Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Tân Lãng và Tô Thi Hàm cũng bất ngờ trước tình huống này.

Lúc trước khi bọn họ ăn cơm ở nhà, ba đứa nhỏ thường bò lên đệm chơi cùng với ba vị bảo mẫu, thỉnh thoảng sẽ ngồi bên cạnh bàn nhưng cũng không thấy chúng hứng thú gì với đồ ăn.

Dù sao bọn nhỏ bây giờ vẫn còn đang uống sữa. Sau năm tháng mới bắt đầu thêm một chút cháo gạo để bổ sung sắt.

“Bọn nhỏ là muốn ăn đồ ăn ở trên bàn sao?” Lương Tử Khiết chưa chăm trẻ con bao giờ, cô tò mò hỏi.

Tô Thi Hàm gật đầu, cô vừa tiến đến chỗ bọn nhỏ vừa nói: “Có lẽ vậy! Nhưng mà đây là lần đầu tiên bọn chúng biểu hiện như vậy. Lúc trước người lớn ăn cơm trên bàn, bọn chúng cũng chẳng tỏ vẻ hứng thú thế này. Chỉ cần đưa chúng mấy món đồ chơi thì chúng sẽ im lặng tự mình chơi, không nghĩ tới hôm nay lại biểu hiện như vậy!"

Mấy đứa nhỏ ầm ĩ cực kỳ lợi hại, ba vị bảo mẫu đành phải bế bọn chúng lên.

Tình hình hỗn loạn như thế, đương nhiên Tần Lãng và Tô Thi Hàm không thể ngồi yên, bọn họ tranh thủ đến an ủi bọn nhỏ.

Bởi vì ba đứa nhỏ đều muốn thức ăn trên bàn. Dì 'Vương, dì Trương cùng dì Trần đành đưa bọn nhỏ ra bên sofa nhỏ để chơi, để bọn nhỏ không nhìn thấy thức ăn ở trên bàn, họ còn lấy đồ chơi ra hấp dẫn lực chú ý của bọn nhỏ nữa

Huyện Huyên cùng Vũ Đồng còn tốt, sau chốc lát đã quên tại sao mình lại khóc rồi, hai đứa nhỏ tiếp tục nghịch đồ chơi


Nhưng Khả Hinh lại không như vậy, dì Trần đưa đồ chơi cho con bé, con bé một chút cũng không hứng thú, ánh mắt vẫn cố gắng hướng lên phía bên trên cái bàn, miệng còn kêu lên a a a

Dì Trần cười nói: " Cậu chủ! Cô chủ! Xem ra Khả Hinh nhà chúng ta có cái mũi bén nhất đấy, tôi đã bế cô nhóc qua đến bên này rồi. Huyên Huyên cùng Vũ Đồng cũng đã quên đồ ăn, chỉ có Khả Hinh vẫn nhớ mãi không quên những thứ trên bàn, hẳn là do con bé ngửi thấy mùi đồ ăn đấy”

Nghe lời của dì Trần, Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm nhất thời không biết nên vui vẻ hay bất đắc dĩ.

Khứu giác của Khả Hinh tương đối mẫn cảm, chứng minh con bé ở phương diện này tương đối tốt. Với cha mẹ mà nói thì đương nhiên là không sao, thế nhưng khứu giác tốt như thế, về sao trở thành đứa bé tham ăn thì phải làm sao bây giờ!

Bọn trẻ không thể ăn đồ ăn của người lớn quá sớm, sớm nhất cũng phải đợi đến hơn một tuổi. Hơn nữa còn phải tùy vào tình huống thực tế của bọn nhỏ mà cho ăn.

Cho dù chúng có thể ăn những món này thì cũng phải chú ý đến chất lượng. Phải bắt đầu từ những món mềm dẻo trước, còn thức ăn ở nhà hàng phải đợi đến hai tuổi mới có thể ăn được.

Các món ăn ở nhà hàng đều nhiều dầu nhiều. muối, mà đồ ăn mặn thì sẽ không tốt cho bọn trẻ, dạ dày chúng sẽ không tiêu hóa nổi. Cho nên hiện tại có nhiều người nuôi trẻ đều cho rằng bọn nhỏ căn đến hai tuổi mới có thể ăn được thức ăn mặn.

Còn khoảng thời gian dài nữa ba đứa trẻ mới đủ tuổi để ăn, nhưng bây giờ chúng đều đã bắt đầu biểu hiện thèm ăn, mấy tháng sau phải làm như thế nào. đây?

Khứu giác của Khả Hinh còn tốt như vậy, chẳng lẽ

ăn cơm còn phải trốn đi ăn, để tránh đứa nhỏ này ngửi thấy mùi sao?

Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng nghĩ tới tương lai mỗi lần ăn cơm còn phải đánh du kích cùng bọn nhỏ, trong nháy mắt lại cảm thấy đau đầu.

Khả Hinh ở trong ngực dì Trần không an phận, vẫn giãy dụa lộn xôn, nha nha kêu nửa ngày cũng không đạt được mục đích. Đứa nhỏ cuống lên, đột nhiên mở.

miệng kêu Tô Thi Hàm: “Mama, mama!"

Tô Thi Hàm vừa nói chuyện vừa lo lắng bên này, cô nghe được âm thành này cả người chấn động.


Cô kích động nắm lấy tay Tân Lãng, ngẩng đầu. hưng phấn hỏi: "Tân Lãng! Anh có nghe thấy gì không?”

Tần Lãng trên mặt tràn ngập ý cười, gật đầu nói: "Nghe thấy rồi, Khả Hinh gọi mama đấy. Thi Hàm! Đây. là lần đầu tiên con bé mở miệng gọi, còn gọi mama

Tô Thi Hàm nghe vậy kích động thiếu chút nữa bật khóc.

Trong nhà ba đứa nhỏ, Huyên Huyên cùng Vũ Đồng đã học được cách gọi, thế nhưng bọn chúng vẫn chỉ biết mở miệng gọi baba. Mỗi ngày cô đều ở trước mặt hai đứa nhỏ dạy cách gọi mama, nhưng hai đứa chưa từng mở miệng kêu một tiếng.

Mà Khả Hinh lúc trước một mực không biết gọi, không nghĩ tới hôm nay đột nhiên mở miệng tiếng đầu tiên lại là gọi mama!"

Tô Thi Hàm cảm thấy, một tiếng mama này chính là âm thanh dễ nghe nhất trên thế giới!

Cô đi đến bên cạnh, ôm Khả Hinh vào trong ngực, hôn vào mặt con bé, ôn nhu nói: “Khả Hinh ngoan! Khả Hinh nhà ta học được cách gọi mama rồi sao, Khả Hinh gọi lại lần nữa có được không nào?"

Sự chú ý của Khả Hinh tập trung hết lên đồ ăn trên bàn, cô bé nằm trong ngực dì Trần, người lớn lại làm ngơ cô bé nên cô nóng vội, bỗng nghĩ đến cảnh mama trước ở trước mặt hai anh chị dạy họ gọi mama, thế là kích động hô lên một tiếng “Mama”.

Thấy mẹ thật sự tới ôm lấy mình, con bé lập tức vui vẻ, hăng hái chỉ về phía bàn ăn, ra hiệu Tô Thi Hàm ôm con bé qua đó.

Thấy Tô Thi Hàm không động đậy, Khả Hinh lại sốt ruột gọi: “Mama, mama, mama, mama, mama.

Lâm Tiêu vừa vặn nghe thấy, bèn cầm điện thoại quay lại cảnh này.


“Quá tốt rồi! Con gái nuôi nhà mình lần đầu tiên gọi mama, mình đã quay lại được rồi. Thi Hàm! Tí nữa mình gửi cho cậu nhé!"

Tô Thi Hàm kích động gật đầu: “Được!”

“Con gái nuôi nhà mình thật thông minh. Nhanh như vậy đã học được cách gọi mama, lúc nào có thể học được cách gọi mẹ nuôi đây?” Lâm Tiêu có chút ủ rủ nối.

Tô Thi Hàm cười nói: "Tiêu Tiêu! Cậu cũng quá nóng lòng rồi. Đây là lần đầu Khả Hinh mở miệng gọi mình đấy, Huyên Huyên cùng Vũ Đồng đều kêu cha của chúng trước, nhưng đã qua mấy ngày rồi vẫn không học được cách gọi mẹ. Cậu bây giờ mà muốn bọn nhỏ nhớ mặt để kêu một tiếng mẹ nuôi thì còn lâu lắm đấy."

Lâm Tiêu nói: "Mình đối con nuôi rất có lòng tin. Cậu xem mới có hơn năm tháng mà ba đứa nhỏ đã có thể kêu cha gọi mẹ rồi, mình tin tưởng không bao lâu nữa, mình có thể nghe thấy bọn nó gọi mình một tiếng mẹ nuôi!"

Dì Vương ở một bên cũng vui vẻ vì Khả Hinh, dì cười nói: "Là như vậy, cô chủ Tô, kỳ thật lần đầu bọn nhỏ gọi người là thời điểm khó khăn nhất, bởi vì cần dũng khí rất lớn, đồng thời cũng cần tìm được quy luật, lăn sau gọi sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Chỉ cần người lớn bình thường hướng dẫn nhiều một chút, bọn trẻ sẽ học được rất nhanh.”

Lâm Tiêu nghe vậy lập tức lại gần nói: "Vậy không được! Thế thì mình bị thua thiệt quá rồi. Mình bình thường đi công tác lâu như vậy, mỗi lần thời gian trở về gặp con nuôi quá ngắn. Chỉ có một tí thời gian này dạy bọn nó gọi mẹ nuôi, mình sợ bọn nhỏ không nhớ được. Đến lúc đó bọn nhỏ ai cũng kêu, sẽ không phải chỉ có một mình mẹ nuôi là mình không được kêu sao!"

“Thi Hàm! Cậu phải giúp mình nha. Bình thường mình gọi video nhiều với bọn nhỏ, cậu cũng phải giúp mình dạy bon nhỏ kêu một tiếng mẹ nuôi đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận