O Giả A Sao Lại Có Thể Tìm A


Hạm trưởng nói: “Em không chạy nữa.”
Giờ phút này, trên mặt vị “dũng sĩ” bị Rennes kéo đi với tốc độ sao xẹt chỉ còn lại vẻ bất đắc dĩ tràn ngập.

Cũng may phi thuyền này là do anh đích thân lái đến, bằng không tài công đã bị bắt xem phim không phù hợp với mọi lứa tuổi rồi.
“Em! Dám! Chạy!” Rennes rít lên với đôi mắt đỏ ngầu, nhưng âm thanh hung tợn ấy vào tai Lâm Kính Dã lại trở thành tiếng nức nở đáng thương vô cùng, chẳng khác gì đang lên án anh là đồ trai đểu ăn xong dông vậy.
“Em thấy tôi mà còn chạy cái gì?”
Có điều sức lực và sự hung hăng hắn dùng để ấn anh lên cửa lại hoàn toàn trái ngược với ngữ khí, đã vậy còn cả pheromone ập xuống như thác đổ, khiến hô hấp anh càng thêm gian nan.
“Ngài nói xem tại sao em phải chạy?”
Lâm Kính Dã tì trán lên cửa, khẽ cười một tiếng.
Beta như anh không có thuốc ức chế, lại không thể để bản thân cũng mất kiểm soát khi cục diện còn chưa được khống chế, không chạy thì biết làm gì nữa bây giờ?
Nhưng sự thật nhanh chóng chứng minh hành động này là không cần thiết, bởi không ai ngờ Rennes rơi vào trạng thái đặc thù như vậy mà còn có thể hung tàn đến thế.

Cả cái căn cứ của phản quân mà nói xốc là xốc, vừa gọn gàng lại hiệu quả vô cùng.
Sau đó, anh cảm nhận được Rennes, không phải cơ thể vật lý mà là những tia tư duy của hắn đang dùng quyết tâm không ai bì kịp xâm lấn hàng rào tinh thần của anh, đến nỗi tư duy tầng ngoài của anh bắt đầu hiện rõ trong mắt hắn.
Hắn tựa đầu lên vai anh, rì rầm trả lời: “Cũng đâu phải lần đầu tôi dỡ nhà phản quân.”
Hắn nói đúng, bằng không Z đã chẳng dự liệu trước mọi chuyện như vậy.
Vào giây phút Langdon sa bẫy, đây là kết cục đã được định sẵn, cho dù phản quân có dùng cách nào để đối phó với Rennes đi chăng nữa.
Thậm chí Z còn chẳng có một tí âu lo về “tấm thân trong sạch” của bạn mình.
Lâm Kính Dã thừa nhận, anh đã có một khắc hoảng loạn khi nhìn thấy tin tức từ phản quân.

Có lẽ là vì lần đầu tiên họ gặp nhau là khi anh cứu hắn khỏi hiểm cảnh, cũng có lẽ vì anh từng chứng kiến hắn ăn vạ trên giường mình, ôm rịt chiếc chăn thân thương không chịu đi, mà anh chưa bao giờ xem Rennes như thần thoại bất bại như nhiều người khác.

Anh biết Rennes, cho dù có mạnh mẽ đến đâu đi nữa, cũng là một con người bình thường.

Hắn sẽ bị rối loạn sinh lý, sẽ lo âu mà xây tổ, sẽ bị thương mà đổ máu.
Sau đó anh bị Z cười thẳng vào mặt không chút khách khí.

“Nhiều năm trước, tôi từng bị bọn phản quân tra tấn đến nỗi chỉ cần thêm một chút thôi là đi đời, vậy nên bọn nó tìm biện pháp khác, cho hàng chục Omega xinh tươi mơn mởn đến phá hủy ý chí của tôi.

Hạm trưởng Lâm này, cậu cho rằng Rennes Sở với chiến lực sung mãn lại không bằng một tên phế vật ngồi xe lăn như tôi sao?”
Lê Giang cũng đang trong kênh trò chuyện bỏ nhỏ: “Tôi nghĩ cậu nên lo cho thân mình thì hơn đấy Hạm trưởng Lâm.”
Lâm Kính Dã không cãi được.
Bởi theo lời Lê Giang nói thì thứ thuốc do anh ta tự tay bào chế đó… là phiên bản chuyên dụng cho Rennes.
Rennes chinh chiến lâu năm, lại không chú trọng chăm sóc nên thường bị rối loạn sinh lý, quả thật nên chữa trị một phen, mà phương pháp trị liệu đậm phong cách “lang băm” của Lê Giang chính là…
“Lấy độc trị độc thôi.

Dù sao thằng điên kia cuối cùng cũng có người rước rồi, thay vì chặn lại thì cứ để nó phát tiết.

Thứ thuốc đó có tác dụng kích thích nồng độ pheromone trong cơn sốt sinh lý của Rennes, để nó xả ra hết bao nhiêu áp lực được nén lại bằng ý chí suốt ngần ấy năm.

Không chỉ không có tác dụng phụ mà còn tốt cho nó nữa!”
Lâm Kính Dã: “… Nhưng tôi nghĩ sẽ có tác dụng phụ với tôi.”
Chưa hết, nghe ý hai người này thì…
“Thuốc này căn bản là do các anh tự điều chế cho Rennes, chứ không phải hàng cấm do gián điệp trộm được từ tay quý tộc Thủ Đô tinh gì đó?”
Z: “Thật ra tôi cũng tự hỏi vì sao phản quân dám nhét gián điệp vào ngay dưới mắt tôi mà còn tự cho là thành công.”
Lê Giang: “Không, lạ nhất phải là bọn nó còn tin thằng tâm thần như mày sẽ chịu giúp bọn nó cơ.”
“Á!…”
Một tiếng kêu hốt hoảng bật ra từ Lâm Kính Dã khi hàm răng Rennes cắm vào gáy anh đến là tàn bạo, tựa như đang dập tắt những nỗ lực giãy dụa cuối cùng của con mồi mà hắn đã phải tốn rất nhiều công sức mới bắt được.
“A…” Lâm Kính Dã phải há miệng lấy hơi: “Đau… Em không có tuyến thể, ngài cắn cũng vô dụng…”
“Em lại dám lo ra!”
“… Em không có…”
“Có! Em xong rồi!”
Sau gần nửa buổi lặng thinh, Rennes mới nghe được một tiếng cười khẽ đến từ người đang xoay lưng lại với hắn: “Vâng, em xong rồi.”
Rennes: “Em có vẻ vui nhỉ?”

“Lê Giang nói đã nhận được tin nhắn mã hóa của Tiểu Nhiên, Quân đoàn thứ ba đã chuẩn bị lục soát…”
Tuy Lâm Kính Dã vẫn duy trì vẻ ngoài bình thản, bất di bất dịch sau khi nghe tin Lâm Tịnh Nhiên mất tích, nhưng Rennes cảm nhận được cảm xúc của anh bị dồn nén thế nào.
“Nhưng tôi không vui!”
Rennes lại tức tối cạp một phát, lầm rầm thốt lên: “Em dám chạy!”
Lâm Kính Dã than nhẹ, thấp giọng đáp: “Em không chạy, em không bao giờ chạy nữa…”

Trong căn phòng tối mờ chỉ có một đài máy móc làm nguồn sáng duy nhất, một người đàn ông ngồi xụi lơ dưới đất, ngây ngốc nhìn màn hình với gương mặt trắng bệch.
Cánh cửa sau lưng gã mở ra, Nhậm Minh đẩy Z trên xe lăn thong thả tiến vào.
“Xem kìa, không phải ngài gián điệp quý hóa đây sao?”
Giọng Z vang lên, mang theo chút tinh nghịch cường điệu.

Đội thân binh của y nối đuôi nhau vào khống chế tên gián điệp, quân y nhanh chóng tiến lên, kiểm tra xem trên người gã có cất giấu vật gì dùng để tự vẫn hay không.
Đôi con ngươi gã gián điệp đảo qua đảo lại trong hốc mắt trước khi sợ hãi và phẫn nộ cùng nhau dâng lên.

Gã nằm rạp trên mặt đất, cật lực gào thét: “Mày! Mày lừa tao! Mày đã nhìn ra tao từ trước! Mày cố tình để tao tuồn phương thuốc kích thích kia ra!”
“Tao còn biết mày gửi cả bản đồ phòng ngự Bức tường Vành đai nữa cơ, nhưng đừng lo, tao đã giúp mày chặn lại rồi.

Tiết lộ thuốc điều trị rối loạn sinh lý của Rennes và tiết lộ bí mật quốc phòng là hai tội danh thuộc cấp bậc khác nhau, cái sau trực tiếp đày đi lưu vong ở hố đen.

Xem như tao vừa cứu mày một mạng đấy, không cần cảm ơn.”
Z khoát tay, lập tức có chiến sĩ xách tên gián điệp đến trước mặt.

Y mở một danh sách dài sọc với đủ mọi loại thông tin, quơ quơ nó với cái người đến động đậy cũng không được kia.
“Trong những năm qua, bọn mày đã phái một trăm bảy mươi chín đặc công chìm đến chỗ tao, trong đó cấp bậc của mày là cao nhất.


Tao thật sự cũng có phần tò mò, thân phận của mày hoàn toàn không phải giả, bản thân lẫn cha mẹ đều là công dân Liên bang trăm phần trăm, lại còn có năng lực đặt chân vào Quân đoàn Rạng Đông, sao cứ phải một mực bán mạng cho phản quân làm gì? Thời gian gia nhập còn là từ mười tám năm trước, trước khi nhập học trường Quân đội nữa, chậc.”
Nhưng Z nói vậy không có nghĩa là muốn đợi câu trả lời từ gã, bởi khi ngón tay y tùy ý lướt qua màn hình, đáp án đã xuất hiện: “Tinh hạm chở cha mẹ mày bị tinh tặc tấn công, Liên bang tổ chức cứu viện bất thành dẫn đến cái chết của họ, vì thế mày ghi hận Liên bang… Trời đất, tư duy kiểu này mà cũng tốt nghiệp được trường quân đội Đệ Nhất hả?”
Nhậm Minh rũ mắt, lạnh giọng phụ họa trưởng quan: “Con người không phải toàn năng.

Lũ tinh tặc kia không phải hạng xoàng mà trước đó đã được phản quân chi viện trang bị, về sau gia nhập phản quân.

Lực lượng an ninh đến cứu viện của Liên bang không kịp ngăn cản tội ác, thương vong nặng nề.

Mày không đi hận hung thủ mà lại quay sang oán an ninh Liên bang, sau đó còn gia nhập hung thủ, trắng đen lẫn lộn.”
Cuộc đời gã gián điệp cứ thế bị người đàn ông bệnh tật ốm yếu bóc trần.

Chức vụ của gã không thấp nên thường xuyên chạm mặt y, cũng biết sức khỏe y không tốt, lúc nào cũng ôm ly nước ấm, đối đãi cấp dưới cũng ôn hòa nhỏ nhẹ vô cùng – bởi đã có Nhậm Minh đóng vai ông kẹ rồi.
Khi Z nghiêm túc diễn kịch, y có thể trở thành thiên sứ hiền lành thánh thiện, ngay cả vào lúc này cũng rất khó để nhìn ra sát ý ẩn giẩu bên trong.
Gã không tài nào tưởng tượng được một người đã biết gã là gián điệp ngay từ đầu, lại vẫn có thể ân cần chu đáo, đóng vai một trưởng quan được người người kính nể suốt ngần ấy năm, chỉ để cho gã một kích chí mạng cuối cùng vào lúc này.
Thậm chí, đêm qua ở nhà ăn Z còn tiện tay chia cho gã nửa miếng pizza!
“Chúng nói đúng.” Gián điệp phun ra một câu từ hai hàm nhoe nhoét máu: “Mày là thứ quạ đen kinh tởm!”
Z ôn hòa gật đầu: “Cảm ơn, tao thích làm quạ hơn hoàng yến nhiều.”
“Phụt!”
Gã căm phẫn phun ra một bãi nước bọt.

Z quay đầu tránh theo bản năng, nhưng thứ ô uế ấy chẳng chạm được đến cho dù là chân tóc y.
Thấy Nhậm Minh thu khiên quang năng trên cổ tay về, y không khỏi cảm thán: “Bộ năng lượng rớt từ trên trời xuống hay gì mà dùng khiên quang năng cản nước bọt? Lâm Kính Dã mà thấy chắc tức nổ mắt mất.”
Phó quan tóc xám không đáp lời mà chỉ xách tên gián điệp kia lên, khi thả xuống đã thấy gã nói lời vĩnh biệt với hàm răng yêu dấu.
“Thượng tướng Z! Đã bắt giữ toàn bộ những người có tên trong danh sách!”
Cửa khoang mở ra, để lộ một nữ Alpha đang đứng nghiêm báo cáo.
Z nghiêng nghiêng đầu: “Giam lại hết chưa?”
“Rồi ạ, đã bàn giao cho phó quan Esuna của Thanh Kiếm Bầu Trời trông giữ theo lệnh của ngài.” Đối phương đáp rồi nhíu mày: “Trưởng quan, chúng ta không giữ lại một phần để thẩm vấn sao?”
Z tùy ý làm dấu: “Có chứ.”
“Sao?”
Tách! Tiếng khóa an toàn trên súng quang năng được mở ra khi đội thân binh của Z tiến lên từ bốn phía, phong tỏa toàn bộ đường lui của đối phương.


Gương mặt ả ta vặn đi trong chớp mắt trước khi trắng bệch như vôi.
“Tả Lẫm! Mày biết tao là ai!”
“Suỵt.” Z quay đầu, ngón trỏ thon dài đặt bên khóe môi đỏ tươi đang cong lên với biên độ lớn nhất: “Nhiệm vụ cuối cùng hoàn thành rất tốt, phần thưởng cho mày sẽ là… được tao đích thân thẩm vấn.”
“Mày–”
Ả gián điệp như bị sét đánh, sau đó mới vỡ lẽ ra, không khỏi cười khổ: “Cũng phải, một danh sách đầy đủ như vậy sao có thể sót lại mình tao.

Chỉ tội cho chiến hữu của tao, ai nấy đều ngoan ngoãn bị bắt đi vì tưởng rằng tao chưa bị lộ, rằng vẫn còn đường thoát.”
Có tổng cộng gần hai trăm nội gián phản quân, phần lớn trong đó ngay cả các chiến hữu thân thiết ngày thường cũng không đoán được thân phận.

Nếu tất cả cùng liều chết kháng cự thì sẽ để lại một báo cáo tổn thất cực kỳ xấu xí trên bàn Z.
Z: “Vậy nên tao thật sự không hiểu, ai cho chúng mày lòng tin có thể nằm vùng qua mắt được tao?”
“Tả Lẫm, mày đừng có lên mặt! Tao cho mày biết-”
Nghe được tiếng phì cười từ Nhậm Minh, Z bất đắc dĩ liếc xéo một cái, đưa tay đỡ trán: “Không biết vụ tham tiền chỉ là diễn thì thôi, nhưng xem này…” Y nhìn ả gián điệp đang gân cổ kêu gào bằng ánh mắt pha lẫn thương hại và sát khí: “Đừng la nữa, tao sẽ không giết mày chỉ vì mày gọi tên thật của tao đâu.

Thật ra tao ưng cái tên này lắm, tao chỉ thích làm chúng mày tưởng rằng tao ghét nó thôi.”
Tiếc rằng Tả Lẫm lại chưa thể bắt tay vào tiết mục thẩm vấn khiến lòng y vui sướng kia, khi một phóng viên bất thình lình xuất hiện trong kênh.
“Thượng tướng Z, Quân đội có lời mời, hy vọng ngài lập tức dự họp cùng Quốc hội… Giúp Nguyên soái Rennes giải thích một chút về việc giấu diếm giới tính.”
Ah, Quốc hội, hẳn là đang điên cuồng cào tường đây mà.
Z che đi khóe môi đang nhếch lên, đáp: “Liên quan gì đến tôi? Sao mấy người đó lại cho rằng tôi biết giới tính thật của Rennes chứ? Tôi cũng đang sốc lắm đây!”
Với gương mặt viết mấy chữ ‘trưởng quan đừng diễn nữa ạ lòi đuôi rồi’, phóng viên nói: “….

Dạ, là Hạm trưởng Lâm… trước khi bị Nguyên soái kéo đi, đã xác nhận… rằng ngài là người trong cuộc.”
Z: “… Mịa.”
Lời tác giả:
Chữ cái: HAHAHAHAHA xem bọn nó vãi cảra quần kìa!
Hạm trưởng: Ai nấy sợ quá phát khóc không làm việc được nữa rồi, anh đi an ủi chút đi.
Chữ cái: Không.
Hạm trưởng: A lô, Quốc hội hả, tất cả là tại Thượng tướng Z!
[Chúc mừng đồng chí chữ cái nào đó ngấm ngầm ra tay đã lâu, cuối cùng lật cmn thuyền]
[Nhưng Hạm trưởng cũng đừng vội cười, chừng nào anh xuống giường được còn chưa biết đâu]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận