Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp FULL


Sau một tuần nghỉ học tĩnh dưỡng, Thời Nhụy phải về trường đi học.
Thật ra cô đã sớm không muốn ở nhà, cô thích ngồi lớp học sáng sủa của trường, nhớ đến thời gian mỗi ngày nghe bài học, thích loại cảm giác phấn đấu vì tương lai.
Cô đã thức dậy từ sáng sớm, dọn dẹp phòng ngủ lại một lần, sau đó mặc đồng phục, chải tóc gọn gàng, rồi đeo balo đi xuống lầu.
"Nhụy Nhụy, ngồi xuống đợi một lát, mẹ đang hâm nóng sữa bò, một lúc thôi nữa là được rồi." Từ trong nhà bếp truyền ra giọng nói của Diêu Thanh.
Thời Nhụy đặt balo ở trên sô pha, lấy sách tiếng Anh ra, đi ra khỏi phòng khách, ngồi trên ghế trong vườn nhỏ giọng đọc.
Một lúc sau, Trình Kính An mặc một thân đồ thể dục chạy bộ buổi sáng trở về.
"Nhụy Nhụy, dậy sớm vậy à."
"Chú, chào buổi sáng ạ." Thời Nhụy ngẩng đầu lên, lễ phép chào hỏi.
Trình Kính An vào nhà bếp, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt, nói với Diêu Thanh: "Chắc chắn giờ này A Trì còn đang nằm mơ, thằng nhóc này, nếu hiểu chuyện bằng một nửa Nhụy Nhụy thì tốt rồi."
"Ai nói con còn đang nằm mơ?" Một giọng nói lười biếng, kèm theo tiếng dép lẹp xẹp đi xuống cầu thang.
Trình Kính An từ trong phòng bếp đi ra, nhìn con trai đang đi xuống tầng, nhìn đồng hồ: "Con nhìn xem là mấy giờ rồi, con cho rằng vẫn còn sớm hả? Nhụy Nhụy đọc sách đã nửa ngày rồi đó."
Trình Trì đeo balo trên vai, đứng ở cầu thang, nhìn ra ngoài phòng khách.

Chỉ thấy cô gái nhỏ đang ngồi ở trong vườn, cúi đầu, chăm chú đọc sách giáo khoa trên tay, môi thỉnh thoảng còn mấp máy.
"A Trì, chuẩn bị ăn sáng." Diêu Thanh bưng bánh mì và sữa bò từ trong phòng bếp ra, cười nói.
Trình Trì đi xuống, bộ dạng trông như chưa tỉnh ngủ: "Không ăn."
"Không ăn bữa sáng sao được?" Trình Kính An tức giận mà nhìn qua, "Lúc nên ngủ thì không ngủ, lúc nên ăn thì không ăn, không có một chút quy luật gì cả, chẳng ra làm sao."
Trình Trì mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi ra ngoài.
Lúc này Diêu Thanh cũng gọi Thời Nhụy vào, Thời Nhụy đang muốn bỏ sách vào trong balo, cô lại nhìn thấy Trình Trì.
"Không thể không ăn bữa sáng đâu, không tốt cho dạ dày." Giọng nói mềm mại của cô vang lên.
Trình Trì đang thay giày lại dừng lại, một lúc sau, đã cởi giày chơi bóng ra lại, một lần nữa mặc dép lê vào, xoay người đi đến phòng ăn, ném balo trên sô pha, ngồi xuống trên bàn ăn sáng.
Cậu ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Thời Nhụy đang cúi đầu bỏ sách vào balo, khóe miệng hơi nhếch lên.


Rất kỳ quái, sự khó chịu khi mới thức dậy đều tan biến, cậu cũng vô thức cong môi.
Trình Kính An để khăn lông lau mồ hôi xuống, đi vào nhà bếp rửa tay, sau đó nhích đến bên cạnh Diêu Thanh, nhỏ giọng thở dài: "Ôi, con trai lớn không nghe lời bố nữa."
Diêu Thanh chia trái cây vào từng dĩa, nghe ra trong giọng nói của ông có một chút uất ức, cười cười duỗi tay chọc lên trán ông: "Anh nha."
Trình Kính An từ phía sau ôm eo Diêu Thanh, cúi đầu hôn lên trán bà: "Thằng nhóc thối này, vừa nhìn đã biết tương lai có vợ cái là quên bố nó ngay."
Diêu Thanh quay đầu lại, nhìn ông cười: "Thằng bé còn nhỏ, đừng nói quá sớm, sao anh không nghĩ đến mình thời trẻ?"
Vài phút sau, hai người bưng trái cây từ trong nhà bếp ra.
Trên bàn cơm, hai đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ăn bữa sáng, vô cùng yên tĩnh.

Nhưng mà bọn họ không biết, ngay một phút trước, hai đứa trẻ này ——
Trình Trì bắt chéo chân, ngón tay gõ trên bàn ăn, nhìn chằm chằm cô gái đối diện: "Bây giờ cậu bắt đầu quản tớ rồi? Hửm?"
"Vậy cậu cũng có thể không nghe mà, quay lại làm gì?"
Tiểu nha đầu được tiện nghi còn khoe mẽ, Trình Trì híp mắt: "Cậu nói xem?"
Thời Nhụy cắn bánh mì, ánh mắt như đã trôi đi đâu đó.
Trình Trì đi đến phía trước, đôi mắt hơi nhếch lên nhìn cô: "Nha đầu, không phải người nào cũng có thể quản được tớ, biết không?"
"Ồ, tớ đây cũng không phải người nào cũng quản đâu."

Có một khoảng thời gian Thời Nhụy không đi học, cho nên vừa bước vào lớp học đã bị Đồng Giai Giai và Đàm Thiến quan tâm vây quanh, các giáo viên cũng hỏi han tình hình hồi phục sức khỏe của cô.
Cảm giác được rất nhiều người quan tâm vô cùng vui vẻ.
Sau khi tan học, Thời Nhụy còn lại thu dọn sách vở, một người bóng người cao lớn lập tức đi tới, cánh tay dài duỗi ra lấy balo của cô.
"Làm gì vậy? Đúng là chậm chạp."
Chờ Thời Nhụy phản ứng lại, Trình Trì đã đeo balo của cô ra khỏi lớp học.

Cô vội vàng chạy theo sau, lúc xuống cầu thang, bước chân cậu chậm lại.

"Tự tớ đeo là được rồi."
"Đã đủ lùn rồi, đè thêm một chút nữa là thành chú lùn luôn đấy."
"......"
Cô đâu có lùn đến mức đó chứ? Nữ sinh cao trung một mét sáu cũng khá ổn rồi mà? Chẳng qua đứng trước mặt cậu, ngay lập tức có sự tương phản sâu sắc.
Cô còn chưa chê cậu quá cao đâu, hừ!
Sau đó mỗi ngày Trình Trì đều đeo balo giúp cô đã trở thành thói quen của cậu, cũng tạo thành sự ỷ lại của cô đối với cậu.

Mấy ngày nay trời mưa tầm tã, nhiệt độ càng ngày càng giảm, có một vài bạn học đã đổi sang đồng phục mùa đông.
Một đêm mưa, sau khi kết thúc buổi tự học rồi ra về, Thời Nhụy ngồi ở trước bàn học, bút của cô đã hết mực, mở hộp bút ra, lõi bút đúng lúc đã dùng hết, vì vậy cô đi tới đến phòng Trình Trì.
Cậu không đóng cửa phòng, người nửa nằm trên sô pha, đôi mắt vô cùng tập trung nhìn chằm chằm điện thoại trong tay.
"Cậu có thể cho tớ mượn cây bút không?" Cô hỏi.
"Trong balo đó, tự mình lấy đi." Trình Trì không ngẩng đầu lên.
Thời Nhụy đi đến, từ hộp bút từ trong balo cậu ra, lấy một cây bút, rồi lại để hộp bút vào trong balo, thuận tiện nhìn thoáng quá, phát hiện cậu thế mà lại đang chơi game.
"Cậu làm bài tập xong rồi?"
"Chưa làm."
"Vậy mà cậu còn chơi game? "Thời Nhụy hoàn toàn không thể hiểu được vì sao cậu có thể bình tĩnh chơi game như vậy trong khi bài tập còn chưa làm.
Cuối cùng Trình Trì cũng ngẩng đầu lên: "Tớ sẽ không làm."
Vô cùng thành thật và thẳng thắn, cậu nói ra như đây là một chuyện bình thường vậy.
Thời Nhụy tỏ vẻ không nói nên lời: "Vậy cậu đi học làm gì đi? Không phải cậu cũng không hỏi giáo viên, không hỏi bạn học chứ? Cậu cũng không lo lắng, cậu không thấy có lỗi khi không làm bài tập sau một ngày đi học sao, cậu còn ở đây chơi game?"
Thật là, thái độ học tập gì vậy chứ!
Sau khi bị cô quở trách, Trình Trì dứt khoát đặt điện thoại xuống không chơi nữa, chống tay lên, khóe môi nhếch lên: "Vậy cậu dạy tớ?"
Được thôi, nếu cậu đã có lòng muốn học tập, chứng minh cũng không phải không có thuốc chữa, cô có thể giúp thì vẫn nên cố gắng giúp thôi, dù sao cậu cũng luôn đeo balo giúp cô.

Vì thế Thời Nhụy đem bài tập của mình đến đây, vừa làm vừa phân tích giảng giải cho cậu, viết hết cả một tờ giấy nháp lớn.
Khuỷu tay Trình Trì gác ở trên bàn sách, một tay khác chống trán, tầm mắt dừng trên cây bút đang di chuyển chậm rãi của cô.
Đôi mắt cô đen nhánh, chóp mũi nhỏ,i lông mi rất dài in bóng trên má, khẽ rung.

Mãi tóc đen nhánh rũ xuống bên tai, khiến cho làn da của cô càng thêm trắng trẻo hơn.
Thời Nhụy nói hết nửa ngày, vừa nhấc ngẩng đầu lên mới phát hiện cậu đang nhìn mình chằm chằm.
"Cậu nhìn tớ làm gì? Trên mặt tớ có đáp án sao? Nhìn đề bài này!" Cô lấy cây bút chỉ vào tờ giấy nháp.
Trình Trì cong môi.
Ừm, nếu bỏ qua sự nghiêm khắc của cô giáo nhỏ này, cả người cô vẫn vô cùng mềm mại.
"Hiểu chưa?".

Harry Potter fanfic
Thấy Trình Trì lại lắc đầu, Thời Nhụy chỉ muốn đem sách úp lên đầu cậu: "Đề này tớ đã nói bao nhiêu lần rồi?"
Cô nhắm mắt lại, hít sâu vài lần, nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, đối với kiểu học tra bình thường không bao giờ học tập như cậu mà nói, nền tảng vô cùng yếu, muốn giải thích cho cậu hiểu thì phải nhẫn nại hơn nữa.
"Hảo đi, cái này đề có lẽ đối với ngươi mà nói tương đối khó, trước gác một bên, hiện tại đem hôm nay phát vật lý bài thi lấy ra tới đi."
"Nghỉ học."
"......"
Hết kiên nhẫn rồi?
Thời Nhụy đập bút xuống bàn: "Sao cậu không nghỉ học luôn đi?"
Đối mặt với cô giáo nhỏ chuẩn bị bỏ chạy này, Trình Trì đột nhiên cong môi, duỗi tay nhéo mặt cô, rồi nhéo đầu cằm cô.
"Rất có tác phong của cô giáo nhỉ? Hửm?"
Thời Nhụy thức tỉnh trong một giây, giật mình phát giác mình quá nhập tâm làm cô giáo nhỏ, hoàn toàn quên mất người ta là một người không quan tâm đến việc học, có thể tùy tiện nộp giấy trắng, có thể đeo balo giúp mình, cũng là một lão đại mà chỉ cần một ánh mắt đã khiến cho trong lòng người khác run sợ.
Cô lúng túng, vô cùng xấu hổ nói: "Có phải tớ hơi nghiêm khắc rồi không?"
"Cậu thấy sao?"
Thời Nhị dịch cằm ra khỏi đầu ngón tay cậu, lẩm bẩm nói: "Vậy cậu cũng nghiêm túc một chút đi, nếu thật sự là giáo viên thì đã sớm nổi giận rồi."
Trình Trì dựa lưng vào ghế, nhặt lên một cây bút quay ngược lại, buồn cười nhìn cô: "Tớ rất muốn nhìn xem cậu nổi giận sẽ như thế nào, nổi giận một lần tớ xem?"
"......"

Mặc dù cậu là lão đại, nhưng dù sao cô cũng giảng để cho cậu hết nửa ngày trời, không tốn tâm huyết thì cũng tốn nước miếng, sao lại không để tâm đến cô một chút như vậy chứ?
Thời Nhụy tức giận ngồi thẳng lưng, phồng má, dùng ánh mắt tự cho là rất hung dữ hung hăng trừng mắt nhìn cậu, trong mũi còn phát ra tiếng hừ hừ nặng nề.
"Đây là nổi giận của cậu hả?" Trình Trì cười vô cùng vui vẻ, thậm chí còn duỗi tay xoa xoa tóc cô.
Cho dù cô hung dữ như thế nào, cùng lắm cũng chỉ là một tiểu bạch thỏ chỉ biết cắn người mà thôi, rất mềm mại rất đáng yêu, không có một chút uy hiếp nào.
Nổi giận thất bại, lại bị cậu cười nhạo, còn bị cậu xoa tóc rối tung......
Thời Nhụy thật sự tức giận, thật sự muốn nổi giận, từ ghế trên nhảy dựng lên, thừa lúc Trình Trì lơ là, chạy nhanh xoa xoa trên đầu cậu, sau đó ngay lập tức cầm bài tập của mình lên chạy đi.
Chạy ra ngoài cửa, cô còn quay đầu lại nhìn, thấy lão đại ngồi trên ghế với đầu tóc lộn xộn, tâm trạng vô cùng thỏa mãn.
Con thỏ cũng sờ được đầu sư tử, ha ha, cuối cùng cũng phản kích thành công được một lần.
Sáng sớm hôm sau, Thời Nhụy đi từ trong phòng ra, đúng lúc cửa phòng đối diện cũng đóng lại, khát vọng sống của cô vẫn rất lớn, cho nên đầu tiên là cô bỏ chạy, nhưng chân ngắn của cô làm sao có thể chạy qua chân dài của người ta đây.

Người ta nhanh chóng kéo cô lại, sau đó ấn cô lên tường, xoa tóc cô hai ba cái liền thành tổ chim.
"Ghét muốn chết."
Thời Nhụy đầu tóc rối bời muốn phản kích, nhưng Trình Trì quá cao, cô nhảy dựng lên trước mặt cậu, nhưng cũng không thể với tới được.
Trình Trì nghiêng đầu bật cười: "Muốn tớ ôm cậu lên cao hơn một chút không?"
Thời Nhụy thở phì phò mà trừng mắt nhìn cậu, đột nhiên bẹp miệng: "Huhu, chú, anh trai bắt nạt cháu!"
"Này, vu oan cho tớ sao? Tớ bắt nạt cậu lúc nào chứ?" Trình Trì kêu oan.
"Bị cậu bắt nạt! Bị cậu bắt nạt!"
"Được được được, tớ sai rồi." Trình Trì bất đắc dĩ, đành phải đầu hàng trước tiểu bạch thỏ, ngồi xổm xuống, chỉ vào đầu mình, "Đây đây đây, tùy cậu xâu xé."
Thời Nhụy ngẩn người, nghi ngờ nhìn cậu.
Trình Trì nhìn bộ dạng cảnh giác của cô, cười nói: "Sao thế? Cho cậu cơ hội trả thù cậu cũng không dám hả? Bỏ cơ hội này thì sẽ không còn nữa đâu."
Ai nói cô không dám?
Thời Nhụy thừa lúc cậu còn chưa hối hận, vội vàng dùng sức xoa xoa đầu cậu vài cái, nhìn tóc của cậu cũng biến thành tổ chim, cô vui vẻ nở nụ cười.
Trình Trì nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười của cô, trái tim đập thình thịch hai cái, cả trái tim đều nóng lên.
Vì thế, cậu bất giác vòng tay vây cô lại.
_Hết chương 29_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui