Ở Chung Thì Có Làm Sao Đâu

Phần 1

Kiến trúc châu Âu hoa mỹ giống như cảnh đẹp trong bưu thiếp, trong nhà được bố trí xa hoa, nhà họ Nhiếp lấy nghề ngân hàng khởi nghiệp, giờ phút này trong căn nhà cao cấp đang tổ chức tiệc rượu, chúc mừng nam nữ chủ nhân kết hôn 30 năm, trong căn phòng cách xa tiệc rượu cực kỳ náo nhiệt.

"Kết hôn lâu như vậy còn có thể kỷ niệm ngày kết hôn, cảm giác thật là lãng mạn đó ~~" Giọng nói mềm mại như con nít, Cao Mỹ Hà hâm mộ khẽ thở dài.

"Đó là nhà người ta có tiền mới có lãng mạn, chúng ta cũng đừng vọng tưởng!" Ngô Gia Gia ở bên người cô dọn dẹp chén bát thờ ơ nhìn khách khứa, lơ đễnh nói: "Cậu không thấy sao? Tất cả đều là đống tiền đó!"

"Trời ơi, người ta có tiền là chuyện người ta, cậu ở đây hận đời nhiệt tình như vậy làm gì?" Cao Mỹ Hà buồn cười nheo mắt nhìn cô, bắt tay vào dọn dẹp đống bừa bãi trên bàn.

Bởi vì tỉ lệ thất nghiệp cao, sau khi tốt nghiệp đại học, cô và bạn tốt Ngô Gia Gia nhất thời không tìm được công việc thích hợp, cho nên đi khắp nơi làm việc vặt kiếm tiền, hai người còn tham gia một trang web, hi vọng những người đang cần nhân lực trên internet có thể tìm thấy họ.

Qua mấy ngày, họ nhận được case đều là thay người quét dọn trong nhà, đón trẻ, dẫn chó đi bộ hay mấy công việc vụn vặt, lần này có thể nhận được tiệc rượu sang trọng trong khu nhà cấp cao như thế làm các cô hưng phấn không thôi.

"Không thể nói như thế, chúng ta cũng không tìm được công việc tốt, bọn họ lại bỏ ra số tiền lớn để kỷ niệm ngày kết hôn, trong lòng mình làm sao sẽ cân bằng được?” Ngô Gia Gia chu miệng.

"Đó là người ta có bản lãnh, nói không chừng về sau chúng ta cũng sẽ đại phát tài, ở trong ngôi nhà giống thế này!" Cao Mỹ Hà luôn nhìn mặt tích cực, cho là không có chuyện gì trên thế giới là không thể.

"Có phải cậu nghĩ cuộc sống quá tốt đẹp không tiểu thư?"

Ngô Gia Gia buông đống hỗn loạn trên tay, đưa tay vuốt trán cô: "Không có phát sốt, sao lại vô duyên vô cớ nằm mơ ban ngày vậy?"

"Cậu mới nằm mơ ban ngày á!"

Tức giận kéo tay cô xuống, Cao Mỹ Hà nói; "Mau thu dọn sạch bàn đi, nếu không làm tốt việc thì không được nhận tiền lương đâu."

"Họ dám? Nếu không cho mình tiền lương, mình sẽ giở trò cho họ xem! Người có tiền thế này sợ nhất là tin tức bất lợi."

Ngô Gia Gia cô cũng không phải là nhân vật dễ ức hiếp, nếu bọn tư sản dám lừa tiền cô, cô nhất định ăn sạch túi đối phương."Hơn nữa mình không làm được có thể bắt được cái gì yêu sách tiền thưởng, thật tốt … "

"Đừng cứ nghĩ mãi những thứ kia có được hay không, chỉ cần chăm chỉ làm việc. . . . . . A!"

Lúc Cao Mỹ Hà đang quở trách ý nghĩ kỳ lạ của bạn tốt thì đột nhiên một người với hai gò má ửng hồng, khách nữ đi bộ say lảo đảo va chạm người cô, chén ly bát trên người cô lảo đảo vấy bẩn lên đồng phục của cô.

"Ai, cái người này sao lại như vậy?"

Ngô Gia Gia thấy bạn tốt vô duyên vô cớ bị đụng, nhất thời tức giận, đang chuẩn bị mở miệng chửi ầm lên, không ngờ quản gia Nhiếp gia trùng hợp đi qua, vội vàng ngăn lại cô nói lời không nên.

"Tiểu thư, mời cô đến bên cạnh nghỉ ngơi."


Quản gia đỡ người thần trí mơ hồ kia, nhìn cô gái đã uống say đến bên sofa ngồi xuống, lại quay đầu đi đến trước mặt hai người bọn cô: "Hai người là nhân viên phục vụ, không thể không lễ phép với khách."

"Thật xin lỗi, là chúng tôi sơ sót." Cao Mỹ Hà chật vật xin lỗi quản gia.

"Ừ, về sau chú ý chút." Quản gia gật đầu, liếc mắt thấy đồng phục của cô bị dơ. "Cô đến phòng nghỉ lầu hai thay quần áo dơ đi, lên cầu thang phòng thứ hai bên trái, trong ngăn tủ có đồng phục mới có thể thay."

"Được, cám ơn quản gia." Cao Mỹ Hà dùng giọng nói đặc chất trẻ con nói cám ơn.

"Ừ." Quản gia tùy tiện đáp một tiếng rồi quay đầu đi.

Ngô Gia Gia thấy quản gia đi xa, lập tức lẩm bẩm."Này, sao cậu phải cám ơn ông ta? Rõ ràng là cô gái kia không đúng!"

"Không thể nói như vậy, chúng ta làm nghề phục vụ, phải tôn trọng khách!"

Mỹ Hà đem đồ để lại trên bàn, giao phó nói: "Vậy những thứ này giao cho cậu, mình lên lầu hai thay quần áo trước."

"Ừ." Ngô Gia Gia phất tay, muốn cô nhanh đi.

Không giống với lầu một cực kỳ náo nhiệt, lầu hai ánh đèn mờ ảo, trên hành lang dài trống rỗng không thấy nửa bóng người, cho dù trang hoàng hoa lệ, lại mơ hồ chứa không khí buồn bực.

Cao Mỹ Hà đẩy cửa chính phòng nghỉ lầu hai ra, bên trong tối đen như mực, cô tim gan run sợ mà đi vào, ở trên tường sờ tới công tắc, sau đó một cái đèn nhỏ sáng lên chập chờn.

"Ah, tại sao không có công tắc đèn lớn?"

Cô buồn bực tự hỏi tự trả lời, dựa vào ánh đèn mở ảo tìm công tắc, nhưng lại thế nào cũng không tìm được. "Thật sự không có. . . . . . Thật kỳ quái nha!"

Dưới tình huống Cao Mỹ Hà tìm công tắc khắp nơi, không thể làm gì khác hơn là mở hộc tủ ra trước, lấy đồng phục sạch sẽ ra, nói phải nhanh thay xong quần áo xuống lầu dưới làm việc, nhưng ngay khi cô muốn cởi đồng phục bẩn trên người thì đột nhiên cảm giác một ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm cô, làm cô bất ngờ rùng mình …….

Cao Mỹ Hà lo lắng nhìn chừng, kỳ quái, nơi này thật sự không có người mà, sao lại có cảm giác bị rình trộm. . . . . .

Không phải là có ma chứ?!

Cao Mỹ Hà lắc lắc đầu, muốn mình đừng suy nghĩ lung tung, cô ôm tâm trạng lo lắng cởi quần áo xuống, run tay mặc đồng phục sạch sẽ vào, không hề hay biết ẩn sâu trong bóng tối có ánh mắt thâm thúy không chớp nhìn chằm chằm cô …

Thần kinh Cao Mỹ Hà căng thẳng thay xong quần áo, đang chuẩn bị rời khỏi phòng nghỉ xuống lầu đại sảnh tiếp tục công việc, ai ngờ mới quay người lại, thình lình bị bóng người sau lưng chẳng biết xuất hiện lúc nào dọa sợ hết hồn!

"Ai cho cô tới đây?"


Là giọng nói đàn ông, nhưng bởi vì anh ngược sáng, cô nhìn không rõ khuôn mặt anh, chỉ có thể kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh.

Trời, người này ở đâu ra vậy?

Phần 2

Cô rất xác định lúc mình vào phòng nghỉ có khóa cửa lại, cho nên người này là ở trong phòng nghỉ từ lúc đầu?!

Vậy lúc nãy cô thay quần áo không phải bị hắn nhìn thấy hết sao?

Aaaaaa … ~~ trời ạ! Để cô chết đi!

"Tôi. . . . . . Là quản gia bảo tôi đến đây, để thay đồng phục."

Cô lắp bắp trả lời, vừa nghĩ tới toàn thân mình trên dưới đều bị người đàn ông trước mắt nhìn hết sạch, xấu hổ đến muốn đào cái hang chui vào, mãi mãi không muốn đi ra nữa.

"Tôi biết."

Giọng nói người đàn ông phảng phất lộ ra ý cười, tầm mắt anh ngả ngớn thoáng nhìn xuống, dừng chính xác trên người cô vì hơi thở dồn dập mà bộ ngực phập phồng lên xuống: "Mới vừa có thấy."

Cao Mỹ Hà khẽ run, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt ửng hồng.

Thảm! Thật sự bị anh ta thấy hết rồi! Lòng cô bất ổn như ôm mười lăm thùng nước, không biết bây giờ nên làm cái gì mới phải.

"Anh …… anh là ai?"

Trời ạ! Cô đáng ra phải hùng hồn một chút, nhưng giọng nói mình như đứa trẻ làm thế nào cũng không có chút khí thế dọa người, khiến cô vừa giận vừa hờn.

"Tôi? Muốn biết tôi là ai . . . . . ."

Người đàn ông cười mỉa mai, thình lình nhấn công tắc đèn phòng nghỉ, bên trong phòng lập tức sáng lên: "Nhìn rõ ràng chút."

Ánh sáng bất ngờ khiến Cao Mỹ Hà theo phản xạ nhắm mắt lại, khi cô mở mắt ra lần nữa thì tên đàn ông cười như không cười, khuôn mặt tuấn tú đập vào mắt …

Anh không nhịn được nhướng mày lên, bên dưới lông mày rậm hẹp dài xinh đẹp là sống mũi anh tuấn, không thua kém bất kỳ nghệ sĩ thần tượng nào, kết hợp với đôi môi mỏng khêu gợi, quả thực là quá hoàn mỹ, tuyệt đối có làm tất cả phụ nữ chết mê chết mệt ……


Tên dê xồm này nhìn lén phụ nữ thay quần áo, sao có thể trưởng thành với bộ dáng tuấn mỹ thế này chứ? Thật là quá đáng, ông trời không khỏi quá ưu ái cái tên vô sỉ này!

Thôi, người này lớn lên là tròn hay dẹp đều không liên quan tới cô, cô chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi khiến cô vô cùng mất mặt này thôi.

"Xin lỗi, tôi không biết anh."

Cô hít sâu, tay túm chặt trước ngực, sợ nếu mình sơ ý một chút lại bị anh ta nhìn thấy cái gì. "Phiền anh nhường đường, tôi phải ra ngoài làm việc."

Người đàn ông rất không khách khí nhìn cô từ đầu đến chân, con ngươi lộ ra tò mò: "Cô đến đây làm việc gì?"

"Phục vụ."

Cô cố ý coi thường sự quỷ quyệt trong mắt anh, nôn nóng muốn thoát khỏi anh, vô ý mới khom thân, người đàn ông kia đã di động thân thể ngăn trước mặt cô: "Anh. . . . . . Tránh ra có được không?"

"Được."

Người đàn ông không lắm điều chút nào, một mực đồng ý, đôi mắt xinh đẹp kia vẫn nóng như lửa nhìn chằm chằm cô: "Nói cho tôi biết em tên gì, tôi liền để cho em đi."

Cao Mỹ Hà khẽ run, không biết cuối cùng có nên trả lời vấn đề này của anh ta không.

"Thế nào? Tên của em không có người nhận ra sao?" Anh nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một đường cong xấu xa, xem ra có chút bất cần đời.

"Cái người này. . . . . ." Thật chán ghét! Nhưng lời nói tổn hại người khác như vậy cô không thể mở miệng, chỉ dám thầm mắng trong lòng: "Không nên quá đáng như thế!"

"Tôi quá đáng ở đâu?"

Đôi mắt người kia đầy ý cười, giống như cảm thấy chơi đùa với cô là chuyện rất thú vị.

"Không để cho tôi đi chính là quá đáng."

Làm cho rõ ràng, cô muốn đi làm việc, không phải đi chơi! "Lầu dưới còn có rất nhiều chuyện chờ tôi làm, xin anh đừng trở ngại tôi làm việc được không?"

"Không phải đã nói rồi sao? Nói cho tôi biết tên em, tôi sẽ để cho em đi." Người đàn ông hiển nhiên tranh luận với cô, giọng điệu kiên định nói.

Cao Mỹ Hà do dự một hồi lâu, nghĩ thầm nói với anh ta cũng không sao, dù sao hết hôm nay cũng sẽ không gặp anh ta nữa, không băn khoăn gì, hơn nữa bây giờ cứng cũng không phải là cách, cô phải mau xuống lầu làm việc mới được.

"Cao Mỹ Hà." Cô không cam tâm tình nguyện nói lên tên mình.

"Cao Mỹ Hà. . . . . ."

Sau khi người kia nghiềm ngẫm thì thầm tên cô, đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn mắt cô, từng chữ từng câu nói: "Sớm nói ra không phải tốt sao? Câu giờ lâu như vậy, cuối cùng không phải cũng nói sao?"

Cô dùng sức đẩy anh ra, xấu hổ nói: "Tôi mặc kệ anh là ai, mời anh không nên động tay động chân."


"Thật sao? Em không biết tôi là ai thật hả?" Anh nhìn chằm chằm mắt cô, không muốn bỏ bất kỳ sự thay đổi nào trong mắt cô.

Mặc dù anh ít khi nhận phỏng vấn của giới truyền thông, nhưng đại đa số mọi người đều biết anh là người chủ trì ngân hàng Nhiếp thị, con chó con cũng yêu chụp hình với anh, bất kể anh đưa ra quyết định gì, hay ở bên nữ minh tinh nào cũng đều đăng báo, thật không biết cô giả bộ ngu, hay là thật sự không biết thân phận của anh.

"Rốt cuộc anh là ai?"

Cô có chút không kiên nhẫn, ở đây quá lâu rồi, ngộ nhỡ quản gia trách tội, hại cô không nhận được tiền lương thì sao?

"Nhiếp Quân."

Anh không có nói nhiều, thoải mái nói tên mình: "Lầu dưới cử hành tiệc, chính là kỷ niệm ba mẹ tôi kết hôn 30 năm."

Anh không chịu nổi ba mẹ rõ ràng không có tình cảm vợ chồng, lại cố ý gióng trống khua chiêng kỷ niệm 30 năm kết hôn, không chỉ khiến người hiểu rõ đầu đuôi chế giễu, cũng làm cho cả tiệc chúc mừng có vẻ hoang đường mà buồn cười, cho nên mới một mình trốn trong phòng nghỉ lầu hai để tỉnh táo, thật không nghĩ đến đây lại gặp cô gái thú vị thế này …

Còn chưa biết trong không gian tối tăm có người hay không đã bắt đầu thay quần áo, quả thực là quả trứng mơ mơ màng màng! Chỉ là cô có vóc người đầy đặn, mỹ lệ, hoàn toàn không có thương tổn nghi ngờ trong mắt anh, càng thú vị chính là giọng nói như trẻ con, ngọt ngào đến tê dại của cô ấy, khiến anh bất giác có ý nghĩ muốn trêu chọc cô.

"Không biết." Cô thẳng thắn lên tiếng.

". . . . . ." Nhiếp Quân nhíu mày, khẽ nghiêng người né ra.

Ý đồ anh nhường đường rõ ràng như thế, nào có đạo lý Cao Mỹ Hà không nắm bắt chứ? Cô vội vàng lướt qua anh, đi tới cửa, tay vừa chạm vào nắm cửa thì sau lưng liền vang lên tiếng Nhiếp Quân

"Cao Mỹ Hà, nhớ tên của tôi, Nhiếp quân."

Cô cứng đờ, không dám quay đầu lại, mở cửa ra, giống như hỏa tiễn lao ra khỏi phòng.

* Diễn đàn Lê Quý Đôn *

"Sao vậy, sao đi lâu thế?" Ngô Gia Gia vừa thấy bóng dáng cô, lập tức trách móc nói.

"Không có..., không tìm được đồng phục sạch sẽ, cho nên tốn chút thời gian. . . . . ." Cao Mỹ Hà gượng cười, nét mặt kia thoạt nhìn rất lúng túng.

"Vậy à? Mình còn tưởng rằng cậu gặp được trai đẹp, diễn cảnh lãng mạn rồi chứ!" Ngô Gia Gia nhếch miệng, trong đầu hiện lên rất nhiều ảo tưởng tuyệt đẹp.

Cao Mỹ Hà trong bụng run lên, giả bộ phì cười: "Chậc!"

"Cậu đừng cho là không thể nào, mình mới vừa nghe mấy vị khách kia nói người chủ trì thật ra là con trai của đôi phu thê trên đài kia, thiếu niên tài tuấn, dáng dấp vừa cao lớn vừa đẹp trai, gọi Nhiếp. . . . . . Nhiếp gì nhỉ. . . . . ."

"Nhiếp Quân." Cao Mỹ Hà không chút suy nghĩ lên tiếng.

"Đúng đúng đúng! Gọi là Nhiếp Quân. . . . . ."

~~~ HẾT CHƯƠNG 1 ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui