Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL


Trình Trì đứng lên, ôm lấy eo cô, nhưng kiềm chế không dám ôm quá chặt, vẫn giữ một khoảng cách lịch sự.
"Gọi một tiếng anh trai nữa?" Cậu thì thầm nói.
Lúc này Thời Nhụy mới phát hiện vừa rồi lúc mình bị cậu chơi xấu, hai chữ anh trai đã buột miệng thốt ra.
"Không muốn."
"Gọi một lần nữa, hửm?" Giọng nói của cậu trầm thấp, mang theo một chút khẩn cầu.
Thời Nhụy bị cậu ôm ở trong tư thế này làm cho khuôn mặt đỏ bừng, cả người giống như bị đặt trong bếp lò, cô đỏ mặt thoát khỏi cậu, xoay người bỏ chạy.
Đúng lúc Diêu Thanh bưng trái cây từ trong nhà bếp ra, nhìn thấy Thời Nhụy chạy từ trên tầng xuống: "Nhụy Nhụy, sao vội vàng như vậy? Tóc cũng không chải à? Vẫn còn sớm mà."
"Con, con chuẩn bị xuống đây chải." Thời Nhụy lúng túng vuốt tóc.
"A Trì, sao đầu tóc con cũng lộn xộn vậy?" Trình Kính An đang ngồi trên sô pha xem báo cũng chú ý Trình Trì theo xuống ở phía sau.
Trình Trì ngẩn người, thuận tay vuốt lại tóc, sau đó nhìn thấy Thời Nhụy có tật giật mình quay đầu lại nhìn cậu.

Tầm mắt cậu vừa chuyển đi, lại chú ý tới Diêu Thanh và Trình Kính An đang nhìn nhau liếc mắt một cái thật sâu.
Các bậc cha mẹ đang tưởng tượng chuyện gì vậy? Vẻ mặt còn còn phong phú như vậy?

Mọi người ăn bữa sáng trong bầu không khí xấu hổ, Diêu Thanh tự mình lái xe đưa bọn họ đi học, Thời Nhụy ngồi ở ghế phụ, Trình Trì ngồi ở hàng ghế phía sau.
Mùa đông ở phương bắc đến rất sớm, dường như còn chưa hưởng thụ hết những ngày mùa thu mát mẻ thoải mái, nhiệt độ đã bất ngờ thay đổi.
Xe lái ra khỏi Lam Đậu Loan, Thời Nhụy đột nhiên nhìn thấy Dụ Vi đang đứng với một người phụ nữ trung niên ở ven đường, hình như là đang đợi xe.

Người đó chắc là mẹ của cô ta, hai người cũng có vài đường nét giống nhau.
Nhưng điều Thời Nhụy không nghĩ tới chính là, Diêu Thanh thế mà lại dừng xe ở trước mắt bọn họ.
Kéo cửa sổ xe xuống, người phụ nữ trung niên mỉm cười chào hỏi: "Diêu tổng, chào buổi sáng."
Đúng lúc đó, Dụ Vi nhìn thấy Thời Nhụy và Trình Trì đang ngồi trong xe, trong nháy mắt vô cùng xấu hổ.

Sau đó Thời Nhụy mới biết, Diêu Thanh cũng không hoàn toàn dựa vào Trình Kính An, bà có sự nghiệp riêng của mình.

Trình Kính An có Danh Hòa Quốc Tế nổi tiếng, thì bà cũng có một khách sạn, mà mẹ Dụ Vi lại làm giám đốc ở khách sạn của bà.
Sau khi chào hỏi ngắn gọn vài câu, Diêu Thanh mời bọn họ lên xe.
Ngồi ở bên cạnh Trình Trì, Dụ Vi vốn dĩ muốn chào hỏi, nhưng thấy cậu vẫn luôn lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, một cái liếc mắt cũng không cho cô ta, cô ta cô cảm thấy vẫn không nên tự làm mình mất mặt.
"Ngày hôm qua tôi vừa đưa xe đi bảo dưỡng, vị nhà tôi hai ngày trước lái xe đi tỉnh nghiên cứu, còn chưa trở về, cho nên hôm nay ra ngoài không có xe, không tới trùng hợp gặp được Diêu tổng cũng đưa con đi học."
Mẹ Dụ nói chuyện, chú ý tới Thời Nhụy ngồi ở ghế phụ: "Diêu tổng, cô bé này là họ hàng của ngài sao sao?"
"Là con gái tôi." Diêu Thanh thản nhiên nói.
Mẹ Dụ hơi bất ngờ, dù sao từ trước đến nay chưa từng nghe thấy Diêu tổng có con gái, nhưng cũng nhanh chóng bật cười.
"Thật là có duyên, bọn nhỏ đều học chung một trường, đều có thể làm quen với nhau, sau này cũng có thể trao đổi chuyện học với nhau."
Thời Nhụy không nhịn được nói: "Dì à, chúng cháu là học cùng lớp, Dụ Vi là lớp trưởng."
Không khí bỗng chốc đông lại.
Mẹ Dụ hơi xấu hổ liếc mắt nhìn con gái một cái, sau khi lên xe ba đứa trẻ không nói chuyện gì, bộ dạng nhìn qua không giống như quen biết nhau.
Diêu Thanh trông không có vẻ gì là ngạc nhiên, vẻ mặt có loại khí chất trầm tĩnh, lái xe cũng rất ổn định.
Bà liền cười nói: "Con gái ngài lớn lên thật xinh đẹp, lại có khí chất, đã từng học quá vũ đạo sao?"
"Đúng đúng đúng, từ nhỏ con bé đã học múa ba lê, luyện tập rất khắc khổ.

Nhưng mà so với con gái ngài vẫn còn kém hơn, vừa thấy đã biết là con bé vô cùng ưu tú."
Dụ Vi nhắm mắt, cô ta hy vọng mẹ mình đường nói tiếp nữa.

Cô ta không thích giọng điệu cố tình lấy lòng người khác của mẹ mình, hơn nữa đối phương còn là mẹ của chim sẻ nhỏ trước kia cô vô cùng xem thường, đã vậy trên xe còn có người mà cô ta thích nhất, cái này không khác gì tát vào mặt cô ta.
Cũng may cuối cùng cũng tới nơi, cả đường đi Trình Trì không nói lời nào bước xuống xe trước, sau đó vòng sang bên kia xe, mở cửa ghế phụ ra, che chở Thời Nhụy xuống xe, còn thuận tay đeo balo của cô.

Lúc Dụ Vi chuẩn bị xuống xe, Diêu Thanh hỏi: "Cô bé tên gì?"
Mẹ Dụ vội cười đáp: "Con bé tên Dụ Vi, ngài xem đứa nhỏ này, cũng không biết nói tiếng cảm ơn, thật là không lễ phép."
Diêu Thanh cười nhạt: "Không cần khách sáo, hôm nào dẫn con bé đến nhà tôi chơi."
Mẹ Dụ Vi có hơi thụ sủng nhược kinh, vội nói: "Được, hôm nào đó tôi chắc chắn sẽ dẫn con gái đến chơi."
Dụ Vi nghe được lời nói của Diêu Thanh, hình như bà rất thích cô ta, ý gì đây?

Cuối tuần, trời mưa, trong mưa còn có tuyết rơi, lạnh đến mức mọi người đều không muốn đi ra ngoài.


Trình Trì ngồi xếp bằng ngồi trước TV ở phòng khách chơi game, Thời Nhụy đã làm xong bài tập, liền ngồi ở bên cạnh xem cậu chơi, kết quả sau đó lại bị Trình Trì lừa gạt cũng cầm lấy tay cầm chơi game, vào trò chơi.
Sự thật chứng minh học bá cũng không phải vạn năng, Trình Trì rốt cuộc cũng có cơ hội cười nhạo cô.

Thời Nhụy không phục, không tin những thứ học tra có thể làm được lại khó khăn đối với cô, vì thế cô quyết tâm đánh thắng một lần.
Trong lúc bọn họ đánh đến khí thế ngất trời, Diêu Thanh trở về, còn mang về hai vị khách, lại là mẹ con Dụ Vi.
Cho nên đây là cái tình huống gì vậy?
Dụ Vi ăn mặc một cái váy màu đông, quần leggings bó sát người làm cho đôi chân của cô ta thon dài hơn, phía trên phối với một cái áo khoác kaki, tóc cũng rất đẹp, nhìn ra được, cô trang điểm vô cùng tỉ mỉ.
Thời Nhụy đang chơi game nhưng thấy khách đến chơi lại khá ngượng ngùng, vì thế buông tay cầm xuống chuẩn bị đứng lên, nhưng Trình Trì lại giữ cô lại nhét tay cầm vào trong tay cô.
"Nhanh lên, tự tiện gián đoạn trò chơi là hành vi lừa đảo đồng đội, là không có đạo đức."
Thời Nhụy lại cầm lấy một lần nữa, nhưng tâm tư đã sớm không ở nơi này.


Nghe Diêu Thanh và mẹ Dụ nói với nhau về chuyện con cái, chỉ cảm thấy xấu hổ nên vẫn muốn đứng dậy.
"Cậu chạy đi đâu vậy? Đến phía sau tớ, nhanh lên." Trình Trì gọi cô.
Thời Nhụy lấy lại tinh thần, thao tác cuống quýt: "Cậu lúc nào cũng không nghe lời tớ, luôn chạy lung tung."
"Ngu ngốc, đó là nhân địch, cậu chạy đến phía sau quân địch làm gì, tự tìm chết sao?"
Hai người chơi game hồn nhiên đến quên mình, dường như đã quên mất trong nhà còn có khách.
Mẹ Dụ cũng không giấu được xấu hổ, bà ta liếc mắt nhìn con gái bên cạnh: "Vi Vi, không đến chơi cùng bạn học sao?"
Dụ Vi rất muốn chủ động đi qua, nhưng đang muốn đứng dậy đi đến thì lại nghe Diêu Thanh nói: "Cô gái ngoan ngoãn như Vi Vi, chắc chắn không thích chơi game, không giống hai đứa nhà tôi rất ham chơi."
Vừa nói như vậy, Dụ Vi vô cùng xấu hổ không dám đi.
Sau đó mọi người ngồi trên bàn ăn ăn một bữa trưa trong bầu không khí vô cùng xấu hổ, Diêu Thanh dịu dàng nói: "Đều là bữa cơm thường ngày, không cần khách sáo."
Mẹ Dụ cười nói: "Quá phong phú rồi, Diêu tổng ngài quá khách khí."
Trận chiêu đãi này không biết là làm vì cái gì, nếu như không phải có hai vị phụ huynh chống đỡ, chỉ sợ sẽ lạnh đến âm độ, lạnh đến mức ngay cả không khí cũng đông lạnh.
Sau khi ăn xong, Diêu Thanh lấy ra một hộp điện thoại Iphone được gói hoàn hảo đẩy đến trước mặt Dụ Vi.
"Vi Vi, dì nghe nói lúc trước con gái dì không cẩn thận làm rơi điện thoại của cháy nên hỏng rồi, làm cho mọi người đều khó chịu, bây giờ dì bồi thường lại điện thoại cho cháu, hy vọng không ảnh hưởng đến tình bạn giữa các cháu."
Không chỉ có Dụ Vi giật mình, còn có Thời Nhụy, mẹ Dụ đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.
"Này......!Diêu tổng nói bồi thường là khách sáo quá rồi, vốn dĩ cũng chỉ là một cái điện thoại cũ, hỏng cũng hỏng rồi, không cần làm như vậy."
"Không phải, làm hỏng đồ của bạn học thì phải bồi thường, đây là vấn đề nguyên tắc.

Quan trọng hơn, không thể để cho con gái tôi vì một điện thoại mà không thể ngẩng đầu lên trước mặt bạn cùng lớp."
......
Lúc bọn họ ra về, Thời Nhụy đứng ở trước cửa sổ tầng hai, thấy Dụ Vi sau khi đi ra ngoài thậm chí còn không chờ mẹ của cô ta, cũng không che ô chạy vọt vào màn mưa.

Sau khi mẹ cô ta đuổi kịp, dường như đang chỉ trích cô ta.
Thời Nhụy nhớ ngày xảy ra chuyện cái điện thoại kia, cô bị mọi người vây quanh châm chọc mỉa mai, Dụ Vi mang một mặt nạ giả nhân giả nghĩa dẫm đạp cô một cách vô tình, làm cho cô vô cùng khó xử.
Mà hôm nay, cô nhìn thấy rõ ràng sự khó xử viết ở Dụ Vi trên mặt.
Cô không biết Diêu Thanh là như thế nào biết được chuyện này, cũng không nghĩ tới Diêu Thanh sẽ đứng ra giúp cô bồi thường điện thoại, nhưng hành động này của ba quả thật giúp cô giải tỏa rất nhiều.
Có một thực tế không muốn thừa nhận những cô vẫn phải thừa nhận.

Có tiền, có sức mạnh.

Tuyết rơi mấy ngày liên tục, mặt đất trong một đêm đã được phủ một lớp áo trắng, thật đẹp
Thời Nhụy sợ lạnh, ra cửa đi học cô liền mặc một cái áo lông thật dày, quấn mình lại như bánh chưng.

May thay, ở phía bắc có hệ thống sưởi ấm, ngay lập tức cô cảm thấy đó thật sự là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại.
Ở trong căn phòng ấm áp này, có khi cô cũng sẽ nhớ tới bố và bà nội, không biết nhà có phải cũng đã rất lạnh hay không.
Nhớ rõ mùa đông ở nhà cũng rất khó chịu, mặc dù nhiệt độ ở phía nam không thấp bằng nhiệt độ ở phía bắc, nhưng không có hệ thống sưởi ấm, trong phòng ngoài phòng đều lạnh, mùa đông làm bất cứ chuyện gì tay chân cũng lạnh cóng, tay làm bài tập đều cứng đờ, hoàn toàn không nghe theo sai khiến, tay chân của cô hàng năm đều bị tê cóng.
Mỗi năm vừa đến mùa đông bà nội liền ho khan, chân bố cũng không chịu nổi giá rét, có khi ban đêm bị lạnh tỉnh dậy, là có thể nghe thấy bố ở cách vách đau đến hừ hừ.
Nghĩ đến bọn họ, trong lòng cô lại sinh ra một loại cảm giác tội lỗi.
Trong nháy mắt, đã đến lễ Giáng Sinh.

Đêm Giáng sinh, cả nhà đang ăn cơm thì Thời Nhụy nhận được điện thoại của bố.
Nhìn dãy số quen thuộc, Thời Nhụy theo bản năng liếc mắt nhìn Diêu Thanh, rồi nhận điện thoại.
Nghe được Thời Nhụy gọi bô, Diêu Thanh cũng ngẩng đầu lên, nhìn sang cô.
Trong điện thoại, bố nói đã gửi cho cô một ít tiền, cô cũng không cần quá tiết kiệm, không có tiền thì gọi điện thoại nói cho trong nhà biết.
Thời Nhụy muốn nói, trong nhà không cần gửi tiền nữa, cho dù không có Diêu Thanh, cô tự mình đi làm cũng kiếm được một khoản tiền, nhưng cô không dám nói, vì để cho bố và bà nội buông xuống, cô đành phải vui vẻ tiếp nhận.
"Bố, trong nhà có lạnh không? Người và bà nôi ở nhà phải chú ý sức khỏe.

Hai người cứ yên tâm, con rất khỏe.

Vâng, con nhất định sẽ cố gắng học tập, chắc chắn sẽ thi đậu một trường đại học tốt, không cần lo lắng cho con......"
Diêu Thanh đột nhiên buông đũa xuống, nói với cô: "Đưa điện thoại cho mẹ, mẹ nói với ông ta."
_Hết chương 30_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui