Ông Tân cùng Ngô Bác nói chuyện rất lâu, bày tỏ ý định quả thật là quyết tâm muốn tiến quân vào thị trường dầu gội để Ngô Bác đừng lo lắng.
Ngõ Bác thấy không ngăn được ông Tân cũng không tiếp tục khuyên bảo. Chỉ đem kinh nghiệm hơn mười năm làm đầu gội của mình nói hết ra. Đến lúc cần sẽ đem một số nhân mạch giới thiệu cho ông Tần.
Ví dụ như nhà nào đóng chai tốt, vật liệu nào đóng gói chất lượng hay những công nhân, người bán hàng lành nghề, vân vân.
Phân xưởng thì ông Tân không định mua bởi vì ông tính chuẩn bị xây một nhà máy khác ở thành phố Thiệu. Còn những máy móc của Ngô Bác ông đều mua lại toàn bộ.
Vì mấy cái máy đó chỉ mới dùng được hai năm, tất cả lại đều được làm bằng inox có xuất xứ từ Đức. So với việc tự mình đi tìm mua rồi lại phải chờ vận chuyển về nước thì tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì ông Tân bị thương nên không thể uống rượu, Tân Lãng thay ba mình cùng các chú bác uống.
Uống đến chín giờ tối, cả buổi đều nói chuyện rất vui vẻ, ông Tần là người vui vẻ nhất.
Bởi vì trước đây không phải là không có cơ hội cùng bạn bè tụ họp, chỉ là những lúc ngồi cùng ăn cơm với những người bạn thành đạt mà bản thân lại phá sản thì cảm giác như mình không có một giá trị nào cả, ngượng ngùng vô cùng.
Hiện tại thấy con trai ngày càng ưu tú, trong nhà cũng có hi vọng đông sơn tái khởi. Ông Tân ba bữa cơm đều ăn đến đặc biệt vui vẻ.
Nếu như không phải Tân Lãng dặn dò ông không được uống rượu. Ông đây cũng muốn cùng đám bạn già uống đến trời xoay đất chuyển, cảm khái một phen.
Bởi vì Tân Lãng uống rượu nên không thể lái xe, bọn họ đành tìm tài xế đưa họ trở về.
Lúc về đến nhà đã là hơn mười hai giờ tối. Ba đứa nhỏ đều đã tắm xong và ngủ rồi. Huyên Huyên ở dưới lầu cùng bà Tần còn Vũ Đồng với Khả Hinh thì Tô Thi Hàm chăm.
Tân Lãng đưa ông Tân vào trong nhà, đánh thức bà Tân để bà mở cửa.
“Uống rượu?” Bà Tân vừa mở cửa phòng lập tức ngửi được mùi rượu nồng, nhíu mày nhìn về phía ông Tần.
Tần Lãng nói: “Mẹ! Cha không uống rượu, là con uống”
Thấy con trai uống mà không phải là ông Tân, sắc mặt bà Tần mới dịu xuống. Bà nói với Tăn Lãng tối nay Huyện Huyên ngủ cùng bà với ông Tần, còn nói về chuyện hôm nay Huyên Huyên ăn cháo gạo.
Kể về phản ứng của ba đứa nhỏ lúc ăn cháo gạo ra sao, tồi còn cả việc bà bị Huyên Huyên phun cho cả người đầy cháo nữa.
Nghe xong Tân Lãng muốn lập tức đi xem con trai.
Đi tới phòng ngủ chính, ở trong để một cái nôi. Bởi vì phòng ngủ chính không gian không rộng nên để cái nôi vào thì không gian có vẻ nhỏ hẹp đi còn phòng ngủ thứ hai thì không có cách nào để nôi vào được.
Tân Lãng nghĩ về sau nhất định phải mua một căn nhà thật lớn, mỗi gian phòng đều phải thật rộng rãi.
Ở trong một không gian rộng rãi thì mới không có cảm giác bị đè nén.
'Đi đến bên cạnh cái nôi, nhìn gương mặt thiên sứ của đứa nhỏ, trong miệng lại còn đang cần gặm nướu, hai cái tay nhỏ đặt ở cạnh đỉnh đầu bên cạnh còn có búp bê nhung.
Cực kỳ đáng yêu!
Đáng yêu đến mức Tân Lãng nhịn không được mà cúi đầu hôn con trai một cái.
Thăng bé đưa tay vuốt vuốt mặt, dùng lực rất lớn thiếu chút cào xước mặt. Tần Lãng bất lấy tay nhỏ của thắng bé
Tay nhỏ lập tức tóm lấy bàn tay to của hắn.
Hình ảnh thật ấm áp.
Một cảm giác ấm lòng chảy toàn thân Tần Lãng.
Bà Tần lấy bấm móng tay dành trẻ nhỏ đưa cho Tần Lãng. Tân Lãng cẩn thận từng li từng tí ôm thắng bé ra khỏi nôi. Đi tới giường lớn, sau đó ngồi xuống ở bên giường cắt móng tay cho con trai.
Móng tay của trẻ con mọc rất nhanh, không chú ý một chút là móng tay của Huyên Huyên đã dài ra rồi.
So với Vũ Đồng và Khả Hinh thì Huyên Huyên rất thích vuốt mặt. Không cẩn thận là gương mặt sẽ bị móng dài của thằng bé cào xước mất.
Tần Lãng cắt móng tay cho con trai xong thì lên lầu. Vào đến nhà, thấy trong phòng khách có để một cái đèn ngủ nhỏ. Hắn rón rén đóng cửa, khóa lại rồi đổi giày.
Tần Lãng không đi vào phòng ngủ mà ghé qua phòng tắm để tắm sơ qua, rồi mới vào phòng với vợ và các con.
Đem mùi rượu trên miệng và trên người tỏa bớt đi xong mới vào phòng.
Khi hẳn tâm rửa xong đi ra, nhìn thấy đèn phòng khách sáng trưng. Tìm một vòng thì thấy Tô Thi Hàm rong phòng bếp nấu gì đó.
“Vợ à! Em đang nấu cái gì thế?”
“Anh tắm xong rồi hả? Mẹ nói tối nay hai người uống rượu nên em nấu cho anh canh giải rượu. Bây giờ em đang hâm nóng lại”
Nghe được câu nói ấm lòng của vợ, Tần Lãng lau đi cái đầu ẩm ướt của mình rồi đem khăn treo ở nắm cửa. Ba bước đi đến phía sau Tô Thi Hàm ôm cô một cách ôn nhu. Cúi đầu nhìn hơi nóng đang bốc lên ở trên kệ bếp, ôn nhu nói: “Vợ à! Em thật tốt!"
Tô Thi Hàm khế đẩy đầu hẳn ra, nhíu mày: “Anh tối nay uống không ít rượu đó nha."
Mở miệng là toàn thấy mùi rượu.
Bởi vì Tân Lãng vẫn còn chưa đi súc miệng.
"Uống không nhiều, không đến mức say xin đâu.” Sau đó Tần Lãng nói với Tô Thi hàm một số việc tối nay, bao quát cả việc bạn cũ của cha hẳn mở công ty đầu gội rồi phá sản, còn trang thiết bị muốn bán, vân vân.
Tô Thi Hàm thấy nước canh đã nóng thì tắt bếp. Trên mặt đều là ôn nhu: “Anh nhanh đi súc miệng đi! Bằng không lát nữa Vũ Đồng cùng Khả Hinh, hai đứa đều bị mùi rượu của anh hôn tỉnh”
“Được” Trước khi đi, Tân Lãng hôn trộm gò má Tô Thi Hàm một cái, cô thẹn thùng quay đầu trừng hắn.
Tô Thi Hàm làm cho Tân Lãng canh giải rượu Cát Hoa.
Đây là bà Tân dạy cho cô làm, bởi vĩ trước đây ông Tân thường xuyên phải đi uống rượu xã giao. Bà Tần lo lắng gan của ông không chịu được, cho nên đặc biệt tìm người xin phương pháp nấu canh giải rượu này.
Bởi vì uống rượu gây tổn thương gan.
Nên nhất định phải dùng đúng liều lượng, vừa có thể bảo vệ chức năng gan vừa giải rượu tốt.
Tần Lãng súc miệng rửa mặt xong đi ra, Tô Thi Hàm đã đem canh nóng bê ra bàn ăn.
Để lát nữa Tân Lãng uống, giờ còn khá nóng.
Hỏi Tân Lãng có đói bụng không, có muốn cô làm cho hắn bát mì không.
Nếu Tô Thi Hàm không hỏi thì Tân Lãng cũng không phát hiện bản thân quả thật có chút đói bụng.
Hắn cười nói với Tô Thi Hàm: “Được, nếm thứ tài nghệ của vợ.”
Tô Thi Hàm hình như nghe lầm thành gì đó, gương mặt đỏ lên, ngượng ngùng đi vào bếp.
Tần Lãng ngẩn người, cô vợ của mình thật sự là ngày càng đáng yêu. Nói với cô muốn ăn tô mì lại có thể thẹn thùng đỏ mặt đến như thế.
Chờ Tô Thi Hàm làm mì và cho canh giải rượu nguội bớt. Tần lãng đi vào phòng ngủ chính, xem hai đứa con gái.
Phòng ngủ chính đang mở một chiếc bóng đèn vàng áp tường, ánh sáng của đèn dìu dịu, rơi xuống thân hai đứa nhỏ nằm trên giường.
Nhìn thấy dáng ngủ của Khả Hinh, Tần Lãng không nhịn được nhếch môi cười.
“Đứa nhỏ nghịch ngợm này, đến cả đi ngủ cũng không thành thật mà nằm cuối giường, có phải là muốn chiếm hết cả cái giường này không hả?”
Tân Lãng cưng chiều ấn nhẹ vào trán con gái, sau đó ôm bé lên.
Con bé giống như ngửi thấy mùi của ba ba, hừ hừ hai tiếng, thoải mái trong ngực Tân Lãng như tìm vị trí thoải mái an toàn, thở phì phò tiếp tục ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...