"Có bảo mẫu đi cùng để chăm sóc mấy đứa bé trên đường, còn tài xế có thể thay phiên lái xe cùng Tân Lãng, do đó Tân Lãng cũng không phải quá mệt mỏi” Phương Nhã Nhàn sắp xếp mọi thứ, cũng giống như kỳ nghỉ hè năm ngoái, nhưng lần này là xe bảy chỗ, vì vậy sẽ rộng rãi và thoải mái hơn khi ngồi.
Bà cụ Tô lấy một đống xúc xích và thịt lợn xông khói tự làm, còn có cá và hải sản đã bảo quản, dự định sáng mai sẽ cất vào thùng xe của Tân Lãng.
Ông cụ Tô cầm bao lì xì màu đỏ đi ra, Khả Hinh nhìn thấy bao lì xì đỏ thì hai mắt lập tức sáng lên, trực tiếp dựa vào ghế đầu bên cạnh để đứng lên, vui mừng chạy về phía ông.
"Heo, heo! Bao bao!” Khả Hinh chập chững đi về phía ông cụ Tô và vươn bàn tay nhỏ bé đây thịt của mình ra để lấy bao lì xì đỏ trong tay của ông.
Ông cụ Tô cười nói: “Haha, Khả Hinh nhà chúng ta thích bao lì xì đỏ như vậy sao?“
“Đây là bao lì xì năm mới mà ông cố tặng Khả Hinh nha”
Ông cụ Tô đưa bao xì đỏ cho Khả Hinh. Nhóc con rất vui, căm lấy bao lì xì đỏ, quay lại tấm thảm rồi ngồi xuống, không ngừng lắc lư bao lì xì đỏ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sám Hối Muộn Màng (Bồ Đề Tuyết, Truy Thê)
2. Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
3. Sau Khi Kết Hôn Tổng Tài Không Về Nhà
4. Sau Khi Hoài Nhãi Con Tiểu Sư Thúc Nam Chủ, Ma Quân Mang Cầu Chạy
=====================================
Đây là tiền mừng tuổi mà ông cố cho ba đứa nhỏ, ngày mai Tân Lãng sẽ đưa bọn nhỏ trở về, đợi Tết đến thì không thể đưa bao lì xì mà thì chỉ có thể chuyển tiền. Cho nên hiện tại đưa bao lì xì thì bọn nhỏ sẽ vui vẻ hơn.
Khả Hinh mở bao lì xì đỏ ra, bên trong là một xấp tiền mặt dày cộp, tất cả đều là những tờ một trăm nhân dân tệ màu đỏ.
Nhóc con mừng rỡ, hớn hở căm lấy bao lì xì đỏ và cười khúc khích.
Mặc dù Vũ Đồng và Huyên Huyên không tham tiền giống như Khả Hình nhưng khi nhận được bao lì xì đỏ thì vẫn rất vui mừng.
Ông cụ Tô đưa cho mỗi đứa trẻ 10.000 tệ trong bao lì xì, Tô Thi Hàm cảm thấy số tiền này quá nhiều, nếu đứa nhỏ làm mất vài cái trong lúc chơi đùa thì đúng là không nên.
Vì vậy, cô bước đến định thu lại những bao lì xì kia của bọn trẻ.
Vũ Đồng và Huyên Huyên tỏ ra khá hợp tác, vì khi bọn chúng căm bao lì xì thì sẽ không có tay để chơi đồ chơi. Cho nên khi Tô Thi Hàm muốn lấy bao lì xì đó của chúng thì chúng lập tức đưa cho cô.
Nhưng khi tới lượt Vũ Đồng, lúc Tô Thi Hàm vừa tới thì nhóc con lập tức quay mông lại.
Phương Nhã Nhàn ở bên cạnh cô cười khúc khích, nói: "Thi Hàm, xem ra Khả Hinh biết con đến để lấy bao lì xì của bé, vì vậy cố ý tránh mặt con đấy!
Tô Thi Hàm cũng cười và nói: "Từ nhỏ Khả Hinh đã là một đứa nhóc tham tiền rồi ạ!"
“Khả Hinh, con có thể tặng mẹ chiếc phong bì đỏ mà ông Cố đã tặng con không? Mẹ sẽ giữ nó cho con và trả lại cho con khi con lớn lên nha” Tô Thi Hàm nói nhỏ.
Khả Hinh cúi đầu thờ ơ, trong tay cầm chặt bao lì xì màu đỏ, không có ý muốn đưa cho cô.
Tô Thi Hàm không còn cách nào khác, đành nói tiếp: "Khả Hinh, nhìn này, bao lì xì của anh và chị đều đưa cho mama rồi, mama giữ cho con nha. Ma ma sẽ không lấy tiền của con nhưng bây giờ con còn quá nhỏ nên chưa thể tự mình giữ tiền, con giữ sẽ rất dễ làm mất đó nha”
Khả Hinh tiếp tục giá vờ như không nghe thấy, bàn tay nhỏ bé căm chặt bao lì xì rồi cất vào trong ngực.
"Khả Hinh, mẹ không muốn cướp bao lì xì đỏ của con đâu. Hay là con đưa bao lì xì cho mẹ trước rồi mẹ sẽ trả lại cho con ngay lập tức được không." Tô Thi Hàm thấy con gái không chịu buông ra nên đã thay đổi phương pháp.
Khả Hinh vẫn còn một chút do dự, Tô Thi Hàm xoay người đi chỗ khác rồi lấy tiền mặt trong bao lì xì của Vũ Đồng ra, nhét hết vào trong túi. Sau đó cầm lấy bao lì đỏ trống rỗng đặt trước mặt Khả Hinh.
"Khả Hinh! Xem này, mẹ có thể đổi bao li xì đỏ của chị gái với con được không? Bao lì xì này sẽ là của con, còn bao của con sẽ là của mẹ”
Khả Hinh nhìn bao lì xì đỏ giống hệt của mình trước mặt thì mới lấy bao lì xì đỏ trong tay ra
Tô Thi Hàm nhanh chóng dùng bao lì xì trống rỗng đổi với bao l xì trên tay của Khả Hinh.
Sau khi lấy được bao lì xì, cô cũng nhanh chóng lấy tiền trong hai bao lì xì còn lại ra, rồi bí mật đưa cho Tân Lãng ở bên cạnh.
“Tân Lãng, nhanh cất hết tiền đi”
Sau khi Khả Hình ở đẳng kia lấy được bao lì xì mới thì hơi nhíu mày khi nhìn thấy bao lì xì đỏ này trống trơn.
Tay kia cô bé đặt món đồ chơi xuống, rồi dùng hai tay kéo bao lì xì màu đỏ ra, cố gắng mở nó ra xem.
Bây giờ Khả Hinh không dễ bị lừa như vậy, khi còn nhỏ cô bé thích nhất chính là bao lì xì màu đỏ. Tô Thi Hàm sợ cô bé làm mất tiền trong bao lì xì nên đã rút tiền ra và đưa cho bé cái bao lì xì trống. Bao l xì trống và bao lì xì có tiền cô bé sẽ không nhận biết được.
Nhưng mà bây giờ Khả Hinh đã lớn hơn, cô bé biết rằng điều quan trọng không phải là bao lì xì, mà là tiền trong bao lì xì. Vì vậy sau khi Tô Thi Hàm nhận được bao lì xì của Khả Hinh, cô đã bí mật lấy hết tiền rong đó ra càng sớm càng tốt rồi giao cho Tăn Lãng, để hắn cất tiền đi trước.
Quả nhiên, ngay khi Tần Lãng thu tiền, Khả Hinh ở đẳng kia kích động kêu lên: 'Mamal Mama!"
Cô bé lắc lắc bao lì xì đỏ trong tay, hiển nhiên không hài lòng với bao lì xì đỏ rỗng tuếch, bên trong một đồng cũng không có.
Nhóc con lắc lắc bao lì xì trong tay, lắc đầu với Tô Thi Hàm rồi chỉ vào phong bao đỏ trong tay cô bé, rõ ràng là muốn đổi bao lì xì với cô.
Tô Thi Hàm đã mong điều này xảy ra từ lâu, vì vậy cô quay trở lại cùng với bao lì xì trong tay.
Làm sao vậy? Khả Hinh, con không muốn trao đổi với mama nữa sao? Vậy thì chúng ta không đổi nữa.
Nói xong, Tô Thi Hàm cũng đưa cho Khả Hinh cái bao lì xì không có tiền kia.
Khả Hinh lấy lại bao lì xì đỏ của bé và chơi vui vẻ như lúc đầu, nhưng ngay sau đó lại phát hiện ra có gì đó sai sai, cô bé mở ra và thấy trong đó vẫn không có tiền nên nhóc con lại đến tìm Tô Thi Hàm.
Tô Thi Hàm trực tiếp đưa cho cô bé mấy cái bao lì xì đỏ rồi nói: "Khả Hinh, tất cả bao lì xì đỏ mama đều cho con hết nha, mama không cần nữa."
Khả Hinh nhận bao lì xì đỏ, mở từng cái một ra và thấy bên trong đều không có tiền. Mặt của nhóc con iu xìu nhưng khi nhìn thấy hai tay của mama đều trống không nên đành chỉ có thể chịu đựng.
Chẳng lẽ, tiền trong bao lì xì đỏ sẽ tự nhiên biến mất sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...