Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Bà Tân nghe thấy giọng Tân Lãng thì hơi sửng sốt, xoay người kinh ngạc nhìn về phía Tần Lãng, hỏi: "Con trai, con chưa ngủ sao?”

"Con hơi khát nên xuống uống nước.”

“A a, làm ồn đến con à? Ail Được rồi, mẹ nghe con chứ không phải chịu thua cha con đâu. Nuôi gà vịt trong biệt thự thì thôi, mẹ sợ hàng xóm sẽ nói. Mẹ thấy mấy đứa nhỏ rất thích gà con nên mới muốn mang đi. Gà con bây giờ đã lớn hơn một chút nên nhìn rất đáng yêu, muốn mang cho bọn nhỏ chơi. Gà sống chắc chắn là sinh động hơn đồ giả”

“Nhưng mà bây giờ không thể mang, vậy mẹ sẽ không mang nữa”

"Lãng Lãng! Con đừng để ý đến chúng ta, mau đi ngủ đi"

Ông Tần đi ra, hỏi Tân Lãng: "Con trai! Con thiết kế xong Phong Thủy cho nhà chúng ta rồi sao?”

"Vâng ạ! Đã làm xong rồi, tại..." Tần Lãng đang chuẩn bị sắp xếp Phong Thủy trong nhà với Ông Tần, lời còn chưa nói hết thì đã bị Bà Tân cắt ngang.

Bà Tân khẽ đẩy Tân Lãng, nói:" Con trai! Sáng mai lại nói”

Nói xong, bà trừng mắt liếc Ông Tần: "Ngày mai phải ngồi xe rất lâu đấy, để con trai nghỉ ngơi trước, những chuyện khác đến sáng lại nói”

Ông Tân ngượng ngùng sờ sờ mũi, không hỏi nhiều nữa, ông cũng thúc giục Tăn Lãng đi ngủ.

Tần Lãng cũng không nói nữa, vậy thì để sáng mai nói cũng được.

Sau khi Tân Lãng lên lầu, Ông Tần nói với Bà Tần: "Cái tính tình này của bà cũng chỉ có tôi chịu được."

“Nói ngược” Bà Tân lưu lại câu nói này, sau đó thì vào phòng.

Ông Tần:"..."


Xem ra lăn này ông phải đi theo con trai làm ra chút thành tựu, nếu không bà xã cũng không phục.

Sáng sớm hôm sau, Tân Lãng đi ra tiệm để in bản thiết kế Phong Thủy của nhà hẳn và nhà máy.

Sau đó giao cho Ông Tần, ông sẽ giải thích chi tiết cho Bà Tần.

Bản thiết kế có hình, có ghi chú, tất cả đều được viết kỹ lưỡng.

Cộng thêm video mà Bà Tần ghi lại sau khi nghe Tân Lãng nói, hai người đều nói không có vấn đề. Lần này đi Thượng Hải trải qua tết Trung Thu, khi trở về sẽ bắt đầu làm.

Vào 9 giờ sáng, cả nhà bắt đầu ngồi tàu cao tốc đến Thượng Hải

Vốn dĩ ngày hôm qua Tần Lãng muốn mua vé thương gia, loại này ngồi thoải mái hơn, không những chỗ ngồi rộng rãi mà còn rất thoải mái dễ chịu.

Nhưng mà Bà Tần lại nói với hẳn là chỗ ngồi của vé thương gia không tốt, lần trước lúc Bà Tân và dì Hạ về, Tần Lãng đã mua cho họ vé này.

Bà Tân nói giữa hai ghế thương gia có khoảng cách nên không tiện trò chuyện với nhau.

Mà lần này nhà họ cả ba người cùng đi Thượng Hải, nên nếu mua vé thương gia sẽ không thể ngồi cùng nhau, chỉ có thể ngồi trước ngồi sau.

Càng không tiện nói chuyện.

Hơn nữa giá của ghế thương gia có thể so với giá của khoang hạng nhất trên máy bay, giá cao hơn ghế loại hai rất nhiều. Bà Tân dặn Tân Lãng mua ghế loại hai là được rồi.

Không những giá cả phải chăng mà ghế loại hai còn là ba ghế một hàng, giống như khoang phố thông trên máy bay.

Rất thích hợp để ngồi tán gẫu.

Tần Lãng không còn cách nào khác ngoài cách nghe lời khuyên của Bà Tân, vì vậy hẳn đã mua ghế loại hai.

Sau khi cất kỹ hành lý, bọn họ ngồi xuống, Bà Tân kêu Tần Lãng gọi video cho Tô Thị Hàm, bà muốn xem mấy đứa nhỏ.

Hôm nay là chủ nhật, cũng trùng hợp là tết Trung thu.

Tối hôm qua cha mẹ Tô Thi Hàm đã ngồi máy bay đến chỗ Tô Thi Hàm bên kia.

Vừa liên lạc được, Tân Lãng đã thấy mặt của Tô Vĩnh Thắng.

Tô Vĩnh Thắng cười nói: "Lãng Lãng! Mọi người đang ngồi trên tàu cao tốc sau?”

Tô Vĩnh Thắng nhìn thấy chỗ ngồi sau lưng của Tần Lãng, đây là chỗ ngồi của tàu cao tốc.

"Vâng thưa chai Con và cha mẹ con đang trên tàu, Thi Hàm đâu ạ?" Tần Lãng nói

“Thi Hàm đang bón cháo cho mấy đứa Huyên Huyên, cha quay cho con xem Nói xong, Tô Vĩnh Thắng điều chỉnh ống kính, cầm điện thoại đi về phía phòng ăn.


Bây giờ ba nhóc đã được 5 tháng, có thể ngồi dựa vào ghế tập ăn của trẻ em.

Bởi vì bọn chúng vẫn chưa biết ngồi, cột sống vẫn chưa cứng cho nên không thể ngồi dựa vào ghế quá lâu. Với lại, phải điều chỉnh để ghế ngả 120 độ, không được để ở góc 90 độ như bình thường.

Bởi vì chỉnh đến 120 độ thì giống như là đang nắm tựa vào ghế vậy.

Như vậy bọn nhỏ sẽ thoải mái hơn, cũng thuận tiên để Tô Thi Hàm bón cho chúng ăn.

Lúc này, ba anh em Huyên Huyên xuất hiện ở trên màn hình, ông bà Tăn ngồi hai bên của Tần Lãng cũng ghé đầu qua.

Trên mặt là nụ cười từ ái, nhìn ba nhóc con đang ăn ngon miệng trên màn hình: 'Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, các con đang ăn gì vậy?"

Dĩ nhiên hai người biết chúng đang ăn cháo, nhưng mà họ muốn vui đùa với chúng.

Huyên Huyên nghe thấy giọng Bà Tân nhìn về phía điện thoại trong tay Tô Vĩnh Thắng.

Bây giờ ba nhóc đã biết điện thoại di động là cái gì. Mặc dù không biết thứ này gọi là điện thoại nhưng mà biết vật này khiến chúng có thể nhìn thấy baba, mâm, ông bà nội, ông bà ngoại.

"Ê a" Huyên Huyên đưa tay về phía điện thoại mà Tô Vĩnh Thắng đang cầm, nhóc hưng phấn kêu lên, hai chân nhỏ cũng dùng sức đạp đạp dưới bàn ăn.

Tô Vĩnh Thẳng cười nói: "Đến đây! Cho các con nhìn baba và ông bà nội."

Tô Vĩnh Thắng chuyển ống kính, sau đó ngồi xổm xuống, đi đến bên cạnh Huyên Huyên. Như vậy thì mấy người Tân Lãng có thể nhìn thấy Huyên Huyên, Huyên Huyên cũng có thể nhìn thấy bọn họ.

Huyện Huyên nhìn thấy Tân Lãng thì hai mắt mở to, thần thái sáng ngời, miệng y y nha nha, cuối cùng cố gắng bật ra hai tiếng: "Ba ba!"

Hai tiếng này làm tất cả mọi người sững sờ.

Từ Tô Thi Hàm đang cho Vũ Đồng ăn, cho đến Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn, còn có Tân Lãng và ông bà Tân ở phía bên kia điện thoại.

Tân Lãng cũng bị kinh ngạc.

Sau đó có cảm giác vô cùng vui vẻ, hẳn cười nói: "Huyên Huyên! Con vừa mới gọi baba là gì? Nào, gọi lại một lần nữa đi”


Bà Tân cũng cười nói: "Huyên Huyên thật lợi hại, đã học được cách kêu ba ba rồi”

Ông Tân nói: "Tôi nhớ lúc nhỏ phải hơn 5 tháng Lãng Lãng mới kêu baba được, không ngờ Huyên Huyên còn biết sớm hơn, năm tháng bốn ngày đã biết gọi ba ba rồi."

"Đúng là một đứa nhỏ thông minh”

"Huyên Huyên, nào, gọi ông nội đi."

Bà Tân cười đánh Ông Tân một cái: "Chưa đến lượt ông đâu! Còn chưa học được gọi bà nội, chờ học được gọi bà nội thì lại gọi ông nội."

Ông Tần: "La Tĩnh! Ông bà thông gia còn đang ở đây, ít nhiều cũng chừa cho tôi chút mặt mũi nữa chứ."

Ông bà Tần ở bên này đấu võ mồm, mấy người Tô Vĩnh Thắng ở bên kia cũng ngạc nhiên, nhộn nhịp nói chuyện.

Tô Vĩnh Thắng dỗ dành Huyên Huyên: "Nào! Huyên Huyên, gọi ba ba tiếp nào."

Phương Nhã Nhàn hỏi Tô Thi Hàm, trước đó Huyên Huyên có gọi ba chưa?

Tô Thi Hàm lắc đầu: "Chưa ạ! Vừa rồi là lần đầu tiên, con quên ghi âm mất rồi, để con đi lấy điện thoại."

"Điện thoại di động của con, ba con đang cầm, dùng của mẹ đi" Phương Nhã Nhàn cười lấy điện thoại di động của mình ra, sau đó hỏi Tô Thi Hàm: "Huyên Huyện gọi mẹ bao giờ chưa?"

“Cũng chưa ạ! Trước đó ba đứa đều chưa gọi baba mama lần nào, hôm nay Huyên Huyên đột nhiên biết gọi ba ba, đúng là thật thần kỳ. Mẹ, mấy tháng thì con biết gọi cha mẹ vậy? Gọi cha trước hay là gọi mẹ trước?” Tô Thi Hàm có chút tò mò.

Vậy mà Huyên Huyên lại không gọi con trước, lại gọi cha nó trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận