Ô Danh

Đồng ý

Nhưng người, ta tự mình chọn.

Không có Tuế Yến ở đây, cả buổi tiệc Đoan Minh Sùng đều lơ đễnh. Tuế Tuần thấy cả, lòng hắn cứ chùng lại.

Đệ đệ của mình là cái nết gì hắn rất rõ. Nói dễ nghe là hoạt bát lanh lợi, còn nói khó nghe thì chính là ỷ sủng làm bừa, ba ngày không đánh, nó sẽ trèo lên nóc nhà dỡ ngói. Mà vừa hay người tính tình như vậy lại rất dễ hấp dẫn Đoan Minh Sùng tính cách quạnh quẽ, huống chi…

Tuế Tuần xanh mặt, dù không muốn nhưng hắn vẫn phải thừa nhận khuôn mặt rêu rao khắp chốn của đệ đệ mình có thể dụ dỗ đủ loại người vì y mà thần hồn điên đảo.

Nếu thật sự Đoan Minh Sùng có ý với Tuế Yến…

Tuế Tuần chỉ lóe lên suy nghĩ đó trong bất chợt thôi cả người đã tuôn mồ hôi lạnh.

Hắn không dám nghĩ thêm.

Hai người đều lơ đễnh mơ màng trải qua buổi cung yến.

Có lẽ biết Tuế Yến sẽ không chịu để mình nhắc tới chuyện thành thân, Tuế Tuần còn đặc biệt tìm cung nhân điện Thái Hòa, hắn dày mặt hỏi một bát chè cho vào hộp mang về, tới lúc đó cũng đỡ cho Tuế Yến tức giận càn quấy.

Tuế Tuần đi thẳng về tới nhà, đao to búa lớn đi vào thiên viện của Tuế Yến.

Quân Cảnh Hành nhìn Tuế Yến uống thuốc xong đã rời đi. Tuế Yến đang nằm nhoài trên bàn, nhàm chán liếc nhìn cây đèn trường mệnh may mắn, vẻ mặt mơ màng chẳng biết đang nghĩ gì.

Tuế Tuần cũng không gõ cửa, y đi thẳng vào đặt hộp thức ăn xuống bàn. Tuế Yến nhoài ra bàn chả muốn nhúc nhích, hắn chỉ chớp mắt, uể oải nói: "Huynh về rồi."

Tuế Tuần sờ trán Tuế Yến rồi cau mày: "Ta biết ngay đệ không bị bệnh. Không muốn đi thì không đi, nói dối làm gì?"

Tuế Yến không nói gì, vẻ mặt lại héo hon.

Tuế Tuần nghiêng đầu ho khan, cố gắng làm cho mình hiền hòa hơn. Y mở nắp hộp thức ăn, nói với Tuế Yến: "Ta lấy chè trong cung về cho đệ, lát nữa hâm nóng cho đệ ăn khuya được không?"

Tuế Yến gật đầu, hắn chẳng tung tăng vui vẻ như ngày thường làm Tuế Tuần thấy hơi không quen. Y là kẻ thô lỗ, chẳng biết an ủi người ta thế nào. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi thì Tuế Tuần kêu Hải Đường ở ngoài cửa mang mấy vò rượu tới cho mình.

Tuế Yến không biết Tuế Tuần tính làm gì, cuối cùng hắn đành bò dậy trong tiếc nuối, khó hiểu nhìn Tuế Tuần để rượu lên bàn.

Tuế Tuần rót hai ly rượu rồi nói: "Không phải hôm qua đệ định uống rượu à? Một người thì có gì hay, hôm nay ta uống với đệ. Nào, không say không về."

Tuế Yến: "..."

Hai Đường đứng một bên xấu hổ giùm.

Tuế Tuần nhét ly rượu cho Tuế Yến, hắn cầm lấy, u oán nhìn ngược lại y: "Ca, huynh có biết ta không thể uống rượu không?"

Tuế Tuần có hơi thắc mắc: "Không thể uống rượu? Sao lại không thể uống rồi, trai tráng nhà họ Tuế ta sao lại không thể uống rượu?"

Tuế Yến trừng y.


Hải Đường đứng kế nói nhỏ: "Thiếu gia chạm tới rượu sẽ nôn, hơn nữa nhất định sẽ bệnh nặng một trận, uống một ngụm nhỏ cũng không được, nhị thiếu gia… người…"

Tuế Tuần sững sờ. Y nhìn ly rượu trong tay mình rồi lại nhìn sang Tuế Yến như thể chẳng thể nào hiểu nổi sao có người uống rượu cũng bệnh nặng được. Y mất tự nhiên nói: "Lúc nhỏ khi tâm tình ta không tốt, đại ca đều an ủi ta như vậy. Ta cứ cho là đệ cũng giống thế…"

Tuế Yến liếc nhìn y: "Vậy huynh cũng đâu thể lôi ta ra uống rượu, cũng phải có hành động gì quan tâm ta chứ, nếu lỡ ta uống rồi thăng thiên thật coi huynh làm sao?"

Tuế Tuần cau mày: "Ta làm thế này không phải là đang quan tâm đệ à?"

"Huynh vậy mà kêu quan tâm à?"

Tuế Tuần làm ra vẻ bình tĩnh: "Huynh trưởng rất quan tâm đệ, hôm nay ta còn đang nói phải chọn ngày tìm mối hôn sự tốt cho đệ sớm thành gia lập nghiệp."

Tuế Yến: "..."

Hắn ôm đầu vùi vào bàn, hoàn toàn không muốn nói chuyện với cái người đàn ông chỉ có một cọng gân này.

Tuế Tuần lay hắn: "Đệ có nghe ta nói không đấy, ha?"

Tuế Yến rầu rĩ: "Ca, huynh vẫn nên xách rượu về tự uống đi, ta phải đi ngủ rồi."

Hắn nói xong thì chẳng màng gì nữa, đứng dậy đi vào nội thất.

Tuế Tuần nhìn hai ly rượu, y cau mày hồi lâu rồi hỏi: "Vậy còn chè thì sao? Ta đổ đấy?"

Tuế Yến ở trong nội thất "ừm" một tiếng.

Tuế Tuần nghĩ: "Giận thật rồi, ngay cả chè cũng không ăn."

Ngay cả chè còn chê, hơi khó dỗ Tuế Yến rồi.

Tuế Tuần đứng ngoài nội thất một hồi mới hết nhịn được, y vén rèm châu nhìn Tuế Yến nằm trong chăn.

"Vong Quy?"

Tuế Yến uể oải ngước nhìn y.

Vốn dĩ hắn còn đang nghĩ cuối cùng ca ca mình cũng khai thông linh khiếu biết thương yêu người khác, hắn còn âm thầm mong mỏi đã nghe Tuế Tuần nói: "Bùa bình an kia đâu? Chừng nào đệ đưa ta?"

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến lại vùi vào chăn, đau đớn nói: "Mai đưa huynh, huynh về nhanh đi, ta phải ngủ rồi."

Sáng sớm ngày hôm sau, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi thì Tuế Yến đã bị tiếng đập cửa ầm ầm lay tỉnh. Hắn trở mình trong chăn, ậm ờ kêu: "Nguyệt Kiến, mở cửa…"

Quân Cảnh Hành đã qua đây từ sớm, định chẩn mạch cho Tuế Yến nhưng hắn cứ ngủ mãi y mới ra ngoại thất uống trà. Nghe thấy tiếng của hắn, y suýt trợn trắng nhưng vẫn đi ra mở cửa.


Cửa vừa mở, Tuế Tuần đã đi vào, y còn bận đồ săn, cả người toàn sương lạnh.

"Vong Quy, đệ còn ngủ à?"

Y không để ý tới Quân Cảnh Hành, đẩy cửa đi thẳng vào phòng Tuế Yến. Hắn mơ màng ngước nhìn, liếc thấy Tuế Tuần trong phòng thì lại chôn đầu về, mờ mịt hỏi: "Ca, sáng nay huynh không thượng triều à?"

"Hưu mộc*... Dậy nhanh đi, ta dẫn đệ ra ngoài cưỡi ngựa."

*Hưu mộc: Ngày nghỉ để tắm gội. Trong tháng, quan viên triều đình sẽ có thời gian nghỉ ngơi tắm gội

Tuế Yến: "..."

Hắn kéo chăn, rên rỉ nói: "Ta biết huynh rất quan tâm ta, ta xin huynh đó tha cho ta đi, bây giờ ta chỉ muốn ngủ."

Tuế Tuần bất mãn đi tới kéo chăn của hắn ra: "Dậy nhanh đi, ta đã chuẩn bị cả rồi."

Vậy là Tuế Yến vốn muốn ngủ nướng một giấc đã bị Tuế Tuần lôi dậy thay y phục đi cưỡi ngựa.

Nửa ngày sau, Tuế Yến cưỡi con ngựa trắng, vẻ mặt chẳng thấy vui theo Tuế Tuần ra ngoài thành.

Tuế Tuần giục ngựa đi tới, y nhìn kĩ vẻ mặt Tuế Yến rồi nói: "Sao thấy đệ có chút không vui vậy?"

Tuế Yến thấy Tuế Tuần thật sự muốn quan tâm mình, chỉ là phương pháp xưa giờ không đúng. Hắn cũng biết huynh trưởng nhà mình đã cố sức rồi, cố hết sức rồi, cố quá sức luôn rồi nên cũng không tiện phớt lờ ý tốt của y, hắn tìm bừa một lý do: "Mấy ngày này không phải luôn có kẻ để ý ta đấy à, ở đây rừng núi hoang vu, lỡ đụng mặt thích khách thì ca, huynh phải bảo vệ ta đó."

"Đó là tất nhiên."

Tuế Yến gật đầu, câu này nghe mới giống tiếng người.

Y lại nói: "... Chỉ cần đệ không chạy lung tung."

Tuế Yến: "..."

Tuế Yến day trán không nói gì nữa.

Vùng ngoại thành, tuyết trắng xóa.

Trời mới đổ trận tuyết lớn nên chẳng có mấy người ra ngoài, hai người thong thả giục ngựa đi về phía trước, in dấu móng ngựa lên nền tuyết.

Mấy gia tướng không gần không xa đi theo phía sau. Tuế Yến tùy ý liếc nhìn, hắn thật sự hết nhịn nổi, phải hỏi Tuế Tuần: "Rốt cuộc hôm nay lại có chuyện gì, huynh giấu gì ta đấy?"

Tuế Tuần thuận miệng đáp: "Không có gì, chỉ là muốn đưa đệ ra ngoài cho khuây khỏa."

Tuế Yến ngẫm nghĩ, hắn vẫn thấy không đúng: "Vậy thích khách…"


Y hờ hững đáp: "Hôm qua ngũ hoàng tử với Ninh quý phi đã bị xử tội mưu hại thái tử. Đệ không cần lo nữa, sau này muốn đi chơi ở đâu thì đi."

Tuế Yến sững sờ.

Mới qua có một đêm, hai người kia còn chưa gây ra bọt sóng gì, sao bỗng dưng lại bị định tội rồi?

Tuế Yến ướm hỏi: "Là thái tử điện hạ… à?"

Tuế Tuần gật đầu, y không nói gì nữa.

Hai người cưỡi ngựa ở ngoài thành một chút, đương định quay về thì một chiếc xe ngựa phía quan đạo từ từ rảo tới. Lúc đi ngang Tuế Yến, rèm vàng bỗng dưng bị giở lên.

"Hầu gia."

Đồng tử hắn thít lại, bàn tay nắm cương ngựa bỗng chốc siết chặt.

Đoan Như Vọng thấy ánh mắt Tuế Yến như có chút kiêng dè thì cười mỉm: "Ngoài này gió tuyết lớn, không bằng A Yến vào xe tránh gió đi? Thân thể ngươi yếu ớt như vậy, gần cuối năm lại bệnh thì không hay đâu."

Tuế Yến cau mày.

Ba năm qua, vì chuyện của Đoan Minh Sùng mà hắn với Đoan Như Vọng đã xé mặt từ lâu. Tuế Yến nhìn gã, vẻ mặt chẳng chút dễ chịu: "Ngài gọi ta là gì?"

Đoan Như Vọng cười đáp: "A Yến đó. Không phải thái tử gọi ngươi thế à? Không lẽ ngươi không thích cách xưng hô này?"

Đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo u ám của gã nhìn lướt qua, Tuế Yến gần như lại có cảm giác sợ hãi bị gã nhìn thấu, cả người không thoải mái chút nào.

Hắn khẽ gật đầu: "Nhị điện hạ nói đùa, vẫn cứ gọi Vong Quy đi."

Đoan Như Vọng nhìn hắn, cười như không cười.

Lúc này Tuế Tuần cũng giục ngựa đến, nhìn thấy Đoan Như Vọng thì thoáng kinh ngạc nhưng cũng hành lễ đúng mực: "Nhị điện hạ."

Đoan Như Vọng cười với y một cái rồi thu hồi tầm mắt, gã cười cười liếc Tuế Yến, đè giọng nói nhỏ: "Hầu gia thân phận tôn quý, muốn gì mà không được, cần gì cứ phải treo chết trên cây thái tử đầu óc như gỗ kia. Ngài cho là người như y sẽ dây dưa ở bên một nam nhân à?"

Tuế Yến điếng người, nháy mắt đó, gần như hắn không thể kiềm nén được nỗi sợ trong lòng.

Gã… biết rồi ư?

Tuế Yến hít sâu, hắn thu lại hết cảm xúc trong chớp mắt, không để Đoan Như Vọng nhìn ra manh mối gì, thản nhiên đáp: "Nhị điện hạ nói gì vậy, Vong Quy không hiểu lắm. Đúng như ngài nói, bây giờ trời đất lạnh căm, ngài nên về cung sớm đi, lỡ như bị thương bị bệnh thì là tội của Vong Quy đó."

Đoan Như Vọng cười cười, xem nhẹ lời hắn, tự mình nói khẽ: "Hầu gia có biết thích khách đêm đó tới hầu phủ ám sát mình rốt cuộc là người của ai không?"

Tuế Yến hờ hững: "Ta không muốn biết cũng không có hứng biết."

Đoan Như Vọng không chút xấu hổ, gã thản nhiên nói: "Hầu gia thật là bướng bỉnh, lỡ đâu có ngày người hối hận thì cứ tới tìm ta."

Tuế Yến không nói gì.

Đoan Như Vọng gật đầu, gã cười như không cười buông rèm xuống, xe ngựa khẽ động, từ từ rời đi."

Tuế Tuần cau mày: "Ban nãy hai người nói gì vậy?"


Tuế Yến ngước lên, đôi mắt như lưu ly nhìn chăm chú vào Tuế Tuần: "Huynh trưởng, mấy thích khách xông vào phủ ngày đấy, huynh đã thẩm tra chưa?"

Tuế Tuần gật đầu.

Hắn lại hỏi: "Bọn chúng khai là người của thái tử phải không?"

Tuế Tuần có chút mất tự nhiên nhưng cũng gật đầu: "Chuyện đó tất nhiên không phải thái tử làm ra, ta dám đảm bảo. Nếu y muốn mạng của đệ thì đã không đưa đệ tới Tướng Quốc tự."

Tuế Yến gật đầu: "Ta biết, ta chỉ muốn làm một chuyện."

"Chuyện gì?"

Hắn nghiêng đầu nói: "Hôm qua huynh nói muốn lo chuyện thành thân của ta phải không?"

"Đúng." Tuế Tuần ngạc nhiên, "Đệ đồng ý à?"

Tuế Yến gật đầu, thản nhiên đáp: "Nhưng người, ta tự mình chọn."

Tuế Tuần xuất chinh biên quan, y lo nhất là Tuế Yến. Y không có ý định ép Tuế Yến làm chuyện mình không thích, chỉ là trong lòng muốn Tuế Yến tìm một người bầu bạn, không đến mức cô đơn một mình, nghĩ thôi cũng thấy đáng thương.

Mấy năm nay, Tuế Yến kháng cự vô cùng, y cũng không tiện ép buộc, không ngờ bây giờ hắn lại chủ động mở miệng nói chuyện hôn sự. Cuối cùng Tuế Tuần cũng thở phào.

Đừng nói hắn tự mình chọn, chỉ cần hắn thích thì đàn ông cũng được.

Tuế Tuần bỗng nghĩ lại: "Ủa, không đúng, nam nhân thì không được."

Tuế Yến cười mỉm: "Vậy ta đa tạ huynh trưởng nhé."

Hai người thong thả dạo bước trở về. Hôm nay tâm tình Tuế Tuần cực tốt, y còn sai đầu bếp nấu chè cho Tuế Yến. Những hiểu biết của y về cuộc sống ngày thường của Tuế Yến cũng chỉ dừng lại ở chỗ "Tuế Yến thích chè ngọt".

Tuế Yến dùng xong thì quay về thiên viện.

Vào đêm.

Quân Cảnh Hành nhìn bộ quần áo nữ màu vàng nhạt để trên bàn thì rơi vào trầm mặc thật lâu.

"Thì sao?"

Tuế Yến ngồi trên ghế, hắn chống cằm, ung dung nhàn tản cụp mắt nhìn Quân Cảnh Hành, thản nhiên nói' "Nguyệt Kiến cô nương, ta mời ngươi diễn một vở tuồng với ta. Số này."

Hắn xòe bàn tay năm ngón ra.

Quân Cảnh Hành hờ hững: "Năm trăm lượng?"

Tuế Yến lắc đầu: "Năm lượng, tặng kèm bộ quần áo này. Ta đích thân chọn đó, cảm thấy rất hợp với ngươi."

Quân Cảnh Hành: "..."

Quay người bỏ đi một nước.

Lời tác giả:

Quân Cảnh Hành [Gào thét]: Cát - sê của ta rất cao! Chút tiền này đuổi ăn mày chắc!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui