Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Khi Tân Lãng và bọn họ đi trên đường, nghe bà Tân hỏi Tô Thi Hàm và bọn nhỏ thì trong lòng hẳn lập tức bắt đầu nhớ đến bọn họ. Cho nên khi hẳn vừa trở về phòng thì lập tức gửi một cái WeChat hỏi Tô Thi Hàm đã ngủ hay chưa.

Tô Thi Hàm gần như trả lời ngay lập tức: "Chưa! Tân Lãng, bữa tiệc kết thúc rồi sao?"

Khi đến thành phố Trường Sa, Tân Lãng và Tô Thi Hàm đã nói chuyện với nhau. Nhân tiện, hẳn kể cho cô nghe về bữa tiệc vào tối hôm nay.

Tân Lãng không trả lời, mà trực tiếp gọi video cho cô.

'Tô Thi Hàm nhận cuộc gọi video, khi cô nhìn thấy: khuôn mặt điển trai của Tân Lãng trên màn hình thì trái tìm đã lơ lửng cả ngày của Tô Thi Hàm giống như đột nhiên quay trở lại lồng ngực.

"Uống rượu sao?" Tô Thi Hàm nhẹ nhàng hỏi.

Tân Lãng gật đầu, nhìn vợ và ba đứa con trên giường trong video, hẳn vừa cởi áo khoác, vừa nói: "Ừm! Lý Nguyên Phát mời khách, còn mang theo một bình Ngũ Lương Dịch. Mấy người uống xong lại lấy thêm một bình trong cửa hàng, cũng uống gần hết”

“A? Mọi người uống nhiều như vậy à? Anh không. say hay sao?" Tô Thi Hàm có chút kinh ngạc.


Xét về tửu lượng của cô, hai chai rượu trắng là quá nhiều. Dù sao thì chỉ cần một chút rượu mận thì cũng đủ khiến cô say rồi.

Tăn Lãng mim cười, đặt hai cái gối chồng lên nhau, nửa người trên năm trên đó. Tay phải cầm điện thoại, ống tay áo bên trái cuộn lên khuỷu tay, nhất thời ôm qua đầu, để lộ cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay.

“Em nhìn anh có giống như người say không?” Tô Thi Hàm lắc đầu nói: “Không giống”

Tân Lãng nói: “Cha anh và chú Lý còn có Nguyên Phát đều uống quá nhiều. Lúc đi về đều phải khiêng lên xe, cha anh cũng lên xe là ngủ mất, vừa rồi là anh khiêng cha lên phòng”

Tô Thi Hàm nghe được giọng điệu của Tân Lãng có chút tự đắc. Rõ ràng là mọi người cùng nhau uống rượu, nhưng chỉ có mỗi hẳn là không say, điều đó có nghĩa là tửu lượng của hắn là tốt nhất.

Tô Thi Hàm cố ý nói: "Tần Lãng, ba người họ đều uống say, duy nhất anh là không có say. Có phải là đã nuôi cá trên bàn rượu rồi không?”

Tân Lãng nhìn cô cười nói: "Thi Hàm, em học ở đâu ra thói xấu này rồi! Ngay cả từ nuôi cá như thế mà đều biết. Nhưng mà chồng của em sẽ không nuôi cá, anh chính là ngàn chén không say”

Tô Thi Hàm tinh nghịch lè lưỡi, nói: "Em mới học được từ mới này khi đến trường. Tân Lãng, anh không khiêm tốn rồi, trên đời không có ai là ngàn chén không say!"

“Không tin? Vậy chờ anh trở về thì chúng ta tìm lúc trời tối thử một lần, xem có phải anh thật sự là ngàn chén không say không.” Tân Lãng nói

Tô Thi Hàm nghe thấy hẳn nói như vậy thì trong lòng cô cũng có chút động tâm. Lúc này do hẳn uống rượu, mặc dù trên mặt nhìn không ra cái gì nhưng con mắt so bình thường càng thêm mọng nước, hiện ra từng chút một màu đỏ. Trạng thái cảm giác mông lung kia chính là do sau khi uống rượu mà thành.

Tân Lãng như vậy, bình thường Tô Thi Hàm chưa thấy qua.

Lúc này mặc dù cách video, nhưng Tô Thi Hàm vẫn cảm thấy so bình thường thì Tần Lãng càng thêm có sức hấp dẫn, cô có chút muốn bay đi đến bên cạnh hắn......

Nhưng mà vừa nghĩ tới chính mình cũng muốn uống rượu thì Tô Thi Hàm không khỏi nghĩ đến sự xấu hổ của cô. Nhớ lại lăn say rượu lần trước, cô nhanh chóng lắc đầu nói: "Em mới không căn đâu, lần trước em đã nói về sau em sẽ không tiếp tục tùy tiện uống rượu"

"Hai người chúng ta ở nhà, làm sao có thể tùy tiện uống rượu được? Thi Hàm, tửu lượng của em chính xác không thích hợp ở bên ngoài uống rượu, nhưng mà khi đi cùng với anh thì không giống vậy. Lúc em say trông rất đáng yêu, anh rất thích đó nha”


Tần Lãng trực tiếp bày tỏ tình cảm khiến Tô Thiển cảm thấy ngại ngùng.

Trong lòng của cô không khỏi mong chờ được cùng Tân Lãng uống rượu. Hai người nói chuyện phiếm một hồi, mấy đứa bé bên cạnh đều bò tới, muốn giật lấy điện thoại di động trong tay Tô Thi Hàm, chắc là nhìn thấy Tăn Lãng trong video nên lập tức vui vẻ kêu lên: "Baba'"

Nghe thấy tiếng kêu của ba đứa nhỏ thì trái tim của Tần Lãng lập tức mềm nhũn ra. Hẳn nằm chơi với mấy đứa nhỏ trong nửa giờ, khi bọn nhỏ bắt đầu ngáp dài thì Tân Lãng lập tức tắt cuộc gọi điện video.

....

Sáng sớm ngày hôm sau, Tân Lãng và ông Tân cùng nhau lái xe đến nhà máy. Vì hôm nay Tân Lãng đã về nhà, nên bà Tân không đi cùng ông Tân mà bà ở lại chỉ nhánh chuyển phát nhanh Thái Điểu để xử lý đơn hàng mua sắm thức ăn.

Xe chạy tới cổng xí nghiệp đã thấy nhà máy một cách rõ ràng, cửa sổ hạ xuống, nhân viên bảo vệ tiến lên chào. Nhìn thấy Tân Lãng, Vương Đạt lễ phép kêu một tiếng: "Ồ! Hôm nay ông chủ Tiểu Tân cũng về rồi ư!"

Tần Lãng mỉm cười với gật đầu với ông ta một cái, bên kia nhanh chóng mở cửa cho xe đi vào.

Hai cha con thay quần áo chống bụi bước vào. xưởng. Ông Tân định đi nơi khác xem xét, nhưng Tân Lãng ngăn lại.

“Cha, cha ở lại trước đi. Để khi con làm toàn bộ quy trình làm đầu gội thì cha cẩn thận xem một chút. Tương lai, nhà máy sản xuất đầu gội đầu sẽ giao cho cha và mẹ quản lý"


“Để làm đầu gội đầu, cha phải học cách làm."

Ông Tần sửng sốt một chút, nói: "Cha học? Lãng Lãng, cha con không có giỏi như con."

Dù sao việc làm đầu gội đầu cũng không đơn giản như vậy.

Cũng giống như cách làm bánh, ngay cả khi mọi người sử dụng cùng một công thức, những chiếc bánh được làm ra vẫn sẽ rất khác nhau.

Bởi vì có quá nhiều chỉ tiết cần phải năm rõ như nhiệt lượng, thời gian, nhiệt độ, vân vân

Ông Tân cảm thấy mình không nên làm chuyện này.

Tần Lãng vỗ vai ông Tân cười nói: "Cha, không phải tự dưng con lại có tài năng này. Hôm nay vừa hay con làm đầu gội đầu ở đây, cha xem một chút, cố gắng học trước. Đợi khi nào cha có thể làm được thì lúc đó con sẽ giao nó cho cha.

Ông Tần thấy con trai tin tưởng mình như vậy nên ông Tần nói: "Được, cứ thử xem!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui