Sau bữa tối, Tân Lãng đưa ông Tần và bà
Tân ra ga tàu cao tốc. Bình thường để trở về thành phố Thiệu, nếu đi máy bay sẽ
rất phức tạp, không những thế còn phải đổi chuyến ở thành phố Trường Sa. Vì
vậy, đi tàu cao tốc vẫn sẽ thuận tiện hơn, chỉ cần đi một chuyến và mất mấy
tiếng là sẽ tới nơi.
Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn đặt
chuyến bay đi vào buổi tối, thời gian là 11:40. Nếu đi trễ cũng không có vấn đề
gì, cho nên Tăn Lãng đưa ông bà Tân về nhà trước sau đó mới quay lại đưa bọn họ
ra sân bay.
Tô Vĩnh Thắng chơi cùng ba đứa bé ở phòng
khách, trong khi Tô Thi Hàm cùng Phương Nhã Nhàn ở trong phòng thu dọn hành lý.
Lần này tới chỉ ở lại một tối nên đồ đạc mang theo cũng không nhiều lầm, chủ
yếu là mẹ con bọn họ muốn nói chuyện riêng, Tô Vĩnh Thắng thấy thế cũng không
tham gia vào.
Phương Nhã Nhàn vừa gấp quần áo, vừa nói:
“Thi Hàm! Tân Lãng là một đứa nhỏ tốt, nhìn thấy các con ở Thượng Hải làm ăn
tốt như vậy, cha mẹ cũng yên tâm. Lúc trước, còn lo lắng các con ở bên này thuê
nhà sẽ phải chịu khổ. Tuy nhiên, hiện tại mẹ tận mắt nhìn thấy hai đứa như vậy,
cũng không còn lo lắng gì nữa rồi.”
“Con đi theo Tân Lãng sang bên này, nhất
định phải ngoan ngon. Đặc biệt là bây giờ hai đứa con phải cân nhắc giữa học
hành và sự nghiệp. Nếu con vẫn muốn tự mình. khởi nghiệp thì cha mẹ sẽ luôn ủng
hộ, nhưng con cũng đừng quên, là phụ nữ con phải biết chăm sóc tốt cho gia đình
và chồng con của mình, không được bỏ bê Tân Lãng đâu đấy”
Tô Thi Hàm gật gật đầu, nói: "Con hiểu mà
mẹ, tình cảm của con và Tần Lãng rất tốt ạ.”
Phương Nhã Nhàn nhìn bộ dáng ngọt ngào của
cô, mim cười gật đầu: “Được rồi, mẹ chỉ nói vài lời thế thôi. Dù sao cũng là
người từng trải, mẹ hy vọng vợ chồng hai đứa sẽ luôn yêu thương nhau”
“Đúng rồi! Thi Hàm, hiện tại mấy đứa nhỏ.
đều đã năm tháng. Sang tháng sáu sẽ phải cai dần sữa mẹ và cho con ăn dặm bên
ngoài nhiều hơn, đến lúc đó con phải chú ý một chút.”
“Mẹ biết Tần Lãng vô cùng khéo tay, nên
mỗi bữa mẹ thấy con cũng ăn không ít đâu. Thể chất con vốn không dễ mập, hiện
tại còn phải cho con uống sữa nên không dễ tăng cân, nhưng mẹ thấy so với kỳ
nghỉ hè hình như con đã mập lên một chút rồi đấy."
Tô Thi Hàm cúi đầu nhìn dáng người của
mình, sau khi đến thành phố Thiệu nghỉ hè, dưới sự chăm sóc của bà Tần quả thật
cô đã mập lên một chút, nhưng cũng không đến mức, ít nhất đến bây giờ trên
người cô vẫn không có chút mỡ thừa nào.
Nhưng Phương Nhã Nhàn đã nhắc tới vóc dáng.
Là phụ nữ, Tô Thi Hàm chắc chẩn sẽ nhớ kỹ.
“Mẹ, bây giờ con không mập phải không?”
Phương Nhã Nhàn nhéo eo cô, nói: “Bây giờ
không mập, nhưng tới khi mấy đứa nhỏ cai sữa mẹ, nếu con không chú ý tới bản thân,
nhất định sẽ tăng cân. Mẹ không nói con mập, mẹ nói để con chú ý một chút, dù
sao chồng con cũng ưu tú như vậy, con phải để ý tới bản thân và giữ chặt thãng
bé vào."
Phương Nhã Nhàn biết rõ con gái mình còn
trẻ, dung mạo và tướng mạo cũng đều ở hạng nhất. Nhưng vì Tân Lãng quá ưu tú nên bà không thể không nhắc nhở con gái.
“Đúng rồi, mấy vết rạn da mà con nói lần
trước có đỡ hơn chút nào không?”
“Vết rạn da tuy rằng là do sinh con gây ra
không nên để nó trở thành gánh nặng cho phụ nữ, nhưng dù sao con vẫn còn trẻ
lại có vóc dáng chuẩn. Vì vậy, mẹ không muốn nhìn thấy con sau này vào mùa hè.
không dám để lộ bụng của mình.”
Nhắc tới chuyện này, Tô Thi Hàm vội vàng
nở nụ cười, nói: “Mẹ, chuyện này không cần lo lắng đâu, Tân Lãng nói rắng anh
ấy có thể giải quyết được.”
“Thật sự có thể sao? Mẹ biết con rể rất có
năng lực, nhưng những vết rạn da này, đến cả chuyên gia còn nói là không thế
thay đổi được..” Phương Nhã Nhàn bán tín bán nghỉ nói.
Tô Thi Hàm thấy bà có chút nghỉ ngờ, liền
nhẹ nhàng vén vạt áo mình lên, cho bà xem bụng của mình một chút.
Phương Nhã Nhàn nhìn thoáng qua, lập tức.
kinh ngạc mở to hai mắt: “Trời ơi! Thi Hàm, những
vết rạn da của con đã giảm đi
rất nhiều rồi này!”
Tô Thi Hàm gật đầu, nói: “Đúng vậy! Sau
khi nghỉ hè, con đã đi kiểm tra. Đến khi quay lại, chồng con đã nói với con
rằng cơ thể của con đang phục hồi rất tốt và những vết rạn da có thể được loại
bỏ. Anh ấy đã cho con một loại thuốc mỡ đông y, mỗi buổi tối đều mát xa cho
con. Trong khoảng thời gian này đã có hiệu quả rất lớn, bản thân con cũng có.
thể cảm nhận được những vết rạn da này đang dần mờ đi!"
“Thật thần kỳ, trình độ của con rể thật
đáng kinh ngạc!” Vẻ mặt Phương Nhã Nhàn lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Bà khẽ cúi đầu sờ sờ bụng của mình, cười nói: "Thi Hàm! Con thật sự đã tìm cho mẹ một người con rế tốt. Mẹ còn đang
lo lắng, ở độ tuổi này sinh con lần thứ hai nhất định sẽ lưu lại vết rạn da vô
cùng nghiêm trọng. Dù sao mẹ cũng đã có tuổi rồi, không giống lúc trước sinh
con ở thời điểm còn trẻ. Vì vậy năng lực khôi phục da sẽ kém hơn rất nhiều."
“Hiện tại biết con rể thật sự có thể xử lý
được những vết rạn da này, mẹ không còn gì phải lo lắng nữa rồi.”
“Chờ mẹ sinh xong em bé, nếu có vết rạn
da. Đến lúc đó con bảo Tân Lãng cho mẹ một lọ thuốc mỡ nhé. Mẹ sẽ bảo cha con
mỗi ngày xoa bóp cho mẹ, dù sao mẹ liều mạng như vậy, đều là vì nhà họ Tô cơ
mà!" Phương Nhã Nhàn tự hào nói.
- -
Mười giờ tối, Tân Lãng đưa Tô Vĩnh Thắng
và Phương Nhã Nhàn ra sân bay, bởi vì đã quá muộn, Tô Thỉ Hàm không cho mấy đứa trẻ đi cùng khiến bọn nhỏ quấy khóc vô cùng ầm ĩ. Có lẽ chúng biết ông bà nội
và ông bà ngoại muốn rời đi nên nhao nhao khóc không ngừng nghỉ, Thi Hàm cũng
vì vậy mà phải ở lại để dỗ dành chúng.
Ngay sau khi Tãn Lãng cùng ông bà Tô rời
đi, bọn nhỏ lại càng náo loạn không yên, cho dù Tô Thi Hàm có dỗ dành như thế
nào, hay lấy những món đồ chơi yêu thích của chúng ra cũng vô dụng. Cuối cùng,
chỉ có thể chờ mấy đứa nhỏ khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, cô mới đem chúng đặt vào.
trong chiếc nôi nhỏ.
Ba đứa trẻ này, hiện tại càng ngày càng
biết suy nghĩ, cũng đần có quan niệm về tình cảm, thấy người nhà muốn rời đi
thì nhất quyết không cho.
Nhìn đôi mắt đỏ lên vì khóc quá nhiều của
con trai và hai cô con gái, Tô Thi Hàm đau lòng hôn lên trán mấy đứa nhỏ.
Sau khi mấy đứa nhỏ ngủ say, cô ngẩng đầu
lên nhìn đồng hồ, ước chừng lát nữa Tân Lãng. mới trở về nên đi tắm rửa trước.
Vừa rồi một mình dỗ bọn nhỏ khiến người cô
toàn là mồ hôi.
Tô Thi Hàm tâm rửa xong thay sang bộ đồ
ngủ, lúc đứng lau tóc trước gương, cô chợt nghĩ đến lời nói buổi tối của Phương
Nhã Nhàn.
Cô dừng động tác, đứng trước gương lắc lư
trái phải đánh giá bản thân.
“Chắc là không có tăng cân nhiều nhỉ?”
“Chắc là ngực cùng PP đã lớn thêm một chút.”
“Cái này không tính là mập chứ...”
Lẩm bẩm một lúc, Tô Thi Hàm phát hiện bản
thân đang vô cùng lo lắng vẽ vóc dáng của mình.
Trước đó, cô ấy chưa bao giờ trải qua cảm
giác lo lắng như vậy. Từ nhỏ đến lớn, cô đều là hoa khôi trong trường học, cô
cũng biết mình xinh đẹp, dáng người cũng tốt, hơn nữa không phải loại gầy gò,
mà là vóc dáng hình chữ S tiêu chuẩn.
Dù không nhắc đến nhưng cô vẫn cảm thấy
rất tự tin.
Tuy nhiên, nghĩ tới những điều hôm nay mẹ
cô đã nói... nghĩ đến người chồng vô cùng ưu tú
của mình, không hiểu sao Tô Thi
Hàm lại có chút lo lắng.
Lúc Tân Lãng về đến nhà đã hơn mười hai
giờ, đèn trên hành lang bật sáng, trong phòng ngủ cũng lộ ra ánh đèn mờ nhạt.
“Thi Hàm, em ngủ chưa?"
"......"
Tân Lãng không đợi đến khi người bên trong
trả lời, hẳn cho rắng vợ mình đã đi ngủ, vì thế liền rón rén đi tắm rửa rồi sẽ vào
phòng bếp sấy khô tóc, tránh để tiếng máy sấy tóc đánh thức vợ và con của hắn.
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, hẳn mới trở về: phòng, kết quả vừa nằm xuống, Tô
Thi Hàm bên cạnh đột nhiên xoay người lại, ủy khuất mở miêng nói: “Chồng à..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...