Hắc bạch
Gần mực thì đen
Giang Ân Hòa kéo tay áo Tuế Yến, y nói nhỏ: "Đừng nói nữa."
Lời Tuế Yến nói quả thật rất có kỹ xảo, không chỉ xin thứ tội còn phá hỏng lời trách cứ hắn vô lễ chửi bới hoàng tử của Đoan Hi Thần.
Hễ là con người, nghe lời này của Tuế Yến thì không thể nào mặt dày mày dạn đi mách lại với thái tử càng huống chi người này lại là Đoan Hi Thần cao ngạo không coi ai ra gì.
Đoan Hi Thần nhìn hắn bằng vẻ tối tăm, gã giận quá hóa cười: "Mồm miệng tiểu hầu gia vẫn lanh lợi nhỉ, không biết lúc ở trên giường có kêu hay như vậy không?"
Mặt mũi Giang Ân Hòa càng khó chịu, y không cách nào tin ngũ hoàng tử xưa nay đối xử với ai cũng giữ ba phần lễ lại có thể nói năng khó nghe không lựa lời như vậy.
Tuế Yến không hề biến sắc, hắn vẫn nở nụ cười làm hòa như cũ: "Nhưng mà tiếc, cho dù ta kêu nghe hay thế nào ngũ điện hạ cũng không nghe thấy được."
Giang Ân Hòa nghẹn cứng trong lòng, bỗng dưng không biết nên khóc hay nên cười.
Y câm nín nhìn Tuế Yến với bộ da mặt dày cui của hắn, trong một chốc không biết phải nói gì.
Đoan Hi Thần nhìn Tuế Yến với vẻ nham hiểm.
Tuế Yến tính thử, đại khái thì Đoan Hi Thần dùng thuốc khoảng nửa tháng sao tính tình lại thay đổi đến vậy, nếu gã nói chuyện với người ta không kiêng dè như vậy thì liệu có phải người cũng chẳng sống được bao lâu nữa không?
Nghĩ tới đây hắn lập tức có hơi hối hận, nghĩ thầm may mà lúc ấy mình châm hương chưa bao lâu không thì tới lúc thật sự biến thành bộ dạng bây giờ của Đoan Hi Thần, Tuế Tuần mà về khéo lại treo hắn lên cột nhà quất roi.
Tuế Yến không muốn lại gần dược hương đó theo bản năng, hắn hơi gật đầu, hờ hững nói: "Ngũ điện hạ thứ tội, ta với Giang đại nhân còn có việc xin đi trước."
Hắn nói xong thì giẫm một cái lên chân Giang Ân Hòa, y lập tức gật đầu hành lễ: "Hạ quan cáo từ."
Hai người nói rồi chạy khỏi lương đình.
Đoan Hi Thần cười lạnh: "Nếu đã đến rồi thì tiểu hầu gia không ngại ôn chuyện cũ với ta nhỉ."
Tuế Yến chẳng buồn ngoái đầu: "Khỏi cám ơn tạm biệt."
Hắn nói xong định chạy, bây giờ rõ ràng thần trí Đoan Hi Thần có vấn đề, mình không ở đây chọc ra chuyện vẫn hơn.
Lúc này không dẫn cung nhân theo, lỡ Đoan Hi Thần phát điên đánh người thì mình đào đâu ra tay đánh đây.
Tuế Yến liếc Giang Ân Hòa, thấy y đang khẩn trương vô cùng, hắn không nỡ nhìn thẳng mà lướt qua đầu luôn.
"Không được, không được, đánh nhau thật mà y sợ thành một cục thế này thì lại bắt mình bảo vệ cho y nữa."
Hai người còn chưa chạy được mấy bước đã nghe giọng nói lạnh lùng của Đoan Hi Thần vang lên ở phía sau: "Vậy nếu ta thật sự muốn giữ tiểu hầu gia lại đây một chốc thì sao?"
Hai chân Tuế Yến đã đau đớn co rút, hắn cứng người rồi quay đầu cười: "Điện hạ thân phận tôn quý, mấy chuyện cưỡng ép làm người ta khó xử không làm vẫn hơn, lỡ đâu sau này truyền tới chỗ bệ hạ sợ sẽ gây ra phiền phức không đáng cho ngài."
Lôi thái tử ra không xong, Tuế Yến chỉ còn nước lôi hoàng đế, dù sau cứ lôi hết người này đến người khác ra, kiểu gì cũng có người áp chế được Đoan Hi Thần thôi.
Đoan Hi Thần cười cười, nháy mắt sau gã đen mặt: "Bắt hắn lại!"
Đám thị tùng khó xử: "Điện hạ…"
"Bắt hắn lại cho ta!"
Hẳn là bị Đoan Hi Thần gây khó dễ, chúng thì thầm gì đó chứ không dám chống lại, quay người chạy tới chỗ Tuế Yến.
Hắn chửi thầm một câu, nhủ thầm Đoan Hi Thần điên thật rồi, chuyện này mà gã cũng dám làm.
Giang Ân Hòa giật thót, y kéo tay áo Tuế Yến như điên, sốt ruột nói: "Sao giờ sao giờ sao giờ?!"
Quần áo Tuế Yến bị y kéo tuột hết dưới bả vai, hắn cáu kỉnh kéo áo lên: "Giang đại nhân, bình tình chút đi."
Giang Ân Hòa hít sâu, y ngỡ Tuế Yến đã có đối sách.
"Chạy mau!"
Nói xong Tuế Yến co giò chạy.
Giang Ân Hòa: "..."
Giang Ân Hòa chậm nửa nhịp mới liều mạng chạy theo hắn về phía ngoài ngự hoa viên, sau lưng là đám thị tùng đuổi theo.
Chân Tuế Yến bị rút gân, hắn chưa chạy được bao nhiêu đã chịu không nổi, mồ hôi lạnh chảy tí tách.
Giang Ân Hòa vọt tới đuổi kịp hắn, y tức tối: "Ta còn tưởng ngươi có cách gì hay, chạy thì là học thuyết nhà ai hả?!"
Tuế Yến cắn răng: "Ngươi chưa nghe "Chạy là thượng sách" bao giờ hả? Giang đại nhân, đã xấu thì lo đọc sách nhiều vào… ê hắn đuổi tới chưa?"
Giang Ân Hòa bận chạy trối chết vẫn nhín chút thời gian liếc ra sau, y "a" lên ngay tức thì: "Tới kia kìa!"
Tuế Yến thở hồng hộc: "Ta, ta không được rồi."
Hằn nói xong bước chân cũng chậm lại, Giang Ân Hòa vội vã kéo hắn chạy.
Tuế Yến thở phì phò, hắn khó khăn cất tiếng: "Hắn đuổi tới rồi, ngươi chạy..."
Giang Ân Hòa còn tưởng hắn sẽ nói: "Ngươi chạy nhanh đi đừng lo cho ta", y còn đang cảm động nước mắt đầm đìa thì đã nghe tên mất nết kia nói tiếp: "Ngươi chạy qua đây ngồi xuống cõng ta chạy lẹ lẹ."
Giang Ân Hòa: "..."
"Gì?"
Tuế Yến: "Lẹ lên! Hắn sắp tới kìa! A a a!"
Dù sao cũng đã làm trò trước mặt hoàng tử, nói chạy là chạy, Giang Ân Hòa cũng bất chấp hết, có chuyện gì còn Tuế Yến gánh cho.
Y hung tợn cắn răng rồi ngồi xổm xuống cõng Tuế Yến chạy vọt ra ngoài ngự hoa viên.
Tuế Yến: "Nhanh nhanh nhanh! Nhanh lên! Ngươi không ăn sáng hả? Giang Ân Hòa! Giang đại nhân! Giang dũng sĩ!"
Giang Ân Hòa tức tối mắng lại: "Lảm nhảm nữa ta quăng ngươi xuống cho tự chạy nhé! Đâu ra lắm lời thế!?"
"Ta mà chạy nổi còn thèm ngươi cõng hả? Chạy qua trái, bên đó ta nhớ có con đường thông thẳng tới điện Thái Hòa… a a a! Úi trời ơi! Ngươi lắc quá, ta mắc ói…"
"Tuế, Vong, Quy, ngươi mà dám ói ta liệng ngươi xuống hồ! Ặc… ngươi muốn siết ta chết hả? Bỏ tay ra!"
Cả ngự viên loạn cào cào gà bay chó nhảy.
Cho dù Tuế Yến chẳng nặng mấy nhưng tốt xấu gì cũng là nam nhân, Giang Ân Hòa cõng hắn mệt gần chết.
Y dựa vào địa hình mà chạy như con ruồi không đầu bay mấy vòng trong ngự hoa viên, ngơ thế nào cũng không bị đám thị tùng cao to thô kệch kia bắt được, cơ mà vì tin nhầm tài chỉ đường bậy bạ của Tuế Yến mà mãi cũng không tìm thấy lối ra.
Mắt thấy mấy tên thị tùng sau lưng sắp đuổi tới nơi, Giang Ân Hòa mệt muốn thè lưỡi, y thở thoi thóp: "Rốt cuộc chạy bên nào? Ngươi chỉ đường cả ngày trời rồi, biết đường không đó?!"
Tuế Yến chịu xóc nảy, mặt cũng trắng bệch, hắn bụm miệng không dám ói, ngón tay khó khăn chỉ về một hướng: "Đó."
Giang Ân Hòa nổi khùng; "Chúng ta chạy từ bên đó tới đấy!"
Tuế Yến khó khăn cất tiếng: "Vậy ngươi cứ chạy bừa đi."
Giang Ân Hòa: "..."
Bị hắn làm tức chết mất.
Y tức tối tăm mặt mày nhưng vẫn dốc sức chịu khó tìm đại một hướng ù té chạy.
May mà vận khí Giang Ân Hòa không tệ, chưa chạy mấy bước đã ra khỏi ngự hoa viên.
Hai người loạng choạng ngã nhào bên phiến đá xanh ven đường, mũi Giang Ân Hòa bầm xanh, mặt sưng hơn lúc trước nữa.
Vừa đi đến con đường đầy rẫy cung nhân, Tuế Yến không kịp bò dậy đã gân cổ gào: "Cứu mạng với! Cứu mạng với! Chó dữ cắn người nè!"
Giang Ân Hòa thở gấp mấy hơi, đau tới nói kêu ui da ui da.
Y đạp chân Tuế Yến, oán giận mắng: "Ngày nào cũng ăn ăn ăn, lắm da lắm thịt thế làm gì hả?! Mệt chết ta rồi!"
Tuế Yến cũng bận thở hổn hển nên không thèm để ý tới y.
Lúc này bên cạnh bỗng dưng vang lên một giọng nói.
"A Yến?"
Tuế Yến ngoảnh đầu, hắn thấy ngay Đoan Minh Sùng bận y phục xanh sẫm đứng cạnh mình, cách đó không xa hình như là liễn kiệu của hoàng đế.
Hắn sửng sốt rồi vội vã bò dậy nhào về phía Đoan Minh Sùng: "Điện hạ!"
Hai chân Tuế Yến mềm nhũn, chưa đi được mấy bước đã ngã sấp, may mà Đoan Minh Sùng nhanh chân lẹ mắt đi tới ôm hắn vào lòng.
Hơi thở Tuế Yến còn chưa ổn định, trên khuôn mặt tái nhợt toàn là mồ hôi, hắn yếu ớt nói: "Điện hạ, điện hạ cứu ta."
Đoan Minh Sùng vội ôm chặt hắn, y tùy ý liếc mắt nhìn Giang Ân Hòa ở bên cạnh đang trầy trật bò dậy còn không xong, cau mày hỏi: "Đây là chuyện gì? Không phải tới ngự hoa viên ngắm hoa à? Sao lại thành ra thế này?"
Tuế Yến không ngừng rúc vào lòng y, cả người run rẩy chẳng nói câu gì.
Giang Ân Hòa run run bò dậy hành lễ: "Ra, ra mắt thái tử điện hạ."
Hai chân Tuế Yến đau suýt không đứng vững, cứ trượt xuống mãi.
Đoan Minh Sùng đành phải giữ lưng hắn ấn vào lòng mình: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Giang Ân Hòa ngập ngừng: "Điện hạ, trong hoa viên, là ngũ điện hạ, tự dưng cho thị tùng, tới bắt chúng thần."
Đoan Minh Sùng cau mày: "Ngũ hoàng tử?"
Giang Ân Hòa lúng búng đáp vâng.
Đại khái là Đoan Minh Sùng với Bắc Lam đế ra ngoài ngắm cảnh, liễn kiệu vừa thong thả đi ngang qua.
Bắc Lam đế có hơi mệt mỏi, lão nghiêng đầu nhìn bộ dạng thê thảm của Tuế Yến với Giang Ân Hòa thì chau mày: "Xảy ra chuyện gì? Vong Quy, sao ngươi lại thành ra thế này?"
Tuế Yến giãy giụa mấy cái, hắn "à ừm" rồi quỳ xuống đất, thở dốc đáp: "Bệ hạ thứ tội… ngũ điện hạ cứ như lên cơn điên vậy, lúc ở trong hoa viên ngài ấy tự dưng cho thị tùng bắt thần dìm xuống hồ, thần… thần sợ quá nên mới trốn ra ngoài với Giang đại nhân, mong bệ hạ tha tội ngự tiền thất thố* của Vong Quy."
*Ngự tiền thất thố: không giữ lễ nghi trước mặt hoàng đế
Giang Ân Hòa: "..."
Giang Ân Hòa trừng muốn rớt tròng mắt ra ngoài.
Đoan Minh Sùng lạnh mặt ngay lập tức, hoàng đế chau mày dữ dội hơn.
Lão nhìn đôi chân run bần bật của Tuế Yến: "Chân ngươi…"
"Lúc thị tùng của ngũ hoàng tử đuổi bắt thần ngã xuống đất, cũng không có gì đáng ngại."
Dù sao cũng vu khống rồi, kệ hoàng đế tin hay không, cứ nói nghiêm trọng hơn cái đã.
Giang Ân Hòa: "..."
Đoan Minh Sùng: "..."
Đêm qua hai chân Tuế Yến bị rút gân, hết giật chân trái lại tới rút đùi bên phải, đau tới mức nước mắt chảy dài.
Vẫn là Đoan Minh Sùng xoa bóp từng chút cho hắn nên dĩ nhiên y biết chân hắn bị gì, sao giờ lại trở thành tại người của Đoan Hi Thần đuổi bắt rồi?
Nội tâm Đoan Minh Sùng không biết nên khóc hay nên cười nhưng y cũng không vạch trần Tuế Yến.
Sắc mặt hoàng đế hơi khó coi, mà ngay lúc này Đoan Hi Thần dẫn người đi ra từ cổng vòm ngự hoa viên, vẻ mặt lạnh lẽo tối tăm.
Trông thấy mọi người ở đây, phản ứng đầu tiên của gã không phải là hành lễ với hoàng đế mà lại là hung ác trừng Tuế Yến rồi mới hỏi: "Phụ hoàng, sao người lại ở đây."
Bắc Lam đế vỗ vào tay vịn liễn kiệu, lão lạnh giọng: "Sao nào? Trẫm ở đâu còn phải giải thích với ngươi mới được à?"
Đoan Hi Thần hơi cau mày: "Nhi thần không có ý này."
Bắc Lam đế thấy gã y bộ kiêu căng không biết hối cải, lão cũng tin Tuế Yến rồi, cơ mà đối với đứa con trai này lão vẫn còn chút tình cảm nên không muốn trách tội bao nhiêu, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy cũng phải làm ra vẻ.
Lão lạnh lùng hỏi: "Hôm nay Vong Quy chọc gì tới ngươi mà ngươi sai chúng đuổi bắt y không ngừng, dọa y thành ra thế này."
Đoan Hi Thần làm ra vẻ chẳng có gì to tát, thản nhiên nói: "Có gì đâu, chỉ là muốn tiểu hầu gia ôn chuyện cũ với ta."
Bắc Lam đế nhìn gã đầy nghi ngờ.
Tuế Yến vội chui vào lòng Đoan Minh Sùng.
Giang Ân Hòa nhìn thấy dáng vẻ này của Đoan Hi Thần, y thờ ơ đứng bên quan sát hồi lâu, sau rốt hết nhịn được, dù sao lời y muốn nói cũng không sai lắm.
Sau khi Giang Ân Hòa nói thầm trong lòng mấy lượt, y mới làm ra vẻ bình tĩnh lên tiếng: "Bệ hạ, ngũ điện hạ nói là ôn chuyện cũ… hẳn là đòi đưa tiểu hầu gia lên giường ôn…"
Tuế Yến: "..."
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tuế Yến ghé vào lòng Đoan Minh Sùng len lén nhìn ra chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của Giang Ân Hòa, thực tế là nội tâm y đang hoang mang không xong, còn vội niệm a di đà phật mấy bận.
"Tạo nghiệt mà tạo nghiệt mà, đứa trẻ ngoan ngoãn như Giang Ân Hòa bị mình lây bệnh điên đảo đúng sai trắng đen mất rồi." Tuế Yến thầm nghĩ, "Cơ mà mình thích, về phải mời hắn đến hầu phủ uống rượu mới được, tiện thể giới thiệu Quân Cảnh Hành cho hắn quen."
Lời tác giả:
Giang Ân Hòa: ヽ(≧?≦)? Nguyệt Kiến mỹ nhân!
Quân Cảnh Hành: Ồ? Kêu ta à?
- --.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...