Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL


Đột nhiên Diêu Thanh lên tiếng, rất sợ bố nghe được giọng của Diêu Thanh, cuống quít cúp điện thoại.
Bố vẫn luôn không biết cô đã gặp Diêu Thanh, càng không biết cô còn ở lại nơi này cùng bà.

Cô căn bản không dám để lộ ra chút gì, chuyện này đối với bố và bà nội, sẽ là một quả bom lớn, bọn họ không cách nào tiếp nhận được.
Diêu Thanh than nhẹ một tiếng: "Con rất sợ ông ta biết con ở đây với mẹ? Nhưng sớm muộn gì ông ta cũng sẽ biết."
Đúng, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết, cô ấy vẫn trốn tránh suy nghĩ về bọn họ sẽ ra sao nếu biết được.
Cô mới mười sáu tuổi mà thôi, cô còn chưa đủ trưởng thành, không có đủ năng lực quyết đoán, khi đối mặt với vấn đề, trốn tránh là một loại bản năng.

Cô chỉ hy vọng ngày đó tới càng muộn càng tốt, cco căn bản còn chưa chuẩn bị để đối mặt với ngày đó.
Cô lo lắng sợ hãi làm Diêu Thanh rất đau lòng, cô còn nhỏ như vậy, vì sao phải kẹp cô ở giữa chịu đựng những thứ này cơ chứ?
"Nhụy Nhụy, mẹ không quan tâm thành tích của con, mẹ cũng không quan tâm con có thể thi đậu đại học hay không, bởi vì không có gì quan trọng hơn sức khỏe của con, mẹ chỉ muốn nói cho bọn họ biết, không cần ép con như vậy, mẹ không hy vọng con phải chịu áp lực quá lớn."
Đôi mắt Thời Nhụy rũ xuống, lông mi dài run rẩy, trong lòng rất đau đớn.
Cô không phải là thiên tài, để có được thành tích xuất sắc như ngày hôm nay cũng không dễ dàng, ở nơi người khác không nhìn thấy, cô đã nỗ lực nhiều hơn những người khác gấp mấy lần, thậm chí gấp mấy chục lần.

Cô chỉ hy vọng có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân thay đổi vận mệnh của mình, cũng hy vọng có một ngày, cô có thể kiêu ngạo đứng trước mặt Diêu Thanh, để cho bà nhìn thấy rõ ràng, đứa trẻ lúc trước bà vứt bỏ là một đứa trẻ ưu tú.

Thậm chí cô cũng muốn xem bà sẽ hối hận như thế nào.
Nhưng bây giờ Diêu Thanh lại nói với cô, bà căn bản không quan tâm đến thành tích, cũng không quan tâm con có thể thi đậu đại học hay không.
Ngón tay Thời Nhụy chậm rãi nắm chặt, vành mắt đỏ hoe.
"Tôi để ý, tôi rất để ý mình có thể thi đậu hảo đại học hay không, rốt cuộc học tập là lối thoát duy nhất của tôi, tôi không có gia thế mạnh mẽ, cũng không có ai mở đường cho tương lai cho tôi, tôi chỉ có bản thân."
Diêu Thanh đau lòng nhìn cô, run giọng nói: "Con còn có mẹ, mẹ chính là hậu phương của con, con có thể dựa vào mẹ."
"Người giám hộ của tôi là bố!"
Một bầu không khí yên tĩnh đến nghẹt thở trên bàn ăn.
Trình Kính An vỗ vỗ bả vai Diêu Thanh: "Được rồi, con bé đang ăn cơm, nói chuyện này làm gì?"
Lúc Thời Nhụy nói lời này rất bình tĩnh, nhưng Diêu Thanh lại cảm thấy trong lòng như hung hăng bị chém một dao, ngay cả vết thương cũ kỹ cũng bị xé rách.
Năm đó, không phải bà không tranh quyền nuôi con, dưới tình huống bây giờ, có rất nhiều chuyện đều xuất phát từ bất đắc dĩ.
Trong khoảng thời gian này nhìn như hai mẹ con đã hòa hợp hơn nhiều, nhưng bà biết tổn thương trong lòng Thời Nhụy vẫn còn đó.

Sau khi hai người gặp lại, bà thậm chí còn không nghe được cô gọi một tiếng mẹ.
Diêu Thanh hít một hơi thật sâu, nói: "Người giám hộ có thể thay đổi, bây giờ mẹ có nhiều khả năng chăm sóc con hơn."
"Vì sao?" Thời Nhụy không thể tưởng tượng nhìn bà, một loại cảm xúc nào đó vào giờ khắc đó đã leo đến đỉnh điểm.
"Bởi vì người có tiền sao? Đúng, bố rất nghèo, nhưng cũng đã chăm sóc tôi nhiều năm như vậy, người nuôi tôi khôn lớn là bố, không phải người.

Chính vì nghèo, nên tôi lớn lên càng không dễ dàng, bây giờ người muốn cướp tôi từ tay vố, công bằng sao?"

Oán khí trong lòng lâu nay rốt cục vào giờ khắc này bộc phát ra hết.
Đôi mắt cô đẫm lệ, giọng nói run rẩy: "Công bằng sao?"
"Nhụy Nhụy......"
Hai mẹ con đỏ mắt nhìn nhau, lưỡng bại câu thương (1).
(1) Lưỡng bại câu thương: có nghĩa là cả hai bên đấu tranh đều bị thiệt hại và không ai được lợi cả.
Trong biệt thự Nặc Đại yên tĩnh không tiếng động, cuối cùng chỉ truyền đến một tiếng phanh, Thời Nhụy đã mở cửa chạy ra ngoài.
Bên ngoài là một bầu trời băng giá, gió mạnh kèm tuyết tung bay.

Thời Nhụy ra ngoài thậm chí còn không mặc áo khoác, ra khỏi Lam Đậu Loan, cả người cô đã phát run.
Không biết muốn đi đâu.
Trong khoảnh khắc xúc động chạy ra, cô không nghĩ tới muốn đi đâu, cô chỉ muốn ở một nơi tĩnh lặng không có người, một mình bình tĩnh hoặc sụp đổ.
Cô xoa xoa bả vai, ánh đèn ở trong mắt cô đều biến thành thứ ánh sáng lập lòe.

Phía xa truyền đến giai điệu Giáng sinh vui vẻ, trong ngày đặc biệt này có vẻ yên tĩnh và dịu dàng, nhưng trái tim cô lại cực kỳ rối loạn.
"Lạnh như vậy, cậu muốn đi đâu?" Một chiếc áo khoác lông vũ dày khoác lên vai cô, sau đó quấn lấy thân thể run rẩy của cô.
Giọng nói của Trình Trì không hung dữ, mà là rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi bất đắc dĩ.
Thời Nhụy vừa ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn cậu, nước mắt nghẹn thật lâu đột nhiên rơi xuống.
Bộ dạng đáng thương kia khiến cả trái tim Trình Trì đều thắt lại, anh đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô.
"Được rồi, ngoan, không khóc."
Đột nhiên cậu giống như một người anh trai ấm áp, quá mức ôn nhu.

Không biết chuyện gì đang xảy ra, Thời Nhụy càng khóc lớn hơn.
Trình Trì không biết làm sao: "Làm sao vậy? Tớ là con hổ lớn sao? Đáng sợ như vậy sao? Nhìn thấy tớ mà cậu khóc thành như vậy?"
Thời Nhụy vừa lau nước mắt vừa khóc nói: "Tớ không muốn khóc, không biết sao lại thế này, chính là không kiểm soát được, cậu ôn nhu như vậy làm gì? Ghét muốn chết."
Trình Trì dở khóc dở cười: "Nha đầu, chẳng lẽ cậu muốn tớ hung dữ với cậu?"
Rốt cuộc có nói đạo lý hay không, có biết tốt xấu không vậy? Cậu không phải là một người con trai có thể kiên nhẫn như vậy?
Quên đi, nể mặt cô đang rất đau khổ, không so đo với cô.
"Được rồi, không khóc, tớ dẫn cậu đi ra ngoài chơi."

Công viên trò chơi lớn nhất của thành phố B, dưới chân đồi ở ngoại ô thành phố.

Đêm Giáng sinh người chơi vô cùng đông đúc, người đông đầy người, vô cùng náo nhiệt.
Trong đám người đông đúc có thể thấy trẻ con đang cầm gậy huỳnh quang, có người người lớn dắt theo, có người được khiêng trên vai.


Còn có một vài nhóm thiếu niên cười hì hì đánh nhau chạy qua.
Có rất nhiều trò chơi, có khá nhiều trò chơi độ cao, trong lúc chơi ném tới ném lui, trong trời đêm truyền đến những tiếng thét chói tai hưng phấn nhưng lại sợ hãi.
Thời Nhụy chỉ đứng xem đã sợ tới mức mềm chân, Trình Trì không cho cô xem nhiều, xoay vai cô, chỉ vào vòng quay ngựa gỗ bên kia ngựa: Cậu vẫn nên chơi cái kia thì hơn."
Lần đầu tiên cô được ngồi vòng quay ngựa gỗ, trước kia chỉ được nhìn thấy trên TV.

Cùng với âm nhạc, ngựa gỗ phập phồng phập phồng, đập vào mắt đều là những ánh đèn đầy màu sắc.

Phía trước có một cô bé bảy tám tuổi ôm cổ ngựa, cười rất vui vẻ.
Dần dần, cô tạm thời quên đi những bất hạnh đó, cũng từ từ nở nụ cười.
Trong lòng Trình Trì rung động, cầm điện thoại chụp lại khoảnh khắc này.
Chơi xong vòng xoay ngựa gỗ, bọn họ đang chuẩn bị đi nơi khác xem một chút, nào ngờ lại gặp được Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu.
"Trì ca, đúng là có duyên nha!" Nguyên Lượng giang tay ra, trông bộ dạng như muốn ôm chạy lại đây, "Gọi điện thoại cho cậu không phải cậu nói không đi sao? Kết quả cậu lại dẫn Tiểu Nhụy Nhụy nhà cậu đi chơi, đúng là nhàm chán mà."
Trình Trì không nghĩ tới sẽ gặp được bọn họ ở đây, thế giới của hai người đã trở nên náo nhiệt hơn khi thành năm người, cậu hơi buồn bực, ghét bỏ hất bay tay Nguyên Lượng.
Lúc Tô Trà đi tới, trong tay còn cầm theo hai ly trà sữa, đưa cho Thời Nhụy một ly.
Năm người cùng lang thang không có mục tiêu ở công viên trò chơi một lúc, sau đó Nguyên Lượng nói đói bụng, ồn ào muốn đi ăn thịt nướng.
Ngay bên cạnh công viên giải trí có rất nhiều tiệm thịt nướng, mấy người tìm một quán khá ít người rồi ngồi xuống, gọi mấy đĩa thịt xiên lớn, trực tiếp gọi một chai rượu.
Thật ra ngay từ đầu Trình Trì không đồng ý đi ăn thịt nướng, nhưng cô gái bên người nhỏ giọng nói cô cũng muốn ăn, cậu đành phải thỏa hiệp.
Mấy người vây quanh một chỗ, ăn thịt uống rượu, vừa nói vừa cười, cả bàn Nguyên Lượng là người nói nhiều nhất, Tô Trà và Ngô Thiệu Châu lâu thay sẽ nói vài câu với cậu ta, Trình Trì cũng sẽ tán gẫu cùng bọn họ, nhưng không nói nhiều.

Mà Thời Nhụy chủ yếu là làm người nghe.
Mặc dù trong lời nói của bọn họ thỉnh thoảng sẽ xen lẫn những lời mắng chửi, không quá lịch sự, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô bị lây nhiễm bởi sự vui vẻ của bọn họ.
"Tớ cũng muốn uống một chút." Cô nhỏ giọng nói.
Tô Trà liếc mắt nhìn Trình Trì, biết cậu đang kiêng kỵ cái gì, cô ấy nói: "Uống đi, uống ít thôi, không sao đâu."
Nguyên Lượng không nói hai lời đứng lên liền lấy cho Thời Nhụy một ly: "A Trì, cậu xem người ta cũng muốn uống, uống chút rượu có sao đâu.

Hơn nữa, tửu lượng của Tiểu Nhụy chúng ta cũng đã được chứng kiến rồi mà, khá ổn mà."
Thời Nhụy hơi xấu hổ, lúc trước ở nhà ga chuyện một hơi uống hết một chai rượu hoa, bọn họ đều đã chứng kiến.
Duyên phận vô cùng kỳ diệu, cô không nghĩ tới sau lại sẽ trở thành bạn học với bọn họ, càng không nghĩ tới sẽ ở cùng một nhà với Trình Trì.
"Tới tới tới, tờ kính Tiểu Nhụy một ly trước."
Nguyên Lượng bưng ly rượu lên, đột nhiên trở nên hơi đứng đắn: "Cái kia, rất nhiều người đều cho rằng cậu và Trì ca là anh em, nhưng tớ còn hy vọng sẽ có một ngày có thể sửa miệng gọi cậu một tiếng chị dâu nhỏ.

Cậu cũng đã ở chung với Trì ca của bọn tớ lâu rồi, cũng hiểu cậu ấy, cậu ấy chính là một người muộn tao, cũng đối xử vô cùng tốt với cậu.


Nào, chị dâu nhỏ còn chưa uống sao đã đỏ mặt rồi? Ôi, Trì ca, cậu đá tớ làm gì?"
"Uống rượu của cậu đi, nhiều lời vô nghĩa."
Trình Trì mắng xong, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, Thời Nhụy trộm nhìn cậu, phát hiện lỗ tai cậu đỏ lên.
Da mặt Nguyên Lượng rất dày, bị mắng bị đá nhưng lúc sau mặt vẫn tươi cười như cũ, cầm ly rượu lên hướng về phía Thời Nhụy: "Chị dâu nhỏ, tớ cụng ly, cậu tùy ý nha."
Sau khi Thời Nhụy uống đứt quãng ba ly, mặt bắt đầu ửng hồng, cũng từ từ nói nhiều hơn, cả người cũng thả lỏng hơn.

Có khi cũng sẽ bởi vì một lần cười mà cười đến ngã trái ngã phải.
Sau đó không biết là ai nhắc tới tương lai muốn làm cái gì, bỗng nhiên mọi người đều trầm mặc, dường như còn chưa nghiêm túc tự hỏi đến vấn đề này.
"Tiểu Nhụy, sau này cậu muốn làm cái gì?"
Tô Trà vừa hỏi như vậy, ba người còn lại cũng quay sang nhìn cô.
Thời Nhụy trả lời không chút do dự: "Tớ muốn làm bác sĩ."
"Vì sao? Bác sĩ rất mệt, cũng rất nhàm chán?" Ngô Thiệu Châu lại mở một chai rượu, vừa rót rượu vừa nói, "Hơn nữa mấy năm gần đây bởi vì xảy ra rất nhiều sự cố y tế, đã có cư dân mạng đem cái nghề bác sĩ cái này liệt vào nghề có rủi ro cao."
Thời Nhụy cũng không nghĩ đến những điều này, cô cười nói: "Bất kỳ nghề nghiệp nào cũng phải có người làm, nếu ai cũng nghĩ như vậy, sẽ không có ai làm bác sĩ, nhưng mọi người đều không thể sống thiếu bác sĩ, không phải sao?"
Có lẽ là tác dụng của cồn cồn, giờ khắc này đây cô cũng nói hết tâm sự của mình.
"Sau khi bố tớ bị gãy chân vì tai nạn giao thông, nên không thể tự lo cho mình.

Bất cứ khi nào tớ nghe thấy ông ấy mắng mình vô dụng, nhìn thấy ông ấy cố gắng đứng lên nhưng cũng rơi xuống vô số lần, tớ nghĩ, nếu tớ là một bác sĩ, có thể giúp cho bố đứng lên thêm một lần nữa thì thật tốt."
Chắc đây là lần đầu tiên cô nói nhiều lời như vậy ở trước mặt bọn họ, cũng là lần đầu tiên nhắc tới gia đình mình, trong lúc nhất thời, mấy người khác đều trầm mặc.
Trình Trì dựa lưng vào ghế nhìn cô, giờ phút này hai má cô đỏ ửng, rất bình tĩnh nhắc tới vết thương của gia đình, trong vẻ mặt đó lại có một sự cứng cỏi.
Cậu hơi say, nhưng lại nhìn thấy sự quật cường của cô vô cùng rõ ràng, giống như gió tuyết bạo ngược bên ngoài thổi qua miệng vết thương của cô, cô nhịn không kêu đau một tiếng.
Nhưng cậu lại đau.
Sau đó Tô Trà nói cô ấy muốn làm một nhiếp ảnh gia lữ hành, mỗi ngày sẽ đeo balo đi lưu lạc khắp nơi.

Ngô Thiệu Châu nói muốn mở một cửa hàng 4S.

Nguyên Lượng nói cậu ta muốn làm phi công, bởi vì mỗi ngày đều có thể nói chuyện cùng nhiều tiếp viên xinh đẹp hàng như vậy.
"A Trì thì sao?" Tô Trà nhìn về phía Trình Trì.
Nguyên Lượng nói: "Còn nói nữa à, A Trì muốn vào đội tuyển quốc gia, mục tiêu cuối cùng chắc chắn là NBA, đúng không, A Trì?"
Trình Trì trầm mặc.
Thời Nhụy nhịn không được nhìn sang, nàng cũng rất muốn biết, ước mơ của cậu là gì.
Trình Trì một hơi hết ly rượu, rượu chảy từ cằm cậu xuống, đi qua yết hầu quay cuồng của cậu.
Cậu đặt ly rượu xuống, đột nhiên cong môi: "Không phải."
"Không thể nào? Vậy sau này cậu muốn làm gì? Không phải cậu vẫn luôn mơ ước đến được NBA (2) sao? Người anh em này còn không hiểu cậu sao?"
(2) NBA là từ viết tắt của National Basketball Association.

Đây là giải bóng rổ chuyên nghiệp trong nhà tại Bắc Mỹ.
Cuối cùng, Trình Trì cũng không cho mọi người biết đáp án.
Rất nhiều năm sau, Thời Nhụy luôn nhớ tới cái đêm Giáng Sinh kia, năm người bọn họ ngồi ở trong một tiệm thịt nướng nghĩ đến tương lai, ngoài cửa kính chính là thế giới băng tuyết lạnh lẽo.
Tuổi trẻ và ước mơ tại thời điểm đó rất sống động và cảm động.

Từ tiệm thịt nướng đi ra, mặt ai nấy cũng đỏ rực, Thời Nhụy uống không nhiều lắm, nhưng cô uống rượu mặt cũng đỏ lên, không khá hơn là bao.
Nguyên Lượng và Ngô Thiệu Châu giống như ăn phải chất kích thích, chơi ném tuyết, sau đó hai người đánh nhau lăn lộn trong tuyết, cố gắng nhét tuyết vào cổ áo đối phương.

Tô Trà đứng ở một bên bị Nguyên Lượng ném một quả cầu tuyết vào người, vì thế cô ấy cũng gia nhập trận chiến của bọn họ.
Thời Nhụy đứng ở cửa tiệm thịt nướng, lẳng lặng nhìn ba người bọn họ đùa giỡn, thỉnh thoảng còn bị bọn họ chọc cười.
Trình Trì giơ tay chỉ vào nơi xa: "Cậu nhìn nơi đó xem."
Thời Nhụy nhìn theo hướng cậu chỉ, nơi đó là đỉnh núi, có ánh sáng.
Cậu nói: "Đứng ở nơi đó có thể quan sát toàn bộ thành phố B."
"Thật hả?" Thời Nhụy hơi động tâm.
"Muốn đi không?"
Thời Nhụy kích động gật đầu: "Muốn."
Vì thế Trình Trì dẫn theo cô ngồi cáp treo lên đỉnh núi, lúc ấy ba người kia còn đang đùa giỡn, cũng không chú ý tới bọn họ đã rời đi.
Điểm cuối của cáp treo là cách đỉnh núi một đoạn, khoảng cách còn lại bọn họ phải tự mình đi lên, Thời Nhụy mới leo được một lát liền thở hồng hộc, hơi kiệt sức.
Trình Trì bất đắc dĩ nói: "Quên đi, tớ cõng cậu."
Thấy cậu ngồi xổm trước mặt cô, Thời Nhụy vội nói: "Thôi đi, tớ đi chậm một chút là được."
"Chờ cậu đi thì phải đi tới khi nào? Nhanh lên đi."
"Cậu đã uống rượu rồi."
Trình Trì dứt khoát kéo hai tay cô đặt lên trên lưng, lúc cõng cô lên, cậu cong môi nói: "Yên tâm, còn chưa say đến mức không cõng được cậu, sẽ không ném cậu xuống núi."
Mặc dù không say đến mức không thể cõng được, nhưng vẫn hơi mệt, nhất là đoạn sắp lên đỉnh núi, rõ ràng Thời Nhụy cảm nhận bước chân của cậu chậm hơn.
Cô rất băn khoăn: "Rất xin lỗi, tớ hơi nặng."
Trình Trì xốc cô lên trên, cười nói: "Nặng? Chỉ có chút cân này của cậu thì cũng giống như gà con thôi."
Cuối cùng cũng đến đỉnh núi, Trình Trì thả Thời Nhụy xuống.
Nơi đó là một đài quan sát lớn, ngoại trừ lắp đặt đèn đường sáng sủa ra, lan can bốn phía còn trang trí đèn màu xinh đẹp, ngay cả cây cối xung quanh cũng phủ đầy đèn, nhìn qua toàn bộ cây giống như đang phát sáng.
Có từng nhóm ba năm người rải rác khắp nơi, có người đang ngắm cảnh đêm, có người đang chụp ảnh, cũng có đôi tình nhân ở trong góc anh anh em em.
Thời Nhụy không chờ nổi đi đến bên lan can, quan sát cảnh đêm của thành phố B.
Hôm nay là đêm Giáng Sinh, nên thành phố được trang trí vô cùng đẹp.

Mà đứng ở trên cao quan sát, đột nhiên tâm trạng dường như cũng thoải mái hơn, rất nhiều cảm xúc tiêu cực theo đó bị tan biến.
Trình Trì cởi áo khoác ra, đặt lên lan can, tuyết đọng trên lan can rơi xuống chân núi tối đen không thấy đáy.
Thời Nhụy kinh ngạc trời lạnh như vậy cậu còn cởi áo khoác, quay đầu nhìn mới phát hiện trên trán cậu mồ hôi đang toát ra.
"Có phải rất mệt không?" Cô thấy hơi áy náy hỏi cậu.
Trình Trì xoay đầu, yên lặng nhìn cô: "Từ trước đến nay tớ chưa từng cõng người khác."
"Ồ." Hình như hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Ngay sau đó, cậu càng thêm kiên định nói: "Tớ cũng sẽ không cõng người khác, ngoại trừ cậu."
Một khắc đó, Thời Nhị chỉ cảm thấy trái tim mình điên cuồng nhảy lên, cô bối rối tránh đi ánh mắt cực nóng của cậu, nhìn về phía xa.
Giây tiếp sau, một bàn tay ấm áp đặt lên, nắm lấy ngón tay út của cô, từ từ, nắm lấy cả bàn tay của cô, từ nhẹ nhàng thăm dò đến nắm chặt.
"Còn nhớ rõ ngày thi đấu bóng rổ cậu đã hứa khen thưởng cho tớ không?"
_Hết chương 31_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui