Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Mọi người chọn xong phòng, đi xuống tăng một để bọn nhỏ ở trên thảm chơi đùa, bọn nhỏ lập tức hướng về phía mấy quả bóng xanh đỏ bò qua.

Nhiều đồ chơi như vậy đối với bọn nhỏ mà nói quả thực là tới thiên đường.

Bọn nhỏ rất nhanh vui vẻ chơi, bà Tân ở bên cạnh nhìn bọn nhỏ, nhịn không được lấy điện thoại ra chụp ảnh, hiện tại bọn nhỏ cùng cảnh biển bên biệt thự vui vẻ như vậy, vừa vặn chụp bọn nhóc xong bà cũng đăng lên vòng bạn bè của mình.

“Đến Tam Á du lịch cùng cháu trai cháu gái chơi thật vui vẻ!”

Bà vừa đăng lên vòng bạn bè xong, điện thoại còn chưa thả xuống đã có rất nhiều bình luận khen.

Bà Tần bởi vì lúc trước luôn kinh doanh, gần đây còn bán đồ ăn, cho nên trên Wechat có nhiều bạn bè, đại bộ phận đều là hàng xóm xung quanh.

Nhìn thấy bài đăng lên vòng bạn bè, mọi người lập tức tích cực khen, rất nhiều bình luận ở phía dưới.


Tần Mai: "Tiểu Tĩnh, Huyên Huyên cùng Vũ Đồng còn có Khả Hinh lớn ghê nha, thật sự là càng ngày càng đáng yêu. Lần này đi Tam Á chơi nhiều ngày như vậy, chúc mọi người chơi vui vẻ, nhà máy bên này có chúng tôi rồi, hai người yên tâm chơi đi!”

Lý Nguyên Phát: “Chú Tần, dì, mọi người cùng anh Lãng đến nơi an toàn rồi à, ở Tam Á bên chơi vui nha”

Trương Bình: “Chị dâu, đến Tam Á rồi sao? Hai ngày này có thời gian chúng ta tụ tập một chút đi, cùng nhau ăn một bữa cơm, để em coi như nửa người địa phương chiêu đãi mọi người!”

Di Hạ: “Tiểu La, các người đến rồi sao? Phong cảnh nhìn không tệ, phòng ở cũng lớn nha. Tần Lãng nhà em thật hiếu thuận, mang các người đi Tam Á ăn tết! Hướng Bằng nhà chị hôm qua gọi điện nói, tết nguyên đán nó phải tăng ca. Ài! vẫn là em cùng lão Tân có phúc nha!"

Hàng xóm: “Vợ ông Tân, bà cũng ông Tần thật có phúc thật, con trai với con dâu đều hiếu thuận như vậy Không những sớm cho các người ôm ba đứa cháu, còn mang các người đi du lịch khắp nơi, thật ghen tị với các người”

Phía dưới còn một đống bình luận, đều là hâm mộ cùng chúc phúc, bà Tân xem mà mặt đầy vui mừng. Bà lần lượt trả lời bọn họ, càng nhiều hơn là gửi biểu tượng mặt cười, người già bọn họ chỉ cần có người bình luận đều sẽ trả lời lại. Mà còn phải thêm biểu tượng mặt cười, mới có thể biểu đạt sự cảm ơn của mình.

Có cha mẹ chăm bọn nhỏ, Tô Thi Hàm cảm bản thân không xen vào được, ông bà Tân cùng Tô Vĩnh Thắng, Phương Nhã Nhàn bốn người bình thường đều không ở Thượng Hải. Hiếm khi gặp bọn nhỏ, hận không thể hai mươi tiếng đồng hồ ở cùng bọn nhỏ chơi đùa.

Tô Thi Hàm ngược lại cảm giác trộm được kiếp phù du nhàn hạ được nửa ngày. Thế là, cô cùng Tần Lãng lên tăng sắp xếp hành lý.

Một bên sắp xếp một bên nhìn cảnh biển bên ngoài, Tô Thi Hàm mang nét cười thản nhiên trên mặt nói: "Thật đẹp”

"Qua nhiên bên cạnh biển là đẹp nhất."

“Thích chỗ này không? Tần Lãng hỏi.

Tô Thi Hàm gật đầu nói: “Thích”


Tân Lãng nói: "Vậy sau này chúng ta mua một căn nhà hướng biển đi”

Tô Thi Hàm nói: “Bên Thượng Hải bên kia làm gì có căn nhà hướng biển chứ? Phong cảnh sông ngược lại thì có, thế nhưng chúng ta đã định tốt chỗ ở rồi. Mà em chỉ nói thế thôi, nhà của chúng ta sao có thể không yêu thích được chứ!"

Cô nói xong nhẹ nhàng cười.

“Thích thì cứ mua không cần phải suy nghĩ nhiều thế làm gì” Tân Lãng nói.

Tô Thi Hàm khẽ cười rồi nói: “Làm gì không cần phải suy nghĩ chứ?”

“Em thích ngắm cảnh biển, nhưng mà bên bờ biển khá là vắng vẻ, bình thường chúng ta đi làm cũng không tiện. Mà sau này các con đi học cũng không tiện nữa, hiện giờ chúng ta cứ cân nhắc mua nhà ở gần trường học tương đối quan trọng hơn”

“Hơn nữa, nếu như năm sau chúng ta còn chưa mua căn nhà này thì sẽ mất đi cơ hội. Hiện giờ giá nhà thấp nhất là 40 - 50 triệu, sang tới năm sau sợ rằng phải dùng hết toàn bộ số tiền chúng ta gom góp được mới có thể mua được căn nhà đó. Vậy thì làm gì còn cơ hội để cân nhắc mua thêm nhà ở gần biển nữa chứ!"

Tần Lãng nói: "Mục tiêu thì vẫn phải có chứ. Thi Hàm! Em cứ tin anh, căn nhà này năm sau không có vấn đề gì cả, sau này cuộc sống của chúng ta cũng sẽ cảng ngày cảng tốt”


“Em thích nhà gần biển thì chúng ta cứ mua, hiện giờ không ở tới thì sau này đợi đến khi các con lớn hơn, đi học đại học rõi chúng ta có thể chuyến tới căn nhà gần biển để dưỡng già mà”

Tô Thi Hàm phì cười một tiếng nói: “Tần Lãng à! Điều này còn lâu lảm nha, hơn nữa xét theo tình hình xã hội hiện nay. Trừ lúc các con lên đại học chúng ta có thể thoải mái một chút thì đợi khi chúng tốt nghiệp đại học rồi, chúng ta lại phải cân nhắc mua nhà. Còn chuẩn bị kết hôn rồi trông con cho bọn nhỏ nia, không biết lúc nào mới có thể "nghỉ hưu" được!”

Tần Lãng ôm lấy cô rồi nói: “Anh không biết, sau này các con lớn rồi chúng ta hãy buông tay để chúng xông pha ra ngoài thế giới. Còn về việc trông cháu, nếu như các con căn thì chúng ta vẫn tới giúp, dù sao thì đó cũng là cháu của chúng ta mà, chúng ta cũng sẽ thương yêu chúng”

“Nhưng hiện giờ người trẻ đều muốn có không gian của riêng cho mình, không muốn ở chung với người lớn. Hơn nữa, điều kiện của chúng cũng giống như chúng ta bây giờ, chúng có thể thuê bảo mẫu, lâu lâu chúng ta lại tới thăm các cháu là được rồi”

“Đến khi đó chúng ta có thể lui về sau hưởng thụ thế giới của hai người rồi, ở trong căn nhà gần biển, ngày ngày thưởng thức cảnh đẹp, ngồi trên ghế tắm nắng cùng với em trải qua một ngày nhàn nhã”

Tô Thi Hàm nghe Tân Lãng miêu tả, trong lòng không kìm được mà nghĩ tới cảnh tượng cùng Tần Lãng từ từ già đi, đến khi đó Huyên Huyên, Vũ Đồng, và Khả Hinh đã lớn khôn rời khỏi nhà, hai người họ sẽ sống trong căn nhà gần biển trải qua những ngày bình đạm...

Cuộc sống như vây quả thực đáng mong chờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận