Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

Bữa tiệc sinh nhật này làm cho Tô Thi Hàm rất vui, không chỉ có cha mẹ mình mà có cả họ hàng bên nhà Tần Lãng tới tham gia vì vậy rất nhộn nhịp.

Mọi người còn đem theo các bạn nhỏ thế nên tới 2 giờ trưa bầu không khí đã vô cùng náo nhiệt.

Thời tiết hôm nay rất tốt, thế nên bà Tân đã bày trên nền đá hoa cương ở sau vườn ba chiếc bàn tròn lớn mà bà đã mượn được ở tiệm cơm.

Còn có cả ghế nhựa nữa.

Trên bàn tròn dùng khăn trải bàn dùng một lần, bày đủ thức ăn, bát đũa dùng một lần, rượu, đồ uống và hoa quả

Bởi vì đây là vườn nhà thế nên có thể vứt vỏ hạt dưa.

Không giống với khi tổ chức tiệc ở trong nhà hàng năm sao không thể ăn hạt dưa, bởi vì như vậy sẽ không đảm bảo vệ sinh.

Nhưng mà có hạt dưa thì mới có bầu không khí để tám chuyện.

Bọn họ cũng đã quen với việc tới nhà người ta làm khách trước khi lên món sẽ vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện rồi.

Bởi vì hôm nay trời khá nóng, thế nên bà Tần còn thuê ba cái quạt lớn, mỗi bàn sẽ bật một cái đặt cách bàn ăn một khoảng vừa phải, để có thể thổi tới người nhưng không thổi tới thức ăn trên bàn.

Để tránh việc lúc ăn sẽ thối bay lì xì của trẻ nhỏ hoặc là thuốc lá mà khách để ở trên bản.


Ba đứa nhỏ tỉnh dậy rồi, ông bà Tô đặt chúng vào trong xe đẩy sau đó mang xuống dưới nhà.

Lúc này ba đứa nhỏ ăn no rồi thế nên rất ngoan ngoãn.

Hơn nữa chúng nhìn thấy trong nhà có nhiều người thế nên đứa nào đứa nấy vô cùng vui vẻ.

Lần này có họ hàng dẫn tới một đứa bé 6 tháng tuổi và một đứa bé 1 tuổi.

Hai người họ hàng cùng với hai đứa trẻ và 3 đứa nhỏ nhà Tân Lãng chơi với nhau. truyện xuyên nhanh

Đứa trẻ 6 tháng tuổi vẫn cần phải bế, còn đứa trẻ 1 tuổi thì đã có thể đi rồi.

Ba đứa nhỏ nhà Tân Lãng thì tự ngồi trên ghế lắc.

Hai đứa bé kia thấy rất tò mò thế nên sờ chỗ này lại sờ chỗ kia, vẻ mặt rất muốn chơi

Phương Nhã Nhàn bế Huyên Huyên, Tô Vĩnh Thắng bế Vũ Đồng để nhường hai vị trí cho hai đứa trẻ kia.

Mặc dù đứa bé 1 tuổi rất muốn chơi nhưng mà bé con đã biết ngại ngùng, thế nên xấu hổ quay mặt vẽ phía bà nội của minh.

Bé đã 1 tuổi rồi không nên ngồi ghế này nữa. Nhưng mà ánh mắt lại cho thấy bé rất muốn ngồi.


Phương Nhã Nhàn mỉm cười bảo cứ để bé chơi đi, bà nội của thằng bé hỏi Phương Nhã Nhàn. Nếu như cháu bà ngồi có thể làm hỏng ghế hay không?

Bởi cháu bà đã 1 tuổi rồi, cho nên nặng hơn trẻ 6 tháng tuổi nhiều, mà lại càng nặng hơn trẻ ba tháng. tuổi.

Bà sợ cháu mình ngồi lên sẽ làm hỏng mất.

Nhìn chiếc ghế lắc này vừa to vừa cao thế nên chắc là rất đất.

“Không sao đâu! Trẻ 3 tuổi cũng có thể ngồi trên chiếc ghế lắc này thế nên bà cứ yên tâm đi” Phương Nhã Nhàn mỉm cười nói

Nhận được câu trả lời của Phương Nhã Nhàn, ánh mắt của đứa bé một tuổi bừng sáng, bà nội của thăng bé thì mỉm cười bế cháu mình ngồi lên trên ghế lắc.

Huyện Huyên và Vũ Đồng nhìn thấy ghế lắc của mình bị người khác ngồi mất, Vũ Đồng thì không có phản ứng gì thế nhưng Huyên Huyên không vui vì vậy khóc oa oa

Đứa bé 6 tháng đang ngồi chơi trên ghế lắc của Huyện Huyên, thế nhưng bé con không hiểu rằng việc mình chiếm ghế ngồi của Huyên Huyên, dẫn đến việc Huyện Huyên không vui nên mới khóc.

Bà nội của đứa bé 6 tháng ngây người.

Đứa bé 1 tuổi vừa chơi xong, thằng bé cảm thấy chiếc ghế lắc này rất thú vị. Nhưng mà nhìn thấy em trai khóc rồi thế nên thằng bé muốn xuống, thẳng bé gọi bà nội mình ra hiệu mình không chơi nữa.

Phương Nhã Nhàn bảo bé cứ chơi đi, vừa dỗ dành Huyên Huyên đang khóc lại vừa nói rằng có lẽ Huyên Huyên đói rồi, cho nên để bà dẫn thẳng bé vẽ phòng pha sữa rồi bảo bé 1 tuổi cứ tiếp tục chơi.


Tô Thi Hàm nghe thấy tiếng Huyên Huyên khóc lập tức nhìn qua sau đó nói với Tân Lãng cô đi qua xem Huyên Huyên.

“Mẹ ơi! Lúc nãy Huyên Huyên khóc có phải lại đói rồi không a?” Tô Thi Hàm nghỉ hoặc hỏi.

Phương Nhã Nhàn vừa đặt Huyên Huyên xuống khu đồ chơi rồi lấy đồ chơi chọc cho thẳng bé ngừng khóc, vừa mim cười trả lời Tô Thi Hàm: "Không đói! Thăng bé nhìn thấy đõ của mình bị đứa nhỏ khác chơi thế nên không vui.”

Tô Thi Hàm "À” một tiếng sau đó ngồi trước mặt Huyện Huyên dịu dàng nói với thẳng bé: "Huyên Huyện! Hôm nạy là sinh nhật của mẹ có rất nhiều khách tới, chúng ta phải tiếp đãi họ thật tốt nhé. Họ muốn chơi ghế lắc thì chúng ta hào phóng cho họ chơi có được không? Chia sẻ đồ chơi chính là một niềm vui đấy”

“Oa oa oa!" Huyên Huyên khóc càng to hơn, nước. mất thi nhau rơi xuống.

Tô Thi Hàm có hơi đau đầu.

Bởi vì trước đây vẫn chưa xảy ra tình huống này lần nào.

Chủ yếu là do ba đứa nhỏ nhà mình chưa từng. chơi chung với mấy đứa nhỏ khác. Lần này chính là lần đầu tiên họ hàng mang mấy đứa nhỏ tới chơi

Phương Nhã Nhàn nói: “Hàm Hàm! Huyên Huyên vẫn còn nhẻ, không hiểu chuyện chia sẻ đồ đạc là chuyện rất bình thường con không căn sốt ruột”

“Dùng đồ vật hoặc là một tình huống khác để thu hút sự chú ý của thằng bé là ổn thôi."

“Đợi khi nào Huyên Huyên lớn hơn chút thì mới bắt đầu dạy thẳng bé ý thức về đồ của mình. Để thẳng bé biết đồ của mình là đồ của mình, đồ của người khác là của người khác, chúng ta không thể động vào đồ của người khác. Đến lúc đó mới dạy thằng bé chuyện chia sẻ.”

“Còn nữa! Bắt đầu từ bây giờ mấy đứa nhỏ cũng bất đầu học theo người lớn rồi, con và Tăn Lãng hàng ngày phải làm tấm gương tốt đừng nuông chiều mấy đứa nhỏ. Ví dụ như đừng lấy đồ ăn ngon trong nhà ra cho chúng chơi hoặc là lúc bón thức ăn đừng đem thứ chúng thích ăn nhất cho chúng ăn. Bởi vì điều này là không cần thiết, như vậy sẽ tạo thành thói quen không tốt cho chúng”


Tô Thi Hàm ghi nhớ kỹ sau đó cùng với Phương Nhã Nhàn dỗ Huyên Huyên, bọn họ không nói tới chuyện phải chia sẻ đồ nữa. Mà dùng thứ khác thú vị để thu hút sự chú ý của thằng bé.

Chung quy cũng chỉ là đứa trẻ 4 tháng tuổi, thế nên bà ngoại và mẹ rất nhanh đã dỗ Huyên Huyên nín khóc. Lúc này thắng bé đã bắt đầu thấy hứng thú với đồ chơi chỉ cần đạp chân vào là có thể phát ra tiếng đàn piano.

Đứa nhỏ càng chơi lại càng thấy vui.

Hơn nữa, lực chân của Huyên Huyên giờ đây mạnh hơn so với một tháng trước thế nên giẫm vô cùng mạnh.

Sau khi chơi còn vui vẻ mà thét lên.

Tô Thi Hàm mỉm cười nói với Phương Nhã Nhàn. rước đây bà Tân phát hiện ra khả năng đấm lưng này của Huyên Huyên, cô đã thử sử dụng một lăn cảm thấy khá ổn thế nên cô hỏi Phương Nhã Nhàn có muốn thứ hay không.

“Được đấy! Như vậy có thể nhận được sự hiếu kính của cháu ngoại rồi, nào Huyên Huyên thử đấm lưng cho bà ngoại xem nào”

Chăm trẻ sẽ biết được rất nhiều chuyện, học được nhiều kiến thức giống như mở ra cánh cửa của một thế giới mới vậy. Sau khi mở ra mặc dù có hơi lo lắng, có chút phiền phức thế nhưng hơn hết vẫn là nhận được nhiều niềm vui, cộng thêm cảm giác ấm áp khi huyết mạch được tiếp nối, và cảm giác thành tựu vân vân.

Sau khi qua sinh nhật của Tô Thi Hàm thì cũng sắp tới lúc Tô Thi Hàm và Tăn Lãng phải quay về Thượng Hải rồi.

Mùng 1 tháng 9 Tô Thi Hàm phải tới trường học nộp tiền học phí, còn Tân Lãng thì là mùng 3 tháng 9.

Năm nay tháng 8 có ngày 31, thế nên bọn họ quyết định ngày 27 sẽ quay về Thượng Hải.

Phòng thuê đã có đì Vương giúp thông gió và quét dọn vệ sinh, thế nên không có vấn đề gì cả, quay về là có thể vào ở không căn phải dọn dẹp lại gì cả

Quay về trước 5 ngày là bởi vì muốn mấy đứa nhỏ có thời gian thích ứng, cộng thêm Tân Lãng muốn đi xem tình hình của Tam Tần Trai và xử lý những chuyện khác vân vân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui