Đến lượt Vũ Đồng ở bên cạnh, cô bé đã oa oa khóc lớn, Khả Hinh ở phía sau nhìn thấy chị gái mình đang khóc, có lẽ cô bé cũng linh cảm rằng tiếp theo sẽ là đến lượt mình, cho nên cô bé ghé vào trong ngực dì Vương mà khóc lớn.
Nghe thấy tiếng khóc của hai em gái, Huyên Huyên vẫn cố chấp nhịn cho đến khi anh trai ra khỏi phòng tiêm rồi mới bắt đầu khóc lớn lên.
Ngay cả cô y tá cũng không nhịn được thốt lên: "Bé con của anh thật đáng yêu, rõ ràng là mình rất sợ. Nhưng ở trước mặt anh trai, vẫn cố gắng nhất quyết không khóc, haha”
"Bé con, đừng lo lắng nha, kỹ thuật của di rất tốt. Tiêm một cái là xong, không đau chút nào đì sẽ nhẹ nhàng mà."
Huyện Huyên bây giờ không còn nghe được dì y tá đang nói gì nữa. Nhóc con nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình và tiếp tục thổi “hô, hô” về phía cánh tay, bởi vì đì đã nói rằng thổi như vậy sẽ không đau nữa.
Nhóc con vừa khóc thút thít vừa thổi "hô, hô”, làm cả phòng cảm thấy cô cùng đáng yêu.
Ba đứa nhóc sau khi tiêm đều khóc thút thít, Tân Lãng và Tô Thi Hàm vội vàng bế các bé vào phòng quan sát để không ảnh hưởng đến các bé đang tiêm tiếp theo.
Anh trai vừa rồi cũng ở trong phòng quan sát, sau khi tiêm xong phải ở trong phòng quan sát nửa tiếng để đảm bảo không xảy ra phản ứng gì quá mãnh liệt với các thành phần của thuốc, rồi mới được đi về.
Sau khi Tần Lãng bước vào, anh trai Đồng Đồng nhìn thoáng qua thấy được Huyên Huyên, cậu bé vẫy tay với Huyên Huyên, hét lớn: "Em trai!"
Huyên Huyên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, tiếng thút thít nghẹn lại trong cố họng, nén lại suýt chút nữa đã bị nấc.
Nhóc con vùi đầu vào trong lòng của Tân Lãng xoa mạnh, sau đó với đôi mắt đỏ hoe mà quay đầu đi hướng khác, cả người vì nén khóc mà nấc lên từng hồi.
Tân Lãng nhìn dáng vẻ cậy mạnh của con trai cũng không nỡ nói ra, thậm chí còn cố ý để Huyên Huyên xuống sản chơi cùng với anh trai.
Chơi cùng với anh trai, Huyên Huyên đã sớm nín khóc, để giữ được hình tượng là một người đàn ông
chân chính, nhóc con đã phải cố gắng chịu đựng rất nhiều.
Ở bên cạnh, Vũ Đồng và Khả Hinh đang nằm rong vòng tay của Tô Thi Hàm và dì Vương, khóc rất đau lòng. Nhóc con còn chưa lấy lại được tỉnh thần sau khi tiêm.
Thấy vậy, Tân Lãng cố ý đưa bọn họ ngồi bên cạnh một cô bé đang khóc dữ dội. Ngay sau đó, sự chú ý của hai cô con gái đã bị cô bé đang khóc bên cạnh thu hút.
Một khi những đứa trẻ chuyển hướng sự chú ý của chúng, chúng sẽ không nhớ cơn đau do tiêm vừa rồi.
Cô bé bên cạnh không khóc vì tiêm, cô bé khóc vì chán và mệt mỏi. Bé đã ở đây nửa tiếng đồng hồ, ngồi ở hành lang bệnh viện để xếp hàng chờ đến lượt tiêm Vì vậy, cô bé không muốn chờ nữa, chỉ muốn đi ra ngoài chơi.
Kết quả là cô bé khóc đến cả người đầy mồ hôi, cha mẹ cô bé đành đưa bé đi ra ngoài chơi. Bởi vì, bên ngoài hiện tại là mùa đông, cũng là tháng 12 âm lịch nên rất lạnh, bị gió thổi qua cô bé khi vẽ nhà nhất định sẽ bị cảm lạnh. Với lại vừa tiêm vắc xin xong sức đề kháng của bé cũng khá yếu.
Vì vậy, cha mẹ chỉ có thể dùng lời ngon ngọt để dỗ dành cô bé, nhưng rõ ràng cô bé ở nhà thường được. mọi người cưng chiều nên khi ra bên ngoài không nể mặt người lớn chút nào, khóc lớn không chút nể nang.
Khi Vũ Đồng và Khả Hinh nhìn thấy chị gái ở bên cạnh như vậy, hai cô bé đã rất sửng sốt, bắt đầu ngồi xem kịch.
Thấy vậy, Tô Thi Hàm mỉm cười, thấp giọng nói với Tân Lãng: "Tân Lãng, chỉ có anh là có cách. Xem ra, để cho các nhóc con nín khóc chỉ có lấy khóc trị khóc."
Tần Lãng nói: "Thực ra, trẻ con nhạy cảm hơn chúng ta nghĩ. Chúng chỉ khóc khi cảm thấy mình yếu đuối. Một khi chúng nhận thấy ai đó yếu hơn mình, những đứa trẻ nhỏ sẽ trở nên hiểu chuyện hơn. Thi Hàm, chúng ta là bậc cha mẹ, chúng ta phải nắm bắt điểm này để nuôi dưỡng tỉnh thần trách nhiệm của bọn nhỏ.
Buổi sáng, sau khi đưa các nhóc con đi tiêm vắc. xin phòng bệnh xong, Tần Lãng đưa vợ con về nhà. Gần đây sức đề kháng của các nhóc con sẽ tương đối yếu, nên cố gắng không để các nhóc con ra ngoài nhiều để tránh bị cảm lạnh. Cách đây vài ngày cũng đã điều chỉnh thực đơn của các nhóc con cho phù hợp, bây giờ ba nhóc con có thể ăn được một ít thức ăn thanh đạm dễ tiêu hóa.
Sau khi đi tiêm về, ba nhóc con không hề cảm thấy khó chịu nên chơi thì chơi, muốn quậy thì quậy.
Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm giao các nhóc con cho ba dì bảo mẫu, hai người vào phòng ôn tập chuẩn bị cho việc thi cuối kỳ.
Kỳ thi cuối kỳ đang đến găn, hai người bọn họ cần phải nằm chắc thời gian ôn tập,
Liên tục ôn bài đến tận giờ ăn tối. Cơm tối xong xuôi, Tân Lãng lập tức đi đến phòng làm việc.
Hàng hóa ở Tam Tần Trai vẫn chưa được chuẩn bị sẵn sàng. Tuy rằng bây giờ đã bắt đầu giới hạn số lượng rồi, nhưng việc trữ hàng cho cuối năm cũng phải chuẩn bị trước. Đã định ra quy tắc thì cũng nên tuân thủ, số lượng sản phẩm giới hạn thì nhất định phải hoàn thành
Chín giờ rưỡi, Tô Thi Hàm bưng một ly sữa nóng bước vào phòng.
Cô đặt ly sữa lên bàn, kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh Tân Lãng, yên lặng nhìn hắn làm việc.
Tô Thi Hàm ngồi nhìn một hồi mắt nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy khối gỗ Tếch mà hai người mang về từ buổi đấu giá lần trước, cô hỏi Tân Lãng: "Tân Lãng, đơn hàng của Lương Quảng Lai đã làm xong. Vậy chỉ còn phải hoàn thành đơn hàng của Viện bảo tàng điêu khắc gỗ nữa thôi. Anh nói sẽ làm một tác phẩm điêu khắc cho nhà mới, vậy anh đã suy nghĩ là sẽ làm gì với khối gỗ Tếch này chưa?”
Tần Lãng nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn khối gỗ Tếch kia, nhưng mà động tác vẫn không có ngừng, hẳn nói: “Còn chưa nghĩ ra, Thi Hàm! Em có ý kiến gì không?”
Tô Thi Hàm cười nói: "Em thì có ý kiến gì đây, em cũng không hiểu điêu khắc gỗ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...