Ông chủ béo này là người làm ăn, mặc dù có chút khó hiểu nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất bình thường.
Ông chủ béo cười tủm tim nói: “Ánh mắt của ông chủ thật tốt nha. Đây chính là đồ tốt, gối sứ mỹ nhân này là sản phẩm của một trong 6 lò nung thời nhà Tống đó”
“Tân Lãng cười nói: "Xem ra những lời vừa rồi của tôi đều là vô ích”
“Trước đây có một cái gối mỹ nhân đời nhà Tống đấu giá lên đến ba trăm hai mươi triệu. Ông không phải muốn nói đây chính là món đồ đó đấy chứ?”
"Nếu ông đã không muốn thành tâm bán thì chúng tôi đi chỗ khác xem vậy”
Tần Lãng nắm tay Tô Thi Hàm đi ra ngoài. Ông chủ béo vội vàng ngăn lại, cười nói: “Ông chủ từ từ đã Ôi chao! Tôi hôm nay xem như được gặp người trong nghề rồi!”
“Ngài yên tâm, tiếp theo tôi khẳng định nói lời thật với ngài. Gối mỹ nhân này đương nhiên không phải đồ trong buổi đấu giá kia. Nhưng gối mỹ nhân này được làm thủ công tinh mỹ. Ông chủ đây khẳng định cũng nhìn ra, đây cũng tính là một món đồ cổ mà.”
“Món đồ này khẳng định là đồ tốt đó!”
Tần Lãng dừng chân, nhìn ông chủ béo một cái, nói: “Cho dù có mô phỏng tốt đến mấy cuối cùng vẫn là hàng nhái mà thôi”
Ông chủ béo liên tục gật đầu: “Phải, phải, phải. Ông chủ nói rất đúng, nhưng hàng nhái cũng phân tốt xấu. Gối mỹ nhân này, tôi đã xem xét qua, đúng là hàng nhái cùng thời kỳ đó. Mặc dù nó không phải vật đấu giá kia, nhưng cũng tính là một món đồ cổ”
Lời nói này nửa thật nửa giả. Gối mỹ nhân kia hắn đúng là đã nhìn kỹ rồi, phí thường giống tác phẩm thời nhà Tống. Có thể nhìn kỹ phần dưới có chút đường vân mờ màu xanh, sứ trắng bên trong có tạp chất, không phải là thượng phẩm.
Bởi vì hàng thật được đấu giá với giá cao đến ba trăm hai mươi triệu. Điều này giới đồ cồ đều biết rõ, cho nên căn bản không cần nhìn kỹ cũng biết đây là hàng nhái.
Đây cũng là lý do thứ này ông mua về trong cửa hàng, đều không ai thèm ngó đến.
Tần Lãng nhìn gối mỹ nhân trước mặt, nói: "Giá bao nhiêu?”
Ông chủ béo không đoán được Tần Lãng nghĩ gì. Đối phương hiển nhiên là người trong nghề, nhưng lại nhìn trúng hàng thối này. Chẳng lẽ là có chút bản lĩnh, trong tay lại không có tiền nên muốn mua hàng giả sau đó đầu cơ trục lợi hay sao?
“Ông chủ là người trong nghề, ngài cứ ra giá đi.”
Ông chủ béo cười tủm tỉm nói.
Ông xác định muốn kiếm chút tiền. Thế nhưng càng muốn đem con hàng này bán đi, dù sao không, bán được cũng chỉ có thể để trong tay.
Tần Lãng đưa ra một ngón tay.
Ông chủ béo nhìn thấy thế, lập tức cau mày nói: "Ông chủ, một phương có phải quá ít không”
Một phương?
Tần Lãng biết, ở phố đồ cổ, một phương đại biểu là một vạn. Hắn kỳ thật cũng là muốn thăm dò, trong lòng của hẳn dự định trả 10 triệu
Cái này là hàng gì, hẳn tự nhiên đã sớm nhìn ra. Thế nhưng thái độ của ông chủ béo rõ ràng đối với hàng này không coi trọng, nên hẳn mới dám ra giá này.
Kết quả ông chú chỉ coi hẳn ra giá một phương. Xem ra con hàng này không được tốt trong mắt ông chủ béo.
Ý thức được điểm này, Tân Lãng mặt không biểu lộ gì: "Giá cả tôi định, cái khác ông cân nhắc”
“Hôm nay tới đây chủ yếu là muốn tìm đồ trang trí rong nhà, cũng không phải là đến chọn hàng tốt”
Ông chủ béo lập tức hiểu rõ, xem ra ông ta vừa vặn đoán đúng một nửa
Tần Lãng đúng là người trong nghề nhưng đoán chừng trong tay không có dư dả tiền. Ông ta vốn tưởng rằng Tần Lãng làm buôn bán, nhưng xem ra có lẽ chỉ muốn mua vài món đồ thật giả đặt ở trong nhà để làm màu.
Hiểu rõ được đại khái tình huống, ông chủ béo lập tức nói: “Ông chủ, ngài cho cái giá này có hơi không được. Tôi không thể làm mua bán lỗ vốn thế được. Ngài xem, số này thế nào?”
Ông chủ béo vươn tay, giơ mười ngón tay.
Mười phương chính là mười vạn.
Gối sứ mỹ nhân này là ông ta mua về từ một người trẻ tuổi. Có lẽ là đồ cổ trong nhà của người này, người trẻ tuổi kia không hiểu giá cả lại trùng hợp thiếu tiền. Ông ta ra giá tám mươi ngàn đối phương đã lập tức bán.
Bây giờ hàng để lâu như vậy, ông ta cũng muốn bán đi lắm rồi. Nhưng Tân Lãng là người thạo nghề, ông ta không trực tiếp ra giá cao lên được.
Tân Lãng nghe xong, mừng thăm trong lòng. Hôm nay xem ra nhặt được đồ tốt rồi.
“Mười phương? Ông chủ xác định đây là giá chuẩn rồi sao?" Tần Lãng một mặt cao thâm khó dò cười một tiếng.
Ông chủ béo bất đắc dĩ nói: “Đây thật là giá chuẩn, ngài là người trong nghề, tôi cũng không dám lừa gạt ngài. Lúc trước tôi mua về với đúng giá này, đáng tiếc là không bán đi được. Tôi thấy ông chủ và gối mỹ nhân này cũng có duyên, cho nên một chút cũng không kiếm lời của ngài”
Đương nhiên không thể tin lời của ông ta nói Nhưng cái giá này thật là ngoài dự liệu của Tần Lãng.
Thế là Tần Lãng sảng khoái nói: “Được! Vậy thì giá này. Mở cửa làm ăn, không thể để cho ông chủ không kiếm được tiền”
Ông chủ béo cười theo, lấy gối mỹ nhân cùng hộp trên kệ xuống. Tân Lãng trả tiền, một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Tần Lãng sau khi lấy đồ thì dẫn theo Tô Thi Hàm rời đi. Ông chủ béo đích thân tiễn hẳn vài bước rồi mới Trở về.
Vừa về đến, thì thấy ông Hồ đứng cạnh cửa, ánh mất nhìn Tân Lãng cùng hộp đồ trong tay hắn.
"Bán cái gì vậy?” Ông Hồ hỏi.
Ông chủ béo thở dài, vẻ mặt ảo nảo nói: “Đừng hỏi nữa, tưởng dê béo kết quả lại là người trong nghề!”
“Nhưng mà may hôm nay cũng không thua thiệt. Trong cửa hàng tôi có một gối mỹ nhân bằng sứ trắng, ông có nhớ không? Mua vào đã nhiều năm nhưng mãi không bán được, đã thế đợt đấu giá đưa tin tức đến, mọi người đều biết đây là hàng nhái, một mực không có người mua”
“Vừa vặn cuối cùng cũng bán đi được. Mặc dù chỉ kiếm lời được 20 mươi ngàn tệ, nhưng cũng tốt rồi”
Ông Hồ nghe xong, suy nghĩ một chút hỏi lại: “Là cái gối mỹ nhân có lẫn tạp sắc đúng không?”
“Phải, lần đó tôi còn tìm ông để xem qua đó” Ông chủ béo vừa cười vừa nói.
Ông Hồ lập tức thay đổi sắc mặt: “Cái gối mỹ nhân kia ông không nói tôi còn không nhớ. Nhưng mà, ông béo à! Gần đây tôi thu được tin tức ở chỗ anh Tống, cái gối đó cũng giống cái gối được đấu giá lần trước mấy phần, cũng là sứ trắng với những đường vân trong đó."
“Tôi ban đầu cũng tưởng thứ này là tàn phẩm, lúc đầu không muốn mua. Kết quả có một ông chủ hay mua đồ ở cửa hàng tôi, đặc biệt nghiên cứu đồ sứ thời nhà Tống. Ông ta nói có khả năng món đồ kia là sản phẩm từ lò 0a thời nhà Tống, đường vân kia không phải là khiếm khuyết, mà là làm theo truyền thống cũ. Dùng tiếng lóng trong nghề thì gọi là Kim Tỉ Thiết Tuyến”
- ---
“Kim TÍ Thiết Tuyến? Đó là cái gì?" Tô Thi Hàm hỏi.
“Tân Lãng giải thích cho cô: "Kim Tí Thiết Tuyến, là chỉ đường vân của đồ sứ tự nhiên. Vào thời Đại Tống, do đất có nguyên tố sắt quá nhiều, cho nên khi sử dụng dễ dàng tạo thành nhiều đường vân tự nhiên."
“Ban đầu tất cả mọi người đều cho rằng những thứ này đều là tàn phẩm. Vẽ sau phát hiện vân chỉ là ở mặt ngoài, không hề ảnh hưởng đến việc sử dụng. Lại bởi vì mỗi cái đều có những đường vân độc nhất, cho nên mới được gọi là Kim Tỉ Thiết Tuyến”
Tô Thi Hàm trừng mắt nhìn, nói: “Cho nên, ngay từ đầu anh đã nhìn ra đây là đồ của thời Tống sao?”
Tân Lãng cười gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...