Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng


Nhã Ca dừng ở cuối lớp. Góc sân quen thuộc rơi vào tầm mắt và Uy Vũ đứng đấy. Hàng cây khẽ rung làm bóng anh lay động. Hôm nay, khai giảng khoá mới, phòng ghi danh đông nghịt học viên. Nhã Ca nhìn đồng hồ, vài phút nữa là hết giờ làm việc của Nam Giao. Mỗi cuối tuần Uy Vũ đều đặn đến thăm. Thường cả hai đi loanh quanh hoặc trò chuyện chờ tan học. Nam Giao luôn luôn về cùng chị. Nam Giao không giới thiệu Uy Vũ với bất cứ ai − kể cả Nhã Ca , cũng không mời Vũ đến nhà. Cô xem việc Vũ đến là tình cờ. Nam Giao không muốn Vũ biết nhiều hơn về mình. Hai người cho Nhã Ca cảm giác như đang xem trận đấu kiếm được chiếu chậm. Người phòng thủ sử dụng khiên nhiều hơn. Nam Giao đang lùi và dùng khiên che kín mình lại. Cảm giác quen thuộc ùa về. Nhã Ca quay đi, không nén nổi tiếng thở dài. Hôm nay chị dạy hai ca liên tục, còn hơn một giờ nữa mới tan học.
Uy Vũ không đón, chỉ đứng yên chờ Nam Giao đến gần. Từ lúc gặp cô, anh không còn phản ứng khi lòng kiên nhẫn bị thử thách nữa. Uy Vũ biết Nam Giao nhận ra tình cảm của anh nhưng không từ chối, không đón nhận. Cô làm anh phát điên nhưng kinh nghiệm dạy anh dùng chính tình cảm mãnh liệt của mình bọc cơn điên ấy lại, tô chỗ này trét chỗ kia như chú ong thợ cần mẫn. Đến giờ cách này vẫn hiệu nghiệm nhưng Uy Vũ không chắc nó sẽ kéo dài mãi. Anh dịu dàng:
− Em khoẻ không?
Kể cả câu hỏi bình thường nhất Nam Giao cũng cẩn thận cân nhắc trước khi trả lời − như anh đang bẫy cô vậy:
− Tôi khoẻ. Cả nhà vẫn khoẻ chứ ạ? Công việc của anh có tốt không?
− Công việc tốt lắm. Mọi người đều khoẻ. À quên, mấy hôm nay thằng bé hơi sốt nhưng mẹ anh bảo trẻ con vẫn thế. Anh đi công tác về thẳng đây, chưa ghé qua nhà xem thế nào.
Uy Vũ âu yếm cười khi nhớ đến gương mặt linh lợi, khôi ngôi của cu Bờm. Anh thấy nhớ thằng bé. Từ khi gặp Phúc, Vũ nhận diện rõ lòng mình. Không giống với Nam Giao anh thương Phúc như tình thương dành cho cô em gái bất hạnh. Hình ảnh cô cúi xuống âu yếm con gợi trong anh cảm giác êm đềm. Thỉnh thoảng Phúc nhờ anh bế hộ thằng bé. Không cố ý nhưng khoảng cách gần Uy Vũ thoáng thấy gò ngực tròn căng mây mẩy của Phúc. Họ nhìn nhau. Nhận ra vẻ luống cuống đến buồn cười trong mắt anh. Bình tĩnh, Phúc khép vạt áo lại. Uy Vũ ngượng nghịu cúi hôn thằng bé. Đôi má bầu bĩnh trắng hồng, đôi môi bé xíu vừa rời vú mẹ còn thơm nồng mùi sữa khiến anh nghe có vị ngọt lẫn trong chiếc hôn. Cảm giác dịu dàng, thánh thiện biến khuôn ngực nâu hồng, rắn chắc, gợi cảm của phụ nữ miền sông nước thành hình ảnh đẹp đễ, thiêng liêng đến kỳ diệu của tình mẫu tử. Mỗi khi đùa với bản sao Nhật Văn và mỉm cười với Phúc, khao khát được bù đắp cho hai mẹ con lại cháy bỏng trong anh.
Phúc không gặp khó khăn nào khi bước vào gia đình anh như tất cả đã sẵn sàng chỉ chờ sự xuất hiện của mẹ con cô vậy. Vẫn còn những khoảng cách nhất định trong mối quan hệ giữa Phúc và mẹ. Vốn nhân hậu và bao dung, Uy Vũ chắc chắn mẹ là người bước qua khoảng cách ấy. Không thụ động nhưng những việc thế này anh có cảm giác Phúc sẽ ngồi yên chờ thái độ của người khác, sau đó mới quyết định phải làm thế nào. Mẹ anh rất tinh tế. Bà thương và dạy con theo cách riêng của từng đứa nên anh và Nhật Văn đều có cảm giác mẹ yêu mình nhất, hiểu mình nhất.

Phúc không tròn trịa theo kiểu có da có thịt theo lối trào phúng của Văn nhưng thật kỳ lạ cô rất giống hình ảnh Uy Vũ vẫn hình dung về người phụ nữ của Văn. Tuổi đôi mươi và cuộc sống sông nước uốn trên thân thể Phúc những đường cong chắc nịch, nuột nà. Khuôn mặt tròn ưa nhìn. Nước da ngăm pha giữa hồng và nâu mang theo vị mặn của gió, vị ngọt của miền “gạo trắng nước trong” và vị nồng của cây cỏ trong cái lồng lồng của đất trời. Đôi mắt đen, tròn nấp dưới chân mày cong như nét vẽ. Gò má ưng ửng như trái cây vừa chín tới. Vẻ đẹp khoẻ mạnh, chân phương của Phúc làm nhiễu tâm trí Nhật Văn. Khác với nét quý phái, thanh lịch gần như bẩm sinh ở Nam Giao là những thứ tiền không thể mua, giàu sang không thể đổi.
Với mẹ Nhật Văn, Phúc lại gợi trong bà cảm giác lẫn lộn vừa thương cảm vừa xa lạ. Bà không hình dung con trai mình đã yêu như thế nào. Dù cẩn thận đối chiếu từng điểm một, bà vẫn không tìm được nét tương đồng nào. Với bản tính nồng nhiệt, yêu ghét rõ ràng của Văn thì Phúc và Văn là một đôi khập khiễng như hai nửa khác nhau bị ghép làm một, vụng về đến xộc xệch. Đôi khi bà thấy Phúc kiêu kỳ, bí ẩn theo kiểu tự nhiên, thô sơ, không gọt dũa vì thế trông cô vừa toát lên vẻ tự tại. “Con yêu cô ấy. Đấy không phải là kết quả của một phút bốc đồng cũng không phải là tình cảm rẻ tiền, mua vui. Con trân trọng và không hổ thẹn về tình cảm đó”. Bà nhớ con đến quặn gan thắt ruột.
Gương mặt buồn và đôi mắt long lanh của Nam Giao mỗi khi nhắc đến Văn gần gũi với bà hơn. Vẻ tỉnh táo ở Phúc mạnh mẽ một cách khó tin. Dù biết vô lý nhưng thoáng ích kỷ trong tình cảm của người mẹ cộng thêm bản chất yếu đuối khiến bà thấy nét mạnh mẽ này vừa mang dáng dấp của sự bội bạc vừa nhẫn tâm. Không được chia sẻ, bà thấy đơn độc trong nỗi niềm riêng, trong tình thương và nỗi ân hận da diết dành cho đứa con vắn số.
Nam Giao lại e dè mỗi khi Phúc nhìn cô. Không chỉ mặc cảm có lỗi mà ở Phúc có điều gì đó khiến Nam Giao sợ sợ. Mắt Phúc chằm chặp mà dửng dưng, tò mò mà ghẻ lạnh. Đôi khi ánh mắt ấy lại sục sạo như tìm hiểu, bóc trần người khác. Vượt lên trên hết vẫn là vẻ lãnh đạm, cực kỳ lãnh đạm như tất cả những thứ in trong mắt, chạm vào tay đều không thật. Chỉ khi Phúc cười với con, nét nhân bản mới hiện lên trong dáng vẻ của người mẹ.
Uy Vũ cũng nhận ra nét khác thường ở Nam Giao và lý giải điều này là do mặc cảm. Dù câu chuyện giữa cô và Nhật Văn được giữ kín nhưng anh nghĩ Phúc vẫn nhận ra có điều khang khác trong mối quan hệ này nên anh cố gắng dung hoà. Nỗ lực của anh khiến mắt Phúc ánh lên vẻ độ lượng − nét độ lượng của người trẻ trước những việc ngớ ngẩn của người già. Nỗ lực này lại khiến Nam Giao áy náy vì nó giống như hành động bảo vệ. Và cô cảm động.
Có những lúc trái tim Nam Giao thoát khỏi đè nén, ức chế của lý trí hé mở như bông hoa mơn mởn để ảo giác tình yêu như ngọn gió ban mai trong lành ve vuốt − nhất là khi chứng kiến tình yêu dai dẳng, không mệt mỏi của Vĩnh Thông dành cho Nhã Ca. Trong cái bóng mờ ảo, dịu dàng, đẹp đẽ, tinh khiết của tình yêu, hình ảnh Uy Vũ càng rõ nét và độc tôn. Có những khoảnh khắc cô muốn tựa vào anh để được an ủi, vỗ về, thậm chí chiều chuộng một chút chấm dứt những cô đơn, những mệt mỏi. Nhưng luôn có điều gì đó thuộc về lý trí giữ cô lại.
− Mình đến chỗ nào đi Giao. Anh muốn được ngồi riêng với em.
Nam Giao nhìn xuống bàn tay để tránh vẻ lôi cuốn trong mắt anh. Uy Vũ lắc đầu như vừa nghe câu từ chối:

− Thôi, ở đây cũng được. Đòi thêm nữa, em đuổi anh về mất.
Giao cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng cởi mở:
− Tôi đã nói gì đâu?
Uy Vũ thở hắt ra:
− Vì gương mặt của em lại có vẻ mặt lạnh lùng như hôm nọ. Anh thấy sợ.
Không cười nữa, Nam Giao phân trần như người có lỗi:
− Đó là một trong những điều tôi thừa hưởng từ mẹ tôi đấy. Ba tôi mất sớm và bà trở thành chuyên gia.
− Chuyên gia à?

− Dạ, chuyên gia về cách làm sao từ chối lời mời và tình của những người đàn ông. − Nói đến đây cô đỏ mặt, lúng túng − Tôi chỉ nói thế, không ám chỉ anh đâu.
Uy Vũ bật cười:
− Anh cũng muốn em trở thành chuyên gia nhưng trừ anh ra.
Im lặng một lúc, Nam Giao rụt rè:
− Anh muốn chúng ta đi đâu? Anh vẫn chưa về nhà mà?
Uy Vũ nói với vẻ nhẫn nại:
− Ừ, đến em không thoải mái, chúng ta ngồi thêm một lúc nữa rồi anh về.
Cô yếu ớt:
− Không… tôi muốn thật. Nhưng chúng ta đi đâu?
Uy Vũ đứng lên:

− Đưa tay em cho anh. Nói thật nhé, anh chẳng gặp khó khăn nào khi quyết định mình phải làm gì hay đi đến đâu với một cô gái xinh đẹp.
Làm như không nhận ra nét ngượng ngùng của Nam Giao. Dịu dàng nhưng quả quyết, Uy Vũ siết bàn tay nhỏ trong tay, nhìn vào đôi mắt đen nháy luôn khước từ anh đang dịu dần khi đọc được nét âu yếm, tha thiết trong mắt anh. Tim Nam Giao đập thổn thức trong lồng ngực khi Uy Vũ kéo tay cô vòng qua người anh và giữ ở đấy. Cảm giác được bảo vệ, được nâng niu, được yêu thương khiến Nam Giao ứa nước mắt. Khoảng cách đột ngột thu ngắn khi anh nghiêng người ra sau. Gương mặt cả hai thoáng chạm vào nhau.
− Lạnh không em?
− Dạ không.
Điện thoại reo. Uy Vũ dừng xe. Quay sang Nam Giao, anh giải thích:
− Thằng bé vẫn chưa khỏi. Phúc gọi cho anh.
− Anh về nhà xem cu cậu thế nào đi.
Vẻ tiếc nuối không lẫn vào đâu trong giọng nói Nam Giao khiến anh cảm động. Uy Vũ không muốn dừng lại ở đấy. Anh chờ giây phút này lâu quá rồi. Vả lại, thằng bé đã có mẹ anh, có chị Châu, có Phúc. Ngần ngừ, Uy Vũ nói như tự trấn an mình:
− Không sao. Phúc chỉ gọi để anh khỏi lo lắng thôi. Mẹ anh bảo trẻ con vẫn thế mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui