Ơ... ĐM! Ta Thành Vương Phi Rồi!
"Cũng muộn rồi, Huyền Ngọc đưa Mộng Nhi về đi." Qua hồi lâu nói chuyện, Lục Phi ngó ra ngoài trời thấy hơi tối bất đắc dĩ nói. Giọng như không muốn nàng về... lại lo lắng sức khỏe của nàng.
"Mẫu Phi nghỉ ngơi." Nàng cười cười. Đứng lên cảm giác tê tê từ chân truyền đến. Cố để bản thân không bị nghiêng ngả, bước từng bước đến bên hắn. Ánh mắt nàng ra hiệu.
Phu Quân~~ ta sắp ngã a!
Hắn ôm lấy nàng rồi nói: "Mẫu Phi, người nghỉ ngơi tốt." Rồi dìu nàng đi ra cửa.
Nụ cười trên mặt Lục Phi biến mất.
Huyền Ngọc... con thật sự yêu thích nữ nhân này sao?
"Phi Dạ đã tra được gì chưa?" Lục Phi thoát khỏi suy nghĩ hỏi ma ma bên cạnh.
Ma ma kia cúi đầu, "Chưa ạ. Nương nương yên tâm, Phi Dạ điều tra luôn một lượt. Đã đào thì phải đào đến tận gốc."
Lục Phi không nói gì. Đào tận gốc? Nếu dẽ như vậy thì mấy năm nay bà cũng không tính kế nhiều như vậy! Tìm mọi cách để nắm được đuôi Diệu La Thiên. Nay thêm chuyện Huyền Ngọc yêu thích Diệu Mộng Mộng kia... E là càng khó khăn hơn.
...
"Òa... Mệt chết ta!" Nàng uể oải kêu một tiếng, nằm trong lòng hắn mắt nhắm lại.
Ahuhu... mệt chết nàng rồi! Ham hố quá chi, giờ cái xác này chẳng còn chút lực! Lần sau quyết không đến!
Nàng là bị Lục Phi hỏi hết cái này đến cái kia, đề tài này đề tài nọ còn nữa chuyển đề tài con nhanh hơn lật bàn tay. Nàng đây bị Lục Phi xoay cho đầu óc rối loạn.
Mà hình như mỗi lần Lục Phi định nói gì đó nhưng bị ánh mắt của hắn ngăn lại... Dung Phiên Phiên với Lục Phi trao đổi ánh mắt liền tù tì...
Rối quá đi!
Nàng chui vào lòng hắn, mắt nhắm lại. Cả người nàng chìm vào trạng thái nghỉ ngơi.
Hắn nhìn nàng... ánh mắt đầy vẻ yêu chiều cùng dịu dàng.
"Mộng Mộng... Ta muốn nói chuyện giữa ta và Dung Phiên Phiên." Hắn hơi do dự nói.
Mắt đang nhắm của nàng mở ra chốc lát, rồi đóng vào. "Chàng suy nghĩ kĩ đi rồi nói cũng được."
Nàng chính là không thích sự do dự kia. Dù không biết hắn do dự cái gì, điều gì.
Sao hắn nghe ra nàng giận dỗi hắn nữa vậy? Nói hay không nói?
Không khí trong xe ngựa bắt đầu im lặng, chỉ còn tiếng lạch cạch bánh xe va vào đá.
Một lúc sau hắn nói:
"Ta và Dung Phiên Phiên có thể coi là thanh mai trúc mã... Ta và Trích Liên lúc 8 tuổi thì gặp Dung Phiên Phiên... Mẫu Phi yêu thích Dung Phiên Phiên liền cho nàng ta vào cung thường xuyên, nàng ta lúc đó 11 tuổi." Hắn nói tiếp: "3 năm trước nàng ta cùng Trích Liên đi cùng nhau. Khi trở về thì chỉ có mỗi nàng ta, Nàng ta nói Trích Liên ngã xuống vực còn đâu đều không nói gì cả. Hôm sau nàng ta rời đi chỉ để lại một mảnh giấy."
Hiện tại hắn vẫn cảm thấy chuyện ngày đó không đơn giản! Bởi khi Dung Phiên Phiên đi thì 3 ngày sau đó người của hắn tìm được Trích Liên ở dưới núi, người Trích Liên Lúc đó hết sức thảm. Cả người đều bị thương, nặng nhất là ở lưng, trên lưng có dấu bàn tay hơn nữa bên trên còn có độc, lúc đó Trích Liên nói sơ sài là không cẩn thận bị người đánh lén rồi ngã xuống vực.
Cái dấu tay kia đến giờ vẫn không xóa đi được... nó vẫn nằm ở trên lưng như vết bớt. Kỳ lạ chính là hắn nâng niu vết bớt đó từng li từng tí!
Ngày ngày hắn đều cảm thấy mắt mình có vấn đề!
"Mảnh giấy đơn giản chỉ viết mấy chữ Ngọc đệ chờ ta. Ta cũng không biết vì sao Dung Phiên Phiên làm vậy. Nhưng ta xem nàng ta chỉ như người lạ... không có tình cảm gì cả."
Đúng vậy, hồi đó hắn toàn chơi với Trích Liên, nhưng Trích Liên chơi với nàng ta. Nên hắn lủi thủi chơi một mình! Bây giờ nhớ lại hắn cảm thấy buồn cười.
Nàng ừm một tiếng rồi suy nghĩ, Có phải hay không Trích Liên này đơn phương Dung Phiên Phiên từ nhỏ? Số phận éo le thay, người mình thích đi thích chủ nhân hay còn có thể gọi là bạn mình! Trích Liên không làm gì cả, như kiểu chỉ cần em hạnh phúc anh sẽ làm tất cả!
Không biết cuộc tình này sẽ đi đến đâu nhỉ?
Hựa hựa, nàng phục trí tưởng tượng của bản thân ghê! Máu chó thế mà cũng tưởng tượng ra Được. Mà sự thật là Trích Liên thật sự thích Dung Phiên Phiên a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...