Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Tô Vĩnh Thắng nhìn vợ, bất đắc dĩ nói: "Nhã Nhàn, tôi biết chúng ta muốn có thai trong vòng nửa năm thì có chút gấp, nhưng chúng ta cũng không thể vội vàng mà đi xem thầy hoặc bốc thuốc lung tung được!”

“Bà cho rằng tìm thầy thuốc đông y dễ như vậy sao? Dân gian có nhiều người gọi là thầy thuốc đông y, nhưng đều mua danh chuộc tiếng để lừa đảo, chỉ biết một chút về bắt mạch, ỷ vào mấy phương thuốc đông y không có hại quá lớn cho cơ thể để lừa người, dù sao cũng không được!”

Phương Nhã Nhàn nói: “Tôi biết thầy thuốc đông y thật sự rất khó tìm, nhưng ông quên rồi sao? Nhà chúng ta có sẵn một thầy thuốc đông y rất lợi hại đó nha!"

Tô Vĩnh Thắng nghe vợ nói, không khỏi sửng sốt một chút: “Hả, bà nói là Tần Lãng sao?”

“Đúng thế, chúng ta đã chứng kiến trình độ đông y của con rể, ông xem nửa năm qua lưng của tôi không còn đau nữa, mà con gái hồi phục sau sinh cũng không tệ, vết rạn da cũng hoàn toàn được chữa khỏi.”

“Còn có lần trước chúng ta đến Tam Á, không phải có ông chủ đưa du thuyền cho Tần Lãng sao. Thi Hằm nói với tôi, sở đĩ ông chủ kia đưa du thuyền cho Tần Lãng bởi vì Tân Lãng giúp ông ta và vợ mình điều dưỡng cơ thể, để hai người bọn họ có hi vọng mang thai.”

“Tần Lãng có năng lực này, chúng ta cần gì phải ra ngoài tìm thầy thuốc khác chứ!”


Tô Vĩnh Thắng nghe vợ nói xong, lập tức lắc đầu nói ra: “Không được!"

“Tần Lãng là con rể của chúng ta, sao có thể tìm thẳng bé nói chuyện này được chứ.”

“Bệnh viện cũng nói hai chúng ta chỉ là lớn tuổi rồi nên không dễ mang thai, cũng không phải không mang thai được. Cứ chờ một chút là được, bà nói tôi đi Tìm Tân Lãng khám bệnh cho tôi, còn là chuyện không thể mang thai được, mặt mũi của người cha vợ này còn để đi đâu đây? Sao sau này tôi và thằng bé có thể không ở chung được nữa!"

“Chuyện này có là gì? Tần Lãng con rể của chúng ta, nhưng nó cũng là thầy thuốc đông y, huống hồ tình hình sức khỏe của chúng ta cũng không thế giấu được thằng bé, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng nhìn ra được. Chúng ta lớn tuổi rồi, muốn mang thai cũng không dễ dàng chút nào, đây là chuyện bình thường, không có gì phải xấu hổ cả” Phương Nhã Nhàn nói.

“Hơn nữa nếu chúng ta vẫn không mang thai được, đến lúc đó ông bà cụ muốn chúng ta uống mấy phương thuốc dân gian kia, không phải ông cũng sẽ uống sao? Ông còn có thể đánh nhau với hai người già hay sao.”

“Nếu ông không muốn đi tìm Tần Lãng, vậy tôi sẽ đi, nếu không thì ông phải nói rõ ràng với cùng cha và mẹ. Chúng ta chưa chắc mang thai được, nếu không thì mỗi lần gặp mặt, hai người luôn hỏi chuyện mang thai, bọn họ sốt ruột cho chúng ta, nhưng tôi thấy ông có vẻ không hề gấp gáp chút nào.”

Phương Nhã Nhàn nổi giận, Tô Vĩnh Thẳng nhíu mày lại, nghĩ đến ông cụ và bà cụ rồi khẽ mím môi.

“Được, tôi nghe lời bà là được chứ gì!”

“Ngày mai tôi đi tìm Tần Lãng nói chuyện này, thằng bé có năng lực trong chăm sóc sức khỏe sau sinh, nhưng đối với tình huống của hai chúng ta cũng không chắc sẽ có cách.”

Phương Nhã Nhàn thấy ông đồng ý, lập tức không tức giận nữa, vội vàng nhìn ông nói: “Hỏi một chút thô dù sao hỏi một chút cũng không mất mát gì. Nếu Tần Lãng thật sự có cách, không phải chúng ta cũng bớt đau khổ sao?”

“Hôm nay mẹ nói một câu không sai, chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, tôi mang thai muộn một năm thì sẽ nguy hiểm hơn một phần, nên mau chóng mang thai thì sẽ tốt hơn.”

Năm nay Phương Nhã Nhàn hơn bốn mươi tuổi, còn muốn sinh con, trong lòng Tô Vĩnh Thắng đau lòng cho vợ mình, ông nghĩ tới đây thì lập tức kiên định đi tìm Tần Lãng.


“Được, sáng sớm ngày mai tôi và Tần Lãng sẽ thương lượng chuyện này."

...

Sáng sớm hôm sau, Tô Vĩnh Thẳng gọi Tần Lãng vào thư phòng của mình.

“Cha, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi ạ” Tần Lãng nhìn Tô Vĩnh Thẳng đi qua đi lại trước mặt thì nói.

Hắn bị gọi vào đây đã năm phút đồng hồ rồi, Tô Vĩnh Thẳng vẫn không mở miệng, cứ đi qua đi lại trước mặt hắn, cũng không có nói chuyện.

Tô Vĩnh Thẳng nghe vậy thì nhìn về phía hẳn, khẽ cần môi ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Tần Lãng, cha và mẹ của con chuẩn bị mang thai trong vòng nửa năm, nhưng hiện tại bác sĩ nói cha mẹ không dễ mang thai, không phải con cũng biết về y học sao, con có thể kiểm tra chuyện này giúp chúng ta được không?”

Tần Lãng nghe vậy, lập tức nghiêm túc nói: “Con có thể thử xem, trước đó con từng kiểm tra cho người khác, chỉ căn không phải là tình huống không thế giải quyết thì những vấn đề khác cũng dễ thôi ạ.”

“Vậy thì được, cha và mẹ của con đã kiểm tra sức khỏe cũng không có vấn đề gì, nhưng không mang thai được, bác sĩ nói bởi vì cha mẹ lớn tuổi nên không dễ mang thai, cũng không biết là có phải bọn họ không kiểm tra được gì nên lấy lý do đó hay không nữa.” Tô Vĩnh Thẳng nói.

Tần Lãng cười nói: “Cha! Cha đừng gấp, cha gọi mẹ cùng đến đây đi để con bắt mạch kiểm tra cho hai người."


Tô Vĩnh Thắng nhanh chóng gọi Phương Nhã Nhàn đến, Tần Lãng bắt mạch cho bọn họ rồi lại xem hồ sơ bệnh án của bọn họ lúc trước.

Hai phút sau, Tần Lãng nói: "Cha, mẹ! Sức khỏe của hai người thật sự không có vấn đề gì, nhưng màng tử cung của mẹ có chút mỏng, có lẽ không dễ mang thai.”

“Há? Vậy phải thì phải làm thế nào?” Phương Nhã Nhàn lo lắng hỏi.

Bà không ngờ vấn đề lại xuất hiện ở trên người mình, lập tức có chút hoảng sợ.

Tô Vĩnh Thắng vội vàng an úi vợ, vỗ vai bà nói: “Nhã Nhàn! Bà đừng có gấp, không phải chúng ta đang tìm Tần Lãng kiểm tra sao, thẳng bé liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề thì chắc chắn có cách giải quyết”

Tần Lãng nói: "Mẹ, đừng lo lắng! Vấn đề này không lớn, rất nhiều người trẻ tuổi cũng có thể gặp phải, tuổi của mẹ có chút vấn đề nhỏ cũng rất bình thường, chu kỳ kinh nguyệt của mẹ có đến đúng ngày không?”

Phương Nhã Nhàn thấy thảo luận vấn đề này với con rể thì có chút xấu hổ, trong lòng không ngừng nhắc nhở mình, hiện tại con rể đang khám bệnh cho mình, xem hẳn là bác sĩ là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận