Tân Lãng nhìn hẳn ta một cái, nói: “Được, ông dẫn đường đi.”
Ông chủ béo thấy hẳn đáp ứng dứt khoát như vậy. Trong lòng càng khẳng định hai người trẻ tuối này chính là có tiền tới mua vui. Xem ra, hôm nay kiếm được một khoảng lớn rồi!
Ông chủ béo cao hứng đưa bọn họ đến cửa hàng của mình. Lúc đi qua cửa, ông chủ họ Hồ vẫn đứng trước cửa tiệm của mình, ông chủ béo lập tức cười rồi nói: "Khách quý đến! Ông Hồ, muốn tới xem một chút hay không?”
Ông chủ họ Hồ nhìn hắn ta một cái, sau đó quay người vào nhà mình.
Ông chủ béo cũng không để ý, tiếp đó mỉm cười mời Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm vào trong.
Vừa vào cửa hàng, ông chủ béo lập tức khách khí mời bọn họ ngồi xuống, còn ra phía sau kêu người bê trà lên.
Thấy ông chủ béo rời đi, Tô Thi Hàm hạ giọng nói: “Tần Lãng, ông chủ này thật nhiệt tình. Có phải là thấy chúng ta trẻ tuổi muốn lừa gạt chúng ta không?”
Tần Lãng bình tĩnh vỗ mu bàn tay của cô, õn nhu nói: “Đừng sợ! Thi Hàm, chờ một lúc nữa người nào ăn thịt người nào còn chưa biết đâu”'
Nhìn thấy vẻ mặt như đã có kế hoạch của hẳn, Tô Thi Hàm khẽ gật đầu. Trên mặt cũng bày ra tư thái mỹ nhân lạnh lùng, bộ dạng này càng khiến cô trở nên khó gần hơn.
Ông chủ béo rất nhanh trở lại, người làm thì bê trà nóng ra. Còn trong tay của ông ta thì cầm mấy cái hộp.
Ông chủ để hộp đặt lên bàn, mở ra cho Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm xem. Hộp thứ nhất đựng một bình hoa nhỏ, hộp thứ hai đựng một đôi chén đồng, hộp thứ ba đựng một bức tranh chữ:
Tần Lãnh xem bình hoa nhỏ và đôi chén đồng trước, đột nhiên bật cười một tiếng.
“Ông chủ sợ là nhìn lầm rồi. Cửa hàng của ông bán đõ thực phẩm tươi sống sao? Đây không phải chỉ là hàng chợ thôi sao”
Cái gọi là hàng chợ, chính là mấy người bán đồ nghệ thuật muốn ứng phó với thị trường đồ cổ mà làm ra các loại tác phẩm nghệ thuật cấp thấp.
Ông chủ béo nghe Tần Lãng nói thế. Ánh mắt lóe lên một cái, vội vàng cất hai hộp phía trước.
“Hai đồ vật này chính là để cho ông chủ đây nhìn một cái thôi. Dĩ nhiên không phải là hàng chất lượng gì. Chủ yếu là ông chủ đây nói muốn chơi, tôi trong lúc nhất thời không biết nên lấy cái gì ra cho tốt”
“Có thể thấy, ông chủ đây cũng là người trong nghề. Vậy tôi sẽ cất mấy thứ này lại, ông chủ nhìn bức tranh chữ này xem, đây chính là hàng thật đấy!”
Nói xong, ông chủ béo để người làm cầm hai cái hộp kia cất đi. Chỉ để lại bức tranh chữ, lúc mở bức ranh ra, ông chủ béo còn đặc biệt lấy găng tay ra. Một loạt động tác nước chảy mây trôi, mở bức tranh ra đặt ở trên bàn trước mặt Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm.
“Ông chủ nhìn xem cái này, đây chính là hàng. chính phẩm. Là tác phẩm thời nhà Đường, đây chính là..."
Ông chủ béo còn chưa nói xong, Tân Lãng lại lắc đầu.
“Gỉa."
“Cửa hàng này của ông, không phải chỉ có những loại này đấy chứ? Nếu như vậy thì chúng tôi cũng không cần tiếp tục xem”
Tần Lãng ra vẻ muốn đứng dậy, ông chủ béo vội vàng ngăn lại: “Ông chủ đừng nóng giận. Tôi có chút không rõ, bức tranh chữ này là do tôi mua lại với giá cao. Ông chủ cũng còn chưa nhìn kỹ, sao lại nói nó là hàng giả chứ?”
Tần Lãng nhìn thoáng qua giấy vẽ, nói thẳng: “Ông nói bức tranh này là từ thời nhà Đường. Nhưng bức tranh này dùng giấy Tuyên để vẽ, đây là loại giấy sau này mới có. Giấy thời nhà Đường đa số được làm từ tám mươi phần trăm vỏ đàn hương, hai mươi phần trăm là rơm rạ. Về sau thì giấy được làm từ năm mươi phần trăm vỏ đàn hương, năm mươi phần trăm rơm rạ. Nhìn giấy này là giấy do thế hệ sau làm ra, vậy tác phẩm này căn bản không căn xem rồi, nó căn bản không phải tác phẩm thời nhà Đường.”
Ông chủ béo trợn tròn mắt, hản ta lấy kính lúp ra cẩn thận nhìn bức tranh. Nhìn kỹ phía dưới mới phát hiện giấy có vấn đề.
Ông chủ béo nuốt một ngụm nước miếng. Ánh mất nhìn Tân Lãng cũng thay đổi
Tuy ông ta thực sự coi Tân Lãng là người lành nghề. Bức tranh này cũng không phải là hàng tốt của cửa hàng, bức tranh này là do ông ta dùng nhiều tiền để mua lại, mặc dù biết là hàng nhái. Nhưng cũng có thể thấy là vô cùng tốt, dù không phải tác phẩm thời nhà Đường nhưng có thể cũng là thời Tống.
Các tác phẩm thật giả rất nhiều, bình thường người trong nghề cũng khó mà phân biệt được.
Dù sao người chú ý đến chất liệu giấy cũng không nhiều. Người trẻ tuổi trước mặt liếc mắt nhìn một cái là đã có thể nhận ra, xác thực không phải là người đơn giản!
Ông chủ béo thận trọng, vội vàng thu lại bức ranh, nghiêm trang nói: "Xem ra hôm nay tôi gặp được người trong nghề. Cảm ơn ông chủ chỉ điểm, thực không dám giấu giếm, tôi lần này là cũng bị lừa.”
“Như vây, đồ trong cửa hàng của tôi ông chủ tùy tiện xem. Ngài nhìn trúng đồ nào chúng ta lại tiếp tục.
Ông chủ béo vốn nghĩ Tân Lãng trẻ tuổi, muốn tùy tiện tìm đồ lừa gạt hẳn, thuận tiện kiếm một khoản lớn Nhưng hiện tại xem ra Tân Lãng là người trong nghề, ông chủ béo không dám làm loạn thêm. Nếu chọc người ta tức giận bỏ đi, chẳng phải là tổn thất nặng nề sao!
Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm bắt đầu đi quanh trong cửa hàng. Tô Thi Hàm không biết những đồ này cái nào là thật, cái nào là giả. Nhưng thấy đồ gì, cô cũng sẽ hỏi Tần Lãng.
Hai người nói chuyện với nhau, ông chủ béo cũng không dám áp sát lại gần nghe. Chỉ có thể cố vểnh tai lên nghe đối thoại của hai người.
Theo như những lời hẳn ta nghe. Người con gái đi cùng tựa hồ không hiểu nhiều về đồ cổ, nhưng vị soái ca bên cạnh cô thì khác, mặc dù nhìn trẻ tuổi nhưng lại hiểu biết không ít.
Đồ trong tiệm này, chất lượng vàng thau lẫn lộn, có chút là hàng chợ, cũng có thứ là hàng tốt.
Nhưng mặc kệ Tăn Lãng chọn trúng cái gì. Ông chủ béo cảm thấy bản thân khẳng định sẽ không thua thiệt. Dù sao trong lòng hắn ta cũng đã định sẵn giá.
Chỉ căn có thể kiếm được một chút, cuộc mua bán này coi như có lời. Gặp phải người trong nghề thì kiếm ít một chút, gặp được dê béo thì làm thịt hung ác một chút.
Ông chủ béo sau khi thấy được kiến thức của Tân Lãng. Đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hôm nay đành kiếm ít một chút vậy.Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác sẽ thiếu nội dung chương đó ạ! Mắt thấy Tân Lãng đứng trước vài món đồ. Ông chủ béo kiên định ý nghĩ.
Thế nhưng Tân Lãng cũng không hỏi mấy món hàng đó. Mà là đứng trước một chiếc gối bằng sứ màu trắng.
“Ông chủ, chiếc gối mỹ nhân này tôi muốn mua, ông cho cái giá đi."
Tần Lãng đột nhiên lên tiếng, ông chủ béo không nhịn được sửng sốt một chút.
Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bán đi mấy món hàng tốt trong cửa hàng. Kết quả không nghĩ tới Tân Lãng cuối cùng lại chọn một món hàng “Thối”
Từ 'Thối' này là từ lóng trong giới đô cổ. Ý chỉ một thứ mua về sau không bán đi được, hạ giá xuống nhiều lần đi nữa thì vẫn không có người mua. Trước đấy cũng qua tay rất nhiều người, nhưng nó vẫn được bày ở đây rất lâu, bình thường chính là hàng "thối". Người rong nghề không xem, người bình thường thì lại thích “Thực phẩm tươi sống' hơn.
Thế mà Tân Lãng lại nhìn trúng cái này!
Ông chủ béo có chút không đoán được. Lời nói cùng biểu hiện của hẳn có thể thấy hắn là người trong nghề. Làm sao bây giờ lại coi trọng món hàng 'thối' này đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...