Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa

“Không cần đâu dì. Ở nhà cũng là cháu tắm rửa cho bọn nhỏ."

Phương Nhã Nhàn nghe vậy, ánh mắt hiện lên nhiều phần khen ngợi, nói: “Dì cũng đã lâu không tầm cho trẻ con. Nên chắc không thạo bằng cháu, thế cháu đi đi."

Bà đưa mắt nhìn Tân Lãng đẩy bọn nhỏ trở lại phòng ngủ, bản thân bà cũng quay người trở vẽ phòng ngủ chính.

Bên trong phòng ngủ chính, Tô Vĩnh Thẳng vẫn còn đang ngủ. Phương Nhã Nhàn cau mày nằm xuống bên người ông, Tô Vĩnh Thẳng lập tức tỉnh lại

“Sao bà lại ở đây? Con gái dậy sớm như thế sao?” Tô Vĩnh Thắng hỏi.

Phương Nhã Nhàn lắc đầu: “Con gái còn đang ngủ, bọn nhỏ ngược lại tỉnh rồi. Tân Lãng đẩy bọn nhỏ đi tấm rửa rồi.”

Bà nói xong, cơn đau thắt lưng khiến bà không nhịn được mà lẩm bẩm. Trước mặt chồng mình, Phương Nhã Nhàn tỏ ra yếu đuối hơn trước mặt người khác nhiều.

Tô Vĩnh Thẳng thấy thế vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?"

“Tối hôm qua chăm mấy đứa nhỏ, cái eo này coi như phế rồi. Ông nhanh chóng giúp tôi bóp cái lưng một chút, tôi sảp đau chết rồi."

Tô Vĩnh Thắng không nói hai li, lập tức đứng lên lấy đầu hoa hồng trong ngăn tủ ra. Đổ một ít ra lòng bàn tay, xoa nóng rồi ngồi ở bên giường xoa bóp cho Phương Nhã Nhàn.


“Như thế nào lại mệt mỏi như vậy?” Tô Vĩnh Thắng có chút giật mình hỏi.

Phương Nhã Nhàn thở dài một hơi nói: “Ông quên lúc con gái chúng ta hồi mới ra đời rồi sao? Trẻ nhỏ. ban đêm tỉnh nhiều lần, lại phải thay tã rồi cho bú, còn phải ôm vào trong ngực chậm rãi dỗ ngủ, ông nói xem có mệt hay không?”

Tô Vĩnh Thắng nhớ tới Tô Thi Hàm khi còn bé, gật đầu nói: "Công nhận thực sự mệt mỏi. Tôi hiện tại cũng còn nhớ rõ, khi đó bà ở cữ, tôi giúp đỡ trông Thi Hàm, cả đêm ngủ không ngon. Hai người chúng ta tóc đều nhanh rụng sạch. Tôi mỗi ngày đến công ty đều ngáp, con mắt thì như gấu trúc.”

Nhớ tới thời điểm đó, Tô Vĩnh Thẳng không nhịn được cười một tiếng.

Phương Nhã Nhàn nói: “Đúng vậy, hơn nữa khi đó. chúng ta chỉ có một đứa là Thi Hàm. Bây giờ Thi Hàm có tận ba đứa, ông nghĩ là mệt bao nhiêu?”

“Con gái bình thường đều phải như vậy? Trong nhà không tìm bảo mẫu sao?" Tô Vĩnh Thắng cau mày hỏi.

Phương Nhã Nhàn nói: “Con gái nói ở bên Thượng Hải có bảo mẫu nhưng không làm đêm. Chỉ phụ trách công việc nhà, bọn nhỏ chủ yếu đều do Tân Lãng chăm sóc. Vừa nãy tôi thấy Tần Lãng đẩy bọn nhỏ đi tảm, nó cũng nói ở nhà đều là nó phụ trách tắm cho bọn nhỏ. Tôi nghĩ, lúc ở Thượng Hải, đa phần đều là Tân Lãng phụ trách chăm sóc bọn nhỏ.”

Tô Vĩnh Thắng nghe mà không vui, khẽ hừ một tiếng nói: "Hừ, nó một người đàn ông, sao làm những điều này làm gì”

Phương Nhã Nhàn biết ông trong lúc nhất thời còn không tiếp nhận được việc này. Chính mình cũng vậy, nên cũng không ép buộc chồng.

Tô Vĩnh Thắng dùng đầu hoa hồng xoa bóp cho bà một hồi, Phương Nhã Nhàn ngồi xuống lại hít một ngụm than đau: “Ai, lớn tuổi rồi. Không chịu nhận mình già, thực sự là không được. Đợi đến tối chăm bọn nhỏ, cái thắt lưng này của tôi chắc không chịu nổi nữa!"

Tô Vĩnh Thắng nhìn ở trong mắt không khỏi có chút đau lòng.

Phương Nhã Nhàn lúc này nói: “Này, tôi vừa mới lúc ra khỏi giường, nhìn thấy Tần Lãng tại ban công đánh quyền. Nhìn thủ pháp kia hắn đã từng luyện qua, cảm giác nằm đấm của thẳng bé vùng ra tựa như mang theo gió vậy. Người trẻ tuối này chính là khổng vũ hữu lực!”

Khổng võ hữu lực: Khổng có nghĩa là cực kỳ; cụm. từ này dùng để chỉ người rất mạnh, cực kỳ có khí lực.

Tô Vĩnh Thắng nghe lời này, trong lòng nhất thời không vui, trong giọng mang vài phần ghen tị nói: “Cái này có gì không tầm thường. Nó vốn trẻ tuổi, tôi lúc trẻ đánh quyền cũng rất lợi hại”

Phương Nhã Nhàn nhớ tới Tô Vĩnh Thắng lúc trẻ, cúi đầu cười không nói chuyện. ______

Tần Lãng trong phòng vệ sinh ở phòng ngủ của mình, cho ba tên nhóc tắm xong, tiếp đó chho bọn nhỏ thay quần áo cùng tã mới. Röi đẩy xe đến bên trong phòng khách phơi nắng.


Trong nhà giúp việc cũng đến, lúc này đang tại phòng khách làm vệ sinh. Nhìn thấy ba đứa nhỏ đáng yêu nhịn không được mà nhìn lâu thêm vài cái. Nhưng nhìn thấy Tăn Lãng đứng bên, người giúp việc cũng không dám nói cái gì.

Tô Thị Hàm ngủ thẳng tới 8 giờ, lúc tỉnh lại vẫn cảm thấy rất mệt mỏi. Lúc trước ở Thượng Hải không phát hiện ra. Bây giờ suy nghĩ một chút, Tân Lãng đều chăm sóc bọn trẻ, cô chỉ phụ trách cho bú. Thực sự là bớt không ít chuyện.

'Tô Thi Hàm lúc rời giường thì phát hiện thấy mẹ cùng với các con đều không có ở trong phòng. Thế là đứng dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi đi ra phòng khách.

Nhìn thấy Tăn Lãng đẩy ba tên nhóc phơ nắng, Tô Thi Hàm mm cười đi tới.

“Đêm qua ngủ được không?”

Tần Lăng gật đầu, ánh mắt đau lòng nhìn Tô Thi Hàm. Tay xoa mặt cô đến sau tai: “Anh ngủ được, nhưng nhìn em thì chắc là không ngủ được nhiều, có phải mấy đứa nháo quá không?”

“Có chút, có lẽ là đổi chỗ ngủ nên đêm qua bọn nhỏ tỉnh hơi nhiều. Em cùng mẹ thay phiên nhau, cả hai đều mệt đến kiệt sức."

Tần Lãng nghe vậy, vòng qua eo cô bóp một chút: "Sáng sớm gặp mẹ, nghe bà ấy bảo giằng co một đêm đến đau thất lưng, eo của em không có đau chứ?”

'Tô Thi Hàm lắc đầu: “Không đau, anh châm cứu còn có chườm nóng hơn một tháng. Nên giờ không đau lưng, chỉ có một chút mệt mỏi. Nhưng được ngủ một lúc, bây giờ tốt hơn rồi."

Hai người nói vài câu. Ba đứa nhỏ nhìn thấy mẹ, lập tức không an phận mà náo loạn lên.

“Bọn nhỏ hắn đói bụng rồi, anh đi pha cho bọn nhỏ sữa bột. Em cùng bọn nhỏ chơi một lúc đi” Tân Lãng nói, rồi đi lấy bình sữa.


Phương Nhã Nhàn cùng Tô Vĩnh Thẳng từ phòng ngủ đi ra, vừa vặn thấy một màn này. Tân Lãng trong phòng ăn đang pha sữa cho ba đứa nhỏ, Tô Thi Hàm ngồi ở trên ghế salon, mặt mũi tràn đầy ôn nhu cúi đầu chơi với bọn nhỏ.

Một màn ấm áp lại tươi đẹp này, khiến cho ánh mắt của Phương Nhã Nhàn không khỏi nhu hòa mấy phần.

Giúp việc đem bữa sáng làm xong, một nhà cùng một chỗ ngồi ăn. Bọn nhỏ ăn uống no đủ, đang nắm trong xe đẩy chơi đồ chơi mà Tân Lãng làm cho, chơi quên cả trời đất.

Phương Nhã Nhàn một bên hỏi Tô Vĩnh Thắng: “Mọi người hôm nay định mấy giờ thì xuất phát đi câu cá?”

Tô Vĩnh Thẳng nói: "Hẹn 9 giờ tập trung ở bến tàu. Ăn uống xong cũng đến giờ lên đường.”

Phương Nhã Nhàn nghe xong ngẩng đầu, nói: “Vậy hai đứa cùng ông ấy đi ra ngoài chơi một ngày đi. Bọn nhỏ để mẹ chăm sóc cho”

'Tô Thi Hàm gật đầu, quay đầu nhìn về phía ba đứa nhỏ: “Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, hôm nay bố mẹ phải đi ra ngoài. Mấy đứa ở nhà ngoan ngoãn nghe chưa? Không được làm phiền bà ngoại đâu đấy!"

'Vũ Đồng cùng Khả Hinh đang cướp đồ chơi, không nghe mẹ nói. Ngược lại Huyên Huyên rất là ngoan nhìn Tô Thi Hàm, cười toe toét.

'Tô Thi Hàm nhẹ nhàng sờ đầu con trai nói: “Huyên Huyên thật ngoan. Con là anh trai, hôm nay ở nhà phải giúp bà ngoại trông hai em gái nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui