Nhã Ca ngạc nhiên – không phải vì sự xuất hiện đột ngột mà sau một đêm gương mặt anh hoàn toàn biến đổi. Nam Giao đã làm gã đàn ông cao ngạo này tan chảy thành nước. Vai chị vẫn còn đau buốt vì cái siết chặt đêm qua.
− Nam Giao đã rời khỏi đây. Tôi muốn biết phải tìm cô ấy ở đâu.
Nhã Ca hoảng sợ:
− Đã xảy ra chuyện gì?
− Tôi xúc phạm cô ấy – Giọng người đàn ông khô khan – Không phải như chị nghĩ đâu nhưng có lẽ còn tệ hơn thế.
Hoảng sợ, giận dữ ùa vào cùng một lúc. Bị đặt vào trạng thái tâm lý phức tạp không báo trước, Nhã Ca mất tự chủ không kiểm soát được phản ứng bộc phát của chị khiến người đàn ông đi cạnh sững người.
− Tệ hơn thế? Tại sao lại như vậy? Anh là gã khốn khiếp nào đây?
– Tôi là gã khốn khiếp vẫn gọi điện thoại đến nhà chị mỗi đêm
Mắt Nhã Ca tóe lửa:
− Ra thế. Giờ anh muốn gì?
Vĩnh Thông ngăn Nhã Ca:
− Bình tĩnh lại em. Anh nghĩ Nam Giao chỉ về nhà thôi.
− Cô ấy đi bao lâu rồi?
− Khoảng hai mươi phút.
Chị gọi điện thoại và anh ta đứng cạnh. Giác quan căng ra khi chuông điện thoại reo từng hồi dài vẫn không có người nhấc máy.
− Chị đọc địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến đấy.
Nhã Ca cau mày, âm thanh thoát ra từ hàm răng nghiến chặt:
− Tôi không cho phép, và trong ngôi nhà ấy, không một ai hoan nghênh anh cả.
Thần kinh Nhã Ca dịu lại khi nghe giọng nói bình thản của Nam Giao.
− Chị không trông thấy em, có chuyện gì vậy, Giao?
− Xin lỗi chị, em mệt nên về sớm.
Nhã Ca hỏi lại lần nữa để khẳng định với người đứng cạnh:
− Em mệt à? Chờ chị một chút…
Với người này, phủ nhận vai trò, phủ nhận ảnh hưởng sẽ làm hắn đau đớn hơn. Phải làm cho hắn đau đớn.
− Anh có thể yên tâm, không liên quan gì đến anh cả – Nhã Ca thong thả nói vào máy – À, không có gì, em ngủ trước đi nhé. Chị mang theo chìa khóa nên không đánh thức em đâu.
Không giấu được vẻ nôn nóng nhưng người đàn ông tỏ ra thận trọng.
– Không phải với chị, với Nam Giao.
− Nam Giao mệt nên về sớm không phải tại anh.
Hắn không quan tâm đến lời chị:
− Tôi sẽ đến gặp Nam Giao, chị không phiền chứ?
Nhã Ca không trả lời vì chị hiểu bằng lòng hay không không quan trọng với người này.
− Dù sao cũng xin lỗi chị.
Nhã Ca lạnh nhạt:
− Tôi nghe thừa mứa những lời xin lỗi. Nếu người ta ăn ở tử tế đúng mực với nhau thì chẳng bao giờ phải nói lời xin lỗi.
Vĩnh Thông vỗ nhẹ vào vai Phong Châu – rất lịch sự. Lịch sự của chủ nhà dành cho khách mời. Một kiểu lịch sự phải phép.
− Vì Nhã Ca rất yêu quý Nam Giao nên có hơi nặng lời, anh đừng phiền. Tính cô ấy xưa nay không thế.
− Tôi đã đi quá xa nên không mơ tưởng đến một cách cư xử nào khác.
Chị nhớ lúc đó Linh Đan đang đứng cạnh anh ta và im lặng suốt buổi. Mắt cô bé ánh lên tia ganh tị hơn là ghen tuông. Hôm nay Linh Đan không đến lớp.
Giờ anh ta đứng trước chị, không van xin, không nài nỉ:
− Tôi muốn gặp Nam Giao và tôi nghĩ Nam Giao cũng thế nên tôi đến đây tìm chị.
Gương mặt hốc hác nhưng giọng nói vẫn còn cao ngạo.
− Anh không phải là người chờ ai đó cho phép mới làm. Anh đã vào lối nào thì trở ra bằng lối đó.
− Tôi đến không phải để xin phép chị. Nam Giao không nhận điện thoại của tôi. Tôi có nhiều cách để tìm cô ấy nhưng tôi không muốn lãng phí thời gian.
Phong Châu nhấn mạnh:
− Tôi muốn gặp em gái chị.
Nhã Ca chậm rãi, đôi mắt nâu tự tin đang nhìn thẳng vào anh, đẹp nhưng lạnh lùng, nhã nhặn mà kín đáo:
− Nam Giao không phải em gái tôi.
Cái nhíu mày của anh khiến chị không dừng lại được:
− Cha mẹ và hai anh trai của Nam Giao đều đã qua đời. Tôi là người yêu của anh Nam Giao, giờ tôi sắp kết hôn. Tất cả đều bỏ cô ấy và cả anh nữa. Anh đùa giỡn với điều mà Nam Giao hạnh phúc vì có nó.
Khi đã lần lượt chứng kiến những cái chết, nó không còn làm người ta sợ nữa. Đã có lần cô nói với anh về những cái chết. Phong Châu lặng người không thể cảm nhận được điều gì. Xúc động mạnh khiến tấm màn lạnh nhạt vẫn bao phủ anh bị xé toạc như có phép màu.
− Chị hãy giúp tôi.
Không phải van xin, nài nỉ mà là một điều hợp lý chị phải làm. Nhã Ca hiểu chị không thể từ chối người này.
− Tại sao anh muốn gặp Nam Giao?
− Tôi nghĩ không cần thiết hỏi tại sao hay vì lý do gì tôi phải làm lành với người phụ nữ tôi yêu.
Mưa ào ào như trút giận. Vạn vật trân mình chịu đựng cơn giận dữ của đất trời. Phong Châu lái xe qua những con đường ngập nước. Hẻm nhỏ xíu, đen ngòm ngoằn ngoèo như dẫn vào thế giới khác. Ngọn đèn vàng tù mù không soi rõ lối đi. Mưa ngớt hạt nhưng trời vẫn gầm gừ đe dọa. Nước lạnh buốt hí hững níu chân khi Phong Châu xuống xe bì bõm lội. Đẩy cánh cổng khép hờ, anh bước qua mảnh sân rộng. Gió lớn, tán cây chỉ nghiêng người rũ nước cũng đủ làm Phong Châu ướt sũng như đi qua trận mưa.
Nam Giao chưa về, anh nhìn đồng hồ. Muộn thế này, nước ngập tứ phía chắc cô còn kẹt giữa đường. Phong Châu ngước ra hẻm, dọc theo con phố mênh mông như biển. Rải rác mấy chiếc ôtô chết máy nằm vạ trên đường, vài người bộ hành hì hục đẩy đống sắt thép như một thứ của nợ. Người và xe bơi trong làn nước đục mò. Lòng Phong Châu nóng như lửa đốt, quẹo qua khúc quanh anh trông thấy Nam Giao. Một cô gái nhỏ bé trên con phố vắng hoe với anh còn giá trị hơn cả thành phố này cộng lại.
− Đưa xe cho anh!
Nam Giao ngẩng lên, mệt mỏi và ngơ ngác. Gương mặt tím đi vì lạnh. Thật kỳ lạ, nét mong manh bên ngoài lại tạo nên sức mạnh nội tâm. Đôi mắt đen mềm nhìn thẳng vào anh. Đôi môi khép kín, Phong Châu nhớ rất rõ chúng thế nào mỗi khi cô mỉm cười. Nam Giao nhìn Phong Châu, thấy lạ lùng như lần đầu tiên trông thấy. Chiếc cằm cứng cỏi, chiếc miệng rộng kiên quyết, mắt nhìn như xoáy vào tâm can người khác, vừa toát lên vẻ thu hút nguy hiểm vừa như lời cảnh cáo hãy tránh xa.
Phong Châu kiên nhẫn chờ Nam Giao quyết định. Dầm mưa cả buổi chiều, người cô rã rời chực khuỵu xuống. Chỉ một cơn gió nhẹ, cũng nghe lạnh buốt như nước đá dội lên người. Cuối cùng, Nam Giao rời chiếc xe nặng trịch và im lặng đi bên anh.
Chiếc ôtô màu trắng bạc đậu chếch con hẻm. Cô đoán của Phong Châu, trông nó kệch cỡm và xa hoa thảm hại khi dòng nước đen ngòm xoa nhè nhẹ tấm thân trơn bóng như vỗ về, an ủi, giễu cợt. Anh luồn lách, thông thạo ở những chỗ ngoắt ra, ngoéo vào như đã đến rất nhiều lần. Thỉnh thoảng dừng lại chờ Nam Giao.
Xưa nay, với Phong Châu chinh phục phụ nữ là việc đơn giản như cho tay vào túi và lấy ra – kể cả những trường hợp khó nhất. Chỉ cần chuyển từ ác cảm sang một cái gì đó tốt hơn sự lạnh nhạt là có thể chắc rằng sẽ đến được tình yêu. Vấn đề là thời gian. Giờ cô bình thản nhìn vào mắt anh. Đôi mắt to đen không hề chớp, xa lạ như thể giữa họ chưa hề xảy ra chuyện gì. Nét mặt không thay đổi nhưng sự khước từ nếu được diễn tả bằng lời cũng không thể rõ ràng hơn thế. Cái nhìn của người đàn ông vụt ảm đạm, khô cằn như gió thổi qua sa mạc trống không. Phong Châu nhủ thầm, phải bình tĩnh. Chỉ bình tĩnh mới có thể giúp anh trong lúc này.
− Anh có thể vào nhà được không?
Thoáng ngần ngừ, chỉ một thoáng thôi nhưng Phong Châu cảm giác khoảnh khắc đó vô tận. Chầm chậm, Nam Giao nhích người nhường chỗ để anh bước qua khung cửa hẹp. Chỉ chờ có thế, gió đẩy cánh cửa khép lại đánh sầm sau lưng. Phong Châu không dám thở mạnh vì không gian đột ngột thu hẹp một cách bất ngờ đầy may mắn. Như đồng lòng ủng hộ, bên ngoài trời lắc rắc mưa.
Sàn nhà ngập nước. Vấn mái tóc ẩm, Nam Giao hối hả chuyển sách từ chiếc kệ thấp sang bàn. Nước vẫn tràn qua khe cửa, Phong Châu tháo đôi giày ướt sũng, nặng trịch xắn quần lội ì ạch. Cô lặng lẽ làm việc như không có anh ở đó. Phong Châu kín đáo nhìn chiếc bàn đặt điện thoại và hình dung Nam Giao vẫn ngồi đấy mỗi khi trò chuyện với anh. Trên bàn là khung hình nhỏ, ảnh cũ mờ nhưng trông rõ đôi vợ chồng trẻ và những đứa bé xinh xắn, dễ thương.
− Em thay quần áo đi, để đấy cho anh. Nhanh lên Giao, không khéo lại cảm lạnh.
Nam Giao đẩy cửa căn phòng nhỏ. Phong Châu muốn ghé mắt vào thế giới riêng tư ấy nhưng không dám. Sàn bên trong cao hơn nên vẫn khô ráo nhưng nước đã sóng sánh bên ngoài. Anh nghe tiếng cô thu dọn. Khom người nhặt đôi giày trôi lềnh bềnh, rũ sạch nước rồi đặt cạnh đôi giày to. Phong Châu vừa ngắm nghía vừa hình dung một sự kết hợp lý tưởng và thấy lạ lùng khi người đàn ông mạnh mẽ trong anh đi đâu mất mặc cho phần mềm yếu lấn lướt. Nước bò lên chân bàn, ngấp nghé các ngăn tủ. Phong Châu hì hục lôi chúng ra. Trong căn nhà giản dị bé xíu này sách là tài sản lớn nhất.
Anh kê lại giá sách và nghe ngóng. Không có âm thanh nào, một sự im lặng bất thường, Phong Châu gọi khe khẽ:
− Giao ơi!
Không có tiếng trả lời, anh đứng trước cửa phòng gõ nhè nhẹ:
− Giao ơi.
− …………
− Nếu em không lên tiếng, anh sẽ vào đấy Giao.
Không còn do dự, Phong Châu đẩy cửa. Nam Giao giật mình quay lại, nét mặt mụ mẫm làm anh sợ, chứng tỏ cô không nghe anh gọi trước đó.
− Em sao vậy Giao?
Nam Giao lắc đầu, cô nhìn thấy những tảng đá to, những viên sỏi nhỏ len lỏi chèn kín những khoảng trống trong đầu khiến nó nặng trĩu. Nam Giao choáng váng, cô bước về phía Phong Châu trước khi anh nhòe đi.
− Tôi… tôi…
Mắt hoa lên, Nam Giao trược chân theo quán tính cô quờ tay níu chiếc kệ nhỏ. Phong Châu lao đến nhưng không kịp. Nam Giao ngả sóng soài ra đất, chiếc kệ đè lên chân. Phòng sâm sấp nước, bộ quần áo vừa thay đã ướt sững. Phong Châu đỡ lấy cô, mắt Nam Giao nhắm nghiền, anh lay:
− Em có sao không Giao? Có đau ở đâu không?
Cô lắc đầu, cơn ớn lạnh thấm sâu vào tận xương tủy.
− Không sao… Tại sàn nhà trơn quá.
Mí mắt nặng trĩu, Nam Giao xoa mặt. Phong Châu hốt hoảng khi máu từ ngón tay cô chảy thành dòng. Đặt tay Nam Giao dưới vò nước mạnh, Phong Châu quan sát vết thương:
− Đau không em?
Vết cắt không dài nhưng khá sâu, nước từ tay loang đỏ cả bồn rửa mặt. Anh nói nhẹ nhàng cố không làm cô sợ:
− Em nắm chặt lại nhé, anh đi lấy bông băng.
Máu len lỏi qua kẻ thành những đường ngoằn ngoèo màu đỏ thẫm. Em sẽ nhìn thấy sự sống chảy ra từ cơ thể, thấy mình từ từ tiếp cận với cái chết. Em sẽ nhìn rõ gương mặt của nó khi tử thần chờn vờn nhảy múa trước mặt em. Trong mơ hồ, cô thấy mình mỉm cười, thế này đâu có gì đáng sợ. Tiếng quát của Phong Châu sát bên tai nghe vang như tiếng sấm:
− Em muốn chết hả Giao? Em điên rồi sao?
Giật mình, Nam Giao rụt tay lại. Phong Châu giằng lấy, dùng khăn sạch buột vết thương vì những thứ anh cần văng ra từ chiếc kệ vương vãi khắp phòng. Môi Phong Châu mím chặt. Đứng trước cô, anh cố gắng học cách giữ bình tĩnh nhưng không phải lúc nào cũng thành công. Phong Châu bị tình yêu của chính mình làm cho ngạt thở.
Người Nam Giao lạnh ngắt, hơi thở nóng rực tỏa ra từ đôi môi khô rang. Dùng chiếc khăn lớn quấn quanh người cô, đặt Nam Giao vào ghế, anh tìm quần áo khô và pha nước ấm. Phong Châu ngạc nhiên về sự thông thạo, trôi chảy trong hành động của mình. Như bác sĩ hướng dẫn bệnh nhân đãng trí, Phong Châu cẩn thận từng lời như sợ cô không hiểu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...