Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL


"Hét cái gì? Muốn gọi người khác đến đây hả?"
Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, làm cô bị giật mình một cái.  
Thời Nhuỵ hoảng sợ, vừa rồi tim cô như muốn nhảy ra ngoài, lúc này giọng nói của cô đã bị chặn lại, chỉ có một đôi mắt mở lớn loé lên sự sợ hãi như hai viên ngọc trong đêm đen.  
Sau khi bình tĩnh lại, cô lắc lắc đầu, đôi môi mềm mại cọ xát vết chai mỏng lòng bàn tay cậu, có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng từ đầu ngón tay cậu, hoà với hương bạc hà tươi mát.  
Thấy cô đã ngoan ngoãn, Trình Trì buông cô ra, cô lập tức nhìn xung quanh, bộ dạng trông như có tật giật mình.

Bộ dạng đó của cô khiến Trình Trì thấy thích thú, cậu ôm lấy cánh tay mình, toàn bộ cơ thể dựa vào thân cây, lắc vai cười.  
"Này." Thời Nhuỵ lo lắng nhìn cậu: "Cậu nhỏ giọng chút đi."  
Cô thật sự rất sợ hãi, chắc là một cô gái ngoan như cô chưa từng làm chuyện gì kích động như vậy.

Trình Trì có chút không đành lòng khiến cô sợ hãi hơn nữa, cuối cùng cũng không còn cười nữa, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên.  
Thời Nhuỵ bước hai bước đến trước mặt cậu, nhỏ giọng hỏi: "Huấn luyện viên để điện thoại ở đâu?"  
"Làm sao tớ biết được?" Trình Trì nhún vai.  
Tất nhiên, là giọng điệu ngả ngớn.  
Thời Nhuỵ nhìn cậu chằm chằm, trong mắt chậm rãi hiện lên lớp sương mù: "Chọc ghẹo tớ vui sao?"
Nhìn hai mắt cô càng ngày càng đỏ, suýt nữa thì khóc, Trình Trì giật bắn cả người, bất đắc dĩ nói: "Đừng khóc, nếu không sẽ không cho cậu mượn điện thoại."
Điện thoại đột nhiên xuất hiện trong tay khiến cho hai mắt Thời Nhuỵ sáng lên, hóa ra là cô hiểu lầm.

Nhưng vừa rồi cậu lừa cô, hiện tại cũng không quá vui vẻ.  
"Hả, không phải cậu nộp điện thoại di động rồi sao?"  
"Tớ có hai cái điện thoại." Trình Trì nói.  
"Cậu dám liều lĩnh dấu điện thoại riêng sao.

Nếu cậu bị huấn luyện viên phát hiện thì làm thế nào?"  
Trình Trì thấy cô đang nói đến chủ đề này để che giấu sự ngượng ngùng, cậu nghiêng đầu, đôi mắt hơi giật giật: "Cô cũng rất liều lĩnh đó thôi, nửa đêm dám đi ra ngoài gặp riêng với con trai.

Nếu cậu bị huấn luyện viên phát hiện thì làm thế nào? "  

"Ai nói tớ gặp riêng với cậu?" Mặt Thời Nhụy lập tức đỏ lên.  
Trình Trì mỉm cười không trêu chọc cô nữa, đút hai tay vào túi rồi quay lại: "Nào, tớ đưa cậu đến nơi an toàn gọi điện thoại."
Cậu đưa cô đến trường bắn, cách xa ký túc xá.  
Từng cơn gió thoảng qua trên thảm cỏ rộng, thỉnh thoảng có vài ngọn cỏ quấn vào cổ chân cô, mềm mại và ngứa ngáy.  
"Lại đây gọi điện thoại, dù nói lớn cũng không có ai nghe được đâu."  
Thời Nhuỵ nóng lòng gọi, mặc dù lúc này đã muộn, bố và bà có lẽ đã ngủ từ lâu.

Nhưng tình huống hôm nay rất đặc biệt, cô không còn lựa chọn nào khác, đây là cơ hội hiếm có để gọi điện thoại.  
"Alo, ai vậy?" Có lẽ vì số máy lạ nên bà nội ngập ngừng trả lời điện thoại.  
"Bà ơi, là cháu." Thời Nhuỵ nói.  
Giọng điệu của bà ngay lập tức trở nên thân mật hơn: "Là Nhuỵ Nhuỵ à, sao muộn rồi còn chưa đi ngủ, ngày mai không cần phải đi học sao?"  
"Bà, bây giờ bọn cháu đang đi huấn luyện quân sự, bọn cháu không đến lớp, cũng không thể mang theo điện thoại di động.

Cháu đã mượn điện thoại di động của người khác để gọi, ca mổ của bố có ổn không ạ?
"Bà biết cháu lo cho bố, đừng lo lắng, nó rất tốt, cháu chỉ cần tự chăm sóc bản thân là được.

Huấn luyện quân sự có đau không? Thân thể không tốt, đừng cố chấp, hãy nói với huấn luyện viên.

Còn nữa, nếu cháu mượn điện thoại di động của người khác để gọi điện, hãy nhớ cảm ơn họ và trả tiền phí gọi điện.

" 
Thời Nhuỵ cầm điện thoại, liếc nhìn Trình Trì theo bản năng.

Cậu ngồi xếp bằng trên cỏ, miệng ngậm một cọng cỏ, nhìn lên bầu trời đêm mỉm cười, chắc cậu đã nghe bà nội nói gì rồi.  
Sau khi cúp điện thoại, cô dùng hai tay trả lại điện thoại cho cậu, chân thành nói: "Cảm ơn cậu."  
Trình Trì nhận lấy điện thoại, nhìn cô đầy ẩn ý: "Lần này, cậu nghĩ vài lời cảm ơn có thể bày tỏ lòng chân thành không? "  
Thật ra, trên chuyến tàu ngày hôm đó, Thời Nhuỵ đối với ân nhân của mình không mấy thân thiện, hoàn toàn là bởi vì cô vừa trải qua vài ba chuyện kỳ ​​lạ, đầu óc như muốn sụp đổ, trong lòng tràn đầy sự phòng bị tuyệt đối.
"Muốn tớ nói bao nhiêu lần, tớ sẽ nói từng đó."  

Lúc này thái độ của cô rất thành thật, trong mắt Trình Trì dường như rất vui vẻ.  
"Còn nữa, tiền điện thoại..."  
Trình Trì rốt cuộc không kìm được nữa, lại bật cười: "Sao cậu lại đáng yêu như vậy chứ?"  
Thời Nhuỵ đỏ mặt.

Chưa từng có nam sinh nào nói cô dễ thương, theo cô, sự dễ thương có thể được đánh đồng với sự trẻ con.  
"Bà tớ nói, tớ nên trả lại những gì mình nợ người khác, không thể tùy tiện lợi dụng người khác."  
Đôi mắt của Trình Trì trầm xuống như mực: "Thôi, như vậy đi, tớ cũng lợi dụng cậu, coi như hoà nhau."  
Nhìn thấy cậu đột nhiên đứng lên tiến lại gần mình, hơi thở Thời Nhụy trở nên dồn dập, sợ hãi lùi lại mấy bước:" Cậu, cậu định làm gì? "  
"Trình Trì, cậu...!"  
"Ai? Ai ở đó?" Đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng thét, Thời Nhuỵ giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị Trình Trì kéo chạy.  
"Đứng lại!" Có người đuổi theo.  
Thời Nhuỵ vô cùng sợ hãi, nếu bị phát hiện thì cô sẽ chết mất, cô không thể chịu thêm hình phạt nào nữa. 
Cơn gió khô nóng thổi ngang qua tai, Trình Trì nắm tay cô chạy xuyên qua bóng tối, lòng bàn cậu rất tay lớn, nhiệt độ truyền đến.  
Thời Nhụy nhìn thấy hình xăm mũi tên lông vũ trên mu bàn tay cậu khi đang chạy, nó sống động như thật, như một vũ khí thật và sắc bén nằm trên mu bàn tay.

Không biết tại sao, đột nhiên trái tim của Thời Nhuỵ trở nên vô cùng yên tĩnh trong giây lát, như có ma lực đột nhiên tiêm vào tim cô, cô tin chắc rằng cậu có thể dẫn cô vượt qua tình thế khó khăn này, vượt qua bóng tối, đến một nơi mà trước đây cô không dám mơ tới.

Một thế giới tràn đầy màu sắc.  
Khi trở lại khu ký túc xá nữ, phát hiện cửa sắt ở dưới tầng đã bị khóa, Trình Trì đưa cô ra phía sau khu ký túc xá, chỉ vào cửa sổ nhỏ trên hành lang: "Cậu trèo vào đây."  
Thời Nhuỵ nhìn khung cửa sổ cao, cảm thấy rằng đó là một nhiệm vụ bất khả thi.  
"Tớ không thể, nó quá cao."  
"Vậy thì cậu chờ bị bắt và sau đó bị phạt?"  
Thời Nhuỵ bất ngờ lắc đầu.  
Từ xa truyền đến tiếng bước chân yếu ớt, dường như ai đó đã đuổi kịp.


Trước mắt cô chỉ có một sự lựa chọn, đó là trèo vào qua ô cửa sổ này. 
Sau nhiều lần đấu tranh, cuối cùng Thời Nhuỵ đã chấp nhận nhiệm vụ đầy thử thách này dành cho cô.  
Cửa sổ cao ngang ngực, cô cố gắng dùng một chân giẫm lên, sau đó dùng hai tay nắm vào khung cửa sổ rồi trèo lên. 
"Cậu....!giúp tớ." Cô đỏ mặt nói.  
Thật ra, Trình Trì không chịu nổi bộ dạng lóng ngóng của cô từ lâu, nhưng cậu biết cô gái nhỏ nhút nhát, ít nói, cậu cũng không dễ đối phó, để cô hiểu lầm rằng anh đang lợi dụng cô.  
Không ngờ, anh đang định giúp cô, nhưng chân cô vừa trượt, anh nhanh chóng đỡ cô...!mông...!cô.  
Hai người gần như đông cứng cùng lúc, nhưng nếu Trình Trì buông tay ra, thì cô sẽ ngã.

Vì vậy, anh vội vàng đẩy cô lên.  
Thời Nhuỵ chỉ cảm thấy mặt mình sắp chảy máu, nhưng hiện tại cô không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cố gắng dùng sức chui vào qua cửa sổ.  
Đứng ở cửa sổ, cô nói nhỏ với Trình Trì ngoài cửa sổ: "Cậu nhanh đi đi, đừng để bị bắt."
Trình Trì không vội đi, anh dựa vào bên cửa sổ, dùng đôi mắt như mực nhìn cô chằm chằm: "Cậu lo lắng cho tớ à?"  
"Tớ không lo lắng cho cậu." Thời Nhuỵ đỏ mặt quay lưng bỏ chạy.  
Về đến ký túc xá nhẹ nhàng, mọi người đã ngủ say.

Cô vẫn có chút lo lắng, đi tới cửa sổ ký túc xá nhìn.  
Dưới tầng tối om, không thấy bóng người đâu.

Cậu ấy đã trở về an toàn rồi, phải không? Thời Nhuỵ thả lỏng người và định đi ngủ, nhưng đột nhiên nhìn thấy Trình Trì bước ra khỏi ký túc xá nam với một nam huấn luyện viên bên cạnh.  
Chẳng lẽ cậu ấy bị bắt rồi?  
Cả đêm Thời Nhuỵ ngủ không ngon, cô luôn lo lắng về chuyện của Trình Trì.

Nếu cậu bị phạt vì đã giúp cô, cô sẽ rất có lỗi.  
Sáng hôm sau lúc tập hợp, không thấy Trình Trì đâu.

Điều này khẳng định suy đoán của Thời Nhuỵ rằng cậu chắc chắn đã bị huấn luyện viên bắt.

Trong thời gian tạm nghỉ sau hai giờ huấn luyện, cô đã đi tìm thấy Nguyên Lượng.  
"Trình Trì đâu? Sao cậu ấy không đến?"  
Khi cô gái nhỏ hỏi Nguyên Lượng vẻ mặt vẫn còn lo lắng, cái mũi sắc bén của Nguyên Lượng thoang thoảng mùi chuyện bát quái.  
"Làm sao vậy? Cậu lo lắng cho cậu ta sao? Cậu ta, này, nói thế nào nhỉ? Chuyện này không dễ nói."  
Nguyên Lượng cố ý nói đung đưa, khiến Thời Nhuỵ càng lo lắng.


Điều cậu ta đang nghĩ trong lòng là Trình Trì thực sự có ra tay với cô gái nhỏ này hay không.

Chuyện này thật sự không che đậy được, mấy lần nhìn thấy cô gái nhỏ không tiếp xúc với cậu, mọi người rất lo lắng cho cậu.  
Nhìn cách cậu ta ngập ngừng nói, Thời Nhuỵ gần như chắc chắn rằng Trình Trì đã bị bắt.  
"Tớ sẽ đến gặp huấn luyện viên giải thích rõ ràng chuyện tối hôm qua."
Nguyên Lương sợ cô thật sự đến gặp huấn luyện viên tự mình chui đầu vào lưới, trước khi quá muộn, cậu ta vội vàng ngăn cô lại: "Cậu nói cái gì? Tối hôm qua? A Trì nửa đêm ra ngoài hẹn hò với cậu, hai người nửa đêm, đừng nói..."  
Lời nói lúc này của cậu ta càng lúc càng trở nên nực cười, Thời Nhuỵ muốn phản bác, nhưng trong nháy mắt đột nhiên nhìn thấy Trình Trì đang đi về phía bên này, cô ngay lập tức chạy tới.  
"Trình Trì, cậu bị huấn luyện viên bắt sao? Huấn luyện viên định phạt cậu như thế nào? Chuyện này không phải việc của cậu, tớ sẽ đi gặp huấn luyện viên nói rõ.  
Trình Trì vốn đang buồn ngủ, tức giận đứng dậy đi tới, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, cô thật sự rất lo lắng, thật sự lo lắng cho cậu, một chút trong lòng liền biến mất không thể giải thích được. 
Cậu cúi đầu rũ mắt xuống, giọng nói có chút giễu cợt: "Cậu nói với huấn luyện viên cái gì? Nửa đêm không ngủ lẻn ra khỏi ký túc xá, hẹn hò với nam sinh sao?"  
Nguyên Lượng nghe vậy thì giật mình: "Chết tiệt, hai người chơi thú vị quá hả? A Trì, sắp làm quen lại với ông rồi.

Suýt chút nữa còn tưởng ông là một người cá tính lạnh lùng, thờ ơ, nhưng hóa ra lại thích hoang dã....Chiến đấu."   
"Không!" Mặt Thời Nhuỵ đỏ đến mức muốn nổ tung.  
Học sinh trung học sao có thể như vậy? Cậu ta suy nghĩ cái gì vậy chứ.

Điều quan trọng nhất là Trình Trì, là người trong cuộc, thậm chí còn không giải thích nửa câu, để cho Nguyên Lượng thả trôi suy nghĩ, sức tưởng tượng vô biên.  
Trình Trì thích nhìn cô đỏ mặt, dái tai đỏ như máu, ửng hồng, mềm mại không giấu được vẻ xấu hổ.
"Đừng lo lắng, tớ đã nói chuyện với huấn luyện viên."  
Nguyên Lượng: "Fuck, ngay cả huấn luyện viên cũng bao che tội ác cho cậu.

Đây là dung túng!"
Trình Trì:...
Thời Nhuỵ:... 
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nguyên Lượng: Huấn luyện viên một phần, ậm ừ!
Thời Nhuỵ: Vậy hãy để huấn luyện viên thưởng thức cậu một lần?
Trình Trì: Thứ cậu ta muốn không phải là dung túng, mà là một cô gái sẵn sàng hẹn hò với cậu ta.
Nguyên Lượng:...Đau lòng quá, người anh em!
_Hết chương 8_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui