Lúc này, mọi người đều nhìn Tô Thi Hàm đầy vẻ mong đợi, Tô Thi Hàm cười nói: "Thật ra thì cũng không có gì. Sau khi biết tin mình có thai, tôi đã tự học hết chương trình của học kỳ sau, sau khi học xong học phần thì mới không đến trường nữa. Lúc mang thai cũng không có xem lại sách, mang thai ba đúng là có hơi cực, nhưng mà trước khi thi cuối kỳ trong một tuần tôi đã tự mình ôn tập lại một lần nữa.”
Nghe cô nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ một hồi.
Lưu Hi cười nói: “Cho nên, giữa sinh viên giỏi và người thường thực sự có khác biệt rất lớn đó nha!"
"Chúng ta bình thường khi lên lớp nghe giảng rất cẩn thận. Đến cuối học kỳ, nóng lòng bắt đầu ôn tập trước hơn nửa tháng. Nhưng so với sinh viên giỏi thì hiệu quả so ra cũng không là gì cả. Đây là thiên phú, chúng ta không thể học được!”
Dương Bân nhìn Tần Lãng nói: "Vậy thì Anh Lãng của chúng ta thật ra là sinh viên giỏi ngầm nha. Chỉ là trước đây anh không chuyên tâm vào việc học. Nếu không, Anh Lãng sẽ không thể tiến bộ nhanh như vậy được!”
Tần Lãng nói: "Chuyện này các cậu cũng không biết. Trước kia Anh Lãng của các cậu khi còn học cấp 2 cũng là học sinh đứng đầu toàn trường đó nha. Nhưng sau đó không cảm thấy hứng thú trong việc học cho nên mới không nỗ lực cố gắng học tập. Bây giờ có một tấm gương tốt như chị dâu của các cậu, tôi trở lại đỉnh cao thì QUÁ DỄ DÀNG!"
Lời nói của Tần Lãng là thật, trước khi nhà bọn hắn bị phá sản, điểm của Tần Lãng cũng rất tốt, nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến lòng Tân Lãng hỗn loạn.
"Anh Lãng, chị dâu, vậy bản thân hai người thật sự chính là sinh viên giỏi. Tôi cũng rất muốn biết cách để trở thành sinh viên giỏi như thế nào? Có thật là thiên phú hay không?" Dương Bân hỏi.
“Hai người có nỗ lực thức khuya học bài không?"
Tô Thi Hàm nhớ lại một lúc và nói: "Tôi chưa bao. giờ học bài đến khuya cả. Trễ nhất là lúc tự học buổi tối ở trường cấp 3 về nhà xong đi ngủ là đến 9:30 rồi."
"Dương Bân, đừng hỏi nửa cậu không biết sao? Đây rõ ràng là IQ đè chết người! Cùng một nội dung Anh Lãng và chị dâu có thể hiểu được trong mười phút, có lẽ chúng ta phải mất ngày mấy đêm đều không hiểu được. Cho nên để trở thành một sinh viên giỏi, vẫn phải có thiên phú nha” Chu Kỳ gõ vào đầu cậu ta một cái nói.
"Được rồi, kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, đừng đặt nặng vấn đề điểm số nửa. Năm sau là năm ba đại học rồi, chúng ta nên tập trung một chút cho sự nghiệp của mình. Vẽ phần tối nay, cứ tận hưởng buổi liên hoan cuối cùng của năm nay đi.”
Sau lời nói của Tần Lãng, mọi người bắt đầu dùng bữa tối, hôm nay là bữa tối liên hoan cuối cùng giữa hai ký túc xá trong học kỳ này. Mọi người đề nghị uống chút rượu, tuy nhiên Lâm Tĩnh và Lương Tiểu Khiết lần trước uống say nên lần này không dám uống quá nhiều. Tô Thỉ Hàm không hề động đến một giọt bởi vì các nhóc con vẫn còn uống sữa mẹ nên cô ấy thực sự không thể uống được.
Sau bữa tối, mọi người trò chuyện còn chưa thỏa thích, vì vậy Tôn Húc đề nghị: "Bây giờ mới tám giờ rưỡi, về nhà như vậy cũng hơi sớm, dù sao cũng đã là ngày nghỉ rồi, sao chúng ta không đi tăng hai một chút, karaoke có được không?”
Vì vậy, một nhóm người lại tiếp tục chiến đấu với nhau.
Tám người mua một túi đồ ăn thật lớn. Trên bàn bày bia và đĩa trái cây, với nhiều loại đồ ăn vặt khác nhau.
Họ đều là sinh viên đại học vẫn còn rất trẻ tuổi, đương nhiên là chơi rất vui vẻ.
“Chị dâu, chị cùng anh Lãng hát một bài đi, em chưa từng nghe chị dâu hát bao giờ cả!"
- Tô Thi Hàm và Tân Lãng bị đấy lên trước, cô hơi ngượng ngùng nói: "Vậy thì hát một bài đi."
Nào, Dương Bân, chọn một bản tình ca cho Anh Lãng và chị dâu hát song ca đi!"
Dương Bân ngồi cạnh bàn điều khiển lớn tiếng hỏi: "Chị dâu, chị muốn hát bài gì?"
Tô Thi Hàm nói: "Bài nào cũng được, Tần Lãng! Hay là anh chọn bài đi”
"Xem ra chị dâu biết không ít ca khúc nhỉ, vậy mà lại để cho Anh Lãng chọn bài tùy ý, chị dâu đúng là cao thủ nha!"
Tần Lãng suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì hát bài mùa hè có gió thối qua.”
(Ca khúc gốc do ca sĩ Lâm Tuấn Kiệt thể hiện.)
Bài hát này là một bài hát mà họ đã nghe khi còn học cấp hai. Tuy bây giờ nó đã cũ rồi nhưng nghe vẫn rất hay. Bất luận là ca từ hay ca sĩ biểu diễn đều mang đến cho mọi người một cảm giác nhẹ nhàng và ngọt ngào.
Mấy câu đầu là giọng nam, Tần Lãng vừa cất lời, toàn bộ gian phòng điều trở nên an tĩnh lại.
Giọng nam trung tầm ấm, nghe cực kỳ êm ta. Khi Tô Thi Hàm vừa bắt đầu cất giọng hát ngọt ngào lên, tất cả mọi người đều sững sở.
Bởi vì bình thường Tô Thi Hàm trông như một cô gái lạnh lùng. Lúc nói chuyện giọng của cô ấy cũng rất lãnh đạm, nhưng không ngờ giọng hát của cô lại ngọt ngào đến vậy.
Khi hai người song ca, ánh mắt luôn nhìn về phía nhau. Trong ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và tình yêu nồng nàn không thể tách rời
Sáu người phía dưới hoàn toàn sững sờ, chìm đảm trong cảm giác hạnh phúc ngọt ngào này, trong mắt đều hiện vẻ hâm mộ.
Khi bài hát được hát xong, mọi người không khỏi vỗ tay tán thưởng.
“Hay quá, Thi Hàm, đây là lần đầu tiên mình nghe cậu hát, hoá ra cậu hát hay như vậy. Mình cảm thấy với trình độ của cậu, nếu cậu tham gia cuộc thi hát của trường thế nào cũng đoạt hạng nhất!”
"Giọng hát của chị dâu rất khác với giọng nói lúc bình thường, nhưng cả hai đều hát cực kỳ hay nha. Anh Lãng, giọng hát của anh luôn là số một trong ký túc xá của chúng ta. Chị dâu lại hát hay như vậy, hai người mà cùng nhau hát ru cho các nhóc con ngủ, các nhóc con chịu ảnh hưởng bởi âm nhạc tuyệt vời như vậy thì chắc chắn khả năng ca hát trong tương lai cũng sẽ rất tuyệt vời!"
“Anh Lãng, chị dâu! Nhìn thấy hai người, tôi luôn cảm thấy một câu nói mà mình nghe từ lúc nhỏ thật vô lý. Mọi người đều nói răng khi ông trời đóng đi cánh cửa của hai người, thì ông trời cũng sẽ vì hai người mà mở cánh cửa khác. Nhưng sao hai người lại có thể phát triển toàn diện như vậy về đạo đức, trí tuệ, thể chất và cả nhan sắc nữa! Trời đất thật bất công nha!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...