiếc vali khổng lồ với chiều cao gần bằng một người trưởng thành.
Rennes bắn một cái lườm từ khóe mắt sang trước khi kéo vali ra với sự dịu dàng – so với tiêu chuẩn Omega thông thường – trái ngược hẳn với hành động xé cửa vừa rồi.
Ổ khóa kết hợp bị bẻ gãy dưới tay hắn, để chiếc vali mở ra trong một tiếng cạch.
Ông lão sửng sốt lùi lại mấy bước khi nhìn thấy chàng trai trẻ nằm co quắp bên trong.
“Cậu–”
“Chào buổi sáng, bé Đào.” Rennes nháy mắt, lột miếng băng dán trên miệng đối phương xuống.
“Chào buổi sáng.” Lâm Tịnh Nhiên lịch sự đáp lại, đôi mắt chớp chớp khẽ nheo lại để thích ứng khi chuyển từ bóng tối ra ánh sáng: “Có thể cho em chút dịch dinh dưỡng không?”
Quân y đã túc trực sẵn sàng, lập tức đỡ cậu ngồi lên chiếc ghế mềm ở bên, tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng.
“Nguyên soái, bệnh nhân đã không ăn uống gì trong khoảng ba ngày! Phải lập tức bổ sung nước!”
Dung mạo Lâm Tịnh Nhiên thật ra không thay đổi gì nhiều, nhưng từ trẻ nít đến trưởng thành là một quá trình thay đổi khí chất, mang đến cho gương mặt cậu vẻ trấn tĩnh điềm đạm.
Bốn chữ “gặp nguy không loạn”, ở Lâm Kính Dã là năng lực khiến người khác bình tâm trong bất kỳ hoàn cảnh nào; còn với Lâm Tịnh Nhiên, dưới sự ảnh hưởng của tinh thần lực Omega, càng trở nên ôn hòa điềm tĩnh.
Các quân y của Thanh Kiếm Bầu Trời không khỏi lộ vẻ ghen tị.
Họ biết Lâm Tịnh Nhiên theo học ngành Y, nếu không phải cậu đã bị túi axit có chân họ Lê giành trước thì đã đổ xô lên nhận học trò, đặng sau này nở mày nở mặt rồi.
Bởi khí chất bình tĩnh, khiến người khác chỉ cần nhìn vào là cảm thấy tất cả chỉ là chuyện nhỏ này là thứ vô cùng cần thiết với quân y nơi tiền tuyến, thậm chí còn có hiệu quả với thương binh hơn cả thuốc ổn định.
Tiếc là đã vào tay Lê Giang rồi thì còn lâu anh ta mới chịu buông.
Rennes “ừ” một tiếng, lấy từ trong túi ra một ống nghiệm nhỏ màu hồng: “Đây, dịch dinh dưỡng vị đào chuyên dụng cho Omega, do Lê Giang đích thân điều chế.
Thử miếng không?”
Lâm Tịnh Nhiên nói tiếng cảm ơn, từ tốn nhận lấy rồi rót vào miệng, hoàn toàn không có chút gì là hân hoan mừng rỡ sau khi được cứu sống.
Thậm chí, cậu còn đanh mặt nhìn Rennes.
“Nghe nói Nguyên soái nhốt anh hai em trong phòng suốt ba ngày?”
Nụ cười trên môi Rennes không giảm tẹo nào: “Đâu có, là anh hai em không ra được ấy chứ.”
Quân địch bay ngang mà Lâm Kính Dã còn không mở mắt ra được thì cần gì phải khóa, đều là tin vịt cả.
Lâm Tịnh Nhiên: “Cũng phải, ảnh muốn đi thì ai mà cản được.”
Rennes: “Đúng ấy đúng ấy.”
Lâm Tịnh Nhiên: “Nhưng mà Nguyên soái, anh hai chỉ là Beta bình thường thôi.”
Rennes: “Thì?”
Một tia cảnh giác xen lẫn căm tức len lỏi vào ánh mắt Lâm Tịnh Nhiên.
Cậu hết sức bình tĩnh nói: “Ngài không cho rằng bắt một Beta thỏa mãn suốt kỳ sinh lý của Omega cấp S rất là vô, nhân, đạo, sao?”
Không thể chấp nhận được!!
Đừng tưởng anh cứu tui rồi là có thể muốn làm gì thì làm với anh hai tui!!
Lời tác giả:
Nguyên soái: Bé Đào ngoan quá!
Em trai: Lông trắng xấu xa!
Hạm trưởng: -_-\\\\\\
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...