Phần 1
Trịnh Tố Linh không lên tiếng nữa, đôi mắt nhìn về phía quang cảnh thành phố vụt qua nhanh ngoài cửa sổ, trong xe chỉ còn tiếng nức nở của Mỹ Hà, vang vọng vang vọng. . . . . .
Khi xe giảm tốc độ, chậm rãi chạy cửa bệnh viện thì Cao Mỹ Hà không kịp đợi Mục Phong dừng hẳn xe đã mở cửa xe nhảy xuống xe, chạy thẳng tới phòng cứu cấp, thiếu chút nữa dọa chết khiếp hai người trong xe.
Một người vừa mới đưa vào phòng cứu cấp, một người lại làm ra hành động nguy hiểm như thế, Mục Phong âm thầm cầu nguyện trái tim bà ngoại đủ mạnh khỏe, nếu không anh sẽ rất thê thảm!
Anh dừng xe xong, đỡ bà ngoại lớn tuổi đi vào bệnh viện, tìm được Cao Mỹ Hà đang xúc động níu kéo hỏi y tá, còn có Nghiêm Hâm và trợ lý sớm biết tin đã đến bệnh viện chờ trước.
"Cô à, anh Nhiếp đang ở trong phòng phẫu thuật, lúc nào ra ngoài chúng tôi cũng không biết." Cô y tá trầm giọng nói.
"Nhưng mà. . . . . ." Mặt Mỹ Hà đầy nước mắt làm người ta đau lòng.
"Mỹ Hà."
Thấy Mục Phong đỡ bà nội ngồi xuống ghế dựa, Nghiêm Hâm bất đắc dĩ tiến lên vỗ vỗ vai Cao Mỹ Hà."Gãy xương thôi mà, không có gì đáng ngại, em cũng đừng làm khó y tá."
Không nhanh không chậm luôn luôn là nguyên tắc xử sự của Nghiêm Hâm, vì vậy trên người anh luôn có cảm giác yên bình không nói nên lời, Cao Mỹ Hà đột nhiên chấn động, quay đầu lại nhìn mắt anh, nội tâm lại thần kỳ bình tĩnh lại.
Mục Phong vốn muốn gọi trợ lý đưa bà ngoại về đại trạch nghỉ ngơi, nhưng Trịnh Tố Linh kiên quyết phải đợi Nhiếp Quân ra khỏi phòng giải phẫu, xác nhận không sao rồi mới đi, Nghiêm Hâm và Mục Phong không thắng được bà, cũng đành phải thỏa hiệp.
Thời gian chờ đợi là khó khăn, nhất là đối mặt với phòng giải phẫu, kim giây trong phòng cấp cứu giống như quay rất chậm, ước chừng một tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật tắt, Nhiếp Quân nằm trên giường bệnh được đẩy ra ngoài, tứ chi đều bó bột, trông rất kì lạ.
Khóe miệng Nghiêm Hâm và Mục Phong không hẹn mà cùng co giật, quay sang báo cáo phẫu thuật thành công với Trịnh Tố Linh, sau đó vỗ vai Cao Mỹ Hà, muốn cô yên tâm, mặt hai người như cô hết sức kiềm nén cảm xúc, trông rất không tự nhiên.
"Anh Nghiêm, anh Mục, làm phiền các anh đưa bà về nghỉ ngơi, Nhiếp Quân để emchăm sóc được rồi."
Khi giường bệnh được y tá đẩy vào phòng hồi sức thì Cao Mỹ Hà quay đầu nói với Nghiêm Hâm và Mục Phong.
"Bà nghĩ vẫn nên mời y tá chuyên nghiệp đến chăm sóc đi." Trịnh Tố Linh không nỡ để cô vất vả, nhỏ giọng đề nghị.
"Không cần đâu bà, con làm được mà!"
Cao Mỹ Hà nắm tay Trịnh Tố Linh, trong mắt lộ ra vẻ kiên định.
Nghiêm Hâm cùng Mục Phong nhìn nhau, giống như nói với nhau điều gì, khóe miệng đều nhếch lên rất nhẹ.
"Em có số điện thoại của anh và Mục Phong, có chuyện gì cứ gọi bọn anh."
Nghiêm Hâm ôm vai Trịnh Tố Linh, bà nội hôm nay nhất định mệt muốn chết rồi, nên về sớm nghỉ ngơi thôi.
"Vâng."
Cô gật đầu, không quên dặn dò Trịnh Tố Linh. "Bà ngoại, có con ở đây chăm sóc, bà không cần lo lắng Nhiếp Quân đâu, nên nghỉ ngơi nhiều vào!"
Trịnh Tố Linh đáp nhẹ một tiếng, được Nghiêm Hâm đỡ mà từ từ đi về.
Không đến nửa tiếng, Nhiếp Quân từ phòng hồi sức được chuyển tới phòng bệnh bình thường, y tá chạy tới nói cho cô biết số phòng bệnh.
Cô cám ơn cô y tá xong, bước chân nhanh chóng chạy về phía phòng bệnh Nhiếp Quân …
Tiếng khóc như có như không làm Nhiếp Quân hôn mê tỉnh lại, anh khẽ mở mắt ra, khi ánh mắt tiếp xúc với ánh đèn thì nhắm ngay lại, vài giây sau mới từ từ mở hai mắt ra.
"Ai. . . . . . ai đang khóc?"
Tầm mắt của anh giằng co ở giữa trần nhà màu trắng, nhẹ nhíu mày.
Kì quái! Bây giờ là tình huống gì?
Đã xảy ra chuyện gì?
Đây là nơi nào? Anh đã tới sao?
Trong óc nhanh chóng hiện lên nhiều dấu chấm hỏi, mà tiếng khóc truyền tới bên tai cũng ngừng.
"Nhiếp Quân? Anh đã tỉnh!"
Bỗng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú của Cao Mỹ Hà xuất hiện trong tầm mắt anh, mắt cô đỏ ửng, mũi cũng hồng hồng, giống như thuần lộc con vậy, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn giống vịt kêu, hiển nhiên là đã khóc rất nhiều rồi."Anh có không thoải mái ở đâu không, có muốn em gọi bác sĩ tới không?"
"Em khóc, tại sao?"
Anh không có hưởng ứng vấn đề cấp bách của cô, ngược lại thuận theo mong muốn trong lòng, trực tiếp đi vào trọng điểm.
"Em không có khóc!"
Nghe vậy, Nhiếp Quân chu môi, tốt nhất là không có khóc cả mi mắt có thể sưng thành như vậy!
Mỹ Hà hít hít mũi, khóe miệng gắng nở một nụ cười tươi. "Chẳng lẽ thị lực của anh cũng bị hư rồi, em thật sự không có khóc mà."
Khi cô được Mục Phong báo tin Nhiếp Quân xảy ra tai nạn giao thông thì cả người như bị hút hết sức lực, trong đầu chỉ có một suy nghĩ – nếu Nhiếp Quân xảy ra chuyện gì thì cô phải làm sao?
Mặc dù cô và Nhiếp Quân không phải vợ chồng, nhưng đã quan hệ như vợ chồng, hơn nữa cô đã sớm cho rằng mình là vợ của anh, trừ khi anh không cần cô, bằng không cô đã chuẩn bị tốt việc nắm tay anh đi đến cuối đời, cho dù không có danh phận cũng không quan trọng.
Lúc này anh đột nhiên xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, càng làm cho cô xác nhận mình đã yêu anh sâu đậm đến nỗi không còn đường lui.
Mà bây giờ anh ấy khó khăn lắm mới tỉnh, cô không thể để anh lo lắng, cho nên nói dối.
"Ở đây là. . . . . . Bệnh viện?! Tại sao anh lại ở đây?"
Anh trợn mắt, đổi đề tài, cũng thử di động thân thể. "Còn nữa, tại sao tứ chi anh lại bị bó lại thành ra như vậy?"
"Anh đừng cử động!"
Thấy anh không an phận giãy dụa thân thể, cô không ngừng trấn an nói: "Anh xảy ra tai nạn, trên người có nhiều chỗ gãy xương, vừa phẫu thuật xong, ngộ nhỡ vết thương nứt ra thì anh? Dù sao cũng đừng cử động!"
Xảy ra tai nạn xe cộ?
Ai? Anh sao?
Nhiếp Quân nháy mắt mấy cái, nhắm mắt lại cảm giác toàn thân, nhưng không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì . . . . . .
Không đúng lắm!
Đừng nói là gãy xương, anh ngay cả một chút cảm giác không thoải mái cũng không có, cả người đều vô cùng khỏe!
Đáng chết! Là cái tên nào không muốn sống dám chơi anh, đem anh biến thành hình dạng giống quỷ thế này?
Nhiếp Quân tức giận suy nghĩ mình cuối cùng đã đắc tội với ai, một lúc sau, anh nhớ lại đoạn trò chuyện với Mục Phong trước khi hôn mê …
Là Phong sao?
Không có chuyện gì sao Phong lại chơi anh ác vậy chứ?
Mới nghĩ như vậy, đột nhiên, chuyện Mỹ Hà với con trưởng nhà họ Hạng ăn cơm vọt vào đầu anh, nhất thời làm anh dựng tóc gáy, kết hợp tất cả mọi chuyện và nghi ngờ; đúng vậy, mọi rắc rối đều không – bình – thường.
"Mỹ Hà!" Anh đột nhiên gọi to tên cô.
"Dạ? Anh không thoải mái ở đâu, em lập tức gọi bác sĩ đến. . . . . ."
Cô bị anh dọa đến nhảy dựng lên, thiếu chút nữa chân nhuyễn cả ra.
"Anh không cần bác sĩ, anh chỉ muốn hỏi em, rốt cuộc bà ngoại nói với em cái gì, tại sao em phải ăn cơm với con trưởng nhà họ Hạng?" Giọng của anh có chút lo lắng.
"Làm sao anh biết em cùng anh Hạng ăn cơm?" Cao Mỹ Hà ngẩn người, không hiểu anh như thế nào biết lộ trình của mình và bà ngoại.
"Làm sao biết không quan trọng, anh chỉ muốn biết bà ngoại có phải muốn giới thiệu cho em con trường họ Hạng không?" Anh gần như cắn răng mới có thể nói hết lời.
"À, cũng có thể nói như vậy, em. . . . . ."
Cô suy nghĩ một chút, không có phủ nhận. "Bà ngoại nói. . . . . ."
"Không cần nói nữa!"
Câu trả lời này khiến Nhiếp Quân không thể nào chấp nhận được, anh cảm giác máu trong người chạy thẳng lên đầu, thiếu chút nữa trúng gió. "Giúp anh gọi bác sĩ, anh muốn xuất viện!"
『Chương 12』Phần 2
"Xuất viện? Anh điên rồi sao?!"
Toàn thân bị bó bột thành như vậy còn muốn xuất viện? Cho dù anh có lòng tin với năng lực phục hồi như cũ của mình, cũng không thể làm loạn như vậy được.
"Tối hôm qua anh mới phẫu thuật xong, ít nhất phải nằm trong bệnh viện mười ngày nửa tháng mới có thể về nhà nghỉ ngơi, bác sĩ sẽ không cho anh xuất viện đâu." Vì tốt cho anh, cũng vì để cho mình an tâm, cô tuyệt đối không cho anh cố tình làm bậy như vậy!
"Mặc kệ! Anh chính là muốn xuất viện!"
Anh cáu kỉnh như đứa trẻ, giãy dụa thân thể lung tung. "Gọi bác sĩ, anh muốn xuất viện!"
"Anh đừng náo loạn có được không?"
Cao Mỹ Hà sao có thể nào mặc anh làm liều như vậy? Cô mở miệng hét lên, ngay sau đó mắt đỏ lên nói: "Em biết anh có thể sẽ lo lắng tiến độ công việc cho nên đã nhờ anh Nghiêm và anh Mục giúp anh coi chừng ‘Nhiếp thị Kim khống’ rồi, anh yên tâm dưỡng thương, được không?"
Đôi mắt ửng hồng của cô làm anh yên lặng lại, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô.
"Được không?"
Chậm chạp đợi không được anh đồng ý, cô lo lắng anh lại nóng nảy lên, vết thương nứt ra thì phiền phức, vì vậy liên tục tìm kiếm câu trả lời của anh.
"Không được."
Nước mắt của cô như sợi dây vô hình, kéo thật chặt trái tim anh, anh nhìn khuôn mặt đầy lệ của Mỹ Hà, từng chữ từng câu nói: "Trừ khi em đồng ý gả cho anh ... anh vừa ra viện chúng ta liền kết hôn."
Anh biết tình hình hiện nay quá buồn cười, nhất định có người nào đó chơi anh, thế nhưng không quan trọng, quan trọng là anh muốn “kết hôn” rồi!
Nếu như trí nhớ của anh không có bị tổn thương, trước khi anh mất đi ý thức, trong ấn tượng của anh, hình như nghe thấy được trong buồng xe tỏa ra một mùi vừa thơm vừa cay, mùi này khiến tứ chi anh trở nên mềm nhũn, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Anh trơ mắt nhìn chiếc xe lái trên đường cao tốc lao thẳng vào phía anh nhưng lại không cách nào chạy trốn, một cảm giác căng thẳng khó diễn tả bằng lời trong nháy mắt chiếm lấy tất cả suy nghĩ anh, ngay sau đó anh không còn ý thức.
Nhưng cảm giác căng thẳng này, chì trong mấy giây ngắn ngủi, tất cả những gì anh nghĩ đến là cô, Cao Mỹ Hà.
Rung động khi mới quen cô, bóng hình xinh đẹp khi cô ngoái đầu lại mà cười, khi cùng cô nắm tay anh đi dạo, từng cảnh từng cảnh vụt qua chớp nhoáng trong đầu anh, trong thời khắc sống chết đang giao chiến với nhau, vậy mà anh lại muốn kết hôn …
Hối tiếc mình không thể nắm chặt hạnh phúc, hối tiếc không thể để cô trở thành vợ của anh, hối tiếc hơn nữa chính là cô có thể vì vậy mà thành dâu trường nhà họ Hạng, vĩnh viễn chia lìa anh!
Trước khi mất đi ý thức, Nhiếp Quân nhớ lại rõ ràng cảm giác vô lực đó, thề với trời không bao giờ trải nghiệm lần nữa.
Hiện nay, anh muốn kịp thời nắm chặt cơ hội, trước khi con trưởng họ Hạng cướp đi cô, vững vàng bắt nhốt cô!
"Hả?!"
Tiêu rồi, anh thật sự đụng hư đầu óc rồi, nếu không sao lại nói ra yêu cầu này? Cao Mỹ Hà không nói lời gì, đưa ra tay ra đặt lên trán anh kiểm tra nhiệt độ.
"Em làm gì vậy?" Anh tức giận trừng cô.
"Đầu anh có phải bị đụng hư rồi không?"
Trên mặt của cô rõ ràng viết lo lắng ưu sầu, vì suy nghĩ của anh chỉ trong mấy tiếng đồng hồ đã xoay đến 180 độ.
Anh muốn kết hôn, đi vào phần mộ tình yêu? Thật sự làm cho người rất không thể tưởng tượng nổi. "Trước tai nạn, anh không hề muốn kết hôn!"
"Không cần nhắc nhở anh, trước kia anh rất ngu xuẩn."
Anh hít một hơi, chân thành nhìn vào đôi mắt ướt của cô, chỉ muốn nhận được một câu trả lời khẳng định. "Anh muốn kết hôn với em, muốn em làm vợ anh, sinh một đống tiểu quỷ thông minh dễ thương gọi anh là ba, em có bằng lòng không?"
Cao Mỹ Hà không nhịn được mà khóc, nước mắt giống như đê vỡ tràn ra ngoài. "Anh không phải miễn cưỡng mình kết hôn với em, em nói rồi không có tờ giấy kia cũng không sao, em thật sự không để ý. . . . . ."
Cô không biết là lý do gì thay đổi quyết định của anh, có lẽ chuyện ngoài ý muốn khiến anh cảm thấy đời người vô thường như thế nào, nhưng nếu như Nhiếp Quân cầu hôn chỉ là bởi vì sợ mất đi cô, như vậy căn bản quá lo lắng, cô chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi anh, cho dù anh bởi vì công việc bận rộn mà xem nhẹ cô, cô cũng chưa từng nghĩ như vậy.
"Nhưng anh để ý."
Trời đánh! Anh thật muốn đưa tay ôm cô, nhưng kẻ ẩn mình hãm hại anh lại dám băng bó anh thành ra không thể hành động gì được, chờ gỡ hết cái đống băng chết tiệt này, anh nhất định phải bẻ gãy xương cốt của cái tên đã chơi anh. "Anh vô cùng để ý cũng vô cùng quan tâm chế độ hôn nhân hợp pháp, xin em nhất định phải đồng ý lấy anh."
Gật đầu đi đứa ngốc! Nếu không gật đầu, anh sẽ hận chết mình đó.
Vì sự kiên trì không giải thích được lúc ban đầu của mình, anh khờ dại ôm khư khư chủ nghĩa độc thân, làm một người không - kết - hôn vui vẻ, nhưng lúc con trưởng nhà họ Hạng đầy uy hiếp kia xuất hiện thì anh mới rốt cuộc hiểu rõ mình mới là không có cảm giác an toàn.
Anh vô cùng vô cùng cần luật pháp khẳng định địa vị người chồng của anh, cho nên bất kể như thế nào, anh – nhất – định – muốn – cưới, cô không được, cũng tuyệt đối – không – hối – hận!
"Có thật không? Anh thật sự muốn kết hôn với em?"
Cô mở to hai mắt, khóe miệng mỉm cười, không dám tin hỏi lại.
"Ừ, anh thề."
Đáng chết! Tay của anh anh không giơ lên được, thân thể cũng không rời khỏi giường được, nếu không anh sẽ ba quỳ chín lạy trời đất! "Nếu như Nhiếp Quân anh có nửa câu giả dối, bảo đảm. . . . . . Ưmh!"
"Tại sao?" Anh còn chưa nói hết, cô liền đưa tay ra che môi anh lại, không để anh nói ra lời thề độc có thể tổn thương chính mình . "Tại sao anh lại đột nhiên muốn kết hôn với em?"
~~~ HẾT CHƯƠNG 12 ~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...