Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

“Vậy để cha con ngõi xe của con đi!" Bà cụ Tô không nói hai lời lập tức lên xe ngồi xuống, còn thất dây an toàn.

Ông cụ giơ gậy chống nói: “Vậy nói con dâu ngồi xe của Vĩnh Thẳng đi, trên đường đi hai đứa còn có thể tâm sự.”

Phương Nhã Nhàn ngồi ở bên trong, Khả Hinh đang nắm ngón tay của bà, vẻ mặt khó xử nhìn ông cụ Tô nói: "Cha, cha xem Khả Hinh không muốn con đi này.”

Cuối cùng ông cụ Tô không có cách nào khác, đành phải tức giận đi về phía xe Mercedes G-class của Tô Vĩnh Thắng.

Ông cụ Tô ngồi lên ghế phụ, không nói câu nào nhưng vẻ mặt phụng phịu khó chịu.

Tô Vĩnh Thắng cũng có chút khó chịu, từ lúc nào Mercedes G-Class hơn hai triệu này của mình lại chịu thân như vậy?

Không có ai muốn lên xe của ông!

Trên đường đi hai người không nói lời nào, nhưng trên xe của Tần Lãng lại đầy tiếng nói cười vui vẻ.

“Nhã Nhàn, mẹ nói con chuẩn bị thuốc lá và bánh kẹo, con đã chuẩn bị chưa?" Bà cụ Tô vừa chơi với Huyện Huyên vừa nói.


Phương Nhã Nhàn nói: “Con chuẩn bị xong rồi, mẹ yên tâm.”

Tô Thi Hàm nói: “Mẹ, chuẩn bị những thứ kia làm gì?"

Phương Nhã Nhàn nói: “Chuẩn bị cho các con đó.”

Bà cụ Tô cười nhìn cháu gái nhà mình nói: “Thi Hàm, hiện tại mấy người trẻ tuổi các cháu không hiểu chuyện này nên bà không nói với hai đứa mà nói mẹ cháu chuẩn bị.”

“Lần đầu tiên cháu rể về nhà, người trong thôn chắc chắn sẽ tò mò đến xem và tham gia náo nhiệt, cháu rể phải dâng thuốc lá và phát kẹo mừng cho mọi người. Gặp mấy đứa bé thì phải cho thêm kẹo mừng, mỗi người hai điếu thuốc lá, ngụ ý chuyện tốt thành đôi.”

“Còn có tập tục này sao?” Tô Thi Hàm cười, cô thật sự không biết.

Bà cụ Tô nói: “Đương nhiên là có! Những năm qua vẫn như thế chẳng qua là do mấy đứa không về nhà, cho nên không biết, chẳng qua bà nhớ là Thi Hàm cháu phải nhớ chứ.”

“Cháu không nhớ sao, khi đó cháu vừa vào tiểu học, có một năm về quê ăn tết. Dì Phương Phương bên cạnh đưa bạn trai trở về, lúc ấy bà đưa cháu tới, hai chúng ta còn mang rất nhiều bánh kẹo trở về.”

Tô Thi Hàm nhớ kỹ chuyện hồi tiểu học, nhưng không nhớ rõ chuyện nhỏ nhặt này, nghe bà nội kể lại chuyện này cô mới nhớ tới.

“Hình như có chuyện như vậy, cháu nhớ ngày đó trong thôn còn đốt pháo, cháu nghe thấy tiếng pháo cho nên mới hỏi xảy ra chuyện gì”

Bà cụ cười gật đầu nói: "Ừm, đó là lần đầu tiên bạn trai của Phương Phương tới, người nhà bọn họ muốn đốt pháo chào đón, người trong thôn nghe thấy âm thanh nên cũng đi tới xem náo nhiệt.”

Tô Thi Hàm nghe vậy hỏi: “Vậy lát nữa chúng ta về quê, cũng sẽ có người đốt pháo hay sao ạ?”

Phương Nhã Nhàn nói: “Dựa theo tập tục, lần đầu tiên Tần Lãng đến nhà ông bà nội, ông bà nội thật sự phải đốt pháo chào đón, nhưng hiện tại ông bà nội của con lại đang đi cùng với chúng ta.”

Bà cụ Tô nói: “Có pháo!”

Bà và ông nội không thể trở về sớm nên nói ông Hứa hàng xóm bên cạnh chuẩn bị giúp chúng ta. Trước khi đi bà có đưa cho bọn họ một chìa khoá dự phòng, hôm qua nói bọn họ mua pháo, lát nữa chúng ta về đến nhà thì bọn họ sẽ giúp đỡ đốt pháo.”

“Lát nữa đốt pháo, không biết các bé con có sợ hay không.” Tần Lãng xen vào nói.


“Đúng vậy, bình thường trong thành phố không cho đốt các loại pháo, các bé con không từng tiếp xúc qua thứ này, nói không chừng lát nữa sẽ sợ mất.” Tô Thi Hàm nói.

Bà cụ nghe vậy, nhìn ba bé con đáng yêu thì nói "Vậy làm sao bây giờ? Hay là gọi điện thoại nói cha con báo với ông Hứa một tiếng, đừng đốt nữa. Chờ các bé con vào nhà rồi tính tiếp.”

“Lỡ hù dọa bọn nhỏ thì sẽ không tốt, các bé con vốn là lần đầu tiên về quê.”

Trong lòng bà cụ, tập tục gì đó cũng không quan trọng bằng các chắt ngoại của mình.

Phương Nhã Nhàn nói: “Cũng chỉ có thể như vậy, mặc dù không hợp quy tắc, nhưng các bé con ngồi trong xe nghe thấy tiếng pháo nổ, chắc chắn sẽ dọa sợ bọn nhỏ."

Tần Lãng nói: "Mẹ, không cần gọi điện thoại, trước tiên thử xem các bé con có thể sợ hay không đã.”

“Thi Hàm, em lên mạng tìm kiếm tiếng pháo nổ, cho các con nghe một chút xem.”

Tô Thi Hàm lấy điện thoại ra tìm kiếm tiếng pháo nổ, sau đó tăng âm lượng lên cao nhất, phát ra tiếng bùm bùm.

Tiếng pháo nổ lập tức vang lên trong xe.

Ba bé con ngồi phía sau đang chơi đùa nghe thấy âm thanh, lập tức ngẩng đầu tò mò nhìn Tô Thi Hàm phía trước.

Khả Hinh đang chơi vui vẻ, đột nhiên nghe thấy âm thanh thì có chút giật mình, cơ thể nhỏ khẽ run lên. Nhưng ba đứa nhỏ đều không khóc, chỉ hiếu kỳ nhìn về phía phát ra âm thanh.


Tô Thi Hàm nói: "Phản ứng của các con vẫn bình thường, nhưng cho dù mở âm lượng hết cỡ cũng không băng tiếng pháo nổ bên ngoài, cho nên phản ứng này cũng không nói lên được điều gì.”

Tần Lãng nói:"Anh biết, cho nên chúng ta có thể cho thêm các bé con nghe thêm mấy lần. Nói cho bọn nhỏ biết đây là âm thanh chào đón bọn chúng, cảnh. báo trước cho các con, sau khi các bé con làm quen với âm thanh rồi thì sẽ không còn sợ nữa.”

Tô Thi Hàm và Phương Nhã Nhàn lập tức hành động, Phương Nhã Nhàn đưa di động đặt trước các bé con, bà cụ nghe âm thanh thì nói với bọn nhỏ: “Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, đây là âm thanh chào đón các cháu đó nha.”

“Lát nữa các cháu đến nhà ông cố, ông cố sẽ đốt pháo, vô cùng náo nhiệt mời các bé con vào nhà, có được không hả?”

Dọc đường đi, bọn họ vẫn cho các bé làm quen với tiếng pháo nổ.

Đến khi về đến thôn, bọn nhỏ nghe được tiếng pháo nổ, người lớn đều ân căn quan sát bọn nhỏ.

Ông cụ Tô ngồi ở xe G-class nghe thấy âm thanh, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, cau mày nói: "Xong rồi, bọn nhỏ ngồi xe phía trước, tiếng pháo nổ lớn như thế, chắc chắn làm cho mấy đứa nhỏ giật mình mất!”

“Con nói xem sao con lại lái xe chậm như vậy chứ? Nếu con lái xe phía trước Tần Lãng thì còn có thể ngăn chặn một chút.”

Tô Vĩnh Thắng có chút tủi thân, kỹ thuật lái xe của ông rất tốt, đã lái xe mười mấy năm, cũng được xem là tài xế già. Thế nhưng kỹ thuật lái xe của Tần Lãng càng tốt hơn, ông không đuổi kịp Tần Lãng thì còn cách nào khác đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận