Sau bữa ăn, nó như một con thiêu thân không biết trời biết đất mà chạy ùa lên phòng để tránh mặt Won. Bây giờ trời cũng đã ngã chiều. Nằm dài trên giường, gương mặt nó chẳng còn chút được gọi là sinh khí. Thỉnh thoảng, lại lăn qua lăn lại rồi ủ dột chau mày. Nếu nó cứ tiếp tục né tránh anh, thì cũng có lúc anh phát hiện ra điều nó đang giấu thôi. Hay là chi bằng, nó tự đi nhận tội nhỉ? Nhưng không được! Không phải là tự đi tìm được chết rồi sao? Không không! Nó không thể ngốc nghếch như vậy được. Dù anh có đánh chết nó, nó cũng không được nói ra.
Thế là sau một lúc vật vã với đống suy nghĩ, nó cũng tìm ra được phương hướng cho mình. Nhưng vừa mới chắc nịch được bấy nhiêu, thì tiếng gõ cửa kia lại khiến nó bừng tỉnh.
- Tuyên Thy, mau mở cửa cho anh!
Là giọng của Won một trăm phần ngàn nha. Sao anh lại tự tìm đến nó nhỉ?
Rồi đặt nhẹ gấu teddy sang một bên, nó mệt mỏi bước xuống giường, sau đó đi nhanh về phía cửa.
*Cạch*
- Anh hai, có chuyện tìm em sao?-Mở rộng cánh cửa ra, nó nhìn người trước mặt e dè hỏi. Trông anh lúc này thật đáng sợ a. Gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm. Hơn nữa, một trăm phần ngàn là đang có gì đó không vui. Chả nhẽ, chuyện đó anh đã biết rồi?- Anh hai, sao anh không trả lời em vậy? Bộ anh có chuyện gì không vui hả?-Buông vội chốt cửa xuống, nó tiếp tục hỏi anh bằng âm điệu run run. Won lúc này chau mày, rồi tiến gần hơn với nó một chút.
- Em còn dám hỏi anh câu này sao? Em có biết em cứ tiếp tục nói dối, sẽ dần trở thành một thói quen xấu hay không hả?
Anh gắt. Nó giật mình, lùi lại về phía sau vài bước. Thái độ Won như vậy, là đã biết rồi sao?
Cười nhẹ, nó liên tục lắc đầu:
- Không có! Em không có nói dối anh!
Nó giải thích, rồi bất giác xoay lưng lại phía Won:
“ Bây giờ mình phải làm sao đây? Aki không có ở đây, mình rất sợ ”
- Còn nói là không có nói dối anh sao? Vậy tại sao những lúc anh không có ở đây, em lại không ngoan ngoãn đến lớp hả?-Won ở sau nó tiếp tục gắt. Giật mình quay lại nhìn vào anh, nó lo sợ lắc đầu- Đừng tưởng Aki bao che cho em, thì anh không dám phạt em. Em đã quên tất cả những gì đã hứa với anh rồi sao? Em nghĩ đó vốn dĩ là trò đùa hả? Nae nói anh không tin. Nhưng mà bây giờ anh thật sự phải tin, em bị Aki chiều hư rồi. Càng ngày càng không có phép tắc. Nơi đó là một nơi tốt, vậy mà em vẫn ngang bướng trốn học. Rốt cuộc thì em muốn anh phải làm sao đây?-Nó chưa kịp phản ứng gì, thì đã bị Won mắng như tát nước vào mặt. Mà cũng đúng thôi, nó ngang bướng như vậy, thì ai mà không giận chứ? Nhưng Won không hiểu cho nó, nơi đó là một nơi tốt sao?
Cắn chặt môi, nó cúi gằm mặt xuống cam chịu. Dù sao cũng bị mắng, anh cứ mắng cho đã đi.
- Em nghĩ em im lặng thì anh sẽ bỏ qua việc làm của em sao? Từ trước đến giờ em biết rõ anh rất thương em, kể cả việc gì anh cũng chiều theo ý em. Nhưng em cũng nên biết một điều rằng: Mọi thứ đều sẽ có giới hạn của nó. Lần này là em không đúng, anh nhất định phải phạt em!
Nó gần như hỗn loạn khi nghe được những lời chắc nịch từ miệng Won. Anh sẽ phạt nó sao? Phải. Anh nói được thì anh sẽ làm được. Lần này, nó không qua khỏi rồi. Thay vì phải ủy mị cầu xin anh. Chi bằng, nó ngoan ngoãn làm theo thì tốt hơn.
- Dạ được!
Vẫn cúi mặt, nó đáp. Won thở dài rõ một hơi, rồi gật gật đầu:
- Vào phòng sách quỳ gối ngay cho anh. Khi nào em biết được mình sai ở đâu, thì hả đến gặp anh!
Anh nhấn mạnh. Xiết chặt hai nắm tay, nó vẫn giữ với tư thế cúi mặt. Sau đó, thì cảm nhận vó gì đó cay cay đang chảy.
- Hức, em biết rồi!
- Khóc sao?-Won cười khẩy- Anh sẽ không như mọi khi hễ nhìn thấy em khóc, là sẽ ngốc nghếch dỗ dành đâu. Nên nhớ từ đây đến sáng mai, nếu em không nghĩ thông suốt, thì cứ tiếp tục mà quỳ ở đó!-Nói rồi, Won lùi lại phía sau vài bước rồi nhanh chóng quay người bỏ đi. Đợi cho cánh cửa phòng ngày một được khép đi, nó mới dám ngẩng đầu lên đưa tay lau nước mắt. Tại sao anh không hiểu được nó đang nghĩ gì chứ? Môi trường nghiêm khắc đó, còn đáng sợ hơn khi nhìn thấy ma. Tại sao, anh vẫn có thể cương quyết như vậy?
_________________
Mười giờ đêm..
Trước cửa phòng sách Nae và Won đã đứng ở đó nhìn nó mà nhíu mày. Anh cố tình phạt nó như vậy, là muốn nó biết rõ mình sai ở điểm nào. Vậy mà, nó vẫn không thể nào bỏ được cái tính ngang bướng đó. Thà chấp nhận quỳ gối, chứ không chịu đến lớp. Anh đang nghĩ, rốt cuộc trong đầu nó là đang chứa gì?
Thấy Won gần như sắp không chịu đựng được, Nae theo phản xạ thở dài:
- Mày giận cũng vô ích. Quỳ lâu như vậy mà vẫn không chịu đi học, dù mày có giết chết nó cũng vậy thôi!
- Không phải, mày luôn rất không vui với thái độ của nó với mày sao? Sao tự dưng lại nói giúp vậy?
Quay lại Nae, Won nhướng mày. Nae lúc này tặc lưỡi một cái, rồi lúng túng quay mặt sang phía khác, cười nhẹ:
- Dù gì nó vẫn là trẻ con. Đúng là đôi lúc làm tao phải tức điên, nhưng thật ra con bé không xấu. Mày nghĩ mày phạt nó như vậy, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời của mày sao? Không đâu! Nếu để Aki biết được, nhất định nó sẽ không tha cho mày!
Nae chắc nịch nói. Nghe xong, Won bất giác mỉm cười:
- Bớt nói nhãm! Nếu có nó ở đây, tao cũng sẽ làm vậy thôi!
- Được rồi! Mày là nhất! Tao đi ngủ đây!
Nae quay lại nhướng mày với Won, rồi nhanh chóng bỏ đi. Không gian hiện tại lúc bấy giờ, dần rơi vào cái khoảng lặng tĩnh mịch. Nó chỉ nghe được tiếng xào xạc của gió thổi. Sau đó, là cảm nhận vị trí ở đầu gối đang đau. Đau, một cách không thể nào kiểm soát được. Giá như, giá như có Aki ở đây thì quá tốt rồi. Anh cũng sẽ như lúc đó, như lúc đó mà đứng ra nói đỡ cho nó. Dù anh biết rõ, cách đó chỉ tội làm nó hư thêm. Nhưng mà, đó là cách đối xử riêng của anh. Còn Won, vẫn đúng cách mà anh ấy đã làm.
- Won, em sẽ không đến đó! Cho dù, anh có giết chết em!
Nó đâu biết những lời nói của nó lúc này lại là một liều thuốc độc đả kích Won. Anh vẫn ở đấy, và càng trở nên tức giận.
- Nếu em muốn, anh sẽ chiều theo ý của em vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...