Sau khi tìm được món quà sinh nhật cho chồng, Tô Thi Hàm hài lòng dẫn theo Lâm Tiêu đi ăn cơm trưa.
Vốn dĩ hôm nay đã nói rõ là Lâm Tiêu sẽ tuỷ ý chọn nhà hàng rồi. Nhưng đến giờ ăn, Lâm Tiêu lại đưa Tô Thi Hàm ra khỏi trung tâm mua sắm, tìm một quán nhỏ vô danh ven đường trong một con ngõ nhỏ. Hai người gọi ba món mặn, một món canh còn chưa đến 100 tệ, không chỉ có lợi ích kinh tế thiết thực, mà mùi vị cũng khá ngon. Dù sao thì cũng là một cửa hàng đã mở vài chục năm rồi.
Tô Thi Hàm nhìn Lâm Tiêu, vẻ mặt cảm động nói: “Tiêu Tiêu à! Cậu thật tốt với mình”
Lâm Tiêu đắc ý cười nói: "Đương nhiên rồi! Mình là bạn thân nhất của cậu. Hiện tại cậu đang tiết kiệm tiền, đương nhiên mình cũng sẽ tiết kiệm tiền cho cậu rồi!"
Tô Thi Hàm càng ngày càng cảm động, tràn đầy tin tưởng nói: " Tiêu Tiêu! Cậu yên tâm. Những ngày tháng như này sẽ không kéo dài lâu đâu. Chờ mình khai trương xưởng phim hoạt hình rồi sẽ nỗ lực kiếm tiền. Đến lúc đó sẽ mời cậu ăn bữa tiệc lớn”
“Phụt! Tốt. Mình sẽ chờ bữa tiệc lớn của cậu!”
Hai cô gái cực kỳ thân thiết cùng nhau cười nói: Cả hai người đều không phải những người thiếu tiền, nhưng mà hiện giờ sinh hoạt như vậy cũng coi như là một loại trải nghiệm chưa từng có.
Sau bữa trưa, Tô Thì Hàm cầm quà tặng sinh nhật mà cô đã mua về nhà. Tuy rằng hiện tại trong nhà có thêm hai người trông trẻ nhưng mà cô xa các bé cưng lâu như vậy trong lòng cũng nhớ bọn chúng.
Lâm Tiêu cũng thông cảm cho việc hiện tại cô đã làm mẹ. Cũng không nói nhiều, trực tiếp tiễn cô trở về nhà.
Trước khi bước vào cửa, Tô Thi Hàm đã cẩn thận nhét chiếc đồng hồ mới mua vào túi, còn dùng chút đồ vật linh tỉnh che lên trên. Đây là quà sinh nhật cô dành cho chồng mình nên bây giờ cô muốn giữ bí mật trước, đợi đến sáng sớm ngày mai sẽ lấy ra, tạo bất ngờ lớn cho chồng cô.
"Ma ma trở về rồi đây Tô Thi Hàm vừa mới vào cửa đã lớn tiếng nói đầy phấn khích.
Đây là cô học theo Tân Lãng. Bởi vì trong nhà có ba bé cưng đang chờ đợi bọn họ về nhà, cho nên mỗi lần lúc Tân Lãng trở về nhà đều sẽ nói lớn như vậy.
Làm thế các bé cưng sẽ vui vẻ ngay lập tức.
Ngay khi Tô Thi Hàm nói xong. Trong phòng khách truyền đến tiếng hét phấn khích, ba bé cưng tranh nhau phát ra tiếng nói đáp lại.
Hiện tại Vũ Đồng và Khả Hinh chưa thể nói được. Vẫn phát ra âm thanh 'y y nha nha như cũ để diễn tả sự hưng phấn. Huyên Huyên thì không như vậy. Bởi vì đã học được gọi 'Ba bai nên bây giờ bé đang phấn khích kêu lên 'Ba ba'.
Tô Thi Hàm nhìn thấy con trai nhìn về phía mình gọi Ba ba' đành nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Huyên Huyên à! Ma ma không phải là ba ba. Phải gọi là ma ma nhé. Con trai lớn nhà chúng ta bao giờ mới có thể học gọi được ma ma đây nhỉ?” Ngữ khí của cô có một chút ghen tị trong đó.
Huyện Huyên nghe không hiểu tiếng than thở của mẹ. Được mẹ ôm vào lòng, cả người cậu bé mềm mại như bông tiến lại gần. Đôi bàn tay bé nhỏ ôm cổ Tô Thí Hằm, vui vẻ cọ cọ trên người cô biểu đạt yêu thương.
Vũ Đồng và Khả Hinh ở trên đệm chưa được ôm đang sốt ruột lôi kéo mẹ. Tô Thi Hàm không còn cách nào khác là quay đầu về phía hai cô con gái của mình và nói: "Vũ Đồng, Khả Hinh các con đợi một chút. Ma ma ôm anh trai một chút sẽ đến ôm các con được không?"
Không biết Vũ Đồng có hiểu câu này hay không nhưng khi Tô Thi Hàm nói xong và quay lại thì cô bé đã thu lại bàn tay nhỏ bé của mình. Cúi đầu năm xuống đệm bắt đầu tự chơi.
Khả Hinh vẫn không hiểu, nhìn mẹ ở gần ngay trước mặt. Cô bé không ngừng dùng một tay quờ quạng.
Lúc này, Tăn Lãng trong phòng làm việc nghe thấy tiếng động. Lúc đi ra nhìn thấy con gái nhỏ bé đang nức nở, bèn chạy nhanh đến bế cô bé lên.
"Khả Hinh đừng khóc, Ba ba sẽ ôm con.”
Tô Thi Hàm lúc này cũng đặt Huyên Huyên xuống, cúi xuống ôm Vũ Đồng vào lòng.
“Vũ Đồng! Sáng nay con có nhớ ma ma không?" Tô Thi Hàm nhẹ nhàng hỏi
Vũ Đồng trong vòng tay vẫn cúi đầu, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rầu rĩ không vui.
Tân Lãng và Tô Thi Hàm nhìn thấy vậy nhưng cả hai đều không biết nguyên nhân. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái
Sau khi chơi với ba bé cưng một lúc, Tô Thi Hàm gọi dì Trương sang một bên nói chuyện.
Kế từ khi dì Trương và dì Trần đến, ba dì đã phân công trách nhiệm rõ ràng. Dì Vương chủ yếu phụ trách chăm sóc Huyên Huyên, dì Trương phụ trách chăm sóc Vũ Đồng còn dì Trần phụ trách việc chăm sóc Khả Hinh. Ba người đều có trách nhiệm chăm sóc từng bé riêng biệt. Khi ba bé cưng ở bên nhau thì họ sẽ cùng nhau chăm sóc và chơi cùng bọn trẻ.
Bởi vì đì Trương phụ trách chuyện của Vũ Đồng nên lúc này Tô Thi Hàm mới hỏi đì Trương: "Dì Trương! Sáng nay có chuyện gì xảy ra không? Vừa rồi Vũ Đồng có vẻ không vui lầm”
Dì Trương vẻ mặt khó hiểu nghĩ kỹ lại đáp: "Không có đâu! Cô Tô à! Buổi sáng sau khi bọn trẻ ngủ dậy chúng tôi đã để bọn trẻ năm ở trên đệm cùng một vài món đồ chơi. Ba bé con đều rất vui vẻ, Vũ Đồng cũng không có biểu hiện gì bất thường cả”"
"Bọn trẻ vẫn luôn chơi bên cạnh nhau. Tôi cùng với tiểu Vương, tiểu Trần cũng vẫn luôn ở chung một chỗ. Cô có thể hỏi các bà ấy mà xem. Vũ Đồng thật sự không hề có biểu hiện không vui đâu.”
Tô Thi Hàm vừa nghe xong liền gật đầu nói: "Được rồi! Cháu hiểu rồi. Dì Trương! đi đừng căng thẳng, vừa rồi cháu nhìn thấy Vũ Đồng không được vui lảm cho nên muốn hỏi thôi. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì chắc là có lý do nào khác”
"Khi cháu trở về, Vũ Đồng cũng thực sự đang chơi vui vẻ. Cháu cũng nhìn thấy như vậy.”
Sau khi để dì Trương rời đi, Tô Thi Hàm vẫn có chút bận tâm về tâm trạng của con gái mình, nhưng lúc này ba đứa nhóc đang bò trên đệm ở trong phòng khách chơi đồ chơi. Đều là một bộ dạng vui vẻ hòa thuận, Vũ Đồng cũng rất vui vẻ. Giống như chuyện rầu rĩ không vui lúc nãy đã hoàn toàn trôi qua.
Tô Thi Hàm quan sát một hồi, biết chắc con gái không có chuyện gì không vui nên cũng yên tâm.
Sau đó dì Trương lại đến gặp Tô Thi Hàm. Dì ấy nói với Tô Thi Hàm rằng hôm nay Vũ Đồng đột nhiên không vui có thế là vì cô bé cảm thấy hụt hãng.
“Hụt hẫng sao?” Tô Thi Hàm nghỉ ngờ hỏi.
Các bé cưng còn quá nhỏ như vậy. Có thể biết thế nào là hụt hẫng sao???
Di Trương nói với Tô Thi Hàm rằng giữa các cặp sinh ba sẽ sinh ra cảm giác tranh giành sự ưu ái và muốn được cha mẹ quan tâm nhiều hơn. Nếu đứa nào đạt được sự chú ý ít hơn một chút thì nó sẽ cảm thấy. rất hụt hẫng
"Cô Tô à! Tôi vừa nghĩ lại tình hình ngay lúc đó. Thời điểm lúc cô Tô vừa trở vẽ, cô đã nói sẽ bế Huyền Huyện trước rồi sau đó mới bế Vũ Đồng và Khả Hinh. Khả Hinh có thể còn chưa hiểu rõ lắm, không hiểu thế nào là hụt hãng nhưng mà Vũ Đồng chắc là đã hiểu chuyện. Cho nên con bé nhìn thấy cô Tô ôm Huyên Huyện trước, ôm con bé sau thì đột nhiên cảm thấy hụt hẫng”
"Sau đó lại trở lại trạng thái bình thường là bởi vì cô Tô tiếp tục chơi với con bé, trẻ con rất nhanh quên chuyện. Chắc con bé đã quên chuyện ấy rồi."
Tô Thi Hàm nghĩ lại một chút, hình như lúc đó cô đã làm như vậy thật. Không ngờ rằng làm như vậy sẽ khiến con gái cảm thấy hụt hẫng. Xem ra lần sau mình trở về cần phải ôm lấy cả ba bé cưng trước tiên. Không để cho bọn trẻ cảm thấy hụt hẫng.
Đối xử công bằng.
Cô gật đầu, chờ lát nữa Tân Lãng trở vẽ. Cô sẽ nói chuyện này với Tân Lãng, về sau hai người sẽ để ý hơn một chút.
Các bé cưng bây giờ ngày càng lớn hơn. Cũng sẽ bắt đầu có cảm xúc riêng của từng đứa cũng như câu chuyện riêng v.v..
Buổi chiều Tân Lãng có hai tiết học cuối cùng. Sau khi hắn đi đến trường học, Tô Thi Hàm bắt đầu hành động.
Lúc này các bé cưng ngủ trưa vừa mới thức dậy. Tô Thi Hàm quyết định cho chúng "tập luyện” trước. Để sáng sớm ngày mai chúng có thể ổn định phát huy.
Bởi vì ngày mai là sinh nhật của Tân Lãng...
Cô muốn cùng các bé cưng làm cho Tân Lãng bất ngờ
Đặt ba bé cưng lên ghế sô pha và ngồi thành hàng, Tô Thi Hàm lấy một chiếc ghế dài nhỏ và ngồi trước mặt các bé.
Lần đi khám sức khỏe gần đây nhất, bác sĩ nói các bé cưng đã được 5 tháng tuổi có thể cho bé tập tư thế ngồi đúng. Nhưng mà tiền đẽ là các bé phải có ý chí tự nguyện.
Tân Lãng và Tô Thi Hàm cẩn thận quan sát các bé cưng khi chúng đang chơi đùa. Phát hiện ra rằng ba bé cưng thực sự thích ngồi chơi, nhất là khi chúng được ngồi trong vòng tay của bọn họ.
Sau khi phát hiện ra điều này, lúc chơi cùng các bé cưng Tô Thi Hàm thường cố ý rèn luyện điểm này. Chẳng hạn như ngồi xếp bằng hai chân để các bé cưng ngồi trên đùi, lưng dựa vào cơ thể mình hoặc đặt ngồi ở trên ghế sô pha. Sô pha bọc da rất mềm mại không cần lo lắng đến cột sống của các bé cưng sẽ bị áp lực quá mức.
Loại tư thế này thường có thể kéo dài từ ba đến năm phút mỗi lần và thời gian không được quá lâu. Nếu ngồi trên sàn nhà thì mỗi lần một phút là đủ. Nếu các bé cưng ngồi một cách tự chủ thì chỉ có thể kéo dài khoảng nửa phút. Lúc tập luyện nhất định không được vội vàng.
Vì vậy, Tô Thi Hàm dự định trong vài phút này sẽ dạy bọn trẻ làm một vài động tác nhỏ đáng yêu. Sáng mai sẽ cho Tân Lãng xem và chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...