Diêu Thanh tới phòng bệnh, chỉ mới nói vài câu với Thời Nhụy, Triệu Dung đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Bà thật sự không thích bộ dạng Diêu Thanh khóc lóc sướt mướt ở trước mặt Thời Nhụy, trong mắt bà cảnh đó rất giả tạo, nếu thật sự đau lòng cho con gái như vậy sao lúc trước lại rời đi?
"Được rồi, nhìn cũng nhìn rồi, cô đi đi, Nhụy Nhụy cần nghỉ ngơi cho tốt, cô để cho con bé được yên tĩnh đi, thật khiến người ta đau đầu."
Diêu Thanh nắm tay Thời Nhụy luyến tiếc buông ra, nhìn thấy con gái ốm yếu mà đau lòng: "Mẹ cho con ở bên cạnh Nhụy Nhụy một lúc nữa thôi."
"Cô ở đây lâu hơn thì có ích lợi gì? Cô cũng không phải bác sĩ, có thể giúp Nhụy Nhụy tốt lên sao?"
Triệu Dung vừa mới nói xong, liền nhìn thấy Trình Trì đã thay áo blouse trắng xuất hiện ở cửa phòng bệnh, bà không muốn cho Nhụy Nhụy và anh gặp nhau, không nói hai lời liền tiến lên đẩy anh ra ngoài.
"Tôi đã nói rồi sao cậu vẫn như vậy? Đã nói là không chào đón mà cậu còn tới? Mặt dày như vậy sao?"
Mọi người kinh ngạc đến ngây người!
Tiểu Lan nhìn kỹ Triệu Dung, hớ tới, không phải bà lão là người lúc trước tìm bác sĩ Trình gây phiền phức ở cửa bệnh viện sao?
Nhưng mà, không phải hôm qua bà ấy còn một lòng muốn bác sĩ Trình phẫu thuật cho cháu gái mình sao? Sao bây giờ nhìn thấy bác sĩ Trình ngược lại lại đẩy anh ra ngoài? Còn hung dữ như vậy?
Mọi người thật cẩn thận đi xem sắc mặt Trình Trì, bất ngờ là anh vẫn còn bình tĩnh, chỉ nghe anh nhàn nhạt nói: "Cháu là bác sĩ ở đây."
Triệu Dung không cho là đúng mà hừ một tiếng: "Bác sĩ thì ghê gớm lắm sao, bác sĩ thì có thể tùy tiện quấy rầy người bệnh sao? Có tin tôi đi khiếu nại cậu không? Cậu đừng cho tôi là bà già ở nông thôn thì không hiểu cái gì, tôi sẽ đi khiếu nại."
Mọi người:......
Đúng lúc này, sau lưng mọi người vang lên một âm thanh nghi ngờ: "Bác sĩ Trình?"
Nguồn gốc của âm thanh, là mẹ của người phụ nữ trung niên ở giường bên cạnh cầm theo phích nước sôi bước nhanh tới, sắc mặt kích động: "Bác sĩ Trình, thật sự là cậu!"
Bà lắc lắc cánh tay Triệu Dung: "Ôi, không phải bà muốn tìm bác sĩ Trình sao? Đây là bác sĩ Trình, người đã phẫu thuật tim cho con gái tôi." Quay đầu lại nhìn Trình Trì, "Bác sĩ Trình à, là cậu cứu mạng con gái tôi, thật sự là cảm ơn cậu."
Triệu Dung vô cùng sửng sốt, chậm rãi nhìn về phía Trình Trì.
Bác sĩ......!Trình? Cậu ta chính là vị giáo sư kia?
"Làm ơn, đừng ngăn cản bác sĩ Trình kiểm tra phòng."
Tiểu Lan rất tức giận nhìn Triệu Dung, lúc này Triệu Dung mới lấy lại tinh thần, hậm hực mà tránh ra.
Bước vào phòng bệnh, ánh mắt Trình Trì và Thời Nhụy giao nhau một lúc rồi bình tĩnh mà dời đi, đi về phía giường bên cạnh, kiểm tra cho người phụ nữ trung niên kia.
Lúc kiểm tra gần xong, chồng của người phụ nữ trung niên cũng trở về, trong tay anh ta cầm một lá cờ hiệu, nhìn thấy Trình Trì cũng kích động thiếu chút nữa quỳ xuống.
"Bác sĩ Trình, vợ tôi được như vậy là nhờ ngài nhặt lại một cái mạng, ngài là đại ân nhân nhà chúng tôi."
Tiểu Lan nâng anh ta dậy, cười nói: "Không cần như vậy, trị bệnh cứu người là chuyện chúng tôi nên làm."
Triệu Dung nhìn thẳng lá cờ hiệu kia, chỉ thấy mặt trên viết —— kính tặng giáo sư Trình Trì, trái tim đức y, bàn tay tuyệt vời!
Cho đến khi đoàn người Trình Trì đã rời khỏi phòng bệnh, Triệu Dung vẫn cảm thấy khó tin, trong miệng lẩm bẩm nói: "Cậu ta chính là vị giáo sư Trình kia? Chuyện này...!Làm thế nào điều này có thể được?"
Diêu Thanh khẽ thở dài, nhàn nhạt nói: "A Trì là thiên tài, mấy năm nay lại rất chăm chỉ học tập, con đều nhìn thấy, từ lúc quyết định muốn học y vẫn luôn kiên định, chuyên khoa tim, mẹ cảm thấy thằng bé là vì cái gì?"
Triệu Dung rốt cuộc cũng trầm mặc, còn có Thời Hoài ngồi ở ban công bên kia cũng vậy.
Tất cả những gì vừa xảy ra ông đều thấy được, về thân phận trình Trì, tất nhiên cũng nằm ngoài dự liệu của ông.
Mà Trình Trì vừa rồi cũng không tới hỏi thăm bệnh tình của Thời Nhụy, cho dù là một câu quan tâm giữa bạn bè cũng không có, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi.
Đợi Diêu Thanh rời đi, sau khi Thời Nhụy ngủ say, Triệu Dung lúc này mới cùng Thời Hoài đi xuống dưới bệnh viện, hơi lo lắng nói: "Bây giờ làm sao bây giờ? Ta cũng không biết tiểu tử kia lại chính là giáo sư Trình, nghĩ đến cậu ta còn trẻ như vậy, cùng lắm là còn đang học đại học, làm sao có thể là giáo sư?"
Thời Hoài không nói gì, ông thừa nhận, lúc trước đúng là xem thường Trình Trì, cho rằng anh chỉ là con nhà giàu, không nghĩ tới có tiền đồ như vậy.
Triệu Dung đứng ngồi không yên nói: "Vừa rồi ngay cả nhìn cũng không thèm liếc Nhụy Nhụy một cái, nói không chừng vài năm trôi qua, cậu ta đối với Nhụy Nhụy đã không còn tình cảm, trước đó ta lại đắc tội với cậu ta, phải làm sao bây giờ?"
Nhưng lần này bọn họ đến đây, cùng phòng con có hai người cũng mắc bệnh tim, một người đến từ Hải Nam, một người đến từ Giang Tô, đều là đến tìm bác sĩ Trình, nếu bọn họ không nắm chặt, phẫu thuật lại phải đẩy ra phía sau.
Triệu Dung nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Diêu Thanh.
"Cậu ta là con trai của cô, cô nói với nó đi, để cho nó sắp xếp phẫu thuật cho Nhụy Nhụy, tôi nghĩ cô cũng hy vọng Nhụy Nhụy nhanh chóng khỏe lại, đúng không?"
"Công việc của A Trì có sự sắp xếp của riêng mình, con cũng không thể nói nhiều.
Huống chi lúc trước mẹ bài xích thằng bé như vậy, đương nhiên có băn khoăn của mình.
Loại phẫu thuật này có nguy hiểm, không phải tùy tiện."
Cho rằng để Diêu Thanh đi nói sẽ không thành vấn đề, không nghĩ tới lấy được đáp án như vậy.
Vì thời gian, bà đã phải đến văn phòng bác sĩ một mình.
Tiểu Lan thấy lại là bà, nghĩ đến thái độ lúc trước của bà với bác sĩ Trình, ngữ khí cũng hơi khó chịu: "Bác sĩ Trình đã trở về đại học B, anh ấy rất bận rộn."
Ủ rũ trở lại phòng bệnh, Triệu Dung hơi tức giận: "Lúc trước đắc tội cậu ta, bây giờ chỉ sợ cậu ta không muốn làm ca phẫu thuật này, không nghĩ tới một người đàn ông như cậu ta lại nhỏ nhen như vậy, lúc trước thích cháu như vậy, bây giờ một chút tình cũ cũng không để ý, xem ra tình cảm của cậu ta đối với cháu cũng là giả."
Thời Nhụy nghe xong chỉ cười nhạt một tiếng, an ủi nói: "Bà nội, quên đi, không phải nói không nên có bất kỳ liên quan gì đến anh ấy sao? Nếu bác sĩ là anh ấy, cũng là ông trời trêu người, không cần phải làm phẫu thuật nữa, chúng ta về nhà đi?"
"Như vậy sao được? Tới cũng tới rồi, phẫu thuật này chắc chắn phải có biện pháp làm."
Triệu Dung đắp chăn lại cho Thời Nhụy, quay đầu nhìn thoáng qua Thời Hoài, ông vẫn rũ mắt xuống, trầm mặc không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngày hôm sau, đại học B.
Trình Trì vừa đến phòng làm việc, trợ lý Tiểu Tăng liền tới gõ cửa: "Giáo sư Trình, có người tìm ngài."
Bên ngoài văn phòng, một người đàn ông ngồi xe lăn đã thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ông ấy là ai vậy?"
"Không biết, nói là tới tìm giáo sư Trình."
Đối mặt với nghị luận sôi nổi của mọi người, Thời Hoài nắm chặt tay vịn xe lăn, sắc mặt hơi tái nhợt.
Khuôn viên trường đại học B rất lớn, lớn hơn trấn nhỏ của bọn họ, ông đã mất rất nhiều thời gian, hỏi rất nhiều người cuối cùng đã tìm đến được đây.
Thật sự là châm chọc, mấy năm trước bọn họ đối với anh tránh không kịp, cầm chổi đuổi người, mà bây giờ, ông lại không thể không chủ động tìm tới cửa.
Chỉ một lúc sau, Tiểu Tăng tới, cười nói: "Ngài đi theo tôi đi, giáo sư Trình nói ngài đến đó.
"
Trình Trì là giáo sư trẻ nhất nhưng nổi tiếng nhất khoa y, có một phòng làm việc riêng, hơn nữa phòng làm việc rất lớn, những cây cảnh xung quanh đều do sinh viên tặng.
Khi nói đến các sinh viên của mình, điều thú vị là anh cũng là một cựu sinh viên của trường, những người đã chứng kiến anh đã hoàn thành chương trình thạc sĩ trong ba năm và được treo trên bức tường danh vọng.
Cũng có người mượn thân phận vừa là bạn vừa là thầy để quấn lấy anh, trắng trợn chiếm lấy thời gian riêng tư của anh, trong đó có Từ Nhất Phồn da mặt siêu dày mà không tự biết.
Lúc anh ta tới tìm Trình Trì đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông ngồi xe lăn đi vào phòng làm việc của anh, Tiểu Tăng lui ra, cũng đóng cửa phòng làm việc lại.
"Tăng lão sư, tình huống gì vậy?"
Tiểu Tăng nhún nhún vai, cười nói: "Tôi cũng không biết."
Trong phòng làm việc, Trình Trì ngồi ở trước bàn làm việc, gõ cái gì đó vào máy tính, cũng không quay đầu lại hỏi: "Ông có việc gì không? Chút nữa tôi còn có lớp, rất bận rộn.
"
Thời Hoài siết chặt tay vịn, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Một lúc lâu sau, ông mới khó khăn mở miệng.
"Tôi biết, cậu hận chúng toi, nhưng Nhụy Nhụy vô tội."
Động tác trên tay Trình Trì dừng lại, chậm rãi nhìn về phía ông, thản nhiên nói: "Không phải tôi hận các người, là các người hận tôi.
Mấy năm nay, vẫn luôn nghĩ hết cách này đến cách khác muốn cắt đứt liên lạc của chúng tôi chính là các người.
"
Thời Hoài nghe xong không khỏi cười khổ, đúng vậy, ông cũng cảm thấy là ông trời trêu người.
Lúc đó ông nghèo cả đời, nhưng lòng tự trọng không nghèo, chưa bao giờ cầu xin người khác, đây là lần đầu tiên.
Đối tượng cầu xin lại là con riêng của vợ cũ, tất cả lòng tự trọng của ông đã bị nghiền nát vào lúc này.
Nhưng mà, đời này ông không có gì nhiều, dường như con gái là tất cả của ông, từ trước đến bây giờ, tất cả những gì ông làm, cũng đều chỉ là không muốn mất đi con bé mà thôi.
"Tôi hy vọng...!Cậu có thể nể tình cảm ngày xưa với Nhụy Nhụy..."
"Tình cảm ngày xưa?"
Trình Trì cười lạnh một tiếng, đứng lên, đi về phía ông: "Năm đó các người dùng hết sức lực muốn tách chúng tôi ra, mấy năm trôi qua, dựa vào cái gì cảm thấy tôi và cô ấy còn có tình cảm? "
Đúng vậy, ba năm rồi, anh ở thành phố lớn, lại ra nước ngoài, bên ngoài hấp dẫn như vậy, anh không có lý do gì vẫn nhớ thương một cô gái mà không bao giờ có được.
"Nhưng mà cậu là bác sĩ, chẳng lẽ cậu phải trơ mắt nhìn Nhụy Nhụy chết sao?"
Thời Hoài hơi kích động, hận chính mình không giỏi ăn nói, hận chính mình vô dụng, không biết vì con gái mà tranh thủ cơ hội này như thế nào.
Trình Trì dời ánh mắt, đi tới trước cửa sổ, để lại cho ông một bóng lưng, trầm mặc một lúc, thản nhiên nói: "Tôi là bác sĩ, cũng có bệnh không chữa được.
Bệnh tim khó điều trị hơn bệnh khác.
Nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn sống trong sợ hãi sợ bị các ngươi vứt bỏ, cô ấy vẫn luôn lấy lòng các người, không sống vì chính mình.
Bệnh tình cô ấy đã nặng như vậy, làm thế nào để chữa được? "
Thời Hoài cúi đầu, trên mặt đột nhiên lộ ra sự thống khổ.
Từng câu từng chữ này đều rất sắc bén, giống như lưỡi dao cứa vào trái tim ông, tuy rằng rất khó chịu, nhưng chính là loại cảm giác đau đớn này đánh thức ông.
Nhiều năm như vậy, ông vẫn sống trong oán hận của mình, ông hận Diêu Thanh, hận tất cả mọi người châm chọc mình, hận vận mệnh bất công.
Nhưng chưa bao giờ ai nói với ông, con gái ông nghĩ gì.
Ông chỉ biết, con gái xuất sắc từ nhỏ, là sự tự tôn duy nhất của ông.
Trình Trì tiếp tục nói: "Tôi không muốn đi phán xét ân oán của thế hệ trước, nhưng ông chắc là phải biết rằng Nhụy Nhụy vô tội, nếu như có thể, cô ấy cũng muốn có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng mà, cô ấy có thể lựa chọn sao? "
Anh nhớ tới đêm của nhiều năm trước, trong phòng của Danh Hào Quốc Tế, Thời Nhụy khóc hỏi anh, cô có thể lựa chọn không?
Phải, cô ấy có thể lựa chọn không? Khi đó anh không hiểu cô đang ở giữa nước sôi lửa bỏng như thế nào, không hiểu sự bất đắc dĩ và hy sinh của cô.
"Tôi cầu xin cậu, cứu lấy con bé!"
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng bang, Trình Trì quay đầu lại, thấy Thời Hoài đúng là ngã ra khỏi xe lăn, quỳ xuống về phía anh, vội vàng đi qua đỡ ông dậy: "Ngài là bố cô ấy, không cần như vậy.
"
Nhớ lại mấy năm nay nhớ nhung khổ sở, anh đương nhiên có oán giận.
Anh chịu đựng chính là vì hôm nay, anh mong chờ tương lai có thể có một ngày, anh có thể cứu người con gái mà anh yêu, mà người đã từng ngăn cản bọn họ, sẽ chủ động đến cầu xin anh.
"Tôi có thể cứu cô ấy, nhưng mà ông phải đồng ý với tôi một điều kiện."
_Hết chương 66_.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...