Ở chung ký


Lúc Tần Thanh tìm thấy Trần Tiểu Muội thì cô đang ngồi xổm trên vỉa hè một con đường lớn, bên cạnh là chiếc va ly nằm chỏng trơ, tóc tai rối bời, hai con mắt sưng đỏ giống như hai quả đào nhìn rất tội nghiệp.
"Thất tình thôi mà, cũng không phải là phá sản hay chuyện to tát gì, có đến nỗi phải đau khổ vậy không, thật chẳng mạnh mẽ chút nào!" 
Nhìn người bạn thân ngày thường sôi nổi đầy sức sống bây giờ mang bộ dạng thảm hại như vậy, Tần Thanh vừa làu bàu trách cứ, vừa đau lòng khôn nguôi.
Trần Tiểu Muội vốn định kể lại một hồi kinh tâm động phách của mình cho Tần Thanh nghe, chưa kịp nói gì thì đã bị cô bạn thân tuôn ra một tràng bèn há mồm muốn cãi, nhưng không hiểu vì lý do gì cuối cùng cũng chỉ nói một câu: "Tớ cho ôm miễn phí, còn boa thêm hành lý nhưng dẫn tớ về nhà mau."
Còn giỡn được thì coi như còn cứu được, Tần Thanh đưa Trần Tiểu Muội vớt được từ ven đường về nhà mình, vội vàng bắt cô tắm rồi đi ngủ.
Nhưng Trần Tiểu Muội sao có thể ngủ, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh sáng nay bạn trai mình là Ngô Thiên Hạo cùng đồng nghiệp đang lăn lộn trên giường. 
Ngô Thiên Hạo và Trần Tiểu Muội yêu nhau 3 năm, ở chung nửa năm. Người này cũng từng rất ôn nhu dịu dàng chăm sóc cô nhưng dạo gần đây Trần Tiểu Muội nhạy cảm nhận thấy Ngô Thiên Hạo đối với mình tự dưng lãnh đạm, thường nửa đêm mới trở về. Trần Tiểu Muội rất ngốc còn tưởng rằng do mình có gì đó không tốt nên mỗi ngày đều chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, nấu đồ ăn ngon, thậm chí nhận việc về làm thêm để có tiền mua đồng hồ xịn cho gã. Ai có thể đoán được Ngô Thiên Hạo chẳng hề thay đổi, vẫn lạnh nhạt thờ ơ khiến cho cô đau khổ chỉ biết âm thầm khóc trong đêm. Hai ngày trước bà ngoại bị bệnh nằm viện, Trần Tiểu Muội vội vàng bay đến thành phố A thăm bà, sau đó cũng trở về ngay mà không thông báo thời gian về cho Ngô Thiên Hạo. Cô muốn cho gã kinh ngạc vui mừng, ngờ đâu lúc mở cửa ra, cô chết lặng nhìn thấy Ngô Thiên Hạo đang cùng nữ nhân khác nằm ôm nhau trên chiếc giường mà họ đã từng ngủ chung nửa năm qua. 
Khung cảnh lãng mạn ấy làm Trần Tiểu Muội kinh hoàng chết lặng.
Bị bắt gặp trong tình trạng như vậy, nữ nhân kia cũng chẳng có chút nào xấu hổ, cực kỳ bình tĩnh chỉnh lại y phục, ném cho Ngô Thiên Hạo chiếc áo sơ mi trắng, ngồi ở bên giường gác hai chân trắng nõn lên nhau, ngón tay sơn đỏ tươi cầm điếu thuốc diệu nghệ: "Thiên Hạo, tiện dịp cô ta ở đây, hãy nói rõ ràng đi."
Nữ nhân kia có lỗi vậy mà Trần Tiểu Muội lại nước mắt ròng ròng, nhìn Ngô Thiên Hạo hỏi: "Rốt cuộc anh chọn ai?"
Một bên là người mới đầy mê hoặc, bên kia là tình cũ bao năm, Ngô Thiên Hạo cũng chẳng mất nhiều thời gian suy nghĩ lựa chọn rất nhanh để Trần Tiểu Muội rời khỏi nhà. Chuyện đã đến nước này thì chẳng còn gì tốt đẹp mà níu kéo, Trần Tiểu Muội cố gắng giữ chút tự tôn cuối cùng, không nói thêm một lời thu thập hết hành lý rời khỏi nhà Ngô Thiên Hạo. 

Giờ phút này, Trần Tiểu Muội chỉ hận mình ngu ngốc, tốt nghiệp xong bỏ qua hết sự phản đối của gia đình theo Ngô Thiên Hạo tới thành phố B, chịu muôn vàn cay đắng, kết quả bây giờ là bị ruồng bỏ, thật sự là tự làm khổ mình đến không muốn sống nữa.
Nhưng cũng may, lý trí cô mạnh mẽ nên sau hai đêm trốn trong chăn khóc lóc cũng mệt quá ngủ thiếp đi.
Thất tình thì đau khổ nhưng cũng không thể bỏ qua chuyện cơm áo gạo tiền, có bị bạn trai ruồng bỏ thì cũng phải tiếp tục sống thôi. Trần Tiểu Muội không dám về nhà, sợ làm kinh động người cha đang bị bệnh nên quyết định tạm thời ở thành phố B nửa năm rồi từ từ tính tiếp. Nếu quyết định ở lại thì chỗ ở cũng là một vấn đề khó khăn. 
Tần Thanh mới kết hôn, cô không thể ở nhà bạn mãi được mà ra ngoài thuê phòng thì giá cả quá cao, một mình không chịu nổi. Chuyện này khiến Trần Tiểu Muội ăn không ngon, ngủ không yên, trong lòng rất buồn bực. May quá cuối cùng Tần Thanh may mắn tìm được một nơi khá tốt.
"Hắn là em trai của bạn tớ, tới thành phố B làm nghiên cứu sinh. Hắn không quen ở trong ký túc xá nên gia đình mua cho một căn hộ gần trường. Nhà hắn có hai phòng, một phòng hắn ở, phòng kia để trống. Tớ nói cho cô bạn nghe chuyện của cậu, cô ấy rất thông cảm nên hỏi ý em trai. Hắn đồng ý để cậu ở tạm phòng còn trống kia không lấy tiền nhà nhưng nhờ cậu giúp hắn dọn dẹp phòng ốc, nấu chút cơm cho hắn." Tần Thanh nói xong hỏi: "Sao, có chịu không?"
Trần Tiểu Muội cảm thấy hơi khó khăn, một nam một nữ xa lạ ở chung một nhà, nhiều chuyện rắc rối không thể tưởng tượng được. Tần Thanh thấy Trần Tiểu Muội băn khoăn đắn đo mãi thì nóng nảy hét lớn: "Trần Tiểu Muội, cậu bây giờ là hổ dữ lạc xuống đồng bằng thì phải nhớ câu ngộ biến ắt tùng quyền, phòng tốt như vậy lại miễn phí thì kiếm đâu ra chứ? Có tin là tớ đá cậu ra đường hay không?"
Chọc ai cũng chớ chọc Tần Thanh, Trần Tiểu Muội lập tức gật đầu như bằm tỏi. Xế chiều hôm đó, Tần Thanh cùng cô bạn đưa Trần Tiểu Muội đến nơi ở mới. Em trai kia không có nhà, Tần Thanh giúp Trần Tiểu Muội dọn dẹp hành lý rồi kéo cả bọn đi ăn uống đến no say mới về.
Sau khi mọi người về hết, Trần Tiểu Muội mới xem xét cẩn thận căn hộ, khá rộng rãi lại được sửa sang đơn giản nhưng đầy tính nghệ thuật, có điều nhìn đồ đạc hơi lộn xộn đúng kiểu nam nhân ở. Dù sao cũng ở miễn phí nên vì cảm kích chủ nhà, Trần Tiểu Muội vén tay áo lên bắt đầu tổng vệ sinh, dùng hơn hai tiếng cặm cụi chùi quét đến khi toàn thân nhức nhối để được kết quả là một căn hộ sạch sẽ gọn gàng như mới.
Việc cuối cùng chính là giặt quần áo, Trần Tiểu Muội đi tới máy giặt vừa mới phân loại quần áo thì lại bị một chiếc quần lót làm khó. 
Cái này mặc hay chưa đây? Nếu mặc rồi thì nam nhân naỳ thật thiếu ý tứ, nếu chưa mặc mà để đây cũng khó coi quá đi. Đang cầm chiếc quần lót phân vân không biết tính sao thì một thanh âm vang lên: "Cô là ai?"
Trần Tiểu Muội kinh hãi, quay người lại nhìn thấy một nam nhân tuấn tú, gương mặt góc cạnh đường nét rõ ràng, thân hình cao gầy khí chất xuất chúng, nếu quả thật muốn tìm ra một điểm xấu thì chỉ có thể là ánh mắt tối sầm tràn đầy địch ý kia. 
Nhìn một cái là đoán ra hắn là em trai chủ nhà rồi, thấy mình trên tay còn cầm quần lót của người khác, Trần Tiểu Muội vội vàng giải thích: "Tôi không phải là trộm quần lót. . . . . . Tôi là người bạn giới thiệu đến đây ở tạm"

"Tôi không nói cô trộm quần lót." Hắn nói.
Trần Tiểu Muội thở ra một hơi.
"Cô không phải giấu đầu lòi đuôi chứ." Hắn nghi ngờ nhìn cô hỏi.
Trái tim Trần Tiểu Muội muốn ngừng đập.
"Còn nữa..., vứt cái đó đi, tôi thích sạch sẽ, không mặc được đồ của người khác." Ánh mắt hắn tinh tế nhìn thứ ở tay cô theo đúng kiểu một nghiên cứu sinh 
Trần Tiểu Muội uất nghẹn, muốn ói máu ra.
Đó chính là cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt. 
Sau đó cô biết em trai chủ nhà tên là Lý Hoán mà cách nói ác độc và tướng mạo hắn có quan hệ mật thiết, thích sạch sẽ, kiêu ngạo, xem thường ưu khuyết điểm của người khác. Mới ở chung nhà cùng hắn nửa tháng, cô đã ghi chép được một quyển sổ oán thù huyết lệ sử: mỗi ngày nấu đồ ăn xong, hắn không chê nhạt thì nói mặn, thậm chí có lần còn than nóng. Nếu không phải gần đây đang đề cao tính văn minh thì Trần Tiểu Muội thật sự muốn hỏi cha mẹ hắn. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại Trần Tiểu Muội này cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu, trong lúc bị chèn ép cũng phản phản kháng được đôi ba lần, lấy lại được chút mặt mũi. Đối mặt với kẻ địch mạnh như thế, mỗi ngày cô đều nhất định tập trung tinh lực đối phó, dần dần thoát được khỏi nỗi đau thất tình. 
Có thể thấy được, liều thuốc tốt nhất cho bệnh thất tình không phải là tìm ra niềm vui mới hay quên đi mà là mỗi giây mỗi phút đối mặt cùng kẻ địch. 
 
Mâu thuẫn của hai người phát triển đỉnh điểm là sau 3 tháng sống chung. Ngày đó Lý Hoán bị bệnh cảm rất nặng, sai Trần Tiểu Muội hầm canh gà cho hắn. Trần Tiểu Muội không cam tâm bị hắn sai khiến nên lúc nấu cháo gà cho vào hai muỗng muối lớn, dù sao đang bị bệnh nặng, Lý Hoán có ăn cũng không cảm nhận được mùi vị. Sau khi Lý Hoán ăn xong trong vòng một giờ đồng hồ uống tám ly nước, tám lần chạy vào nhà cầu chỉ thiếu chút nữa thì mệt đến chết. Trần Tiểu Muội lén núp ở phòng bên, nhìn bước chân hắn yếu ớt, dáng vẻ khổ sở chạy ra chạy vào nhà cầu thì cười sung sướng như con mèo ăn vụng.

Học đến nghiên cứu sinh nên trí thông minh của đồng chí Lý Hoán cũng không phải là vừa, hắn chỉ suy nghĩ một chút thì hiểu ra ngay tất cả là âm mưu của Trần Tiểu Muội. Do đó sau khi lành bệnh, nhân cơ hội Trần Tiểu Muội không để ý, lấy một con nhện lớn từ phòng thí nghiệm đặt lên chân cô. Lúc ấy Trần Tiểu Muội đang cầm chày đập hồ đào, thấy vậy giật mình một cái, chiếc chày đập vào tay khiến cho tay bị sưng lên như một cái bánh bao đã lên men. Lý Hoán vội vàng đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, may mắn là chỉ tổn thương phần mềm, không bị gãy xương nhưng tay sưng thế này thì cũng phải nghỉ ngơi dăm bữa nửa tháng.
Trần Tiểu Muội vô cùng tức giận. Cô là hoạ sỹ vẽ tranh minh hoạ, bình thường nhận việc làm ở nhà, bây giờ thì đúng là tai hoạ rồi vì trước mắt không thể hoàn thành bản thảo. Cô không muốn thất hẹn nên chỉ có thể cắn răng nhịn đau thức đêm từ từ vẽ.
Cố nhịn đau và thức khuya đến nửa đêm thì một ly cà phê nóng hổi bỗng nhiên xuất hiện ở trên bàn, cô ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt của Lý Hoán. Có điều nhìn thế nào cũng không thấy hắn có chút thành ý nào, cô hừ lạnh một tiếng đẩy ly cà phê ra tiếp tục vẽ.
"Bản nháp à, cũng không tệ." Trong lòng Lý Hoán đang ân hận nên cố gắng vô cùng, khó khăn nặn ra được một câu khen ngợi.
Đáng tiếc Trần Tiểu Muội ngẩng đầu, nhìn hắn oán độc một cái: "Đây là bản chính thức."
Thấy mình không cẩn thận lại tổn thương cô một lần nữa, Lý Hoán cũng bắt đầu bội phục lực sát thương của chính mình.
"Uống đi, đừng giận dỗi, vẽ tranh cho hoàn tất quan trọng hơn, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, làm xong đi thì về sau muốn trả thù cái gì tôi sẽ phụng bồi đến cùng." Lý Hoán lại đem ly cà phê đặt trước mặt cô.
"Tôi bị thương nặng như vậy, anh phải bồi bổ cho tôi." Trần Tiểu Muội cò kè mặc cả: "Tôi muốn ăn bánh trẻo rán cùng sò biển nướng, đúng rồi còn có hoành thánh, đi mua về nhanh."
"Ăn nhiều như vậy cô không sợ chết vì bội thực sao?" Lý Hoán khinh khỉnh nhìn khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của Trần Tiểu Muội.
"Hại chết tôi chẳng phải anh càng vui vẻ sao?" Đối với tâm lý học, Trần Tiểu Muội cũng hiểu được đôi chút.
"Cũng đúng." Lý Hoán dừng một lát thì lại kiếm cớ khác xoay chuyển tình thế: "Nhưng trời tối như vậy rồi, tôi sợ đi ra ngoài gặp nguy hiểm."
"Ách, nam nhân đại danh như anh mà sợ gặp sắc lang, nữ cuồng sao?" Trần Tiểu Muội cau mày.
"Hay là cô đi cùng tôi, lỡ có gặp sắc lang, nữ cuồng thì tôi sẽ cho bọn họ thấy cô, hù doạ họ chạy." Trình độ ác độc trong lời của Lý Hoán lại tăng thêm một cấp.
Trần Tiểu Muội không cách nào khác đành phải mặc thêm áo khoác đi cùng hắn. Lúc này chính là thời điểm lạnh nhất trong năm, lại đang đói bụng nên nhìn màn tuyết trắng rơi như lông ngỗng bên ngoài lòng Trần Tiểu Muội rất thoải mái, do đó đến quán nướng nóng hổi, cô nhiệt tình ăn uống đến bụng no kềnh ra. 

Đang ăn, cô bỗng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc dáng vóc cao ráo, khí chất thành thục thì mím chặt môi lại, hắn có hóa thành tro Trần Tiểu Muội cũng nhận ra chính là gã bạn trai cũ bắt cá hai tay Ngô Thiên Hạo. Cô muốn quay đi tránh gã nhưng không kịp, Ngô Thiên Hạo mắt tinh nhìn thoáng là thấy cô. Tâm trí Trần Tiểu Muội hoảng hốt, cô còn nhớ rõ lúc xách hành lý rời đi đã nói một câu: "Trong vòng một tháng, ta sẽ tìm được một nam nhân hơn ngươi gấp vạn lần!"
Lời đã nói, chẳng lẽ bây giờ Ngô Thiên Hạo tới kiểm tra sao? Không kịp nghĩ nhiều, Trần Tiểu Muội vội vàng kéo Lý Hoán bên cạnh, nói: "Mau ôm lấy vai tôi!"
Lý Hoán cau mày: "Tôi cũng có nguyên tắc của mình, đâu phải dạng người đói thì vơ quàng vào bụng, có giết chết tôi tôi cũng sẽ không đụng vào cô."
Mắt Trần Tiểu Muội trở nên đỏ au: "Anh có thể thử xem."
Ngay cả một người mạnh mẽ như Lý Hoán cũng cảm thấy, giờ phút này Trần Tiểu Muội tức giận khiến cho người khác run rẩy, bất đắc dĩ, hắn đưa tay choàng qua vai Trần Tiểu Muội. Thấy hình ảnh đó, Ngô Thiên Hạo đang đứng phía xa tiến lại.
Lý Hoán cũng không ngốc, từ sự run rẩy của Trần Tiểu Muội cùng hành động của Ngô Thiên Hạo thì cảm nhận được ngay có gì đó bất ổn: "Sao, chính là người bỏ rơi cô?"
Trần Tiểu Muội gật đầu một cái, cầu mong được an ủi.
"Nhìn qua cũng không có gì đặc biệt."
Trần Tiểu Muội lại gật đầu, ừ, an ủi cũng không tồi.
"Nhưng so với gã cô được lợi hơn rồi."
Trần Tiểu Muội lệ rơi đầy mặt, cô cầu mong an ủi chứ không có cầu mong đả kích đâu.
"Đừng suy nghĩ nhiều, gã không phải là người thích hợp với cô." Nhìn Trần Tiểu Muội mũi đông lạnh đỏ bừng, Lý Hoán tháo khăn choàng cổ của mình xuống choàng lên vai Trần Tiểu Muội, ngón tay của hắn chạm vào mặt cô ấm áp khác thường.
Ấm đến nỗi làm dịu cả trái tim Trần Tiểu Muội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui