− Em vẫn chưa về à?
− …………
− Em ở đâu cả đêm vậy Giao?
Cô lắc đầu. Nhìn những nốt đỏ lấm tấm trên tay cộng thêm gương mặt phờ phạc, đôi mắt thâm quầng mệt mỏi của Nam Giao, Uy Vũ thấy mình đang nếm vị đắng, đắng đến không diễn tả nổi.
− Để anh đưa em về.
Không nghe cô gái trả lời, chị quay lại nhìn. Đôi mắt người đàn ông tha thiết nhưng chị dám chắc anh không thể đi được vì cái nắm tay của mẹ thằng bé trông thì hờ hững đấy nhưng chặt lắm. Đồng minh tí hon cũng đang cựa mình. Người đàn ông nồng nhiệt trong anh im tiếng. Giọng cô gái vang lên nhẹ nhàng:
− Anh ở lại với Phúc và cháu. Em về một mình. Đừng lo cho em.
Nam Giao không chạm vào thằng bé nhưng cái nhìn nấn ná, quyến luyến, âu yếm với vẻ đoạn tuyệt khiến chị cảm động. Không phải nhân tình nhân ngãi, vợ lẽ vợ mọn nhưng cũng có uẩn khúc gì đây.
Quay sang vuốt má con gái của chị, cô gái cười nhẹ:
− Cháu chóng khoẻ nhé. Em về đây anh chị ạ.
Vỗ nhè nhẹ vào tay Nam Giao:
− Đẻ một đứa rồi tha hồ chăm em à. Con mình…
Anh chồng khẽ giật chéo áo vợ. Anh đã có kinh nghiệm về cái tật già mồm bạ đâu nói đấy, lợi ích hại nhiều của chị. Với vốn hiểu biết nông nông, nhàng nhàng nhưng với ngọn lửa nhiệt tình hừng hực chị sẵn sàng tranh luận đến sùi bọt mép để “thòi” ra cái “nhẽ” mà chị bảo là “Chân Lý”.
− Kìa, mình…
Đàn ông chỉ cần một cái nháy mắt đã thấy cảm thông, chẳng cần nói thêm điều gì. Đàn bà thì không thế, phải chắt lưỡi hít hà phải vuốt ve an ủi mới ra chiều cảm thông. Nhưng chị hiểu bây giờ không phải là lúc. Trái với thói quen luôn nói to hơn âm thanh cần thiết để người khác nghe thủng, chị nhỏ nhẹ:
− Ừ, tôi không nói gì đâu mình ạ. Cô về nhé.
Phúc bế cu Bờm lên. Đôi mắt còn nhắm nghiền nhưng cả gương mặt rúc vào ngực tìm vú mẹ. Chiếc miệng bé xíu mút chùn chụt. Phúc siết con vào lòng, nghe sự sống từ mình chảy vào con. Trái tim người mẹ vỡ ra và những mảnh vụn xé toang lồng ngực. Con cô cần có gia đình, cần có mái ấm đúng nghĩa. Cần tất cả những gì mà một đứa trẻ cần phải có. Và hơn thế nữa, những thứ đó phải thuộc về nó, không vay mượn, không phải từ lòng trắc ẩn hay một thứ trách nhiệm mơ hồ. Phúc cũng không thụ động chờ ai đó cộng trách nhiệm và quyền lợi rồi chia ẹ con cô một phần.
− Anh ơi. Anh vào xem con này.
Dịu dàng, tha thiết − đến Phúc cũng không nhận ra giọng nói của chính mình. Người đàn ông phân vân bảy phần đi, ba phần ở đã quay vào đang cúi nhìn hai mẹ con. Bóng anh âu yếm trùm lên họ − không hề nhận ra mình bị đánh gục trong trận đấu không có tiếng súng cũng chẳng tiếng chì tiếng bấc.
Nam Giao đứng ngoài hành lang. Ô cửa nhỏ như khung hình gói trọn bức tranh gia đình ấm áp, cảm động. Bức tranh lưu lại rất lâu trong ký ức Nam Giao. Lúc này đây cô thấy mình như chiếc bóng mờ chạy theo bánh xe hạnh phúc của người khác, đến một lúc nào đó sẽ rơi lại đàng sau và mất dạng.
Một đêm đầy ắp sự kiện. Niềm vui đột ngột hiện ra rồi đột ngột biến mất. Chẳng có gì lạ khi sự việc kết thúc ở ngay chỗ nó bắt đầu.
o0o
Phong Châu thản nhiên cứ như trên đời này việc anh chờ đợi cô là hợp lý nhất, đáng làm nhất, giá trị nhất. Linh Đan đang nói điện thoại với người nào đấy. Chắc một trong những hàng hà sa số vệ tinh xoay quanh cô. Anh thú vị nhìn Linh Đan bĩu môi, phụng phịu, nhoẻn cười. Đôi mắt đa tình vén cong khoé mi thành cái liếc dài đầy ngụ ý. Cô đang trình diễn với khán giả anh chứ thằng cha nào đấy làm sao thấy được dáng vẻ này.
Linh Đan có làn da mát mịn như da trẻ con. Mái tóc màu sáng thả xuống vai những lọn xoăn xoăn mềm mại. Chiếc eo nhỏ xíu. Đôi môi mọng tô son rất khéo, ửng lên vẻ đẹp digan nóng bỏng cuồng nhiệt. Đôi lúc Phong Châu quên cô cùng trang lứa và là bạn thân của em gái anh vì so với nét mộc của Thanh Thảo, Linh Đan là sự pha trộn giữa trẻ trung và già giặn, ngây thơ và lọc lõi nên trông từng trải, trưởng thành hơn rất nhiều. Sau này Thanh Thảo du học, cả hai vẫn duy trì mối quan hệ dù không định nghĩa được nó.
Không phải người yêu, càng không phải là bạn bè vì Phong Châu không thờ ơ với cô nhưng Linh Đan không biết chính xác khi nào anh xuất hiện hoặc biến mất. Khi cô cần anh có mặt ngay nhưng lại biến mất vào thời điểm không ngờ và đáng ngờ nhất. Anh là kẻ si tình lạ lùng: vừa bản lĩnh vừa chiều chuộng, vừa nâng niu vừa bất cần. Không ai đoán được hành động tiếp theo của Phong Châu. Ví như anh có thể cầm tay cô đi dạo trên bãi biển, nghe sóng vỗ, nói những lời yêu thương − lãng mạn, dịu dàng như đôi tình nhân mới. Cũng có thể lăn trên cát, cuộn vào nhau, cuồng nhiệt nóng bỏng như đôi tình nhân cũ.
Lần đầu tiên gặp nhau, anh đi sau cùng trong hàng dài những người rồng rắn men theo lối đi đẹp vào một khu vườn ăn trái ở ngoại ô. Linh Đan cảm giác ánh nhìn từ đôi mắt sáng như đốm lửa nhỏ vuốt ve chiếc gáy trần, vòng lưng, mái tóc khiến chúng nóng bừng như bị ánh nắng mặt trời châm chích. Vốn quen với ánh mắt đàn ông, sỗ sàng có, ngưỡng mộ có, rụt rè có và bị hớp mất hồn vía cũng có nhưng lần này chỉ thế thôi đã thấy toàn thân run rẩy. Không chấp nhận cảm giác như bị thua cuộc, Linh Đan quay phắt lại. Hành động bộc phát này hại cô. Mũi Linh Đan cách ngực anh một khoảng nhỏ. Không đủ chỗ để hơi thở bay lên nên ngột ngạt, tù túng. Không thắc mắc, không nao núng, Phong Châu đứng yên. Cuối cùng chính Linh Đan là người lùi lại. “Anh thích nhìn sau lưng người khác à?” Phong Châu cười cười “Vì không có cách nào khác. Nếu được lựa chọn, tôi thích thế này hơn”. Cái nhìn đầy ngụ ý lướt qua bộ ngực căng tròn của Linh Đan. Phần cao nhất trên cơ thể mà ban nãy do sơ ý cô đã để chạm vào người anh.
Với Phong Châu, anh vẽ tâm lý phụ nữ như người ta vẽ sơ đồ vậy. Phụ nữ nhất là phụ nữ đa cảm và ý thức rõ giá trị của mình trong mắt đàn ông thì cứ lấp lửng là tốt nhất. Hé một nửa sẽ kích thích họ tìm hiểu thêm. Ngọt quá họ sẽ ngấy, thừa mứa họ sẽ ngán. Vừa đủ để họ thấy cần thiết, xa xôi để họ mong nhớ. Vừa có vừa không để họ vừa hoang mang vừa khao khát. Như chó sói gởi nhờ chân vào hang thỏ. Chẳng mất đi đâu. Anh thấy vui vui − niềm vui của gã tiểu nhân đắc chí.
Phong Châu nhìn quanh, huýt sáo. Mắt anh dừng lại ở bó hoa được kết rất khéo. Cánh hoa màu hồng cam phơn phớt xen với lá xanh và những chùm hoa trắng li ti. Anh không chú ý đến hoa hoè nếu nó không chễm chệ trong tay gã thanh niên có vóc người to lớn ngoại khổ và cách hắn nâng niu như thể bế đứa bé mỏng manh vậy. Với chiều dài tỉ lệ nghịch, nom bó hoa như nốt ruồi khổng lồ. Hắn mỉm cười với Linh Đan. Anh đoán hắn là một trong số những giảng viên nước ngoài của trung tâm ngoại ngữ thuộc vào hàng cao cấp này. Lễ phép như cô học trò ngoan, kênh kiệu như người phụ nữ biết mình đẹp, khiêm tốn như người đứng trước bậc trưởng thượng, cô cúi đầu đáp lễ. Gương mặt hắn ngây ra vì sung sướng và cảm động. Một phần lý do nằm ở nốt ruồi khổng lồ đang đậu trên tay hắn đây. Hôm nay là ngày tôn vinh những người thầy.
Linh Đan cắt ngang ý nghĩ của anh:
− Mình đến đó đi anh. Mọi người đi cả rồi.
Cô giải thích như sợ Phong Châu từ chối:
− Cô giáo giỏi lắm. Cô chỉ nhận hai lớp ở trung tâm này thôi. Tụi em toàn là dân đi làm nên đến lớp thất thường lắm. Đang ngỏ ý mời cô dạy riêng ở nhà. Nhưng cô chưa đồng ý.
Ra thế. Đó là lý do họ mời cô giáo dự tiệc. Đầu óc thực dụng đã thương mại hoá cái ngày đạo lý đậm chất Việt Nam này. Anh nói xuôi theo ý nghĩ vừa đến trong đầu:
− Em yên tâm đi. Cái gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền.
Linh Đan phản đối:
− Anh đừng nói thế. Có người này người khác chứ.
Phong Châu cười:
− Thì em cứ chờ xem. Anh chỉ thấy người này chưa thấy người khác bao giờ.
− Cô giáo chưa đến. Chờ một chút đi.
Gã đàn ông thông báo bằng giọng ngang ngang đầy vẻ bất mãn và gây hấn cộng thêm gương mặt của vị quân vương bị truất phế. Ánh mắt của hắn mách với Phong Châu chính anh là kẻ soán ngôi. Gã to lớn dềnh dàng như con voi − Phong Châu cười thầm − xưa nay trăm voi còn không được bát xáo nữa là. Như người nhàn tản nhất trên đời, một cách trêu ngươi anh uể oải ngồi xuống, nhìn quanh − mặc xác đôi mắt hằn học, ganh tỵ đang chiếu vào mình. Phong Châu ghét nhất là loại đàn ông không có chí khí, quen đánh giá mức độ thành công của những người đàn ông khác bằng người đàn bà bên cạnh họ.
Phòng rộng, ấm cúng. Dàn karaoké choán một góc. Học trò khá đông, chia thành nhiều nhóm rì rầm to nhỏ. Vài cô mang điện thoại ra bấm bấm thỉnh thoảng cười rinh rích. Linh Đan huyên thuyên vừa kể chuyện vừa hỏi han như thể cô là người có lỗi trong việc anh phải chờ đợi. Như đứa trẻ cố lấy lòng người lớn, không nhận ra thái độ trầm mặc báo hiệu người nghe đã nạp đủ thông tin. Phong Châu nhìn đồng hồ và nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi cái chỗ đáng chán này thì cửa bật mở. Người phục vụ mở rộng cửa, một phụ nữ dáng khập khiễng bước vào.
− Xin lỗi để các bạn phải chờ − Chị giải thích phần gót chân băng kín − Tôi bị bất ngờ vào phút chót. Phải nhờ người nhà đưa đến nên muộn thế này.
− Ôi! Cô có sao không?
Những lời cám thán tuôn ra như suối. Người thanh niên ngồi trong góc nhanh nhạy bước ra:
− Mời người nhà của cô vào trong này luôn đi ạ.
Nhã Ca nhìn ra sau, Nam Giao vẫn còn đứng ngoài cửa.
− Vào đi Giao. Đây là em gái tôi − Nam Giao cảm ơn các bạn đã có lời mời. Chúng tôi xin phép ngồi với các bạn một lúc thôi.
Cô gái khẽ cúi chào. Mái tóc dày đổ xuống che nửa gương mặt. Linh Đan thường rũ rũ hoặc dùng tay xốc xốc để mái tóc bồng lên. Cô gái này vén lọn tóc ra sau tai, cử chỉ dịu dàng, nâng niu. Chiếc miệng rất xinh nhưng nụ cười rưng rưng buồn. Phong Châu nhanh chóng xếp cô vào loại phụ nữ có khả năng lôi cuốn người khác không phải vì nhan sắc. Điểm đặc biệt khiêu khích đàn ông là ánh mắt nhìn nhưng không có gì lưu lại trong cái thăm thẳm ấy. Chàng thanh niên nhanh nhạy ban nãy lại nhanh nhạy sắp chỗ ọi người và cả cô gái. Nam Giao ngoan ngoãn ngồi xuống. Dáng thụ động như quen chờ người khác chỉ bảo mình làm thế nào. Chẳng đợi đến khi gã thanh niên ngồi xuống, chỉ thoáng nhìn Phong Châu đã nhận ra ngay cái trò tiểu xảo. Chỗ hắn ngay cạnh cô gái.
Nam Giao ngồi sâu vào ghế, tách mình ra khỏi những người chung quanh như đã quen sống trong thế giới bưng bít, biệt lập. Hai bàn tay xoắn vào nhau như cố kiềm chế hay có điều gì bồn chồn bất an. Một tia sáng nhỏ từ ngọn đèn chùm lấp lánh trên trần rơi vào mắt Nam Giao. Đôi mắt buồn như thảng thốt như tiếc nuối điều gì vừa vụt qua tay. Trông rất quen… Dáng mảnh mai khiến Phong Châu ngờ ngợ.
Không ai nhận ra anh không rời mắt khỏi Nam Giao từ khi cô bước vào, kể cả chính cô. Phong Châu biết cách quan sát, theo dõi diễn biến tâm trạng của người khác vừa kín đáo vừa công khai vừa không bị xem là xâm phạm vào thế giới riêng tư hay khiếm nhã. Dáng vẻ lạ lùng của cô gái khiến Phong Châu nảy ra ý tưởng triết lý về cuộc đời. Đó là, đời không o ép hay xô đẩy ai nhưng những kẻ khác người dị thường thường tìm đến một góc nào đó để tự cô lập mình.
Vào thời điểm không ngờ nhất, Phong Châu cảm nhận có điều gì đó dâng lên từ đáy lòng, vẫn chôn sâu ở đó, chứ không phải từ sự lãng quên. Thật lạ lùng. Anh từ từ ngồi thẳng dậy khi nhận ra đây là cô gái điên muốn chứng tỏ mình… điên hôm nọ. Hôm nay trông Nam Giao điềm tĩnh hơn, thần sắc hơn nhưng tiết đâu đây lại là một gương mặt điên khác của cô.
Tự tin như người biết bí mật của người khác, dựa lưng vào ghế Phong Châu khoan khoái nghĩ xem cô sẽ phản ứng thế nào khi thấy anh ở đây. Chà, có vồ lấy và tíu tít như hôm nọ không nhỉ? Linh Đan hơi lùi về sau, ghếch gương mặt thanh tú lên vai anh. Phong Châu nghe hơi thở và mái tóc của cô cọ nhè nhẹ vào cổ. Thức ăn dọn ra. Mọi người ăn, uống, hát và trò chuyện. Nam Giao từ tốn đáp lễ hành động săn đón vồ vập của gã thanh niên bên cạnh như khẳng định với cả thế giới cô thuộc về hắn vậy.
Anh nằm xuống không bạn bè, không có ai. Không có ai đợi chờ, không có ai đời đời ru anh ngủ vùi… Anh nằm xuống như một lần vào viễn du. Đứa con xưa đã tìm về nhà. Đất ôm anh đưa về cội nguồn… Không phải giọt sáng rơi vào mắt. Hạt nước lớn ứa ra rồi từ từ chảy trên đôi má cô gái khiến Phong Châu rung động đến tận tâm can. Thầm lặng và chịu đựng, anh chắc cô khóc vì những hồi ức buồn, không phải vì cái dễ chạnh lòng hay thương vay khóc mướn kiểu phụ nữ.
Bị thôi thúc bởi cảm giác muốn chia sẻ kỳ lạ, Phong Châu giữ ắt nhìn thẳng để Nam Giao nhận ra anh đang nhìn cô. Nam Giao kín đáo chùi mắt và đáp lại cái nhìn của anh. Không có sự dối trá nào trong đôi mắt ướt: cô không hề nhận ra anh. Phớt lờ lòng tự phụ, cao ngạo bị xúc xiểm, Phong Châu gật đầu nhè nhẹ tỏ ý an ủi. Nam Giao ngần ngừ như bên cạnh hay sau lưng cô còn có người nào đấy xứng đáng được anh để mắt đến vậy. Cuối cùng cô cũng đáp lại anh, hơi ngượng ngập một chút pha thêm vẻ từ tốn như đáp lễ gã thanh niên non tay ngồi cạnh. Phong Châu thấy phật ý nhưng không sao, thủ tướng Winston Churchill − nhân vật trứ danh trong lịch sử đã chẳng nói “Không có gì trên đời này làm cho ta hứng khởi hơn là lúc ta nhắm bắn nhưng đạn lại trượt ra ngoài” đấy sao.
Tiệc tàn. Không bỏ lỡ cơ hội lấy lòng người đẹp, gã thanh niên xăng xái vào bãi giữ xe đông nghẹt thì Phong Châu lại có cơ hội khác tốt hơn: tiếp cận với người đẹp của hắn. Đôi khi dùng sở đoản lại tốt hơn. Tội gì phải đương đầu với sở trường của người khác. Cô đứng yên khi anh đến gần:
− Em có cảm giác chúng ta đã gặp nhau không?
Nam Giao nhìn thẳng vào anh, suy nghĩ một thoáng rồi lắc đầu − rất trung thực vì thế dù cố gắng Phong Châu cũng không tìm ra nét bối rối nào.
− Không.
− Thật kỳ lạ, tôi lại có cảm giác đó.
− Có thể anh đã nhầm lẫn tôi với một người nào khác.
− Không thể nào vì trong thế giới này những người xinh đẹp như em không đủ đếm trên đầu những ngón tay.
Không có dấu hiệu của sự mong đợi hay vồ vập. Nam Giao cười nhẹ. Anh quyết định không bỏ cuộc:
− Nhưng rõ ràng tôi có gợi ở em sự chú ý nào đó, hơi khác bình thường một chút, đúng không?
− Nếu tôi chiêm ngưỡng và thán phục một gương mặt đẹp thì đâu có gì quá đáng, phải không?
May mà Phong Châu có khả năng phi thường của một chính khách − luôn giữ gương mặt thản nhiên trước bất kỳ tình huống bất ngờ hay nguy kịch nào. Quả thật anh không ngờ đến tình huống lật ngược buồn cười này. Nhưng kẻ bi quan nhìn thấy những khó khăn trong từng cơ hội, còn người lạc quan lại nhìn thấy các cơ hội trong mỗi khó khăn. Ít ra cô cũng chú ý đến gương mặt đẹp của anh. Phong Châu nhún vai:
− Dĩ nhiên là không.
Một người đàn ông tiến về phía họ bằng những bước sải dài. Gương mặt cương nghị với những nét cân đối đều đặn có vẻ kín đáo lạnh lùng. Nếu là đối thủ, người này quả lợi hại. Phong Châu buồn cười khi thấy mình chú ý đến những gã đàn ông bên cạnh Nam Giao dù anh đoán thế giới của cô chẳng có mấy người. Phong Châu hơi thất vọng khi hắn đến bên cô giáo. Anh thích những đối thủ ngang tầm cân sức.
− Em làm anh lo quá. Anh muốn xem vết thương thế nào.
Giọng ân cần, nhỏ nhưng âm vang:
− Mình về đi em, cả Giao nữa. Anh Thái sẽ mang xe về sau.
Nam Giao ngoan ngoãn vâng lời, quên luôn câu chuyện còn dở dang cùng với kẻ sở đoản đứng trơ ra đấy dù không đến nỗi nghệch mặt như gã sở trường khi trao chiếc xe cho người tài xế. Phong Châu bật cười rồi cười thật to. Linh Đan ngơ ngác nhìn quanh:
− Có chuyện gì vậy anh?
Anh nói trong tiếng cười chưa dứt:
− Không có gì. À, có… có đấy. Anh vừa trông thấy một thằng ngốc cười trong đám tang. Tệ hơn nữa, đó lại là đám tang của chính nó.
Linh Đan nhăn mặt:
− Anh có thấy nói đùa như vậy là thiếu nhân đạo không?
Mãi nhìn theo chiếc xe lao đi hoà vào dòng người đông đúc, Phong Châu không nghe rõ lời Linh Đan. Chiếc xe mất hút nhưng Phong Châu biết mình không lạc dấu cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...