Tân Lãng nhìn dáng vẻ xinh đẹp của vợ mình, hắn mỉm cười cười. Sau đó hẳn sải bước đi theo, cùng cô tán gẫu chuyện hoa cải đầu và hoa sen.
Sau đó, chụp ảnh và quay video cho Tô Thi Hàm.
Tô Thi Hàm muốn chụp ảnh ở cánh đồng hoa cải đầu, Tân Lãng nói là có thể chụp.
Bởi vì chụp ở bên lẽ đường thì hoa cải đầu chỉ có thể làm nền.
Tô Thi Hàm muốn chụp một bức ảnh với đầy bông hoa cải dầu xung quanh.
Có thể chụp cảnh này bên trong cánh đồng hoa cải đầu được bao bọc bởi những bông hoa cải đầu
Tuy nhiên, Tô Thi Hàm chỉ bước hai bước và không đi nữa.
Tân Lãng đi phía sau hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Thi Hàm nhìn xuống đôi giày cao gót của mình. Phần gót của đôi giày cao gót này rất nhỏ, khi cô đi trên bờ ruộng thì dưới chân cô dính đầy bùn. Nên khi bước xuống đôi giày cao gót nhỏ nhắn đã đâm vào bùn đất, không thể rút ra được...
“Giày không thể rút ra được” Tô Thi Hàm nhìn xuống đôi giày cao gót.
Sau đó cô nghĩ lát nữa sẽ ra đầm sen câu tôm, có lẽ con đường ở đó cũng tương tự như con đường ở đây.
“Tân Lãng! Nếu không anh giúp em quay lại xe lấy đôi giày đế băng được không?” Tô Thi Hàm kêu Tân Lãng giúp.
“Được rồi! Anh sẽ giúp em rút giày ra trước” Nói xong, Tần Lãng ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Thi Hàm. Trước tiên cởi giày ra khỏi gót chân của Tô Thi Hàm, lấy chân phải của Tô Thi Hàm ra. Nhưng bằng cách này khiến cho trọng tâm của Tô Thi Hàm đã chuyển sang trái
Đôi giày cao gót bên trái chưa bị lún xuống rốt cuộc cũng không thoát khỏi số phận...
Tô Thi Hàm xấu hổ nhìn Tân Lãng: "Chồng à! Chiếc giày này cũng đã lún xuống rồi.."
“Không sao, xem chồng em nhổ củ cải đi." Tần Lãng nói xong cởi dây giày ở chân trái Tô Thi Hàm ra.
Dừng lại một chút rồi anh ôm lên Tô Thi Hàm theo kiểu ôm công chúa.
Tô Thi Hàm sắc mặt ửng hồng, hơi bĩu môi nói: "Tần Lãng, anh mới chính là cú cải!”
Nhổ củ cải...
Tần Lãng cười nói: "Được! Anh là củ cải lớn, em là củ cải nhỏ."
"Lần sau anh sẽ dẫn em đi nhổ củ cải, có thể vừa nhổ vừa ăn."
Trong lúc nói chuyện, Tân Lãng bế Tô Thi Hàm ra khỏi cánh đồng hoa cải đầu. Hắn định tìm một nơi sạch sẽ để Tô Thi Hàm ổn định chỗ ngồi rồi quay lại rút giày ra.
Không ngờ vừa vặn đụng phải một nhóm bạn học đông đúc đi tới.
Bạn học nữ trực tiếp kêu lên: "Tăn Lãng! Cánh tay của cậu thật khỏe! Cậu thật sự có thể ôm Tô Thi Hàm bằng kiểu công chúa đi xa như vậy ư!"
Tô Thi Hàm sắc mặt có chút đỏ lên, vỗ vỗ vai Tần Lãng, nhỏ giọng nói: "Bỏ em xuống”
"Không sao! Ở đây nhiều đá vụn lắm lỡ cắt trúng lòng bàn chân thì sao? Anh không nghe em đâu!" Tân Lãng trả lời Tô Thi Hàm, sau đó tiếp tục giữ chặt Tô Thi Hàm và đi về phía các bạn cùng lớp, nói: "Cũng may, vợ tôi không nặng lắm.”
Ngoài Dương Bối Bối và Quan Văn Tường đang đi phía sau, còn có ba cặp đôi tình nhân đang đi bộ ở đây.
Trong đó có một cô gái nhìn về phía chàng trai, hàm ý là muốn anh ta ôm cô bằng kiểu công chúa.
Nam sinh thấy Tân Lãng ôm rất thoải mái. Trước đây chưa từng thử ôm bạn gái bằng kiểu công chúa, hiện tại bạn gái đã có ý nên anh chuẩn bị đánh liều, xắn tay áo nói: "Không thành vấn đề!"
Thấy vậy, các bạn học bên cạnh bắt đầu cười ồ lên.
"Từ Nhân Đông! Cố lên, ôm bạn gái của cậu bằng kiểu công chúa đi”
“Từ Nhân Đông! Để tôi nói cho cậu biết, ôm bạn gái theo kiểu ôm công chúa với cõng bạn gái không phải là hai chuyện giống nhau. Cố lên, cậu phải dùng hết sức lực của mình đó."
..............
Từ Nhân Đông bạo dạn nói: "Đừng lo lắng! Tôi thường có đi tập gym, ôm bạn gái bằng kiểu công chúa chỉ là chuyện nhỏ."
Nói rồi, Từ Nhân Đông ngay lập tức đỡ lưng bạn gái bằng tay trái và nâng hai chân bạn gái bằng tay phải.
Đan Nguyệt Anh nói: "Em sẽ ngồi xổm xuống, để anh có thể dễ ôm em."
Từ Nhân Đông cảm thấy rất đúng. Đan Nguyệt Anh ngồi xổm người xuống, Từ Nhân Đông làm tư thế ôm công chúa.
Đan Nguyệt Anh bắt đầu đồn sức nặng của cơ thể lên cánh tay của Từ Nhân Đông.
Đúng lúc này...
Từ Nhân Đông kêu lên: "A... không được... cánh tay không thế chịu được nữa... Sắp ngã, sắp ngã”
"Anh anh, em ráng vững, thật sự sắp ngã rồi anh không ôm nữa”
Từ Nhân Đông không cảm thấy xấu hổ ngược lại còn nở nụ cười.
Để cho Đan Nguyệt Anh nhanh chóng đứng lên: "Anh thật sự không ôm được, tại sao ôm công chúa này lại tốn nhiều sức như vậy? Tần Lãng, cậu quá lợi hại."
Các bạn học bên cạnh cũng cười theo.
Tô Thi Hàm đang trong vòng tay của Tân Lãng cũng quay đầu lại nhìn, mỉm cười khi thấy Từ Nhân Đông và Đan Nguyệt Anh gần như lăn ra đất.
Cảm thấy giờ phút này thật hạnh phúc.
Vì có một người chồng mạnh mẽ.
Tân Lãng cười nói với Từ Nhân Đông: "Lực cánh tay không đủ, thất lưng và chân cũng cần phải đồn sức vào đó. Nếu không, dù có ôm lên cũng không thể ôm đi được thời gian dài.
Tình cờ là tiếng cười ở đây đã thu hút được Dương Bối Bối và Quan Văn Tường đi tới. Hai người nhanh chóng tăng tốc độ, vừa lúc nghe thấy Tăn Lãng nói.
Quan Văn Tường kêu lớn một tiếng: "Ôm công chúa à! Chuyện này tôi thường xuyên làm với Bối Bối Tần Lãng nói đúng, ôm công chúa cần có sức lực”
"Tôi cũng sẽ cho mọi người xem."
"Bối Bối! Chúng ta cho mọi người thấy một chút?"
Khi Dương Bối Bối nhìn thấy Tân Lãng ôm Tô Thi Hàm, cô cũng nổi lên lòng ganh ty nên lập tức gật đầu.
Quan Văn Tường rất quen thuộc ôm lấy Dương Bối Bối.
Không biết bạn học nào tài lanh nói Quan Văn Tường và Tần Lãng nên so xem ai ôm bạn gái chạy xa nhất.
Không khí lập tức được đẩy lên cao.
Tiền Di Hương cau mày nói: "Cái này không ổn lắm? Tăn Lãng đã ôm Tô Thi Hàm một thời gian rồi, Quan Văn Tường vừa mới bắt đầu ôm Dương Bối Bối, sao có thể so sánh được?"
Quan Văn Tường ôm Dương Bối Bối đi tới, cười nói: "Vui vẻ thôi mà! Mọi người đều muốn xem tôi và Tần Lãng thi đấu. Vậy Tân Lãng, tôi và cậu đấu một trận đi, cậu có thể để bạn gái xuống trước còn tôi sẽ ôm Bối Bối chạy 50 mét rồi sau đó so tài với cậu, thế nào? Có công bằng không? “
Tần Lãng nói: 'Không cần! Hiện tại có thể bắt đầu"
Tô Thi Hàm nhìn Tân Lãng có chút lo lắng.
Cô cao hơn Dương Bối Bối, và cô đã ăn rất nhiều trong thời gian cho con bú nên trông cô hiện giờ có phần tròn trịa và nặng hơn Dương Bối Bối cỡ khoảng 5kg.
Trong trận đấu này, Tần Lãng sẽ chịu thiệt.
Tần Lãng cho cô ánh mắt trấn an.
Lớp trưởng Hồ Siêu thật ra muốn nói gì đó, thế nhưng thấy Tân Lãng đã đồng ý, còn các bạn trong lớp thì đều quá nhiệt tình nên hắn cũng im lặng. Nhất là thấy Từ Nhân Đông thường tập gym lại không ôm nổi bạn gái, cho nên bọn họ càng mong chờ trận đấu này hơn, anh nói: "Tân Lãng, Quan Văn Tường! Vậy để tôi làm trọng tài, các cậu đứng ở chỗ này chạy về phía trước, ai kiên trì đến cùng thì thắng, được chứ?”
Nói rồi, Hồ Siêu đi đến bên cạnh để tìm một viên đá màu. Sau đó dùng nó làm phấn để vẽ vạch xuất phát trên sàn bê tông.
Tân Lãng nói: "Không thành vấn đề!"
Quan Văn Tường nói: "Được."
Cả hai ôm bạn gái trong tay rồi đi đến vạch xuất phát.
Vì đây là con đường nội bộ, không phải đường chính nên không có xe hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...